Bên ngoài tối đen như mực, nhìn lên núi có thể trông thấy địa điểm muốn tới bắt đầu xuất hiện những ánh đèn lác đác.
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ đêm.
Chu Vụ nghĩ, nếu giữa đường không có ai cho cậu uống nước nóng thì có thể cậu đã phải bỏ lại nửa cái mạng ở trong xe.
Mưa bên ngoài dường như đã tạnh, Chu Vụ mang đôi ủng đi mưa nặng nề, lúc bước xuống xe suýt chút nữa giẫm phải vũng lầy.
Con đường này có lẽ đã từng được sửa chữa, vẫn có thể đi lại được nhưng do trời mưa mới trở nên lầy lội như thế.
“May mắn là mưa đã tạnh, nếu không cuộc hành trình này sẽ rất khó khăn.” Người đàn ông đeo kính tên là Đinh Thành.
Ngô Nghiêu không nhịn được hỏi: “Tại sao chúng ta không thể đợi trời sáng rồi hẳn lên núi?”
Anh hỏi xong câu này, mấy người khác lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Thật ra lần đi thu thập tin tức này là sắp xếp tạm thời, mặc dù tập trước đã quay vào năm ngoái nhưng đến năm nay mới được chiếu, sau khi phát sóng đã nhận được lượng phản hồi rất khủng.
Một phần là khán giả quan tâm muốn được theo dõi tiếp, một phần khác là những khán giả không tin có một thôn làng kì dị như vậy, cảm thấy chương trình này đang giả thần giả quỷ.
Lãnh đạo bên trên nhìn thấy tỷ suất tăng vọt, còn nhận được yêu cầu cao, tuy rằng vẫn có những ý kiến trái chiều, nhưng bây giờ có nổi tiếng nhờ scandal thì cũng là nổi tiếng, vì vậy bèn bảo bọn họ lập tức làm phần tiếp theo.
Nhưng phong tục này của thôn một năm chỉ làm một lần, phải nắm chắc cơ hội, nếu không sẽ phải chờ tới năm sau.
Cấp trên nói một câu, cấp dưới phải chạy đến mức gãy chân.
Không còn cách nào khác, bọn họ muốn cố gắng chạy cho kịp thời gian, không thể làm gì hơn là phải đi suốt đêm.
Bắt đầu từ sáu giờ sáng hôm nay, trong thôn sẽ bước vào giai đoạn chuẩn bị cho đám cưới, muốn quay hoàn chỉnh thì phải nhanh chân đến trước sáu giờ.
“Kinh phí lần này dư dả, mọi người vất vả rồi, khi nào trở về tôi sẽ mời mọi người đi ăn.” Hà Hải phấn chấn động viên.
Bùn lầy lạnh lẽo giống như có ma thuật tấn công, Chu Vụ mới đi được hai bước đã cảm thấy đôi chân mang ủng cao su không còn là chân của mình nữa.
Cậu mặc quần áo dày dặn, nhưng vẫn không cảm thấy ấm áp chút nào.
Vốn dĩ Chu Vụ là người có thể chất lạnh lẽo, đi ngủ mà không có túi sưởi hay chăn điện thì chắc chắn sau một đêm chân tay sẽ đông lạnh như băng.
Nhưng dù sao cậu còn trẻ, mới tầm hai mươi tuổi, sau khi đi bộ hơn chục phút, cơ thể của cậu đã dần dần ấm lên.
Bên trong ngọn núi rất tĩnh lặng, có vẻ hơi kỳ dị, bình thường trong rừng núi sẽ có tiếng chim hót, hoặc là âm thanh của một vài động vật nhỏ chạy qua chạy lại. Nhưng ở đây ngoại trừ tiếng xào xạc của lá cây thì không hề có một âm thanh nào khác.
Tiếng bước chân đi bảy người bọn họ cộng thêm một cô gái nhỏ là tổng cộng tám người vang vô cùng rõ ràng trong núi.
Hà Hải và cô gái nhỏ vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Cô gái nhỏ tên là Thái Phương, năm nay vừa mới trưởng thành, mẹ cô ta ở trong thôn, bố cô ta mở quán ăn ở vùng lân cận thôn, nên giờ cô ta đang mở một quán ăn nhỏ ở trên đường lên núi.
Thái Phương: “Trong thôn không thích có khách du lịch đến, cho nên các anh làm gì cũng phải lén lút một chút.”
“Tại sao? Chuyện này không phải rất lạ à? Khách du lịch đến tạo điều kiện để thúc đẩy nền kinh tế không phải tốt lắm sao? Tôi đoán số dân ở đây không đến hai ngàn người đúng không?” Ngô Nghiêu thắc mắc.
Thái Phương hé miệng cười, khoác tay lắc đầu: “Em cũng không biết, là mẹ của em nói, những nơi không được chụp thì các anh tốt nhất đừng chụp lung tung.”
Vừa dứt lời, Thái Phương ngó qua Chu Vụ trong hàng ngũ: “Anh trai này bao nhiêu tuổi vậy?”
Chu Vụ còn chưa kịp trả lời, Ngô Nghiêu đã giành nói: “Mắt nhìn của em gái này chuẩn đấy, cậu ấy là thành viên đẹp trai nhất trong nhóm chúng tôi.”
Chu Vụ nói với Thái Phương: “Lớn hơn em bốn tuổi.”
Thái Phương cười với Chu Vụ, không biết tại sao mà Chu Vụ cảm thấy nụ cười của cô gái nhỏ này hơi kỳ lạ.
Thái Phương cười tương đối sâu xa: “Vậy thì vừa vặn.”
“Vừa vặn cái gì?” Chu Vụ không hiểu.
Thái Phương cũng không tiếp tục vấn đề này nữa: “Không có gì đâu ạ.”
Sau khi đề tài này kết thúc, một khoảng thời gian rất dài không có ai lên tiếng.
Ngô Nghiêu đang đi phía trước bỗng nhiên hỏi: “Mọi người…có nghe thấy tiếng gì không?”
Hổ Vũ quay đầu: “Đừng có mà hù dọa người khác, làm gì có tiếng gì.”
Nhưng anh trai đeo mắt kính nhíu mày: “Hình như tôi cũng nghe thấy…”
Giống như muốn chứng minh rằng lời Ngô Nghiêu nói là sự thật.
Phút chốc sau, một cái bóng đen từ bụi cây ở phía trước lướt qua, tạo ra âm thanh xào xạc của lá cây vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều thấy được.
“Đó là…cái gì?” Tất cả mọi người gần như đều nín thở.
Chu Vụ suy đoán: “Hay chỉ là một con sóc?”
“Fuck! Chẳng lẽ là con sóc đang ở giai đoạn cuối bệnh béo phì! Rõ ràng nó trông rất to!” Giọng nói của Ngô Nghiêu run run.
Chu Vụ: “…” Nói cũng phải.
“Sắp tới rồi, mặc kệ là thứ gì, nhanh chân một chút.” Giọng nói Hải Hà coi như còn bình tĩnh.
Tất cả mọi người đều tăng tốc độ di chuyển, yên lặng suốt quãng đường đi, ngoại trừ đạo diễn lâu lâu hỏi thăm tình hình, hầu như không có gì khác ngoài tiếng bước chân.
Chu Vụ giấu mình trong quần áo và khăn quàng cổ, dựa theo đèn pin của Hà Hải mà tiến về phía trước.
Cậu liên tục nhìn xuống mặt đất dưới chân, để tránh bản thân khỏi giẫm phải vũng nước nào.
Cậu cứ đi như vậy, trong lòng đột nhiên nghĩ đến người đưa nước cho mình trong giấc mơ.
Là ai chứ?
Cậu nhớ lại bàn tay của đối phương.
Trời quá lạnh, mọi người đều nhét tay vào trong túi áo.
Cậu cúi đầu suy nghĩ lung tung rất chú tâm, cho nên thính giác lúc này của cậu vô cùng nhạy bén.
Lộc cộc lộc cộc.
Bước chân của cả nhóm lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm, không biết vì sao, đột nhiên Chu Vụ có cảm giác kỳ quái.
Sau khi cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cậu cũng biết loại cảm giác kỳ quái này bắt nguồn từ đâu.
Có thêm một tiếng bước chân!
Cậu nghe ra được tiếng bước chân của mười mấy phút trước khác hoàn toàn so với tiếng bước chân bây giờ.
Mỗi một người đều có thói quen của mình, tiếng bước chân thừa ra kia giống như đang cố bắt chước ai đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn có sơ xuất.
Ngay lập tức có thể nghe được tiếng bước chân bị thừa ra.
Cũng không phải là Chu Vụ có khả năng đặc biệt gì, mà do Chu Vụ vốn là phát thanh viên chuyên nghiệp, mỗi ngày phải nghe, phải nói nhiều hơn người bình thường, cho nên cậu vô cùng nhạy bén đối với tiết tấu và nhịp điệu.
“Ai? Ai ở phía sau?” Thanh âm sắc bén phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Không biết là ai kêu lên, tất cả mọi người đồng loạt dừng lại, sau đó theo tầm mắt của cậu quay đầu nhìn ra đằng sau.
Ở cuối hàng, không biết từ bao giờ…có thêm một cái bóng đen.
Lúc cả nhóm dừng lại, bóng đen cũng dừng lại.
Hình dáng của bóng đen kia không cao, tay dài chân ngắn, sau đó có một chút ánh sáng mỏng manh chiếu vào, có thể thấy được bóng đen này dường như có một khuôn mặt lớn, một cái mũi to và một cái miệng dài.
Trong nháy mắt lông tơ trên người Chu Vụ dựng đứng lên, mồ hôi tuôn ra, cũng không biết đèn pin của ai phản ứng cực nhanh chiếu sang đó.
Hình như thứ kia sợ ánh sáng, chỉ thấy được trong phút chốc rồi chạy mất.
Nhưng chỉ trong phút chốc đó đã đủ để tất cả mọi người phải hít một hơi khí lạnh rồi trố mắt nhìn nhau.
“Đó…đó là cái gì?” Chu Vụ lắp bắp cắt đứt bầu không khí yên lặng.
Ngô Nghiêu sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Con mẹ nó, tôi biết rồi! Đây, đây là một con thủy quái!”
Chu Vụ: “…” Chưa nói đến việc có thủy quái hay không, thủy quái cũng y như tên gọi của nó, không phải ở trong biển thì cũng phải ở gần nước chứ!
Hổ Vũ hét lên một câu: “Nó chạy rồi! Đang ở trên cây!”
Chu Vụ vừa quay đầu thì thấy thứ đó đang trèo lên một cái cây ở rất gần mình, nó phát ra âm thanh giống như tiếng gào rồi biến mất trong nháy mắt.
Chu Vụ đứng cách đó gần nhất, cậu ngây người chết lặng tại chỗ, tim đập loạn xạ.
Cậu đứng rất gần, vừa rồi hình như đã nhìn thấy được mặt của đối phương, mũi dài miệng rộng.
Hình dáng kỳ quái khiến cho Chu Vụ suýt chút nữa không thở nổi.
Tất cả mọi người rơi vào im lặng.
Ngô Nghiêu đứng bên cạnh Chu Vụ, run rẩy như cái sàng, Chu Vụ bị anh ta làm run theo.
Chu Vụ thở mạnh ra một hơi, không nhịn được nói: “Ngô Nghiêu! Đừng run nữa!”
“Không dừng được! Tôi sợ!” Ngô Nghiêu suýt chút chút nữa thì khóc thành tiếng.
Lúc sắc mặt tất cả mọi người cứng như đất, không ai dám lên tiếng thì tiếng cười của Thái Phương vang lên phá vỡ tình hình lúc này: “Ôi, có cái gì mà đáng sợ! Đó là con khỉ, con khỉ thôi!”
Ngô Nghiêu: “Con khỉ? Có con khỉ nào lại biết đi cùng hàng với em chứ hả?”
Thái Phương giải thích: “Khỉ ở đây trước kia được con người thả đã từng bị bắt đi để biểu diễn trong rạp xiếc, khỉ con giỏi nhất là bắt chước con người, có lẽ hôm nay trùng hợp gặp được, chỉ trùng hợp thế thôi. ”
Hà Hải vỗ đầu một cái: “Ồ, anh cũng quên mất, trong chương trình lần trước không phải cũng có nhắc tới chuyện này rồi sao? Mấy người các cậu đều không nghiêm túc xem đúng không?”
Sau khi nghe thấy lời nhắc của Hà Hải, có người lần lượt nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này.
Vừa nói thế, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng vẫn khiến mọi người căng thẳng.
“Được rồi, chúng ta mau chóng lên đường thôi, sắp tới giờ rồi.” Hà Hải hô lên.
Mọi người lên tiếng đáp lại, đi theo đội ngũ.
Chu Vụ đột nhiên nhớ ra: “Vậy bóng đen lúc tôi nhìn thấy ở trên xe, chắc cũng là con khỉ nhỉ?”
Ngô Nghiêu vốn đã thả lỏng người, nghe cậu nói xong, anh ta lại trở nên sợ hãi và căng thẳng: “Bóng đen gì nữa thế!?”
“Trên đường đến đây, tôi nhìn thấy một bóng đen đứng bên đường, mới chớp mắt thì đã biến mất, lúc quay lại nhìn cũng không thấy, chắc là đã lao vào trong rừng rồi.” Mặc dù Chu Vụ nói như vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy cái bóng đen kia rất cao lớn.
Nghe Chu Vụ nói thế, Ngô Nghiêu cũng cảm thấy thật sự có chuyện như vậy xảy ra: “Đừng dọa tôi, suýt chút nữa là són ra quần rồi đấy, lúc nãy tôi ở trên xe uống hơi nhiều nước.”
Đi được mười mấy phút, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ngôi nhà gỗ đầu tiên.
Nhà gỗ nhìn như không có người ở, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi men theo con đường nhỏ.
Sau khi bùn đất dần thay thành những phiến đá xanh, bọn họ cuối cùng cũng đến thôn trước sáu giờ.
“Đi thôi, em tìm chỗ ở cho các các anh, ở chỗ anh họ em có phòng. ”
Thái Phương đưa họ đi tới vùng bên ngoài của thôn và tìm thấy một ngôi nhà được xây bằng gạch đất nung.
Ngôi nhà này khá lớn, nhưng không sang trọng như những ngôi nhà khác trong thôn.
Nhưng nói là sang trọng vậy thôi, thật ra những ngôi nhà khác cũng chỉ là thay từ gạch đất nung thành gạch đá xanh.
Thái Phương đẩy cửa ra, bảo chờ lát anh họ của cô ta đến sẽ tiếp đãi bọn họ, nói xong thì cô ta xoay người rời đi.
Đợi một lúc, một người thanh niên đi ra từ trong căn phòng, nhìn thấy bọn họ thì toét miệng cười: “Các anh tới rồi, tôi đưa các anh đi xem phòng nhé!”
Căn phòng này vậy mà lại rất sạch sẽ, chỉ là hơi đơn sơ, trong phòng chỉ có thể tự đốt lò than chứ không có thảm điện sưởi ấm.
Mặc dù vậy, tổ chương trình vẫn rất hài lòng, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với khi bọn họ đến vào kỳ trước.
Sau khi Chu Vụ biết được, khiếp sợ hỏi: “Trước đây các anh phải dựng lều vải à? Không chết rét sao?”
Đinh Thành cười: “Vẫn còn sống đấy thôi.”
Ngô Nghiêu và Chu Vụ được chia một phòng, Hổ Vũ khôn khéo nên anh ta được ngủ một mình một phòng, còn lại những người khác đều hai người một phòng.
Thái Du chờ bọn họ cất hành lý xong, dặn dò bọn họ: “Các anh đừng có chụp linh tinh, sáng mai tôi sẽ đưa các anh đến đó, lúc trước cũng có khách du lịch đến chơi, nhưng vì chụp phải những thứ không nên chụp cho nên đã gặp rất nhiều rắc rối.”
“Rắc rối gì?” Ngô Nghiêu tò mò.
Thái Du nói: “Chuyện này các anh không biết thì tốt hơn.”
Hà Hải gật đầu: “Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, chúng tôi chỉ chụp đám cưới, sẽ không chụp những thứ khác.”
Tổ chương trình trò chuyện một lúc cùng Thái Du, anh ta nói trước đây cũng những nhà báo đến phỏng vấn, đều do anh ta tiếp đón, anh ta có quen biết với bí thư chi bộ thôn.
Thái Du còn nói: “Đám cưới ở đây chỉ có thể chụp ảnh trước khi vào lễ đường chứ không thể chụp những thứ sau đó, ở đây chúng tôi không có phong tục náo động phòng mà là trực tiếp vào động phòng luôn.”
Ngô Nghiêu hỏi: “Động phòng thì chắc chắn không thể chụp rồi, không thể làm vợ chồng mới cưới tức giận được, ha ha, nhưng tại sao không thể chụp ảnh quá trình bái đường?”
Thái Du nói: “Không có lý do, quy tắc trong thôn, tôi cũng không biết, những nghi lễ này chỉ có một ít trưởng lão trong thôn biết được.”
Hà Hải gật đầu liên tục, bày tỏ rằng mình biết quy tắc.
Trong lúc chuẩn bị dụng cụ, Hổ Vũ không nhịn được hỏi Hà Hải: “Anh Hải, kênh của chúng ta, nói thẳng ra thứ mà khán giả muốn xem nhất chính là mấy thứ kỳ lạ, chúng ta làm theo quy tắc không phải là muốn đóng chương trình sao? Ít nhất phải quay được đến cảnh bái đường chứ?”
Hà Hải cúi đầu xem tài liệu, nói: “Đến lúc đó hãy tranh thủ một chút.”
Tất cả mọi người đều thầm hiểu à một tiếng.
Sau khi chuẩn bị xong thì ánh sáng mờ mờ sáng bên ngoài mang đến một cảm giác mông lung.
Khi bọn Hổ Vũ bước tới cửa thôn, bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cô dâu mặc chiếc áo cưới màu đỏ thẫm, cứ cách ba mét là có một người, trải dọc theo con đường chính trong thôn.
Các cô gái xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự, ngay cả khoảng cách lớn nhỏ của bước chân cũng gần như bằng nhau.
Thái Du nói, việc này là để làm quen trước với con đường, khi đến giờ cô dâu sẽ phải đội khăn trùm đầu, có thể không nhìn rõ đường.
Mọi người đều không lên tiếng, bởi vì những hành động này kết hợp với thời tiết u ám quả thật có chút rợn người.
Trên đường cái, người dân trong thôn đều ra đứng trước cửa nhà của họ, hơn nữa cửa của mọi ngôi nhà dọc theo lối đi đều được mở ra.
Chu Vụ nhớ lại trước đây khi ở quê có đám cưới, trẻ con luôn thích đến vây xem cô dâu, nhưng cậu không biết có phải vì còn quá sớm hay sao mà dọc đường không thấy một đứa trẻ nào.
Càng kỳ quái hơn chính là những thôn dân đứng trước cửa hầu như đều không có biểu cảm gì.
Bọn họ thấy tổ chương trình tới quay phim thì lộ vẻ mặt cảnh giác.
Thái Du chào hỏi bọn họ, nhưng không có bao nhiêu người đáp lại anh ta, anh ta quay đầu nhẹ giọng dặn dò mọi người: “Chúng ta đi theo sau, đừng nói hay hỏi cái gì hết.”
Hà Hải gật đầu: “Biết rồi.”
Chu Vụ phải lên hình nên dọc đường đi cậu sử dụng một ít che khuyết điểm để che đi quầng thâm dưới mắt.
Cửa nhà của thôn dân hai bên đường đều đã mở hết ra, nhưng bọn họ không cho phép quay bên trong.
Cô dâu bước trên đường không có biểu cảm gì nhiều, mặt như khúc gỗ.
Nhưng tổ chương trình được dặn dò không được phỏng vấn riêng nên bọn họ chỉ đành kìm nén ý muốn thăm dò.
Sau khi theo được năm mươi mét, đằng trước đột nhiên giảm tốc độ.
Bọn họ phát hiện, cô dâu bỗng bước đi chậm hơn ở một đoạn đường nào đó, nhất là khi ở trước cửa lớn của một dinh thự sang trọng.
Căn nhà lầu son ngói xanh, dường như mới được sửa sang lại, đây cũng là tòa nhà tráng lệ nhất trong thôn.
Lúc đi ngang qua cổng lớn của căn nhà lớn, trong lòng Chu Vụ dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn cậu, hấp dẫn cậu nghiêng đầu qua nhìn.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như có một thanh nam châm đang hút cậu, khiến Chu Vụ thật sự chịu không nổi phải quay đầu lại nhìn.
Không biết tại sao sau khi Chu Vụ liếc mắt nhìn, tim cậu bỗng run lên, hô hấp dồn dập, toàn thân ớn lạnh.
Lối vào của dinh thự này là một con đường được lát bằng phiến đá xanh, xa hơn nữa là đại sảnh, phía trong có một người đang đứng một bên ở trong phòng khách đó.
Anh ta rất trắng, ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, trong tay không biết đang cầm thứ gì.
Mà trên xà nhà ở đại sảnh có treo một bức tranh chân dung thủy mặc trắng đen, trên bức tranh dường như có những đốm lấm tấm màu đỏ sẫm.
Bức tranh không lớn, cho nên khó thấy được rõ ràng, mà Chu Vụ cũng chỉ dám liếc mắt nhìn thôi.
Không thể nhìn chăm chú tiếp, chỉ biết đó là một chàng trai, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh, nhìn từ xa thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy đây hẳn là một anh chàng đẹp trai thời cổ đại.
Chu Vụ dựng hết cả tóc gáy, không hiểu sao cậu luôn có ảo giác bức tranh đó đang cử động.
Khi Chu Vụ quay đầu lại xem những căn nhà khác, lại phát hiện bên trong mỗi căn đều có treo một bức tranh.