"Đầu gối của đùi phải."
Hạ Trĩ vừa rồi còn lo lắng Thẩm Thời Kiêu sẽ tức giận, vẫn luôn vội vã liên hệ thợ sửa đồng hồ, cũng không để ý lắm đến vết thương trên đùi.
Bây giờ cơn đau chi chít bắt đầu dâng lên.
Cậu không phải kiểu người yếu ớt, bị Thẩm Thời Kiêu hỏi như vậy, thật sự có chút oan ức, viền mắt cay cay.
Lông mày quản gia gắt gao nhíu một cái, không thể tin được Thẩm Thời Kiêu vậy mà không hề tức giận? Phải biết rằng lúc ông vừa được phái đến chăm sóc Thẩm Thời Kiêu, từng tận mắt thấy bộ dáng giận đùng đùng của Thẩm Thời Kiêu.
Chỉ vì lúc người giúp việc giặt quần áo, đã làm áo sơmi trắng mà mối tình đầu tặng cho Thẩm Thời Kiêu bị nhuộm màu.
Ống quần cuốn lên, đầu gối bị đập bầm tím một mảng.
"Tôi dìu em qua." Thẩm Thời Kiêu ôm lấy vai Hạ Trĩ, ánh mắt lúc nhìn quản gia mang theo trách cứ: "Đem hòm thuốc đến đây."
Bả vai truyền đến một tia ấm áp, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu rất dài, lúc bước đi, nhẹ nhàng đỡ lưng Hạ Trĩ, cho cậu cảm giác an toàn khó giải thích được.
Lúc Hạ Trĩ làm diễn viên quần chúng, bởi vì đóng vai xác chết hoặc người xấu, trên người mảng xanh mảng tím đều là chuyện thường, đâu có được ai nghiêm túc che chở như thế này. Cậu ngẩng đầu chậm rãi nhìn lại, sườn mặt đẹp đẽ của Thẩm Thời Kiêu gần trong gang tấc.
Thẩm Thời Kiêu kỳ thật là một người rất dịu dàng.
Không hiểu sao có chút cảm động.
Thấy Thẩm Thời Kiêu cầm lấy hòm thuốc, chuẩn bị giúp mình thoa thuốc, Hạ Trĩ vội vã ngăn cản: "Tôi tự mình làm là được rồi."
"Động tác của em không tiện, để chân qua đây." Thẩm Thời Kiêu dễ dàng tìm được vài loại thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, giọng bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh, "Bị thương lâu như vậy, tại sao mấy người không tìm thuốc cho em ấy?"
Những lời này là nói với quản gia, cũng là nói với tất cả người giúp việc trong phòng, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng rơi vào trong căn phòng im ắng, tựa như một dòng sông lạnh.
Quản gia nhất thời không trả lời được, cúi đầu nói: "Xin lỗi, bởi vì đồng hồ của ngài bị hư, chúng tôi nóng lòng muốn tìm biện pháp giải quyết."
Hạ Trĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Lão già lừa đảo, nói dối không chớp mắt.
Vừa rồi rõ ràng chỉ có một mình cậu sốt ruột.
Phía sau đầu gối truyền đến một luồng ấm áp, tay trái của Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nâng lên, tay phải lấy tăm bông giúp cậu bôi thuốc từng chút một.
Đùi phải Hạ Trĩ mất tự nhiên gấp khúc một chút, đôi mắt xinh đẹp cố hết sức nhìn về phía khác.
Hình như cậu hơi ngượng ngùng!
Lần cuối cùng bị người khác chạm vào chân như thế, có lẽ là khi cậu còn bé.
Lúc bôi thuốc, động tác của Thẩm Thời Kiêu rất nhẹ, tấm lưng thẳng tắp, rộng lớn chậm rãi cúi, vì cổ áo len bị kéo xuống, hầu kết đẹp đẽ, gợi cảm lộ ra.
Cũng không biết trên người Thẩm Thời Kiêu dùng nước hoa gì, mùi cây mộc hương nhàn nhạt bao quanh, rất dễ chịu.
Hạ Trĩ vội vàng nhắm mắt lại.
Huhu, không thể nhìn không thể nhìn, mắt sẽ mọc mụn lẹo!
Bôi thuốc gian nan như một thế kỷ vậy, sau khi kết thúc Hạ Trĩ cúi đầu, ấp úng: "Cảm ơn, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, ngủ ngon."
Thẩm Thời Kiêu đồng thời đứng lên với cậu: "Tôi đưa em về phòng."
Hic! Dìu cậu lên lầu sao?
Thật ra cậu không có mỏng manh như vậy.
Mặc dù vậy, dưới ánh mắt ân cần của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ vẫn bị hắn đỡ lên lầu.
Ngồi trên chiếc giường ở trong phòng ngủ, Hạ Trĩ ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, anh có khát, có đói bụng hay không? Trong ngăn tủ nhỏ của phòng tôi có đồ ăn."
Nói xong câu đó, Hạ Trĩ đã hối hận rồi, Thẩm Thời Kiêu làm sao có thể thích ăn đồ ăn vặt?
Ai ngờ, Thẩm Thời Kiêu vốn định rời đi bỗng nhiên quay người: "Được."
Trong tủ có không ít đồ ăn vặt, khoai tây chiên sô cô la và một ít bánh quy.
Thẩm Thời Kiêu chọn một túi khoai tây chiên vị cà chua, ngồi ăn bên cạnh Hạ Trĩ.
Âm thanh lanh lảnh ngay bên tai, Hạ Trĩ luôn cảm thấy mọi thứ đều không chân thật? Loại âm thanh ăn uống từ thế giới phàm tục này, thật sự là do Thẩm Thời Kiêu tạo ra?
"Không ngờ tới anh thích ăn khoai tây chiên."
Hạ Trĩ mở một túi, cùng nhau "rốp rốp" "rốp rốp" ăn.
"Tôi lúc lên đại học, thuyết trình trước đám đông sẽ căng thẳng, ăn khoai tây chiên sẽ giảm bớt một ít áp lực tinh thần."
Đây là lần đầu Thẩm Thời Kiêu chủ động nói với Hạ Trĩ về chuyện du học.
Hạ Trĩ khó tin nở nụ cười: "Khoai tây chiên có thể giải tỏa áp lực?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đúng, là người khác nói cho tôi biết."
"Người khác" này Hạ Trĩ không cần đoán cũng biết là mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu, cậu phồng má nhai khoai chiên: "Lần đầu tiên tôi gặp anh, đã cảm thấy anh nhất định rất lợi hại, không ngờ anh cũng sẽ có lúc căng thẳng."
Đôi mắt Thẩm Thời Kiêu trầm xuống: "Ngày ấy ở phim trường, không phải là lần đầu chúng ta gặp mặt."
Hạ Trĩ: "???"
Ánh mắt nhìn về phía Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu ý vị thâm trường nói: "Một tháng trước chúng ta đã gặp nhau một lần, nhưng có thể em không có ấn tượng, dù sao khí chất của tôi rất "bình thường".
Hai chữ "bình thường" này rất có hàm ý, Hạ Trĩ nhớ tới mấy lời nịnh nọt của bản thân, tai bất giác đỏ bên.
Cậu thật sự không nhớ đã gặp mặt Thẩm Thời Kiêu một tháng trước.
"Cám ơn khoai chiên của em."
"Nhớ giúp tôi sửa đồng hồ, nếu em muốn mua lại cho tôi một cái, tôi không ngại."
Trước khi Thẩm Thời Kiêu rời đi, bàn tay hướng lên đỉnh đầu Hạ Trĩ, muốn sờ rồi lại thôi, lông mày khẽ nhếch, khóe môi nở nụ cười.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Trĩ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia đến sững sờ.
Huhuhu, mua đồng hồ mới nhất định rất tốn kém!
Coi như xui xẻo đi.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Hạ Trĩ càng nghĩ càng muốn nói chuyện của quản gia cho Thẩm Thời Kiêu, dù sao có quá nhiều điểm đáng ngờ, quản gia đã không đúng lắm từ lúc cậu mới vừa về đây ở.
Sợ đối phương hiểu lầm mình trốn tránh tránh nhiệm, cậu giải thích rất nhiều, cuối cùng sau khi Thẩm Thời Kiêu nói cho cậu hắn đã hiểu, lòng ngực mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong ổ chăn lăn qua lăn lại, Hạ Trĩ quyết định chọn cho Thẩm Thời Kiêu một chiếc đồng hồ đeo tay mới. Mặc dù đồng hồ có thể sửa, nhưng cậu cũng thấy không tiện.
Tìm hết các trang web chính thức, lòng Hạ Trĩ càng ngày càng nguội lạnh.
Đồng hồ nổi tiếng quá đắt, thảo nào nói nghèo chơi xe giàu chơi đồng hồ, một chiếc đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng có giá mấy trăm vạn, mà còn không phải là bản giới hạn.
Hạ Trĩ cực kỳ bi thương.
Cậu rất nghèo.
Nghỉ ngơi ở nhà một tuần, trong nháy mắt lần quay đầu tiên của <Diễn viên tốt nhất> đã tới, Hạ Trĩ đã sớm đem kịch bản thuộc nằm lòng.
Chuyện đùa!
Tổng cộng chỉ có một câu thoại, không lẽ cậu vẫn không thuộc?
Trước tiên ekip chương trình đưa ra thông báo, bọn họ sẽ cung cấp thức ăn và chỗ ở cho học viên tham gia ghi hình, ở hay không là do lựa chọn của bản thân mỗi người.
Hạ Trĩ nghĩ phim trường ở vùng ngoại ô cách chỗ này một tiếng rưỡi đi đường, không muốn làm phiền tài xế đưa đi đón về mỗi ngày, vừa nghĩ về ý định ở lại vừa cầm vali hành lý xuống lầu.
Thẩm Thời Kiêu đang ăn sáng ở dưới lầu có vẻ không vui lắm khi nhìn thấy chiếc vali hành lý, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, thấp giọng nói sẽ sắp xếp tài xế đưa đón, để người giúp việc cầm vali hành lý của Hạ Trĩ trở về.
Hạ Trĩ vui vẻ thanh thản, có thể về biệt thự mỗi ngày.
Cậu rất sẵn lòng!
Đi đến trước cửa xe, Hạ Trĩ do dự một chốc, xoay người vẫy hai tay về phía Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu rất săn sóc cậu, cậu biết.
Trong ánh ban mai của buổi sáng sớm, Hạ Trĩ ngọt ngào nở nụ cười: "Thẩm tiên sinh, tôi đi đây!"
Thẩm Thời Kiêu khẽ ngẩn ra, nở một nụ cười nhạt: "Chúc sớm nổi tiếng."
Lái xe đến địa điểm ghi hình —— phim trường ở ngoại ô Bắc Kinh.
Có tổng cộng bốn mươi học viên ở giai đoạn đầu của chương trình, hầu hết đều là hiện tượng mạng có chút danh tiếng hoặc diễn viên mới, cho nên không thể tránh khỏi có sự khác biệt khi phân công vai diễn.
Bản thân có thể nói được một câu thoại, Hạ Trĩ đã cảm thấy không tệ.
Có điều nghe nói phần chính của lần ghi hình đầu tiên vẫn là ở người hướng dẫn, nào là Lương ảnh đế (1), ngôi sao hạng A Ngô Lâm Tây, Sở ảnh hậu, Bạch thị đế (2), có thể đồng thời mời đến nhiều người như vậy, đúng là không dễ.
(1) ảnh đế/ ảnh hậu: nam/nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất (2) thị đế: nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất. Ở chương đầu tui edit nguyên cụm đó cho Hạ Minh Hiên luôn. Mấy từ này tui edit thuần việt cũng được nhưng mà ở đây nhiều quá, viết cái tên dài zị tui mệt mà mấy bồ đọc cũng mệt nên tui để nguyên he. Hạ Trĩ lặng lẽ cân nhắc, lúc rảnh muốn tìm Lương ảnh đế xin chữ ký, cậu chính là một fan nam nhỏ của Lương ảnh đế.
Phòng trang điểm, các học viên xếp hàng chờ trang điểm.
Nhìn bản thân trong gương, Hạ Trĩ nảy sinh nghi ngờ với cuộc sống.
Tại sao vai cậu diễn lại là "hoa khôi" (3)?
(3) 花魁 hay là oiran là những kỹ nữ hạng sang ở Nhật Bản. Theo như mình tra trên google thì những người này khác với kỹ nữ bình thường là họ làm trò mua vui và nổi tiếng cả bên ngoài lầu xanh. Phong cách thời trang của họ luôn tạo ra xu hướng. Để trở thành một oiran thì phải được đào tạo rất nhiều kỹ năng như trà đạo, hoa đạo, thư pháp, chơi đàn,... Bạn nào có hứng thú có thể lên gg search và đọc trên Wikipedia nè. À ở đây từ này phiên âm ra là hoa khôi, tui search trên gg thấy có trang để là "hoa khôi" trong ngoặc kép vậy để chỉ oiran, thấy khá là hay nên tui để vậy. Ai có thể nói cho cậu biết, sao ngày xưa lại có "hoa khôi"?
Một thân áo bào trắng hơn tuyết, vải tơ tằm nhẵn bóng, tinh tế.
Trang điểm cổ trang làm cho khuôn mặt Hạ Trĩ như tranh vẽ, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng được cường điệu, làm tăng thêm một chút quyến rũ.
Mái tóc dài đen như mực rủ xuống bên hông, buộc bằng một miếng lụa trắng, không chú ý một tí đã bị hồn xiêu phách lạc.
Chà, không hổ là "hoa khôi".
Hệ thống phát sóng trực tiếp của tập thứ nhất vừa mở, trong nháy mắt hơn mấy trăm nghìn khán giả tràn vào, phần lớn bọn họ là fan của những người hướng dẫn hoặc một số bạn trẻ quan tâm đến các gameshow.
Dù sao <Diễn viên tốt nhất> vẫn luôn mang hình tượng là show diễn xuất không có tính chuyên môn cao.
Trang web của phòng livestream được thiết kế rất bí ẩn, bên ngoài khung video, là poster của những người hướng dẫn mặc quần áo cổ trang.
Bình luận đã che kín cả màn hình, ngoại trừ mong đợi thần tượng của bản thân gửi một ít lời nhắn, thì chính là khen ngợi hình thức phát sóng sáng tạo của ekip chương trình, xưa nay chưa từng có.
Dù sao có can đảm diễn như thế, không sợ diễn xuất gặp khó khăn, thực sự quá xịn.
Giai đoạn đầu của chương trình, mỗi người xem sẽ có một trang web tự động (4) hiển thị kịch bản chương trình tập này, dễ dàng để họ hiểu được nội dung vở kịch.
(4) trang web tự động này là kiểu tự mở một tab khác á. Như mấy bà bấm vào tên chương trong mục lục trên wordpress của tui thì nó sẽ nhảy qua tab khác. Kịch bản của mỗi tập gameshow đều là được biên soạn dựa trên số lượng ngôi sao sáng tạo ở tập trước của mỗi diễn viên, ai được khán giả gửi nhiều sao sáng tạo, phần diễn tập sau của người đó sẽ nhiều hơn.
Có chút kích thích.
Hạ "hoa khôi" ngồi xổm ở địa điểm diễn của bản thân —— thành lũy sát biên giới, híp đôi mắt sáng quắc, ở trong gió rét xoa xoa tay, thoạt nhìn có hơi thảm.
Cậu nghe nhân viên công tác bàn luận số lượng người xem trực tiếp hiện nay, cảm thấy kinh ngạc và đồng thời nảy sinh chút kỳ diệu trong lòng.
Cậu lần đầu tiên cảm thấy gần khán giả như vậy.
Chương trình tạp kỹ bắt đầu, tập đầu tiên: Cuộc tập kích trong đêm ở Trường An.
Hạ Trĩ đóng vai "hoa khôi", là người trong lòng của nhiều nam nữ ở thành Trường An.
Hạ Trĩ nhỏ giọng lầm bầm: Nam nữ???
Nam "hoa khôi" trong lúc vô tình đã bị cuốn vào trận đấu phân tranh quyền lực này, cây sáo dài trong tay là vật quan trọng để phá giải bí ẩn của Trường An.
Dưới thành lũy đang quay chụp, từ góc của Hạ Trĩ, chỉ có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ bên dưới.
Tiếng kiếm va chạm nhau(5) vang lên, chắc là các diễn viên đang đánh nhau.
(5) QT là đao quang kiếm anh, đó là một câu thành ngữ mang nghĩa ánh sáng và bóng của thanh kiếm xuất hiện mơ hồ. Dù để mô tả khung cảnh tràn ngập nguy hiểm. Hạ "hoa khôi" cẩn thận từng li từng tí một bám vào tường, thò đầu ra, nghe ngóng một cách nồng nhiệt.
Cùng lúc đó, bình luận cũng một phen náo nhiệt.
"Thị vệ kia là diễn viên mới sao ha ha ha, lời thoại mắc cười ghê."
"Lâm Tây nhà chúng ta mặc cổ phục thật là đẹp trai!! Gameshow quá thú vị!"
"Tôi không nhìn lầm chứ? Sao Hạ Minh Hiên lại tới? Cậu ta là người hướng dẫn?"
"Nghe nói Bạch thị đế tạm thời không tham gia gameshow, Hạ thị đế làm người thay thế."
"Diễn xuất của Hạ thị đế kia "phá trời phá đất", xác định không phải dùng thủ đoạn để đến đây?"
Chương trình chiếu được nửa giờ, số người xem phát sóng trực tiếp đã vượt quá hai mươi triệu, góc nhìn toàn cảnh siêu xịn làm khán giả vô cùng thỏa mãn.
Lần đầu tiên biểu diễn gần như vậy!
Cùng lúc đó, sao sáng tạo của các diễn viên từ từ tăng lên.
Giá trị sao sáng tạo cao nhất của một vài người hướng dẫn đã đạt đến một trăm nghìn, Hạ Minh Hiên xếp cuối. So với người hướng dẫn, sao sáng tạo của các học viên có hơi ảm đạm, cao nhất là đứng thứ sáu, mới có hai nghìn sao.
Giao tranh càng lúc càng mãnh liệt, Lương ảnh đế đóng vai kiếm khách, nhắm thẳng vào tường thành, nhân viên công tác ở bên cạnh Hạ Trĩ nhắc nhở: "Tới phiên cậu!"
Hạ "hoa khôi" run run một cái, cầm sáo dài chậm rãi bước ra.
Gió lạnh thổi qua, tóc dài bên hông chậm rãi bay bay, ống kính từ từ tiến lên, một bóng trắng mảnh khảnh dần rõ nét.
Thứ xuất hiện đầu tiên ở cảnh quay đặc tả, là cổ tay cầm ống sáo dài.
Cổ tay trắng nõn, tinh tế, như thể mềm mại, không xương.
Khớp ngón tay rõ ràng xoa nhẹ ống sáo dài, xinh đẹp không khác gì ánh trăng sáng buổi đêm.
"Nhìn thấy đôi tay này, tui high quá!"
"Please please, tay đẹp như vậy, nhất định là một chị đẹp gái!"
"Đạo diễn! Ông có thể mau mau quay đặc tả khuôn mặt được không!"
"Chị gái nhỏ là người mới? Mong đợi quá!"
Ống kính như có thể đọc được tâm tư của khán giả, mất một lúc lâu mới từ từ đi lên.
Một đôi mắt sáng như sao lọt vào ống kính, bình luận bùng nổ.
"Đậu xanh rau má! Là một anh trai nhỏ!"
"A Vĩ đã chết (6)! Huhuhu!"
(6) một câu thoại trong phim "Cuộc chiến á phiện". Mình đã xem lướt qua để xem câu thoại =)))))))))))) thì nguyên văn là "A Vĩ đã chết rồi! Là anh chọn mà! Thần tượng à! Đoạn Thần thì tôi ăn chắc rồi! Chúa Jesus cũng không cứu nổi hắn đâu! Là lời tôi đó!". Bản quyền dịch thuộc về FPT Play. Sau này thì câu này nổi lên nhờ được nhiều người bắt chước lại trên Kuaishou và Douyin. Giờ nó thành ngôn ngữ mạng phổ biến. "Ê này... Mấy chị em, tui phê quá!"
"Đây là sắc đẹp của loài người?"
Hạ Trĩ không nhìn thấy bình luận, càng không biết ống kính nhắm vào chỗ nào để quay, chỉ ghi nhớ cốt lõi của nhân vật, dịu dàng quyến rũ, đa tình như nước.
Huhuhu, cậu sắp đông thành nước đá rồi!
Dưới tường thành Lương ảnh đế mở miệng: "Ngươi là nam?"
Đuôi mắt "hoa khôi" mang một tia đùa giỡn, khóe môi khẽ cong: "Công tử nói cho ta biết, tại sao "hoa khôi" không thể là nam?"
"A a a a a! Phát ra tiếng gào rú của marmota (7)!"
(7) cái meme này nè quý zị[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
"Âm thanh quá dễ nghe! Tui yêu rồi!"
"Người này thật sự là diễn viên mới? Ekip chương trình đào đâu ra vậy?"
Nhan Văn Thanh ngồi ở trước màn hình nói với mọi người: "Thấy không? Đây báu vật tôi đào được đó."
Nhân viên công tác thấy Hạ Trĩ diễn tốt vô cùng, đồng thời khuất phục nhan sắc của cậu, hướng về phía cậu kêu: "Pro! Quá pro!"
Hạ "hoa khôi" ngẩn ra, đây là diễn thêm?
Là vì cậu diễn quá tốt?
Nhưng rõ ràng là muốn cho cậu xoay (8)?
(8) Nhân viên nói cậu quá pro, quá trâu bò. Raw là 牛, đọc là niú. Còn Hạ Trĩ nghe thành 扭, đọc là niǔ. Người ta khen mà ẻm tưởng người ta kêu ẻm vặn eo =)))))
Xoay trái xoay phải hay là xoay một cách xinh đẹp?
Ống kính đang ở trước mắt, Hạ "hoa khôi" duy trì nụ cười mê hoặc lòng người.
Đáy lòng một mảnh ngổn ngang, xoay thì xoay vậy.
Giây phút ống kính sắp rời khỏi, "hoa khôi" nhấc tay áo bào bằng gấm lên, gặp phải gió lạnh, nhẹ nhàng xoay eo, sự quyến rũ giữa đôi mày càng tăng lên.
Lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu xoay eo!
Lương ảnh đế ở dưới thành tường sửng sốt, tổ đạo diễn choáng váng, khán giả điên rồi, sao sáng tạo của Hạ Trĩ tăng vọt.
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ rất lâu, bỏ ra chút thời gian, vội vã đi đến phim trường ở vùng ngoại ô. Mà khi hắn mới vừa bước vào địa điểm quay phim, đã nhìn thấy bóng dáng đẹp mê hồn trên tường thành, đang liếc mắt đưa tình với phía người đàn ông dưới thành.
Nét ôn hòa giữa chân mày Thẩm Thời Kiêu từ từ biến mất.