Hạ Trĩ nhanh chóng chú ý tới người đàn ông có khí chất lạnh lùng cách đó không xa này, hàng lông mi dày dùng sức chớp chớp, đường nét của người trước mặt càng ngày càng rõ ràng.
Còn rất đẹp trai, Hạ Trĩ nghĩ.
Hẳn là rất có tiền, chắc chắn là đại lão.
Gần như trong khoảnh khắc, ánh mắt của người đàn ông khẽ chạm vào người Hạ Trĩ, mang theo một chút kinh ngạc, có điều sự kinh ngạc chỉ thoáng qua giây lát.
Hạ Trĩ bắt được tín hiệu: Chính là hiện tại! Thời điểm săn khách!
"Ông chủ, muốn ngồi xe sao? Tôi là người quen thuộc với phim trường nhất, ngài muốn đi đường nào tôi đều có thể đi theo đường đó!"
Hạ Trĩ thu lại đôi mắt chờ đợi, xoa xoa đôi má ửng hồng, cười đến mức hai mắt long lanh.
Cậu đáng yêu, quyến rũ như vậy! Ông chủ nhất định không thể từ chối được!
Trợ lý chậc chậc nói, đứa trẻ này nhìn thật thật đáng thương, chỉ tiếc là đã tìm nhầm người, với thân phận của ông chủ bọn họ, làm sao có thể ngồi loại xe này?
Thoạt nhìn tựa như loại xe ba gác dùng để đón khách của Thượng Hải xưa.
Ngoài ý muốn chính là, Thẩm Thời Kiêu không từ chối, mà đi về phía cậu.
Hạ Trĩ thấy có thể chào khách được, vì vậy bèn nói:
"Đường tuyết trơn trượt, ngồi xe vẫn thuận tiện hơn. Tôi muốn kết thúc công việc sớm, bình thường một lần 30 đồng, ngày hôm nay thu ngài 20 đồng thôi."
Thẩm Thời Kiêu dời ảnh mắt, nhìn xuống bảng hiệu phía trước xe.
"Hoan nghênh đến chơi, 20 một lần."
Hạ Trĩ sững người lại, nói năng hùng hồn nhảy xuống xe, che đậy bảng hiệu: "Thật là, tăng giá cũng không sửa bảng giá."
Một nụ cười nhẹ khó có thể phát hiện khẽ lướt qua, bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía chiếc xe ba bánh, Thẩm Thời Kiêu mím mím môi mỏng: "Cậu có kéo nổi không?"
Hạ Trĩ: "Được, tôi rất khỏe."
Thẩm Thời Kiêu lặng lẽ nhìn chăm chăm Hạ Trĩ.
Khuôn mặt của hắn hơi ác liệt, đặc biệt là lúc không nói chuyện, khí thế áp bách và lạnh lùng không nói nên lời.
"Vậy cậu chở tôi đi."
Thẩm Thời Kiêu khẽ liếc nhìn chỗ ngồi, đi lên ngồi xuống.
Sau khi xác nhận Thẩm Thời Kiêu đã ổn đình ngồi phía sau, lông mày Hạ Trĩ cong cong: "Khởi động nhé!"
Tốc độ của xe ba bánh ở trên tuyết không nhanh không chậm, bánh xe đè lên tuyết đọng trên đường, phát ra tiếng "kẽo kẹt", "kẽo kẹt" thô ráp.
Hạ Trĩ hiểu rõ trách nhiệm của người làm dịch vụ, nhất định phải tạo ấn tượng tốt với người ta.
Khụ khụ, thật ra là tiền boa rất tốt, huhuhu.
Cậu một bên đạp xe ba bánh, một bên đỏ mặt hỏi: "Tiên sinh, dung mạo của ngài rất đẹp, nhìn giống như ngôi sao vậy, có điều tôi chắc chắn ngài không phải là ngôi sao."
"Ừm." Phía sau trả lời rất ngắn gọn.
Hạ Trĩ lần đầu tiên gặp phải vị khách ít nói như vậy, tiếp tục tìm chuyện để nói, "Ngài có tại sao tôi lại đoán như vậy không?"
"Bởi vì tôi rất có khí chất."
"Làm sao ngài biết được câu trả lời của tôi?" Hạ Trĩ nghiêm túc gật đầu, người này hẳn là một ông chủ lớn, ngày thường bên tai toàn là lời nịnh hót như vậy.
"Bởi vì có người từng nói điều này với tôi." Lúc nói những lời này, Thẩm Thời Kiêu chăm chú nhìn tấm lưng mỏng manh của Hạ Trĩ, "Có điều cậu ta là một tên nhóc lừa đảo."
Hạ Trĩ: "Cậu ta không có lừa ngài, khí chất của ngài rất tốt."
Mặc dù biết đối phương không nói cùng một chuyện với bản thân, Thẩm Thời Kiêu cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng dựa vào ghế xe, trong mắt không hề có cảm xúc khác.
"Tôi luôn cảm thấy đã gặp ngài ở đâu rồi?" Hạ Trĩ ra sức kéo xe, chóp mũi vô tình phủ vài giọt mồ hôi, "Nhưng mà không nhớ ra được."
Nghe thấy câu nói này, đầu ngón tay của Thẩm Thời Kiêu hơi co lại.
"Tiên sinh, đến rồi."
Hạ Trĩ giữ xe ổn định, đứng thẳng trước xe, đôi mắt đen láy mang theo ý cười, có chút chờ mong.
Những bông tuyết trên trời nhẹ nhàng rơi xuống sợi tóc đen nhánh của Hạ Trĩ, trắng đen xen kẽ, làn da trắng nõn trông chẳng khác gì một viên bạch ngọc không chút tỳ vết.
Tầm mắt Thẩm Thời Kiêu hơi dừng lại, móc ra một trăm đồng đưa cho Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ chôn mặt ở bên trong khăn quàng cổ, định lấy bóp ra thói tiền. Tuy rằng cậu không phải là người kéo xe thật, nhưng cậu cũng có tính chính trực. Khách không chủ động cho cậu tiền boa, cậu cũng sẽ không xin.
Huhu! Tiếc tiền boa ghê!
Tất cả những hành động nhỏ này đều bị Thẩm Thời Kiêu nhìn thấy, hắn thấp giọng nói: "Không cần thối lại."
"Như vậy sao được chứ." Dù là ngoài miệng nói như vậy, Hạ Trĩ vẫn nghe theo lời trong lòng, đem tiền cất vào trong ví, cuối cùng nói ngọt: "Cảm ơn ông chủ đã chọn xe của tôi, lần tới có thể tìm tôi nhe."
Thẩm Thời Kiêu không trả lời, gật gật đầu rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao gầy kia, trong lòng Hạ Trĩ dâng lên một vệt tình cảm không rõ ràng.
Cậu cảm thấy quen thuộc với người này một cách khó mà giải thích được.
Rốt cuộc là gặp ở đâu?
Đúng lúc này, đạo diễn và nhà sản xuất của đoàn phim hấp tấp chạy ra nghênh đón người kia, vẻ mặt dè dặt mà nịnh nọt.
Chờ anh Lý trở về, Hạ Trĩ đem toàn bộ một trăm đồng đưa cho Lý ca, "Mua cho con anh cái gì ngon ngon ăn đi."
Anh Lý cuống lên: "Sao lại nhiều như vậy? Anh chia cho cậu một ít."
"Không cần." Hạ Trĩ cười ranh mãnh, chỉ ví tiền căng phồng của mình, "Ngày hôm nay ở đoàn phim em kiếm lời được một khoản."
Anh Lý hiểu ra: "Cảm ơn cậu."
(*) RAW chỗ này là 有你的, QT là Có ngươi. Mình không hiểu lắm nhưng mình nghĩ chỗ này là cảm ơn? Nên là bạn nào biết thì nhắc mình sửa nhe. Đi dọc con đường tối om, Hạ Trĩ mở đèn pin, đi trên con đường đá gập ghềnh.
Nếu không phải vì thiếu nợ năm mươi vạn tiền thuốc thang, cậu sẽ không ở nơi này.
Nhắc tới năm mươi vạn, Hạ Trĩ liền giận đến mức không có chỗ để xả.
Năm đó mẹ cậu và Hạ Hoài Sơn ly hôn, không biết luật sư của Hạ Hoài Sơn tìm đâu ra chứng cứ giả để tung tin đồn vu khống, mẹ cậu gần như không còn gì mà rời khỏi nhà.
Mẹ cậu khi ly hôn xong thì mắc bệnh ung thư, Hạ Trĩ lúc đó mới 19 tuổi, sau khi cầu xin họ hàng không được, chỉ có thể nhịn buồn nôn đi cầu xin Hạ Hoài Sơn.
Hạ Hoài Sơn vậy mà đưa năm mươi vạn tiền thuốc, thế nhưng mẹ kế lại bắt Hạ Trĩ kí giấy nợ.
"Cuộc sống như một vở kịch, ngàn vạn lần cũng đừng so đo với kẻ tiểu nhân."
"Kẻ tiểu nhân hói đầu vừa rụng tóc, vừa ngoại tình, vừa bất hiếu, thật là hả giận."
"Một ngày nào đó được luân hồi, hãy xem ông trời tha cho người nào."
Tuyệt vời! Hy vọng những điều này đều thành sự thật ở tương lai.
Đèn treo trong phòng lung lay sắp đổ, sau khi Hạ Trĩ tắm rửa qua loa thì đem tiền thưởng đặt ở dưới gối, thảnh thơi nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, xe bảo mẫu của Hạ Minh Hiên đậu trước cửa nhà, cậu ta vừa mới vào nhà thì bị mẹ hưng phấn kéo lại, "Nói cho con biết một tin tốt!"
"Nhà họ Thẩm ấy! Bọn họ muốn cùng nhà chúng ta kết thông gia!"
Trong phòng khách rộng rãi và tráng lệ, giọng nói phấn khích của mẹ Hạ Minh Hiên, Tần Hoàn Như, vang lên.
"Ba của con mới nói chuyện điện thoại với mẹ, đại khái là Thẩm Thời Kiêu mới từ nước ngoài trở về không lâu, vì mẹ bị bệnh nặng, nên vội vàng muốn kết hôn."
"Nhà họ Thẩm ấy! Nếu chúng ta có thể bám vào nhà bọn họ, thì sẽ rất có lợi cho công ty của ba con!"
Tần Hoàn Như gả tới nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, luôn luôn bị nhóm các quý bà xem thường, chê bà trước đây chỉ là một thư ký nhỏ, không thể lên bàn tiệc (1), tụ hội trà chiều chưa bao giờ mời bà. Nếu như Hạ Minh Hiên có thể kết hôn cùng nhà họ Thẩm, sau này bà nhất định có thể sống thẳng lưng trước mặt những người đó.
(1) Chỗ này theo mình ý là kiểu nói bà này là không có khí chất, cung cách, không thể đi tiệc, nói chung là không cùng đẳng cấp với mấy quý bà. Hạ Minh Hiên không giấu được vẻ vui mừng, chuyện xui xẻo bị chó cắn cũng tiêu tan không ít. Cậu ta nâng cốc trà nói: "Hôm nay con ở phim trường đã thấy anh ta, trường quay hẳn là hạng mục của nhà họ Thẩm."
Trong đầu hiện ra sườn mặt đẹp trai của Thẩm Thời Kiêu, cậu ta cong cong môi: "Nghe đâu ba của Thẩm Thời Kiêu đã giao công ty cho anh ta?"
"Nghe nói là vậy." Tần Hoàn Như đột nhiên nở nụ cười sâu xa, "Con nói có phải hay không hôm nay cậu ta ở phim trường thấy Minh Hiên nhà chúng ta, nên đột nhiên muốn kết thông gia với nhà chúng ta?"
Cũng không thể trách Tần Hoàn Như suy nghĩ nhiều, nhà họ Thẩm có địa vị gì? Loại nhà giàu chỉ có vài tỷ như nhà họ Hạ làm gì có cửa mà bước vào.
Gia thế nhà họ Hạ, trị giá hàng trăm tỷ.
Hạ Minh Hiên khẽ nhíu máy: "Không biết nữa, mẹ đừng nói lung tung." Trở về phòng, cậu ta lên mạng tìm tên Thẩm Thời Kiêu, trong lòng vừa kinh ngạc, càng ngày càng mong đợi.
Thẩm gia không hổ là gia đình giàu có hàng trăm năm, sản nghiệp dưới trướng trải rộng khắp cả nước, thậm chí còn có công ty con ở các nước châu Âu.
Cũng chỉ có người như Thẩm Thời Kiêu, mới có thể xứng với cậu.
Nếu như sau này cậu có thể cùng Thẩm Thời Kiêu kết hôn, chẳng phải là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa?
Không lâu sau, Hạ Hoài Sơn về đến nhà, nói với Tần Hoàn Như chuyện tối nay.
Thì ra, tối nay khi ông ta tham dự lễ khánh thành của một công ty bất động sản, đúng lúc gặp được Thẩm Thời Kiêu bị mọi người vây quanh.
Vốn tưởng rằng bản thân mình làm gì có cơ hội nói chuyện với một nhân vật như vậy, ai ngờ được Thẩm Thời Kiêu lại trả lời câu nói đùa trên bàn rượu của ông về việc xem mắt, đối phương vậy mà tỏ vẻ có thể thấy gặp mặt một lần.
Khi bữa tiệc kết thúc, trợ lý Thẩm Thời Kiêu ám chỉ rằng, miếng đất ven biển của nhà họ Hạ rất quan trọng với nhà họ Thẩm, đây cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Thời Kiêu bằng lòng chuyện gặp mặt của ông.
Nghe xong chuyện này, Tần Hoàn Như vui ra mặt: "Nhà chúng ta chẳng phải là rất may mắn sao?"
Chỉ có điều mộng đẹp chưa kéo dài được bao lâu, ngày hôm sau em gái của Hạ Hoài Sơn nghe được ý đồ của lần cưới hỏi này, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Hoàn Như.
Đại khái là con gái bà nói rằng, tính cách Thẩm Thời Kiêu rất thô bạo, tình nhân khắp nơi, trong lòng vẫn luôn chờ đợi bạch nguyệt quang trở về, cậu ta còn mắc một loại bệnh lạ – chứng ngủ rũ (2).
(2) Chứng ngủ rũ (Narcolepsy): là những rối loạn giấc ngủ mãn tính. Biểu hiện ban đầu của bệnh này là buồn ngủ quá mức vào ban ngày và không thể cải thiện bằng bất cứ biện pháp nào. Tần Hoàn Như nghe xong mới đầu còn nghĩ là nửa thật nửa giả, sau khi quấn lấy Hạ Hoài Sơn đòi liên hệ thám tử tư, bà hoàn toàn choáng váng.
Những thứ này đều là sự thật.
Tần Hoàn Như vì đau lòng cho con mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, không chịu gả Hạ Minh Hiên cho Thẩm Thời Kiêu, Hạ Hoài Sơn buồn bực hút thuốc nói: "Được, Thẩm Thời Kiêu chưa chắc gì sẽ nâng đỡ nhà chúng ta. Hạ Trĩ không phải cũng là con trai tôi sao? Cho nó kết hôn đi."
Tần Hoàn Như bĩu bĩu môi, lau nước mắt.
Sáng sớm.
Hạ Trĩ liền nhận được điện thoại của Hạ Hoài Sơn, đại khái là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cậu, có liên quan đến mẹ cậu.
Hạ Trĩ không biết trong hồ lô (3) lão khốn nạn kia bán thuốc gì, bất quá cậu cũng không sợ, đơn giản mặc quần áo vào, rồi bắt xe buýt đến nhà họ Hạ.
(3): "Có thuốc gì bên trong hồ lô?" hay "Hồ lô bán thuốc gì vậy?" thường để chỉ sự khó lường hay những câu trả lời tỏ vẻ thần bí, làm người khác không thể đoán ra ý mình. Thời điểm đi ngang qua phòng khách, Hạ Minh Hiên đang rất tức giận, nhìn thấy Hạ Trĩ tiến vào, anh ta không cam lòng mà khinh bỉ lườm cậu một cái.
Tần Hoàn Như đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt đối với Hạ Trĩ, chỉ là liên tục trấn an Hạ Minh Hiên.
"Yên tâm đi, cho dù Thẩm Thời Kiêu thật sự vừa ý Hạ Trĩ, thì cũng sẽ không yêu cậu ta. Cậu ta gả vào nhà họ Thẩm, còn không phải là vì lợi ích của gia tộc chúng ta? Cậu ta cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi."
"Dạ."
Trong thư phòng.
"Kết hôn?"
"Đúng, cùng nhà họ Thẩm giàu có."
Hạ Hoài Sơn đang kẹp thuốc lá, qua tuổi năm mươi thì chứng rụng tóc của ông trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện tốt như vậy tại sao không để Hạ Minh Hiên đi?"
"Minh Hiên còn nhỏ."
Hạ Minh Hiên chỉ kém cậu hai tuổi.
Nhỏ cái đách gì.
Mẹ nhà quyền thế, vừa đẹp trai lắm tiền vừa có địa vị, mẹ con Tần Hoàn Như có điên mới đem cơ hội này nhưòng cho hắn.
Có thể bá tổng này có cái gì đó kỳ quặc, tàn tật hả, bất lực hả, hay là có thói quen bạo hành hả...
Đến lúc đó cậu chính là một con thỏ nhỏ, bị đem nướng trên lửa!
Có chút đau!
Thấy Hạ Trĩ không tình nguyện, Hạ Hoài Sơn lấy ra lá bài tẩy cuối cùng: "Nếu như mày đồng ý gặp mặt Thẩm Thời Kiêu, tao sẽ xé giấy nợ."
Hạ Trĩ kinh ngạc nhíu mày, sau đó nhanh chóng rời đi. Trước khi đi chỉ để lại một câu: "Sao không nói sớm, lãng phí thời gian, tôi đi."
Không phải gặp mặt thôi sao? Có rất nhiều cách để đối phương chướng mắt mình.
Anh trai công tử phóng đãng, tiểu Ma Vương lỗ mãng, ngốc bạch ngọt (4) bị khờ khạo...
(4) Ngốc bạch ngọt: những người hiền lành, không toan tính, ngây thơ. Cậu đều có thể!
Buổi sáng, Hạ Trĩ đúng hẹn đi đến nhà hàng kiểu Tây, sau khi báo với nhân viên phục vụ số phòng, người phục vụ lễ phép dẫn cậu đến một căn phòng độc lập, yên tĩnh nằm ở sân sau của nhà hàng.
Đâu đâu cũng đều là mùi tiền.
Trên đường, cậu tìm tên "Thẩm Thời Kiêu" trên mạng, thì vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy baidu baike hiện lên.
(5) Baidu baike: là một ứng dụng tìm kiếm thông tin trên mạng ở TQ, tương tự như GG vậy á mấy bồ Là người ngày hôm đó?
Thẩm Thời Kiêu đang dùng máy tính xách tay xử lý công việc, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, thì chậm rãi ngước mắt lên.
Gương mặt của hắn mang theo vài phần lạnh nhạt, cổ tay áo sơ mi hơi kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn thon dài.
Lại gặp mặt.
Hạ Trĩ theo bản năng liếc nhìn nơi khác, sau đó ngồi đối diện Thẩm Thời Kiêu.
Nhiệt độ thay đổi đột ngột, khiến cho hai má Hạ Trĩ phủ một lớp màu hồng nhạt, lông mi thanh mảnh, xinh đẹp lo lắng mà chớp chớp, màu môi càng đỏ hơn.
Thẩm Thời Kiêu: "Xin chào, Thẩm Thời Kiêu."
Hạ Trĩ: "Xin chào, gọi tôi là Hạ Trĩ."
Sau khi hai bên giới thiệu xong, căn phòng rơi vào trầm mặc.
Thẩm Thời Kiêu dường như đang xử lý một việc khẩn cấp.
Hạ Trĩ ngước mắt lên, tranh thủ lúc này, lặng lẽ đánh giá Thẩm Thời Kiêu.
Giống như ngày hôm đó ở phim trường, lạnh lùng không thích nói chuyện.
Cũng coi như "người quen cũ", thiếp lập tính cách mà Hạ Trĩ chuẩn bị một lúc lâu không thể đem ra dùng rồi.
Đột nhiên, Thẩm Thời Kiêu ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt trắng trợn của Hạ Trĩ, "Xin lỗi, có việc tương đối gấp."
Đóng lại máy vi tính, hắn hơi ngồi thẳng: "Cậu biết rõ mục đích ngày hôm nay đến đây không?"
Hạ Trĩ: "Biết, thảo luận chuyện kết hôn."
Thẩm Thời Kiêu: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Hạ Trĩ suy tư: "Thẩm tiên sinh, tôi có một số chuyện muốn nói thẳng với ngài. Tôi ngủ thì ngáy, lúc ăn cơm thì nói chuyện, nhìn thấy mấy anh đẹp trai trên đường thì không thể đi tiếp, lại không có văn hóa lắm, là một ngôi sao giải trí nhỏ không có tiếng tăm, cùng ngài đi ra ngoài sẽ làm cho ngài mất mặt."
"Hơn nữa tôi hết ăn lại nằm, miệng đầy lời nói dối, ở cùng ngại sợ là sẽ bôi nhọ ngài."
Đuôi lông mày Hạ Trĩ hơi cong lên, do đang tính toán trong lòng, một tia gian trá khó có thể thấy được lộ ra.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều bị Thẩm Thời Kiêu thu hết vào tầm mắt.
Tâm tình của hắn không quá tốt.
Thẩm Thời Kiêu: "Tôi cũng phải thẳng thắn với cậu, tôi mắc chứng ngủ rũ nghiêm trọng, bất cứ lúc nào trong ngày cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ say."
Hạ Trĩ: Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ say? Vậy thì cũng khá là tội nghiệp.
Thẩm Thời Kiêu: "Trong lòng tôi vẫn luôn cất giấu mối tình đầu, có khả năng vĩnh viễn cũng không thể quên được cậu ấy."
Hạ Trĩ nói trong lòng: Cho nên tôi càng không thể kết hôn cùng anh! Chia rẽ duyên phận của người khác sẽ bị trời phạt!
"Mẹ của tôi gần đây bị bệnh nặng, bà rất mong tôi có thể nhanh chóng lập gia đình, đó cũng là tâm nguyện của bà. Tôi mới vừa vào công ty chính, quan hệ với ban giám đốc khá phức tạp, tôi cần phải nhanh chóng kết hôn, để cho những lão già đó hết hy vọng.
Tôi biết đối với cậu cuộc hôn nhân vì lời ích này có chút không công bằng, nhưng nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể đưa ra thỏa thuận. Kỳ hạn kết hôn là ba năm, sau khi kết hôn tôi sẽ chia cho cậu đầy đủ tài sản. Đương nhiên, trong lúc kết hôn, tôi sẽ tuân theo và tôn trọng ý nguyện của cậu."
Nghe Thẩm Thời Kiêu nói xong, Hạ Trĩ trố mắt một lúc, một tiếng trống nhỏ vang lên trong lòng.
Ôi trời điều kiện có chút hấp dẫn.
Thẩm Thời Kiêu từ tốn nhìn cậu chăm chú: "Cậu cảm thấy như thế nào?"
Hạ Trĩ cắn miếng bò bò: "Tôi cảm thấy được... Hai chúng ta là trời sinh một đôi!"
Không phải chỉ là đóng vai con dâu nhà giàu thôi sao?
Không phải chỉ là cảnh phim đại chiến nhà giàu cẩu huyết lúc tám giờ thôi à!
Cậu có thể phối hợp!
__________
Tối hôm qua mình check lại raw trên Tấn Giang thì phát hiện hôm trước tác giả update lại truyện lược bớt cũng như thêm vào một số phần vào, mà raw mình lấy là bản cũ nên nó khác một xíu với bản hiện tại. Nên là mình đã update lại hai chương này. Vì mình cũng chỉ soát sơ QT nên bạn nào thấy thiếu thì nhắn mình nhe.