Trong lòng Kỷ Lê đã có đáp án.
Nhìn vẻ mất mát trên mặt An Tuyên và Phạm Thanh, cậu cũng không biết phải nói sao với họ nữa.
Bối rối một hồi, cậu mới nói: “Thực ra có thể Trần Tuấn Hoành không phải con trai Chủ tịch Tập đoàn Trần thị thì sao?”
“Chuyện này…..” An Tuyên cùng Phạm Thanh nghĩ nghĩ rồi đều cảm thấy không thể nào, dù sao những việc xảy ra tối qua, trừ khi Trần Tuấn Hoành là con trai Chủ tịch Tập đoàn Trần thị thì cũng chẳng có cách nào giải thích hợp lý hơn.
“Không sao đâu, Kỷ Lê, cậu không cần an ủi bọn tôi!” An Tuyên vỗ vỗ vai Kỷ Lê, “Dù sao quan hệ giữa chúng ta với Trần Tuấn Hoành đã vậy rồi, Tập đoàn Trần thị cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta hết.”
Lời Kỷ Lê đã đến bên miệng lại nuốt trở về, cậu không biết phải giải thích sao về việc ông chủ sơn trang kia là bạn của ông xã mình nữa.
Chỉ đành cười cười.
Chuông vào học vang lên.
Trần Tuấn Hoành cùng mấy nam sinh lặng lẽ tiến vào từ cửa sau.
……
Mấy người đã vào học muộn còn đang cười đùa, không biết đang nói chuyện gì, giáo viên nhịn vài lần cuối cùng vẫn nhắc nhở họ.
Thế mà họ lại càng ồn hơn, làm giáo viên tức giận đến mức không muốn giảng bài nữa!
Tới lúc tan học, Kỷ Lê ra tới cổng trường lại ngoài ý muốn đụng phải một người.
“Tiểu Lê.” Trông thấy Kỷ Lê, Kỷ Diệc Thần kích động bước tới.
Kỷ Lê dừng lại.
Trông Kỷ Diệc Thần có hơi mệt mỏi: “Mấy ngày nay anh gọi điện em không nghe, cũng không trả lời tin nhắn, cho nên anh mới tới trường học tìm em….”
“Tìm tôi có chuyện gì?” Kỷ Lê không tin cậu ta sẽ vô duyên vô cớ đi tìm mình.
“Tình huống trong nhà không ổn cho lắm, ông bà nội muốn nói chuyện với em.” Khuôn mặt Kỷ Diệc Thần tràn đầy u sầu.
“Tình huống Kỷ gia không ổn thì liên quan gì đến Thẩm gia bọn tôi?” Kỷ Lê lạnh giọng.
“Tiểu Lê…..” Kỷ Diệc Thần cứ như thể rất đau lòng vì lời này của Kỷ Lê, “Tốt xấu gì Kỷ gia cũng đã nuôi em lớn, sao em có thể vừa kết hôn đã quên nhà mẹ đẻ mình được?”
Xung quanh người đến người đi đều đang nhìn sang bên này, tuy họ không nghe rõ lắm, nhưng vẫn tò mò xem hai người nói gì.
Kỷ Lê cau mày: “Trước kia chính các người nói tôi đừng quay về, giờ lại thành tôi sai à?”
“Đó chỉ là lời nói khi tức giận nhất thời!” Kỷ Diệc Thần buồn bực.
Nhưng Kỷ Lê chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Tôi phải về, ông xã tôi đang đợi.”
Nói xong liền đi thẳng.
Kỷ Diệc Thần sao có thể để cậu đi, liền tóm tay Kỷ Lê lại: “Kỷ Lê, sao em lại nhẫn tâm như vậy? Trong nhà gặp khó khăn cũng không giúp!”
Cánh tay bị tóm lấy có hơi đau.
Kỷ Lê vùng vẫy.
“Trong nhà thì có khó khăn gì? Tôi giúp kiểu gì? Anh cảm thấy một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như tôi giúp được à?” Kỷ Lê hỏi lại.
“Sao lại không giúp được?” Nói xong Kỷ Diệc Thần phát hiện mình hơi nặng giọng, liền sửa lời, “Tiểu Lê, giờ có người muốn giúp nhà chúng ta rồi, chỉ cần đi chơi với hắn mấy hôm thôi, chỉ cần em……”
Vẻ mặt Kỷ Lê rất khó coi: “Chơi mấy ngày? Chơi cái gì?”
“Ăn nhậu đi chơi bình thường thôi, không có gì cả.” Kỷ Diệc Thần vội vàng nói.
“Không thể.” Kỷ Lê lạnh giọng cự tuyệt, ăn nhậu đi chơi bình thường? Chuyện tốt thế sao Kỷ Diệc Thần không tự đi?
Cậu còn tưởng Kỷ gia đã biết thân phận của Thẩm Thuật Bạch nên tới ăn vạ muốn vay tiền, không ngờ lại còn ghê tởm hơn nhiều!
Vẻ mặt dịu dàng của Kỷ Diệc Thần lập tức suy sụp: “Kỷ Lê, em có thể đừng tùy hứng như vậy được không!? Dù sao em cũng đã ngủ với một tên đàn ông, đi chơi với một tên khác vài ngày thì có sao?”
Lời này thực sự khiến Kỷ Lê buồn nôn.
“Không sao thì anh tự đi đi!” Vẻ bài xích trên mặt Kỷ Lê vô cùng rõ ràng.
Kỷ Diệc Thần nghe Kỷ Lê nói vậy như muốn sụp đổ, người ngoài nhìn còn tưởng Kỷ Lê bắt nạt cậu ta ghê lắm.
“Em khiến anh quá thất vọng rồi!” Kỷ Diệc Thần bi thống.
Kỷ Lê: “……….”
Dẹp đi, không để ý hắn nữa.
Kỷ Lê xoay người, Kỷ Diệc Thần còn định chạy tới, Kỷ Lê lại nói: “Anh dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!!”
Cậu thực sự không thể chịu nổi đồ khốn này nữa rồi!!
Nghe câu này, Kỷ Diệc Thần hơi khựng lại.
Kỷ Lê trước đây không như vậy, trước kia cũng sẽ tức giận, nhưng không dứt khoát như vậy….
Phải rồi, Kỷ Lê đã khác xưa, trước kia nó vẫn luôn mang theo cảm giác tử khí trầm trầm, giống như đã không còn hy vọng với cuộc sống này, giờ trông nó sinh động hơn rất nhiều, rốt cuộc thì cái gì đã khiến nó thay đổi?
Không chờ cậu ta nghĩ ra, Kỷ Lê liền vỗ vỗ mông chạy lấy người.
……
Vào tới xe, Kỷ Lê mới thở phào nhẹ nhõm: “Khổ quá đi mất.”
“Sao vậy em?” Thẩm Thuật Bạch thắt dây an toàn cho Kỷ Lê.
“Gặp phải một tên đầu óc có vấn đề.” Kỷ Lê không muốn nhiều lời, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch cũng không truy hỏi: “Sau này mà gặp lại, em nhớ tránh xa ra.”
“Vâng.” Kỷ Lê gật đầu.
“Công ty còn có chút việc đang làm dở, em muốn tới công ty cùng anh không?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
Mắt Kỷ Lê sáng lên: “Được nha!”
Cậu đã muốn nhìn dáng vẻ Thẩm Thuật Bạch làm việc ở công ty lâu rồi!
Thẩm Thuật Bạch khẽ cong môi: “Vậy anh mang theo hoàng tử bé của anh đi làm.”
Kỷ Lê gật mạnh đầu.
……
Bên kia, Vương đặc trợ cao lãnh nhận được một tin nhắn.
Boss đưa tiền: [Tra xem hôm nay vợ tôi gặp ai ở trường.]
Vương đặc trợ lãnh khốc nhắn lại.
Vương đặc trợ: [Vâng.]
Là một đặc trợ đủ tiêu chuẩn thì ngoài công việc đặc trợ, còn phải mang một thân phận khác khi chân mệnh thiên tử của Boss xuất hiện, tỷ như trinh thám!
Nhưng hắn quả thực vẫn là một đặc trợ không đủ tư cách.
Hắn cúi đầu tìm thông tin của thám tử đã hợp tác với mình gần đây nhất.
Vương đặc trợ: [Thám tử Lam, giúp tôi điều tra xem hôm nay phu nhân của Boss đã gặp ai ở trường, xảy ra chuyện gì.]
Đối phương nhắn lại chỉ trong một giây.
Thám tử Lam: [Cái này hơi khó…..]
Vương đặc trợ: [Thật sự rất khó?]
Thám tử Lam: [Anh biết đấy, những nơi như trường học rất khó ra vào, đặc biệt gần đây lại càng quản lý nghiêm khắc, cho nên…..thêm tiền đi.]
Vương đặc trợ: [Được thôi, tôi đây tìm người khác xử lý việc này.]
Lãnh khốc vô tình.
Thám tử Lam: [Đừng!]
Thám tử Lam: [Tốt xấu gì anh cũng thêm tiền cho tôi đi! Lần nào giúp anh cũng chỉ nhận được có 200 đồng một thông tin, lần này tốt xấu gì cũng phải thêm 50 đồng chứ hả?]
Vương đặc trợ: […………]
Vương đặc trợ: [Tối đa 10 đông!]
Thám tử Lam: [25 đồng đi! Nếu không tôi không làm đâu!]
Vương đặc trợ: [Được, thế tôi tìm người khác.]
Thám tử Lam: [Anh giai ơi đừng đi! 210 thì 210, tôi làm!]
Thám tử Lam: [Thêm tiền hay không thì có quan trọng gì đâu, chủ yếu là 210 dễ nghe hơn!]
Vương đặc trợ: [Được.]
Thám tử Lam: [Anh giai ơi gần đây em chẳng có đơn gì cả, anh có ai không giới thiệu cho em với? Hay là năng lực trinh sát của em còn không đủ?]
Vương đặc trợ nhớ tới lúc mình nhận nhầm người ở hẻm nhỏ, đã thế còn cứ khen anh ta có thiên phú……
Vương đặc trợ: [Tôi tin tưởng độ chuyên nghiệp của cậu!]
Thám tử Lam: [Hầy, đương nhiên độ chuyên nghiệp của tôi là chuẩn cmnr, nhưng vẫn là nhờ có anh giai dẫn dắt, nếu không phải khi đó anh tìm được em đang tác nghiệp thì có khi em sẽ không lắc mình biến hóa từ một tên lưu manh trở thành đại thám tử thu nhập một tháng hơn 3000 đồng đâu nha!]
Vương đặc trợ: [Là do cậu có thiên phú.]
Vương đặc trợ nghiêm trang khen ngợi.
Thám tử Lam: [Không không không, là anh giai tinh mắt ấy, chỉ khẽ liếc là biết em có thể trở thành đại thám tử! Vừa thấy mặt đã gọi em là Thám tử Lam rồi! *cảm động*]