……
Kỷ Lê tắm xong tới phiên Thẩm Thuật Bạch đi tắm.
Chờ khi cậu mở điện thoại ra liền thấy Thẩm Thuật Bạch đăng video lên vòng bạn bè, cậu xấu hổ chết mất, sao mà lại đăng cái video này lên chứ!!
Mình ở bể bơi trông xấu như vậy…..
Nhưng Thẩm Thuật Bạch lại đăng lên vòng bạn bè, thế thì bạn bè người thân của anh ấy biết hết rồi sao?
Suy nghĩ này thay thế cảm giác xấu hổ trong lòng cậu, cậu nằm trên giường, nhìn một bên giường còn trống rồi cười ngây ngô, nghe tiếng nước trong nhà tắm mà bỗng có cảm giác an tâm vô cùng.
Tâm trạng vui vẻ, nghĩ mông lung một chút rồi mi mắt cậu nặng trĩu.
……
Lúc Thẩm Thuật Bạch tắm xong, Kỷ Lê đã ngủ rồi, nhưng màn hình điện thoại trong tay cậu vẫn sáng.
Không biết cậu đang nghĩ gì mà ngủ rồi cũng vẫn đang cười.
Thẩm Thuật Bạch nhẹ bước về phía giường, anh đắp chăn lại đàng hoàng cho Kỷ Lê, rồi cầm điện thoại của cậu tắt màn hình đi đặt lên tủ đầu giường, sau đó mới nhẹ nhàng lên giường.
Anh tới gần Kỷ Lê, ôm cậu vào trong ngực rồi mới an tâm ngủ.
……
Hôm sau Kỷ Lê ăn sáng xong, Thẩm Thuật Bạch liền đưa cậu tới trường học.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng dậy đã thấy khỏe cực kỳ rồi, lúc tới nơi còn thơm một cái lên mặt Thẩm Thuật Bạch rồi mới chạy vào trường.
Trong lớp, An Tuyên và Phạm Thanh đã tới từ sớm, họ đang ngồi tại chỗ ăn sáng, thấy Kỷ Lê tới liền gọi cậu ra ngồi cùng.
Kỷ Lê vừa qua đó thì Trần Tuấn Hoành bước vào, cậu ta thấy Kỷ Lê liền cũng bước qua đó.
Thấy Kỷ Lê ngồi xuống, cậu ta cũng ngồi vào bên cạnh.
An Tuyên cùng Phạm Thanh yên lặng ăn sáng, bầu không khí rất an tĩnh.
“Kỷ Lê, người đàn ông hôm trước ở chung phòng với cậu rất giàu phải không?” Cậu ta cố tình nói to lên, câu đầu tiên nghe rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
An Tuyên và Phạm Thanh không ngờ Trần Tuấn Hoành vừa tới đã nói một câu như vậy.
An Tuyên lập tức phản bác: “Trần Tuấn Hoành, Kỷ Lê đã có đối tượng, cậu ấy cùng đối tượng của mình ở chung ra sao thì liên quan gì tới cậu?”
“Đúng là chuyện không liên quan tới tôi.” Trần Tuấn Hoành ý vị thâm trường đáp, “Dù sao thì đối tượng cũng dễ nghe hơn loại xưng hô khác.”
Ý của cậu ta rất rõ ràng, chính là nói Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch là tình lữ đơn thuần chỉ để cho dễ nghe, nói trắng ra chính là giao dịch tình sắc.
An Tuyên và Phạm Thanh đang định xông vào mắng cho cậu ta một trận thì Kỷ Lê đã ngước mắt rồi đáp: “Đúng thế, đối tượng chỉ là một cách xưng hô, một lá chắn cho việc tôi đã kết hôn thôi.”
Tất cả mọi người nghe vậy liền ngây người, bao gồm cả Trần Tuấn Hoành, An Tuyên, Phạm Thanh.
Đã kết hôn!?
Không ai có thể ngờ là Kỷ Lê đã kết hôn.
Trước kia An Tuyên và Phạm Thanh từng nghe Kỷ Lê nhắc tới chồng, cứ nghĩ đó chỉ là một xưng hô, ai ngờ người ta thực sự đã lĩnh chứng.
Chờ khi họ phản ứng lại thì chuông vào lớp đã vang lên.
Vì ngồi ở hàng ghế đầu, giáo sư có thể trông thấy rõ nên Trần Tuấn Hoành cũng không dám nói tiếp nữa.
……
Vừa tan học, Kỷ Lê dọn dẹp đồ rồi đi luôn, không thèm để ý tới Trần Tuấn Hoành.
Thẩm Thuật Bạch vẫn chờ cậu ở chỗ cũ, vừa đến đã trông thấy anh rồi.
Lên xe, Thẩm Thuật Bạch lại thắt dây an toàn cho cậu rồi mới đi ăn cơm.
Hôm nay Kỷ Lê muốn ăn phở, họ liền dừng trước quán phở rồi xuống xe. Giá cả tỉnh G này rất rẻ, một tô phở đầy cũng chỉ có 12 đồng.
Lúc ăn, Kỷ Lê đang định thêm cay thì Thẩm Thuật Bạch đã lấy lọ ớt đi: “Vết thương còn chưa lành hẳn, mấy ngày nay em đừng ăn cay.”
Vết thương…..Mặt Kỷ Lê hồng lên, trên người cậu cũng chỉ có một chỗ bị thương mà thôi…..
Kỷ Lê không động tới lọ ớt cay nữa.
Tới khi sắp ăn xong thì điện thoại của cậu khẽ rung lên.
Kỷ Lê mở điện thoại, là một yêu cầu kết bạn trên WeChat.
Leo2: [Tiểu Lê, em đồng ý kết bạn đi, Wechat trước kia của anh bị em chặn rồi.]
Kỷ Lê từ chối yêu cầu kết bạn.
Điện thoại lại rung lên lần nữa.
[Tiểu Lê, để xin lỗi em, nhà mình đã đặt nhà hàng mời em đi ăn cơm đó, em có thể tha thứ cho mọi người không?]
Đọc xong, Kỷ Lê nhấp vào trang chủ của mình rồi chặn nốt cái nick kia.
Chặn xong cậu không thèm để ý tới nữa.
Xin lỗi hả? Cậu nhớ rất rõ thái độ của Kỷ gia, cậu không tin họ lại vô duyên vô cớ muốn xin lỗi mình được, trừ phi có nguyên nhân gì khác.
Mà nói mới nhớ, hình như Kỷ Diệc Thần từng nói công ty Kỷ gia có xảy ra chút vấn đề thì phải, chẳng lẽ họ đã biết Thẩm Thuật Bạch không phải tài xế, muốn tìm anh ấy vay tiền!!?
Nghĩ vậy, Kỷ Lê lập tức cảm thấy đầy nguy cơ, cậu lập tức cài chế độ không cho người lạ thêm bạn, rồi quay sang dặn dò Thẩm Thuật Bạch: “Anh đừng tùy tiện kết bạn với người lạ, có người lạ gửi tin nhắn thì đừng trả lời, đừng tự ý chuyển tiền cho người không quen biết nha.”
Thẩm Thuật Bạch đáp ứng rồi Kỷ Lê mới an tâm.
……
Tạ Trần Dã mặt dày mày dạn ở nhà trọ của Vương đặc trợ đến 2h30 chiều liền bị hắn lôi ra khỏi cửa, kèm thêm cả vali Cẩu công tử kia.
Nhưng lần này Vương đặc trợ cũng phải đi cùng.
Chủ yếu là phải đưa anh ta đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA với vợ Boss.
“Bảo bối, anh lái xe hay em lái xe?” Tạ Trần Dã ân cần hỏi.
“Lái xe cái gì? Đi xe điện công cộng đi.” Vương đặc trợ trừng mắt.
Tạ Trần Dã ôm ngực: “Thật chua xót, đều tại anh không có bản lĩnh, không mua nhà mua xe ở tỉnh G sớm một chút, nếu không giờ anh đã có thể lái Maserati tới đón em rồi.”
Vương đặc trợ vừa dắt xe điện công cộng vừa lườm anh ta: “Nói nhảm ít thôi, tôi đi trước, anh theo sau đi.”
Tạ Trần Dã nhìn xe điện công cộng liền hóa đá tại chỗ.
- ------Sao anh ta có thể đi xe điện chứ……
……
Ăn xong, hai người tản bộ tiêu thực, tiện thể đưa Kỷ Lê tới bệnh viện.
Lúc họ tới nơi thì Vương đặc trợ đã chờ ở đó rồi.
Mà người cậu nghe nói kia sau đó mới đi xe điện khoan thai tới muộn.
Dáng người đĩnh bạt, chiều cao cũng không lệch với Thẩm Thuật Bạch, đi xe điện mà còn đeo kính râm, trời nóng thế còn mặc một chiếc áo da thời thượng, Kỷ Lê nhìn sao cũng không thấy mình với anh ta có chỗ nào giống nhau.
“Cậu chính là vợ mới cưới của Thẩm Thuật Bạch à?” Anh ta vừa thấy Kỷ Lê liền hỏi.
Ánh mắt dưới kính râm có vẻ rất có uy.
Thẩm Thuật Bạch khoác vai Kỷ Lê: “Phải.”
Anh đáp thay cậu.
Anh chàng đeo kính râm kia quay sang Thẩm Thuật Bạch, sau đó vỗ vỗ vai anh rồi cười hì hì: “Làm gì bênh vợ thế hả? Mà nói mới nhớ, qua cả đám trong vòng bạn bè của cậu đều ngây người ra hết đấy, hahaha.”
Thẩm Thuật Bạch không đáp lời anh ta.
Kỷ Lê tò mò nhìn, người này thật kỳ quái.
“Tạ tổng.” Vương đặc trợ lạnh nhạt cười, “Nên vào bệnh viện thôi.”
Sao câu này nghe như……đang mắng người ấy nhỉ…..
Kỷ Lê liếc nhìn Vương đặc trợ, rồi lại nhìn Tạ Trần Dã.
Tạ Trần Dã dường như chẳng nghe ra một ý khác trong câu nói vừa rồi, anh ta vui vẻ bước tới gần Vương đặc trợ: “Được, nhưng anh chóng mặt quá, phải có em dìu vào bệnh viện mới được.”
Người đàn ông cao lớn thế mà còn nói giọng làm nũng.
Kỷ Lê: “……….”
Cậu rất tò mò, rốt cuộc mình giống người đàn ông này ở chỗ nào vậy? Cho dù cậu với Kỷ gia không xét nghiệm DNA, hay dù cậu có là một cô nhi thì cậu cũng cảm thấy trăm phần trăm là mình chẳng có họ hàng gì với cái người này cả!