- ---- Kỷ Lê!!
Trong đầu Vương đặc trợ chỉ còn lại hai chữ này.
Hắn cúi đầu suy tư, cuối cùng click mở giao diện chat với Tạ Trần Dã.
Vương đặc trợ: [Anh có thân thích nào họ Kỷ không?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Họ nào cũng có thân thích, nhưng không có họ Kỷ.]
Hoa khổng tước thành phố S: [Em hỏi cái này làm gì? Muốn nhập vào gia phả Tạ gia đúng không?]
Hoa khổng tước thành phố S: [Mong chờ.jpg]
Vương đặc trợ: [Mỉm cười.jpg]
Không có họ Kỷ sao? Vương đặc trợ trầm tư.
Vương đặc trợ: [Vậy ba anh có con riêng không?]
Hoa khổng tước thành phố S: [!!!]
Hoa khổng tước thành phố S: [Ôi, chuyện này em cũng hỏi à, anh xác định em cực kỳ yêu anh rồi đó ~~]
Hoa khổng tước thành phố S: [Chúng ta có thể lãnh chứng trước, chờ Quốc khánh sẽ tổ chức tiệc rượu!]
Hoa khổng tước thành phố S: [Vui vẻ đến xoay vòng vòng.jpg]
Vương đặc trợ: [Một cước đá bay.jpg]
Vương đặc trợ: [Tôi đang nói rất nghiêm túc với anh, cứ nhây thì đừng trách tôi block!]
Hoa khổng tước thành phố S: [Quỳ xuống nhận sai.jpg]
Hoa khổng tước thành phố S: [*khóc thút thít* *khóc thút thít* Nhà anh toàn người chung tình nha! Bất kể là ba anh hay anh!!!]
Vương đặc trợ: [*mỉm cười* Anh nhìn tôi có tin không.]
Chung tình? Vương đặc trợ không nghĩ cái loại hoa hoa công tử ăn chơi tai tiếng đầy trời này có thể chung tình được đến đâu, câu nói kia anh ta dùng toàn dấu chấm than, bởi có lẽ chính anh ta cũng không tin được.
Hoa khổng tước thành phố S: [Bảo bối, tin anh đi! Ba anh không có con riêng đâu! Anh cũng chỉ thích mỗi em! Mấy người trước kia đều chỉ là diễn tập thôi!!]
Vương đặc trợ rời khỏi khung chat, gã đàn ông này toàn lời cợt nhả, chẳng tin được câu nào hết, hắn vẫn nên nói chuyện này với đại Boss thì hơn!
……
Hoạt động sau khi ăn cơm của Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch chính là chơi game.
Đang chơi game thì Kỷ Lê thấy màn hình của Thẩm Thuật Bạch hiển thị thông báo tin nhắn, cậu chưa kịp đọc thì màn hình đã tối đen.
Kỷ Lê hơi ngạc nhiên.
Có chuyện gì không thể cho cậu xem sao?
“Hôm nay chơi vậy thôi.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Kỷ Lê nhìn đồng hồ, mới 7h30, Thẩm Thuật Bạch có chuyện gì sao?
“Đừng nghĩ linh tinh.” Thẩm Thuật Bạch véo véo mặt Kỷ Lê, “Công ty có chút việc cần anh xử lý, nhưng cũng không phải việc quá nghiêm trọng.”
A…..là việc công ty à.
“Vậy anh đi làm đi, em chơi một mình cũng được.” Kỷ Lê nói.
“Ừ.”
……
Thẩm Thuật Bạch ra ngoài ban công gọi điện thoại, Kỷ Lê ngồi trên giường chơi game.
Level của cậu rất cao rồi nên đánh người chơi khác siêu dễ, nhặt được túi đồ liên tục, cho nên cậu muốn vào một phó bản khác trong game tên “Ốc đảo Khải Nguyên”, có mấy cách chơi, cậu nhìn thấy tab “Bánh kem đại chiến” liền click vào.
Cái này chỉ cần so xem ai ăn được nhiều bánh kem hơn thôi, rất đơn giản.
Kỷ Lê nghĩ vậy.
Vào phó bản cái cậu chạy tới mấy chỗ có bánh kem, ăn một cái, hai cái, Kỷ Lê bắt đầu cảm thấy trò chơi này nhàm chán, hơi hơi giống trò rắn tham ăn, nhưng ngay giây tiếp theo……
Cậu bị đánh úp rồi!!
Ai! Đáng ghét! Ăn cái bánh kem mà cũng bị đánh!! Thật quá đáng! Hơn nữa sao đối phương lại có Mộc Thương tận 9 ly!?
Vài giây sau sống lại cậu mới ăn nốt bánh kem, cậu không biết ai đánh lén mình, dù nghe tiếng bước chân cũng không biết đối phương ở đâu, cũng không biết làm sao để thăng cấp Mộc Thương của mình, chẳng lẽ chỉ cần ăn nhiều bánh kem? Có Mộc Thương rồi thì sao phải sợ? Tới lúc đó cậu sẽ đại sát tứ phương!
Vừa mới nghĩ tới đây liền có tiếng bước chân cùng tiếng động, cậu lại bị đánh.
Kỷ Lê: “……..”
Cậu ngây người nhìn màn hình, trò này chơi kiểu gì vậy!?
Không phải ăn bánh kem sao? Sao ăn bánh lại bị người khác đánh? Không phải chơi giống trò rắn tham ăn à!?
Hơn nữa cái người xếp hạng đã ăn 800 cái bánh kem kia là thế nào? Sao lại có nhiều bánh vậy? Hay là người máy?
Lần này hồi sinh xong cậu càng cẩn thận hơn, quan sát tứ phía, cuối cùng cũng thấy người……
Vài người chạy tới, trên lưng họ đeo Mộc Thương, trong tay cũng có vũ khí, Kỷ Lê đã nhìn ra – đó là AKM!
Rốt cuộc họ ở đâu ra vậy? Lại còn có túi trang bị cấp ba!
Sao lại còn có người mặc áo rơm? Tân thủ à!?
Kỷ Lê biết mình chung quy vẫn quá xem nhẹ trò chơi này, xem ra kiểu gì cũng phải dùng Mộc Thương để chiến đấu mới được!
Không có trang bị thì chỉ có thể out thôi!
Cậu lén lút ăn bánh kem….
Tiêu rồi…..
Chơi đến cuối cùng, cậu xếp hạng chót, nhìn số thứ hai từ dưới lên cũng còn bỏ xa mình, Kỷ Lê bắt đắc dĩ out, thôi lần sau cố gắng vậy!
Nếu thực sự không được thì để Thẩm Thuật Bạch tới!!
Phải tín nhiệm anh ấy mới được.
Chơi hơn nửa giờ mà cậu vẫn chỉ mò mẫm! Nhưng thôi ít ra cũng đã hiểu được một tẹo quy tắc của trò chơi.
Cậu bỏ điện thoại xuống, chơi hăng say quá nên giờ hơi đói rồi.
Phải nấu chút đồ ăn khuya mới được! Cậu xoay người xuống giường rồi chạy tới ban công, muốn hỏi xem Thẩm Thuật Bạch có ăn khuya không.
Cậu bước tới ban công, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
……
“Tôi có cần nhờ Tạ tổng tới đây một chuyến không?” Giọng Vương đặc trợ không cảm xúc.
“Bảo cậu ta qua luôn đi.” Giọng nói kia còn không cảm xúc hơn cả Vương đặc trợ.
Ầy, thua rồi.
Vương đặc trợ kính sợ hỏi lại: “Vậy Chủ tịch, thế còn Kỷ Lê thiếu gia……”
“Không cần nói với cậu ấy, tạm thời giấu đi.”
“Vậy có cần chuẩn bị tiệc rượu cho ngài với Kỷ Lê thiếu gia không?” Tạ Trần Dã hỏi vụ này, kỳ thực chính hắn cũng tò mò.
“Tạm thời không làm tiệc rượu.”
Tạm thời không làm? Vương đặc trợ hóng hớt nhưng không dám hỏi lại.
“Vâng.” Lạnh băng nhận lệnh.
……
Bàn tay vừa đẩy cửa đã đóng lại.
Cậu nghe thấy hết rồi, tuy không nghe được đầu kia điện thoại nói gì, nhưng lời Thẩm Thuật Bạch nói cậu đều nghe hết.
“Bảo cậu ta qua luôn đi.”
“Không cần nói với cậu ấy, tạm thời giấu đi.”
“Tạm thời không làm tiệc rượu.”
Kỷ Lê rũ mắt, ánh sáng đèn chiếu thành bóng mờ trên lông mi cậu.
Cậu im lặng ngồi lại giường nghịch điện thoại.
Mở trò chơi, nhân vật game của cậu chạy lung tung, bị người khác đánh, nhưng cậu chẳng hề phản ứng gì.
Game over rồi.
Cậu nhìn màn hình, trong lòng buồn lắm.
Cậu biết tại sao Thẩm Thuật Bạch gạt cậu, nhưng cậu vẫn nghĩ Thẩm Thuật Bạch thực sự thích mình…..
Hốc mắt nóng lên, giống như có thứ gì muốn trào ra.
Rõ ràng trước kia cậu cũng chỉ có một mình, nếu Thẩm Thuật Bạch có người mình thích thì cậu cũng tính sẽ thành toàn cho anh, nhưng sao giờ cậu lại nhỏ mọn như vậy, chỉ nghe có mấy câu đã suy nghĩ miên man.
Vệt nước nhỏ trên màn hình điện thoại, cái mũi cũng đau xót.
Cậu thử dùng tay lau vệt nước, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Ngực nặng nề như có tảng đá đè nặng vậy.