"Tôi hẹn cậu trước được không?"Edit: Pơ
Đoàn phim đã quay xong cảnh quay ở thành phố cổ E, buộc phải chuyển sang chỗ quay mới.
Cho kịp đến vào rạng sáng, nên sáng nay đạo diễn lên cảnh quay, để mọi người nghỉ đến giữa trưa, đến chiều mới bắt đầu quay.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Lộ Văn Tinh, cảnh Mạc Hủ thiếu lang rời đi, còn phần quay của những diễn viên khác thì được xếp sau, đạo diễn Vương cũng tính sửa lại phần quay cuối này trong chiều nay.
Thay đồ xong, vừa ra khỏi phòng hóa trang, cậu bắt gặp Tống Gia Giai.
"Cậu nhập vai cũng nhanh ghê hén?"
Lộ Văn Tinh:?
"Còn chưa quay, chị đã thấy vẻ sắp rời đi của cậu rồi."
Lộ Văn Tinh:...
Trong cảnh quay cuối này, cậu diễn chung với Cố Yến Thâm, không hề thấy căng thẳng như hồi vào đoàn, dù phân cảnh này rất quan trọng.
"Quên nữa, chị có chuyện này muốn hỏi cậu."
Bỗng nhiên Tống Gia Giai hạ thấp âm thanh, quan sát các nhân viên vẫn đang bận bịu với công việc của mình, chị lại gần thì thào bên tai cậu.
"Cậu không định ký với Hoa Dịch đấy chứ?"
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, chị lại tiếp. "Cậu không biết chị là người của Hoa Dịch à?"
"Em biết ạ."
Lộ Văn Tinh chỉ không ngờ đại diện của Tống Gia Giai sẽ đích thân đến tìm mình.
Chị thốt lên một cách điềm nhiên. "Vì đại diện cậu vừa từ chối chính là đại diện của chị."
Cậu ngạc nhiên ra mặt, ở tập quay chương trình đầu tiên, Lộ Văn Tinh đã thấy mặt người đại diện của Tống Gia Giai nhưng không rõ tên, hôm qua nhận được cuộc gọi của Từ Dung, cậu không nghĩ rằng đó là số của cô đại diện đó.
"Ra là đại diện của chị Gia Giai."
"Dạo trước cô ấy có gọi đến kể lể với chị, chị phải dỗ lắm nín được."
Kể lể là xạo thôi, chứ thực ra là bày tỏ sự ngỡ ngàng của mình.
Tống Gia Giai bắt chước điệu bộ của Từ Dung, còn làm lố thêm. "Bình thường chỉ có tui từ chối người ta, chứ đâu đến lượt người ta từ chối tui, chàng trai, nếu cậu muốn làm tui chú ý thì cậu làm được rồi đấy."
Lộ Văn Tinh:...
"Hơi lố rồi đấy ạ, chị bớt lại đi."
"Không đời nào. Chị thấy không khác lắm mà." Tống Gia Giai nghiêng đầu nhìn cậu. "Thế nên, sao cậu lại từ chối? Bộ có công ty tốt hơn đến tìm cậu à?"
Chị càng nghĩ càng thấy có lý. "? Hay chẳng lẽ là bên Cố Yến Thâm..."
"Tôi cái gì?"
Cố Yến Thâm bật thốt thình lình từ đằng sau khiến Tống Gia Giai giật cả mình. "Á không, sao anh Thâm đi chẳng có tiếng gì hết thế?"
"Tại cô nói chuyện chú tâm quá thôi."
Chị cười khì. "Tôi không nói xấu anh đâu, trong lòng tôi anh mãi là một vị thần, làm gì cũng đúng hết, giờ xin phép ngài em lui ạ."
Cố Yến Thâm định ký với Lộ Văn Tinh từ trước rồi, nhưng vẫn chưa nói chuyện được với nhau, vì họ bận quay suốt, anh đã đánh tiếng với công ty, chờ cậu đóng máy rồi sẽ nói với cậu.
Nhưng chẳng ngờ cậu sẽ từ chối.
Với những biểu hiện vừa qua, ai nhìn vào cũng thấy cậu rất nghiêm túc với nghề diễn, như từ khi sinh ra, cậu đã thuộc về nghề này.
Anh cũng không ngờ Hoa Dịch có ý định ký với Lộ Văn Tinh, không phải cậu không đủ tiềm năng, là hiện giờ cậu vẫn chưa nổi tiếng lắm, không thể khiến Hoa Dịch chú ý được.
Cố Yến Thâm không nghe được đoạn đối thoại của Tống Gia Giai và Lộ Văn Tinh, nhưng với hai câu cuối đó thì không khó đoán ra đại khái, khi nghe cậu từ chối với Hoa Dịch, Cố Yến Thâm có hơi sửng sờ.
Lộ Văn Tinh chưa kịp nói đã nghe đạo diễn Vương cầm loa hô. "Chuẩn bị quay, chuẩn bị quay.
"Tối lại nói tiếp."
Cố Yến Thâm xoay người đi về phía phông màn, Lộ Văn Tinh cũng nối đuôi theo sau.
Đạo diễn Vương trình bày hiệu ứng ông muốn thể hiện, cả hai đứng trước màn diễn tập, còn thử đổi cách diễn khác.
"Khi máy quay quay đến đây, Tinh Tinh hãy rời đi nhé. Nhớ chú ý động tác tay của cậu Trịnh."
Một tiếng sau sẽ quay chính thức.
Ở phân cảnh cuối của Lộ Văn Tinh, Mạc Hủ xấu xa dày công sắp xếp để hoàn thành tâm nguyện của chàng thiếu lang.
Chỉnh xong dây cáp, Lộ Văn Tinh đứng trước phông xanh, bắt đầu nhảy từ trên đài cao xuống, tay cầm kiếm, một thân phục trắng tinh, như một vị tiên cứu khổ cứu nạn.
Dù không có hiệu ứng đặc biệt, tư thế của cậu vẫn không mất đi thẩm mỹ, động tác mượt mà uyển chuyển như tiên giáng trần.
Khác với lần đầu đu dâp cáp, suốt một tháng quay, Lộ Văn Tinh đã biết cách mượn dây cáp để diễn tự nhiên hơn.
Khi cậu đáp trước mặt những người dân làng đụng phải quái thú, họ đã mừng rỡ reo hò.
"Tiên giáng trần!
"Có tiên đến cứu chúng ta rồi, mọi người đừng sợ nữa."
"Mau mau cúi đầu tạ ơn ngài."
"Không cần đâu." Mạc Hủ cất lời điềm nhiên, bắt chước vẻ thâm sâu khó dò của Mạc Hủ xấu xa, chàng thay sang một bộ trắng tinh nên phong thái cũng thanh cao hơn.
Ở nơi không ai phát hiện, chàng tự sướng trong lòng. "Bảo sao A Vũ kiệm lời, thật có phong thái người đứng đầu."
Mạc Hủ khẽ húng hắng. "Đừng sợ."
"Đừng hòng đả thương được ai."
Sau đó một trận đánh diễn ra, không quá lâu, Mạc Hủ đã thẳng dễ như trở bàn tay. Những người còn sống sót tạ ơn Mạc Hủ từ tận đáy lòng.
"Chân thành cảm ơn ngài."
"Ơn cứu mạng của ngài, tôi không sao báo được, chỉ có thể dập đầu tạ ơn."
"Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi."
Mạc Hủ giơ tay ra hiệu họ hãy dừng lại, bước đến gần tường núi rồi phóng mình lên đỉnh núi, biến mất trong ánh nhìn của họ.
"Cắt."
Phân cảnh đến đây là hết, nhà tạo hình và thợ trang điểm đến kiểm tra trang sức và lớp trang cho Lộ Văn Tinh, thấy không còn gì phải sửa bèn ra dấu OK với đạo diễn.
Ngọn núi không hề có thật, chỉ có đài cao dựng trước phông xanh, tổ biên tập phim sẽ tự thêm hình ảnh núi non vào.
Tiếp đó là cảnh quay trên đỉnh núi, mà đoàn phim đã dọn lên đỉnh núi sẵn rồi, giờ chỉ cần lắp thêm thiết bị là được.
Ở phút giây cuối cùng, Cố Yến Thâm mặc một y phục đỏ sậm và đeo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt.
Lúc này chàng Mạc Hủ vẫn đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi cứu được người khác, chẳng thèm ra vẻ trầm lặng nữa, nở nụ cười tươi rói với Mạc Hủ xấu xa, như mong đợi một lời khen từ y.
"A Vũ thấy tôi vừa rồi có ngầu không?"
A Vũ nhìn chàng thật hiền lành.
"Ngầu lắm."
"Thật không? Nếu thế, giờ anh mang tôi rời động được chưa?" Mạc Hủ nhìn A Vũ với vẻ nóng lòng, hi vọng người xứ ngoài được chàng giúp đỡ này sẽ dẫn chàng rời khỏi đây.
"Mạc Hủ." Ý cười nhợt nhạt cũng vụt mất, chỉ một thoáng gã đã hơi động lòng, nhưng tất cả đã được giấu đi cực kỳ kín kẻ.
"Tôi biết anh không định dẫn tôi theo."
Mạc Hủ gục đầu xuống, ủ rũ thốt lên. "Nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện, sau này phải thường xuyên về thăm tôi, đừng như các đàn anh của tôi, đi rồi chẳng bao giờ trở lại."
A Vũ bật cười. "Tôi sẽ dẫn cậu theo."
"Thật ư?"
"Ừ."
Y thì thào, nghe như có gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Lúc này máy quay đảo về Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh thấy phó đạo diễn ngoắc tay với mình, liền biết mình phải rời khỏi phông màn, liền xoay người bước ra.
Rồi máy quay đảo lại, chiếu theo tầm mắt của Cố Yến Thâm.
Tại giây phút này, A Vũ trông theo bóng dáng đã biến mất của chàng thiếu lang ấy, như thể chàng chưa bao giờ tồn tại, Cố Yến Thâm chìa tay về phía hư không, như cố cảm nhận hơi ấm của chàng.
"Cắt, tuyệt vời!"
"Mừng Tinh Tinh đóng máy."
"Chúc mừng nhé!"
"Ở trên núi không tiện, chỉ có thể chuẩn bị cho Tinh Tinh một bữa chia tay nho nhỏ. Khi phim chính thức đóng máy, Văn Tinh nhớ đến chung vui nhé."
Việc leo núi mất hết nửa ngày nên để hoàn thành cảnh quay trên núi, dạo này đoàn phim vẫn luôn hoạt động trên đây.
Đoàn phim đã thuê mấy chiếc xe buýt giường nằm đậu trên đỉnh núi, tối đến diễn viên và các nhân viên có thể ngủ nghĩ trên đó.
Tống Gia Giai, Cố Yến Thâm, Lạc Hạn phi cùng những diễn viên chính khác đã tự cho trợ lý lái xe dã ngoại điến, vì quay nhiều nên đã học cách đánh một giấc thật sâu, nên việc ngủ nghỉ không xảy ra vấn đề gì hết.
Tối đến, bánh kem năm tầng của đạo diễn Vương đã được bưng đến.
Ông còn chuẩn bị lì xì để mừng Lộ Văn Tinh đóng máy.
Không chỉ đạo diễn, các diễn viên khác cũng lì xì cậu mấy bao đỏ thẫm, lần đầu được đãi ngộ này Lộ Văn Tinh vừa mừng vừa sợ, không thể mặt dày nhận hết được.
"Cứ nhận đi, nhận đi."
Đạo diễn Vương vơ hết lì xì nhét vào tay cậu. "Lì xì là lì xì may mắn với chút tiền, mừng cho nhóc lần đầu quay suông sẻ."
"Cháu cảm ơn mọi người ạ."
Lớp bánh trên cùng được tạo dáng ngôi sao năm cánh, nhìn là biết đạo diễn chu đáo thế nào, dưới ánh nhìn của biết bao người, Lộ Văn Tinh cắt bánh rồi để nhân viên chia bánh cho tất cả.
Đạo diễn cũng khui bình rượu, vì mai còn phải quay nữa nên họ chỉ nhâm nhi chút đỉnh.
"Văn Tinh này, mai nhóc không có lịch quay nên cứ vô tư uống hen."
"Vậy mai cháu không xuống núi được mất." Cậu xua tay cười đáp.
"Ha ha ha ha, thế thì ở lại đi, đợi mọi người quay xong rồi cùng về."
Mấy ngày nay ai nấy đều mệt mỏi đến rã rời, dễ gì được một nghỉ thế này, đạo diễn cũng kệ, cho họ buông xõa.
"Tinh Tinh ơi."
"Dạ chị Gia."
Tống Gia Giai ngồi cạnh Lộ Văn Tinh. "Giờ nói tiếp được chưa? Sao cậu lại từ chối? Cậu đắn đo điều gì à?"
Trên núi, nhiệt độ ngày đêm cực kỳ chênh lệch, giữa trưa thì nóng như vào hè, tối đến thì lạnh như đông sang, Tống Giai Giai và Lộ Văn Tinh đều khoác áo lông trắng, đây là quy định chung của đoàn phim, tránh cho diễn viên hoặc nhân viên không áo ấm để mặc.
Khi Cố Yến Thâm bước đến, anh đã nghe cậu trả lời thế này.
"Nhà trường xếp em vào danh sách sinh viên trao đổi đến trường đại học Y, chắc sẽ mất một năm."
"Vừa đẹp trai vừa học giỏi thế này! Ngưỡng mộ cậu ghê!" Ban đầu chị tỏ ra kinh ngạc, rồi quay về vẻ lém lỉnh, tỏ sức tiếc nuối.
"Nếu chị sinh trễ mấy năm, chắc đã theo đuổi cậu rồi."
Lộ Văn Tinh tròn mắt thốt lên. "Trông chị cùng tuổi em thế mà."
"Có phải cậu ăn nhiều bánh không thế? Sao mà miệng ngọt quá thể." Tống Gia Giai cười lên, rồi quẹo về chuyện chính. "Nên cậu đang không biết có nên ra nước ngoài không à?"
Cậu gật đầu, nhưng đó là rối rắm của mấy ngày trước, giờ lòng cậu đã nghiêng về một phía rồi.
Cố Yến Thâm không định nghe lén đâu, anh chỉ đến đưa trà sữa thôi, chọt ống hút vào rồi đưa cho cậu. "Còn ấm này, uống cho đỡ lạnh."
"Em cũng muốn uống." Tống Gia Giai thèm thuồng nhìn ly trà sữa. "Người ta cũng giao đồ lên núi à?"
"Chị định để người giao hàng lái xe điện lên núi ạ? Nếu thế, chắc mai chị còn chưa uống được." Lạc Hạn Phi cười khì đến gần. "Ơ không, giờ đã hơn nửa đêm rồi, ai giao đồ lên núi nữa."
"Đây là trà sữa của đầu bếp trong đoàn làm."
Dạo này đoàn phim luôn ngự trên núi, mang cơm từ chân núi lên thì nguội hết cả, thế là họ mời luôn đầu bếp đến, đạo diễn Vương còn thuê riêng một chiếc xe để làm phòng bếp, có thể lo ba bữa cơm trong ngày, nhưng toàn món đơn giản thôi.
Tống Gia Giai hút mạnh một hơi. "Không có trân châu thì còn nghĩa lý gì nữa."
Lạc Hạc Phi. "Chị à, có uống cũng phải biết chừng chứ."
Chị không biết có nên tiếp tục đề tài vừa rồi không, khi nãy là Lộ Văn Tinh nói với chị, nhưng chị không biết cậu có ngại chia sẻ với Cố Yến Thâm và Lạc Hạn Phi không, nên không định hỏi tiếp.
Thế nhưng, Cố Yến Thâm lại rất thẳng thắn.
"Cậu không ký với Hoa Dịch, chắc cũng không định ký với công ty chúng tôi nhỉ?"
Tống Gia Giai có phần thót tim. "Sao siêu sao như anh lại chơi trò giành người này chứ."
"Cạnh tranh công bằng thôi." Anh nói có phần bông đùa. "Tinh Tinh chọn ai còn tùy thuộc vào năng lực của người đó."
Tự dưng được hai công ty giải trí lớn đến mời mọc, tuy Tống Gia Giai và Cố Yến Thâm làm hơi quá nhưng có thể nói, đây chính là cành ô liu của cậu hiện tại, điều mà cậu chưa bao giờ ngờ tới.
Nhưng bây giờ, Lộ Văn Tinh đã có quyết định của riêng mình.
"Em xin lỗi, trường đã xếp em vào danh sách sinh viên trao đổi nên chắc em sẽ đi đấy ạ."
Cậu khéo lời từ chối.
Họ lặng thinh một lúc rồi Cố Yến Thâm lên tiếng trước.
"Hai thứ này có mâu thuẫn với nhau không?
Lời nói của anh đánh thức Tống Gia Giai khỏi biển suy nghĩ.
"Đúng rồi, có mâu thuẫn gì đâu! Cậu ký với Hoa Dịch cũng có thể du học làm sinh viên trao đổi mà. Chẳng lẽ sinh viên trao đổi thì không được ký?"
Mắt cậu sáng ngời cả lên, như ngôi sao rực sáng giữa bầu trời đêm.
Cố Yến Thâm cố kiềm ý định xoa đầu Lộ Văn Tinh, ngồi yên ở đó, lấy dáng vẻ người từng trải trò chuyện với cậu.
"Tương lai còn dài, giới nghệ sĩ vừa rộng lớn vừa nhỏ bé, cậu chọn con đường này không có nghĩa phải ép mình bước trên vòng lẩn quẩn đó. Cậu có thể đi du học, dù là ngành gì đi nữa, thì sau này cũng sẽ bổ trợ cho cậu.
Tống Gia Giai rất chi là đồng ý với lời nói này, gật đầu góp thêm.
"Siêu sao màn bạc họ Tống, siêu nữ thần họ Ôn, MC của đài CI... Họ đã nhập làng giải trí rất lâu, mấy năm trước chuẩn bị học bổ túc, để thấy rằng, học là một việc hết sức đúng đắn."
Khuyên bảo rồi, anh lại chèn tiếp một câu. "Hiển nhiên, tôi cũng nói thật với cậu. Hiện tại cậu đang trên đà phát triển, nếu giải nghệ, cậu sẽ mất fan. Không có lựa chọn nào là vẹn toàn cho đôi bên cả, tôi chỉ khuyên cậu thế thôi, còn quyền lựa chọn vẫn nằm ở cậu."
"Nếu Tinh Tinh ở lại giới giải trí, chắc chưa đến một năm cậu đã thành nghệ sĩ siêu hot tiếp thei rồi. Chị biết cậu yêu nghề diễn, nên chắc cậu định trở thành nghệ sĩ hot nhờ cái mã đâu."
Tống Gia Giai hút một miếng trà sữa nữa rồi tiếp. "Năm hai mươi ba tuổi chị mới đặt chân vào đây. Chị thấy cũng chẳng trễ lắm, nếu khi ấy chị hai mười tuổi thì chưa chắc được như bây giờ đâu."
Tài năng, nỗ lực và vận may, tất cả đều quan trọng.
Lời khuyên của hai bậc tiền bối đã đánh thức Lộ Văn Tinh khỏi những hoang mang.
Ban đầu, cậu sợ tình tiết của cốt truyện, làm gì cũng lo trước lo sau, nhưng thực chất, cốt truyện đó đã sớm trật đường ray rồi, cậu chẳng hề nhận ra chỉ có lo âu đang trói buộc cậu thôi.
Kể từ khi hủy hợp đồng với Mang Chanh Ent và tham gia chương trình, hiệu ứng cánh bướm đã xuất hiện, cậu lo sự thay đổi này sẽ đánh thức ý thức của thế giới, ép cậu phải theo khuôn khổ của nhân vật làm nền.
Nhưng đó chỉ là lo bò trắng răng thôi.
Trong nguyên tác, cậu vĩnh viễn không nổi tiếng được, nhưng giờ đây, không chỉ được quay chương trình, cậu còn được đóng phim nữa và cũng chẳng có gì xảy ra.
Có nghĩa là... dù cốt truyện có thay đổi, cậu cũng chẳng bị ép buộc theo?
Lộ Văn Tinh không dám chắc, nhưng Cố Yến Thâm và Tống Gia Giai nói đúng, ai chẳng muốn phát triển hơn, mắc gì cậu phải bỏ qua cơ hội này? Cậu có thể cho mình thời hạn một năm mà.
Một năm du học làm sinh viên trao đổi, né đi cốt truyện, khi cậu trở về, nếu quan hệ giữa hai nhân vật chính không phát triển thêm, chứng minh rằng hiệu ứng cánh bướm này chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng.
Thật vậy, cậu nên thấy may mắn thì biết trước cốt truyện, cố gắng thay đổi hướng tình tiết phát triển thay vì né tránh để mình không thành người hi sinh.
Nếu giữa đường có một táng đá, đâu nhất thiết phải đi đường vòng, dù không bước qua được, cậu vẫn còn phương án loại bỏ nó mà, việc gì phải đối hướng chỉ vì một tảng đá?
"Cảm ơn thầy Cố, cảm ơn chị Giai Giai ạ."
Lộ Văn Tinh hít sâu một hơi, thái độ cực kỳ chân thành, cặp mắt cực kỳ sáng ngời.
"Như thầy Cố đã nói, không cần phải ép mình theo vòng lẩn quẩn đó. Em yêu nghề diễn, cũng muốn theo con đường này, nhưng không có nghĩa là phải từ bỏ việc học, bỏ qua cơ hội làm sinh viên trao đổi."
Mắt Cố Yến Thâm ngập ý cười, anh thích sự tự tin và dáng vẻ theo đuổi đam mê của cậu, bởi những lúc thế này, cậu sáng ngời như một ngôi sao lấp lánh.
"Lộ Văn Tinh."
Cố Yến Thâm khẽ khàng gọi lên cái tên này, cậu cũng ngước mắt nhìn anh, thấy được niềm vui trong mắt anh.
"Sau khi cậu về trước, tôi hẹn cậu trước được không?"
***
Thầy Cố: Phải theo thứ tự nhé, tôi đã hẹn trước Tinh Tinh rồi.
Chị Gia Giai: Anh lấy đâu ra tự tin đó thế, thằng nhỏ còn chưa đồng ý mà.
Pơ: Cái miệng của anh ta thật quá lợi hại.
Mà hu hu hu, tui cũng không muốn ship Mạc Hủ trưởng thành với Mạc Hủ thiếu niên đâu, là người ta trói tui lên đó...
P.s: Thì, gần xong cục nợ đó rồi, nhưng về sau sẽ khá bận nên tranh thủ edit bộ này.