"Phi lễ"Kỳ Hữu Vọng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng sau khi nàng hôn Chu Thư, người này chỉ như cười như không mà nói: "Tứ lang thực làm ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi."
Nói xong, trở lại sau thư án tiếp tục xử lý công vụ, Kỳ Hữu Vọng không nắm bắt được ý trong lời của nàng, không giống như tức giận, lại không thấy được vẻ vui mừng.
Nàng đang sốt ruột sốt dạ, còn Chu Thư lại khí định thần nhàn mà xử lý công vụ, cuối cùng nàng thật sự không có cách nào, đành phải quay quay về phòng, chờ đến khi Chu Thư trở về, nàng sợ Chu Thư sẽ tính sổ, nên mặc cả xiêm y bình thường mà ngủ.
Sao Chu Thư lại không phân rõ được là nàng ấy ngủ thật hay ngủ giả, cũng không tính vạch trần người này, sau khi Chu Thư lên giường, đầu tiên là chống đầu đánh giá dáng vẻ giả vờ ngủ của người này, sau đó lại đưa tay vuốt ve hàng mi dài.
Kỳ Hữu Vọng chỉ cảm thấy mí mắt hơi ngứa, hàng mi nhịn không được mà run rẩy.
Chu Thư khẽ cười, ngón tay thon nhỏ nhưng vì nhiều năm hái trà mà có chút thô ráp nhẹ nhàng lướt trên sóng mũi đến bên môi, lại mơn trớn lên trên.
Thân thể Kỳ Hữu Vọng cứng ngắc, muốn liếc trộm Chu Thư, nhưng lại sợ nàng ấy phát hiện bản thân đang vờ ngủ. Trong lòng rối rắm, đột nhiên cảm thấy trên môi mềm mại, nàng trợn trừng mắt, nhìn không thấy ánh mắt và gương mặt Chu Thư, chỉ thấy đôi tai và búi tóc của nàng ấy.
Nàng đang bị Chu Thư đánh trả sao?! Kỳ Hữu Vọng hơi hơi giật mình, nhưng môi răng nàng cũng không cố thủ, bị Chu Thư cậy mở ra.
Cái hôn này không ngây ngô, không như chuồn chuồn lướt nước hoặc hôn lướt qua như hai lần trước đó, lúc này đây khớp hàm của nàng thất thủ, đến cả hơi thở cũng dần dần bị dây dưa mà trở nên bất ổn.
Trong lòng Kỳ Hữu Vọng bỗng chốc như bị đốt cháy, nàng nâng tay nắm lấy vạt áo ngủ của Chu Thư, muốn đáp lại, Chu Thư lại thoái lui, khe khẽ thở dốc, ý cười doanh doanh nhìn nàng: "Không phải tứ lang đang ngủ sao?"
Kỳ Hữu Vọng: "..."
"Vốn là đang ngủ, kết quả nương tử lại lợi dụng lúc người ta không phòng bị, nên ta tỉnh dậy." Kỳ Hữu Vọng ngụy biện.
"Là ta lợi dụng lúc người ta không đề phòng sao?" Ánh mắt Chu Thư di chuyển xuống, dừng trên tay Kỳ Hữu Vọng.
Nàng nhìn theo ánh mắt của người này, lại phát hiện vừa rồi nàng đã nắm lấy áo của Chu Thư, trùng hợp bắt lấy một bên vạt áo, sau đó lại kéo nó xuống. Trong lúc nàng và Chu Thư đang dây dưa, áo ngủ cũng nới lỏng ra, lộ ra kiện áo quấn bụng màu đỏ.
Rất nhanh Kỳ Hữu Vọng đã dời ánh mắt sang một bên, nhưng chỉ chốc lát sau lại lén lút nhìn trở về.
Chu Thư không ngờ nàng ấy lại lớn mật đến vậy, trên mặt cũng có chút ý ngượng ngùng, nói: "Tứ lang, là quân tử thì nên phi lễ chớ nhìn."
Kỳ Hữu Vọng nhìn trộm không ngờ lại bị nàng bắt được, lúc này vừa sợ vừa không cam lòng mà nói nhỏ: "Ta là nữ tử, không phải quân tử."
Chu Thư nhéo mặt nàng: "nữ tử thì không được tuân thủ lễ tiết sao hả?"
Kỳ Hữu Vọng không phản bác được, nhanh chóng nhắm mắt lại: "Ta sai rồi, ta không có nhìn trộm."
Chu Thư buồn cười hôn hôn nàng, thấy áo ngủ cũng đã buông lỏng, trực tiếp cởi ra, nằm xuống bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, lại kéo chăn mỏng đắp lên cho cả hai, nói: "Không còn sớm nữa, tứ lang nhanh ngủ đi!"
Kỳ Hữu Vọng trợn mắt trừng nàng, ánh mắt hình như có lửa giận, hoặc như là đang lên án nàng trêu chọc bản thân, cuối cùng lại nói nhanh ngủ?!
Nhưng để Kỳ Hữu Vọng tiếp tục thì nàng lại không có gan làm, chẳng may Chu Thư chỉ đang đùa nàng, ngay từ đầu đã không nghĩ đến những việc này, nếu nàng làm thật, chẳng phải là làm cho người ta chán ghét rồi sao?
Nhưng nếu kết thúc như vậy thì nàng lại có chút không cam lòng, trái lo phải nghĩ, nàng giống như con bạch tuộc, dựa đến gần quấn quít thấy thân và chân Chu Thư.
Chu Thư nhìn nàng, nàng lại đúng lý hợp tình mà nhìn lại: "Nương tử nói ta nhanh ngủ, ta muốn như vậy mới ngủ được!"
Chu Thư 'Ừm' một tiếng, lại nói: "Cứ như vậy đi!"
Kỳ Hữu Vọng như đấm một quyền lên vải bông vậy, cả người không thoải mái, nhưng Chu Thư vẫn là dáng vẻ bách độc bất xâm, thật sự nàng chỉ có thể bất đắc dĩ dừng trò đùa này lại.
- -----
Chu viên ngoại biết Chu Thư vẫn chưa buông bỏ việc chế tác trà mới, biết là Kỳ Hữu Vọng đang cổ vũ nàng, ông cũng không khuyên ngăn Chu Thư nữa.
Ông lại nghĩ, dường như ông làm cha còn không tốt bằng người phu quân là Kỳ Hữu Vọng này, ông quá mức cẩn thận, lại đặc biệt lo lắng chu thư sẽ thất bại, cho nên mới khuyên Chu Thư.
Không biết là, Chu Thư cũng không phải là người không chịu nổi thất bại, nếu ông đã quyết định giao từng chút gia nghiệp cho Chu Thư quản lý, hẳn là cũng nên cho nàng đủ sự tín nhiệm.
Từ khía cạnh này có thể thấy được, tình cảm của nữ nhi của ông và nữ tế rất hòa thuận, tuy Kỳ Hữu Vọng nhìn như không biết điều, nhưng trên thực tế lại rất tin tưởng Chu Thư, hơn nữa cũng sẽ không cản trở nàng.
Đương nhiên, dưới cái nhìn của Chu viên ngoại, nếu hai người có thể sớm ngày sinh con, vậy thì tốt rồi!
Ông và Trần thị ở lại thôn Chử Đình mấy ngày, lại đến Sinh cơ nhàn viên của Kỳ Hữu Vọng xem nàng nuôi heo.
Hiện thời Sinh cơ nhàn viên đã có thêm nhiều người hơn, tất cả mọi người đều tìm Kỳ Hữu Vọng đặt heo, rất nhiều heo con bắt đầu được đánh dấu đỏ đã đặt trước lên thân. Bọn họ cũng không lo heo con bị nuôi dưỡng kém, dù sao Kỳ Hữu Vọng đã nuôi heo lâu như vậy rồi, không chỉ không chết heo, đến nhiễm bệnh cũng rất ít, hơn nữa mỗi một cân thịt heo được nuôi ra có chất lượng phi thường tốt!
Có người ganh ghét nói heo Kỳ Hữu Vọng nuôi bị bệnh chết, người ngoài cũng không biết đúng sai thế nào?
Nhưng mọi người cũng không lo lắng vấn đề này: "Đặt trước heo con là vì phòng ngừa sau này nuôi lớn bị người phỏng tay trên, dù cho Kỳ tứ công tử nuôi chết, đến lúc đó cũng sẽ lấy một con heo khác ra đền bù cho chúng ta. Chỉ cần là nuôi ở đây, thì ta cần quản nhiều vậy làm gì?"
Bởi vì heo của Kỳ Hữu Vọng nuôi thật sự rất đắc đỏ, có muốn ăn cũng không ăn nổi với số tiền lớn như vậy nên nghĩ ra một phương pháp, bọn họ đến nhà thôn dân trong thôn Chử Đình hỏi thăm: "Heo của ngươi cũng là dùng lá trà để nuôi sao?"
Thôn dân này nhìn họ như nhìn kẻ ngốc: "Chúng ta cũng không mua nổi lá trà mà lại cho heo ăn à, ta đâu có ngốc?"
Bọn họ nóng nảy, nói: "Ta mua heo của các ngươi, các ngươi nói nó là heo ăn lá trà!"
Thôn dân cũng mặc kệ heo nhà mình có phải dùng lá trà nuôi thật không, chỉ cần có thể bán được heo này, bọn họ kiếm thêm chút tiền, mới là tốt nhất!
Vì thế những người này sau khi mua heo của thôn dân về, thì đánh ra chiêu bài: Heo Trà hương thôn Chử Đình. Bọn họ cũng không nói đây là heo Trà hương của Kỳ Hữu Vọng nuôi, mà chỉ nói đây là heo trà hương thôn Chử Đình, đến lúc đó cũng không sợ Kỳ Hữu Vọng tìm tới cửa.
Bọn họ cũng không lo thịt heo không bán ra được, dù sao bọn họ cũng đã ăn qua, chất thịt heo này không tốt bằng thịt heo Kỳ Hữu Vọng nuôi, những lại khá hơn đại bộ phận thịt heo khác, bán cho người sành ăn hay hộ khá giả là không có khả năng, nhưng lừa bán cho dân chúng bình thường không mua nổi heo Trà hương thì vẫn có khả năng.
Dường như heo Trà hương ở thành Tín Châu đã chậm rãi dấy lên một phong trào, rất nhiều đồ tể nghe tiếng mà động, cũng treo chiêu bài cho thịt heo của mình, cái gì mà 'Heo Trà hương Nga Phong', 'Heo Trà hương Hoa Đào Than'... Thậm chí ở một vài thôn quê còn treo chiêu bài heo Trà hương trước cửa nông hộ.
Lâm Cầm tức giận cấp báo chuyện này cho Kỳ Hữu Vọng, nhưng người này cũng không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn nói: "Khi lần đầu tiên nương tử bị buộc đổi tên trà Chử Đình thì ta đã biết chắc chắn sẽ có người nối gót làm theo, đến lá trà còn như thế, thì heo có tính là gì."
"Tứ công tử để bọn họ tùy ý làm vậy sao?" Lâm Cầm hỏi.
"Sao có thể! Chỉ là ta không thể ỷ vào thân phận của mình mà cấm bọn họ làm vậy, cho nên chỉ cần bọn họ không lấy danh nghĩ heo ta nuôi để gạt người, thì ta cũng không quản. Nhưng ngược lại ngươi đã nhắc ta, ta phải đến quan phủ bái phỏng minh phủ một chút rồi. »
Lúc này đã có bảo hộ thương hiệu, trên pháp luật cũng có điều lệnh nghiêm trị những hàng hóa giả mạo, cho nên Kỳ Hữu Vọng cũng không sợ, nàng đến quan phủ cũng là vì thương phẩm của 'Sinh cơ nhàn viên' của nàng, không chỉ có heo mà cả ngựa, lừa đều là thương hiệu của nàng, để người khác không có cách xâm quyền.
Về phần người khác lấy chiêu bài heo Trà hương ở nơi khác để lừa tiền, cũng chỉ có thể lừa được một lần rồi thôi, chờ sau khi dân chúng đã ăn thịt heo này phát hiện có sự khác biệt, đến lúc đó cũng sẽ không lại bị lừa.
Đương nhiên, cũng có người muốn mượn cơ hội này để chửi bới heo của Kỳ Hữu Vọng, bọn họ mang theo thịt heo đến tìm Kỳ Hữu Vọng, hét lên: « Kỳ tứ công tử, ngươi gạt người, heo Trà hương ngươi nuôi vốn không có hương trà! »
Không nói Kỳ Hữu Vọng, khách nhân đến Sinh cơ nhàn viên mua heo đều nhìn họ với ánh mắt cổ quái.
« Ngươi xác định không có hương trà? » Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Những người đó quát lớn: « Chính là không có hương trà! »
Nói xong, lại đắc ý nhìn chằm chằm vào Kỳ Hữu Vọng: « Kỳ gia các ngươi xem trọng nhất là thanh danh, nhưng thế mà ngươi lại bán heo Trà hương giả! Kỳ tứ công tử, ngươi nói xem, món nợ này phải tính thế nào?! »
Kỳ Hữu Vọng cười lớn: « Ôi, vậy chắc chắn là ngươi đã bị lừa rồi. »
« Phải, bọn ta bị lừa, ngươi đã biết, còn không nhanh bồi thường cho bọn ta?! Còn có, tất cả mọi người đều nghe thấy, Kỳ tứ công tử thừa nhận hắn gạt người, heo của hắn vốn không phải là heo Trà hương! »
Mọi người nghe xong thì tỉnh táo lại, đây không chỉ là muốn lừa gạt sách nhiễu Kỳ Hữu Vọng, đây là muốn gỡ bảng hiệu Sinh cơ nhàn viên của Kỳ Hữu Vọng xuống đây mà! Bọn chúng lại ngang nhiên bỉ ổi vô lại như vậy, tất có người sau lưng.
Nhưng giao tình giữa bọn họ và Kỳ Hữu Vọng cũng không quá tốt, nên không mở miệng nhắc nhở.
Kỳ Hữu Vọng cười xong thì nói: « Ta là nói, thịt heo mà các ngươi mua, ngay từ đầu đã không phải là thịt heo của ta, các ngươi bị lừa rồi. »
« Sao có thể, rõ ràng là chúng ta với ngươi -- » Bọn chúng muốn nói là mua từ Kỳ Hữu Vọng, nhưng lại lo lắng Kỳ Hữu Vọng đã có chuẩn bị ở sau, nên sửa lời, «với đồ tể mua bán với ngươi! »
« Các ngươi chắc chắn chính đồ tể đó nói là mua thịt heo ở Sinh cơ nhàn viên sao?»
« Đúng! » Bọn chúng nói vẻ hùng hổ.
Đột nhiên vẻ mặt Kỳ Hữu Vọng lạnh xuống, trực tiếp gọi Lâm Kính đến: « Dẫn chư vị này đi báo quan, nói có người giả mạo thịt heo của Sinh cơ nhàn viên để lừa gạt dân chúng, nhờ quan phủ định đoạt. »
Mọi người kinh hãi, bọn chúng cũng có chút hoảng sợ, nói: « Sao ngươi có thể chắc chắn thịt heo này không phải heo Trà hương của các ngươi? Kỳ gia ngươi muốn ỷ vào thân phận, ức hiếp dân chúng sao? »
Cái mũ này chụp xuống, tin rằng người Kỳ gia xem trọng nhất là thanh danh gia tộc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Kỳ Hữu Vọng lại không chút hoảng hốt, còn nói: « Bởi vì heo của ta là dùng lá trà để nuôi lớn, trên thân cũng có hương trà, nếu không có, thì tất nhiên là giả. »
Người có tâm suy nghĩ liền bước lên trước nói: « Phải, ai chẳng biết heo Trà hương ở Sinh cơ nhàn viên có hương trà? Vì lẽ đó, nên thịt heo ở Sinh cơ nhàn viên mới được đón nhận, chúng ta cũng mới đến mua. Ngươi nói thịt heo ngươi mua không có hương trà, vậy tất nhiên là giả rồi. »
Lại có người nói: « Phải, cho nên Kỳ tứ công tử nên nhanh chóng báo quan cho thỏa đáng, đỡ phải lại có người lấy danh heo Trà hương mà lừa gạt người, chửi bới Kỳ tứ lang. »
Mấy người đến sách nhiễu vừa nghe như thế, mặt đều tái hết lên, sao bọn chúng biết Kỳ Hữu Vọng thật sự lấy lá trà cho heo ăn chứ?! Hơn nữa thịt heo thật sự có hương trà?
Bọn chúng chỉ được người nhờ vả, ngay từ đầu đã chưa từng ăn heo Trà hương, tất nhiên không biết trong thịt có hương trà. Bọn chúng chỉ lấy kinh nghiệm ăn thịt heo nhiều năm, cảm thấy dù cho thịt heo thì cũng không có khả năng có hương trà, trừ phi là khi nấu thịt bỏ thêm lá trà vào.
Mà bọn chúng là bắt lấy chỗ 'Heo Trà hương không có hương trà', chỉ cần heo Trà hương thật sự không có hương trà, vậy thì bọn chúng sẽ bất bại, dù việc không thành cũng có thể nói Kỳ Hữu Vọng gạt người!
Kỳ Hữu Vọng cũng không lãng phí nhiều thời gian với hắn, trực tiếp để Lâm Kính báo quan, sau đó giao việc này cho Lâm Kính xử lý.
Chờ khi Lâm Kính trở về, cũng mang kết quả xử lý của quan phủ về, kỳ thực nhóm người này nhận sai sử của một phú hộ ở tín châu là Tần gia cũng làm chăn nuôi heo, đặc biệt đến gièm pha Kỳ Hữu Vọng.
Vốn bọn chúng dự tính, cho dù không có cách nào cắt một lớp da trên người Kỳ Hữu Vọng xuống, nhưng cũng có thể cho người biết heo Trà hương căn bản là hữu danh vô thực, đây cũng đủ đả kích đến Kỳ Hữu Vọng, thậm chí cũng làm liên lụy hao tổn thanh danh Kỳ gia.
Ai mà ngờ Kỳ Hữu Vọng lại nắm chắc đến mức nào? Vì để chứng thực thịt heo đúng là có hương trà, huyện lệnh thậm chí còn cho nổi lửa nấu thịt trên công đường, sau đó hương thơm của heo Trà hương tỏa ra, kết quả không cần nói cũng biết.
Đám người này không dám khai Tần gia ra, chỉ nói ngay từ đầu bản thân đã bị lừa, sau đó không chịu được tra hỏi, còn nói bọn chúng bị quỷ ám nên muốn sách nhiễu Kỳ Hữu Vọng.
Về phần làm sao Lâm Kính biết bọn họ là tay sai của Tần gia, đó là khi hắn tìm được nhà của bọn chúng, từ trong nhà tìm ra một ít ngân phiếu. Trên ngân phiếu ngoại trừ có ấn của quan phủ, còn có ấn của nơi làm ra ngân phiếu, cũng có ấn của Tần gia khi đổi tiền đồng thành ngân phiếu, bởi vì tính chất lưu thông của hai loại tiền này khác nhau, đủ để chứng minh bọn chúng là tay sai của Tần gia.
Mà trãi qua trận phong ba này, thanh danh heo Trà hương của Kỳ Hữu Vọng càng vang hơn trước. Đám người bán thịt heo không có hương trà cũng sợ có người cầm 'Heo Trà hương không có hương trà' đến cáo trạng bọn họ, nên cũng không dám giả danh heo Trà hương nữa.
Cũng có vài người thử lấy lá trà cho heo ăn, kết quả phát hiện heo nhà mình càng ăn càng gầy, cũng không có hương trà, nên hối hận không thôi, cũng không dám lại tùy ý bắt chước Kỳ Hữu Vọng nữa.
Thịt heo ở thôn Chử Đình cũng ăn ngon hơn thịt heo ở nơi khác một chút, nhưng vẫn không có hương trà, có lẽ là vì thế, mà càng có nhiều người muốn biết heo Trà hương của Kỳ Hữu Vọng đến cùng là được nuôi ra như thế nào!
Kỳ Hữu Vọng còn chưa đưa ra lời giải đáp, đã có một dòng tin tức nhỏ truyền ra, nói heo ở Sinh cơ nhàn viên đều là được cho ăn Chử Đình Cổ Lương trà.
Có người nghe xong chỉ cảm thấy quả nhiên Kỳ Hữu Vọng tài đại khí thô, thế mà lại cho heo nhà mình ăn lá trà đắt tiền như vậy. Cũng có người chán ghét trong lòng - - Ta ăn trà giống như heo ăn trà, đây chẳng lẽ không phải nói ta là heo rồi sao?!
Nhưng nghĩ như vậy cũng chỉ có vài người, dù sao heo ăn khoai Hồng Sơn, người cũng ăn khoai Hồng Sơn đó thôi, dân chúng cũng không thể bởi vì ăn đồ giống heo ăn, thì lại không ăn khoai Hồng Sơn, không dùng trà nữa.
Nói đúng ra là, 'Người ăn giống heo' và 'heo ăn giống người' là hoàn toàn bất đồng ngữ cảnh, bình thường mọi người sẽ luôn đặt con người lên vị trí hàng đầu chứ không đặt heo lên trước người, chỉ sẽ nghĩ đến 'Heo thế mà lại ăn đồ giống người ăn, nhiều lắm là có phúc khí', mà không phải là 'người thế mà lại ăn đồ giống heo ăn'.
Cho nên Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, ngược lại còn có người như có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ 'Khó trách Kỳ tứ lang nuôi heo ăn thật ngon, thì ra ăn đều là Chử Đình Cổ Lương trà, trà tốt như vậy, người ăn đều sảng khoái tinh thần, thì heo ăn, có thể kém được sao?!
Cũng không có bao nhiêu người có tâm đi so đo việc này, bởi vì vào thời gian này Chu Thư đã cho ra một loại trà mới, 'Chu thị Chử Đình Hồng'.