Editor: Lam Phi Ngư
Mục Hành ngồi trên đống đá vụn, hai chân dài hơi co lại, vạt áo nửa người trên tản ra, thấp thoáng lộ ra vải trắng băng bó trên người.
Anh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú bầu trời trên cao, sâu trong tròng mắt xanh lam tối nghĩa khó đoán phản chiếu một góc trời xanh thẳm bị gió tuyết bao phủ.
Khi Ôn Dao chạy đến nơi thì đã một cảnh như vậy.
Cô vô thức thả nhẹ bước chân, chậm rãi lên tiếng: "...!Trưởng quan."
Mục Hành thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn.
Mặt Mục Hành vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, gần như hòa thành một thể với tuyết đọng sau lưng, càng hiện rõ đường nét cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: "Đã phái người tới hẻm núi phía nam chưa?"
Ôn Dao im lặng hồi lâu, đáp: "Đã phái rồi, nhưng..."
"Nhưng cô phái phần lớn nhân thủ đi tìm tôi, đúng không?" Giọng Mục Hành lãnh đạm lại lạnh thấu xương.
" — ngu xuẩn."
Ôn Dao gục đầu xuống, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "...Thuộc hạ vô năng."
Dù cho cô thêm một cơ hội, Ôn Dao vẫn sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.
Tuy những học viên bị giam ở hẻm núi phía nam cũng đang gặp nguy hiểm, thế nhưng thân là thuộc hạ của Mục Hành, an toàn của trưởng quan mới là mục tiêu hàng đầu của cô.
Mục Hành đứng dậy: "Đi thôi."
Ôn Dao sững sờ: "...!Đi nơi nào ạ?"
Với trạng thái này của Mục Hành, tốt nhất là nên tới bệnh viện.
Nhưng nhìn nét mặt của trưởng quan lại không giống như dáng vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Người đàn ông khoác áo khoác phủ đầy bụi bặm và tuyết lên người, đôi mắt như hàn băng lạnh lẽo:
"Tiêu diệt toàn bộ."
***
Hội đấu giá.
Trần Gia: "Nhanh lên! Động tác nhanh nhẹn lên!"
Gã chỉ huy đội ngũ trước mặt, vẻ mặt nôn nóng: "Tụi mày chưa ăn no à? Nhanh tay lên."
Nhìn thuộc hạ xếp thành một hàng đang vận chuyển bảo rương, Trần Gia chau mày, thoạt nhìn có vẻ vô cùng không kiên nhẫn.
Hội đấu giá vốn là sản nghiệp của Trần gia.
(*Trần Gia viết hoa là tên người; còn Trần gia là gia tộc họ Trần nhé mn)
Nhưng Trần Nham Khang lại bị Mục Hành một kiếm chém chết tại nơi này, còn Trần Nham Minh bên cánh đồng tuyết Ewen lại không rõ tung tích, thế lực Trần gia lập tức bị tổn hại nặng nề.
Trần Gia là con trai của nhánh phụ trong gia tộc.
Sau khi Trần Nham Khang chết, gã bị ép lên tuyến đầu, tạm thời chịu trách nhiệm xử lí sự việc ở Hội đấu giá.
Vì vậy, bọn họ nhất định phải thừa dịp người của cục quản lí chưa trở về nhanh chóng chuyển tài bảo đi nơi khác, chờ cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Đúng lúc này, Trần Gia đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình hơi chao đảo.
Gã hơi ngẩn ra, nhất thời không phân biệt được đó có phải là ảo giác hay không.
Một giây sau, chấn động càng thêm rõ ràng lập tức truyền tới, bụi bặm đổ ào ào xuống từ trên mái vòm, khắp nơi vang lên âm thanh lộn xộn khi vật nặng rơi xuống, mọi người kinh hoảng nhìn bốn phía.
Lần này khẳng định không phải là ảo giác.
Xảy, xảy ra chuyện gì thế này?
Trần Gia duỗi tay vịn chặt vách tường, miễn cưỡng ổn định thân thể, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
Động đất?
"Rắc—!"
Tiếng đá nứt vang lên từ trên đỉnh đầu, vết nứt như mạng nhện lan ra trên mái vòm đã được đặc biệt gia cố.
"Răng rắc!"
Móng vuốt to lớn sắc bén ấn sâu vào, sau đó dùng sức thu lại!
Trần nhà vỡ thành mảnh vụn dưới sức mạnh đáng sợ đó, bụi đất và đá tảng không ngừng rớt xuống.
Hội đấu giá lúc nãy vẫn còn sạch sẽ lập tức trở nên lộn xộn và vỡ vụn.
Phía dưới vang lên tiếng thét chói tai của nhân loại, mọi người chạy tán loạn.
Tia sáng mỏng manh chiếu vào, phác họa rõ nét hình dáng uy nghiêm kinh khủng nọ.
Cự Long màu trắng bạc lẳng lặng bay trên bầu trời, đồng tử dựng thẳng đỏ thẵm rét lạnh từ trên cao nhìn xuống con sâu cái kiến đang chạy tán loạn, giống như đang nhìn hạt bụi dưới chân.
Hai chân Trần Gia mềm nhũn, gã chỉ có thể chống vào vách tường sau lưng mới có thể miễn cưỡng không ngã nhào, dưới uy áp đến từ giống loài và linh hồn, toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Nghênh, nghênh chiến!"
Gã nghe thấy tiếng thét to vì sợ hãi mà lạc cả giọng của chính mình.
Công kích tạo từ ma lực như mưa tên đánh về phía Cự Long, rơi lên lớp vảy bạc cứng rắn của nó, phát ra âm thanh nặng nề như đánh vào tấm sắt.
Thế nhưng, những ma lực cường đại kia rơi lên thân rồng lại giống như hoàn toàn không tạo thành bất kì thương tổn nào.
Trái lại đã chọc giận Cự Long.
Móng vuốt nó dùng lực, tảng đá dày nặng như tờ giấy thấm nước mềm mại yếu ớt, bị nghiền nát một cách dễ dàng.
Trần nhà bị xé mở thành một cái lỗ lớn.
Cự Long hé miệng, hàm răng sắc nhọn trắng hếu, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh khiến người ta phát rét.
Nó giống như hiểu rõ mọi vị trí công trình phòng ngự trong Hội đấu giá.
Trong miệng nó phun ra liệt diễm đỏ vàng nóng rực, sóng lửa cuồn cuộn gầm thét ập tới, dường như có thể thiêu đốt cả không khí, trong giây lát đã khiến tất cả máy móc vũ khí và đám người phòng thủ tại Hội đấu giá hóa thành hư không.
Dưới sức mạnh mang tính áp đảo này, đám người kia gần như không có sức chống trả.
Đây...!đây là sức mạnh khủng bố tới nhường nào.
Cự Long thu lại hai cánh, bước vào Hội đấu giá, mặt đất rung động lắc lư, như trời long đất lở.
"Nhân loại."
Nó dùng âm thanh trầm thấp nặng nề nói:
"Các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình."
Cự Long cúi đầu xuống, đồng tử dựng thẳng lóe lên ánh lửa trong bóng đêm, trong hơi thở mang theo mùi khói súng nóng rực:
"Hiện tại đã đến lúc các ngươi phải trả giá đắt."
Còn tiếp.
Link chương 104 ở dưới cmt..