🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 268
Lạc Ninh nhìn thấy thái độ của Bặc Hiên, đoán rằng có lẽ cậu ta cũng nghĩ đến chuyện ghi âm, nhưng chẳng qua là đã chậm một bước. Nói chung là ngay từ đầu họ đã không ngờ rằng manh mối quan trọng nhất của nhiệm vụ chính, lại được thông báo toàn bộ bằng tin nhắn thoại.
Cô nói: "Chúng ta lên xe trước, nếu không một lúc nữa đám thây ma sẽ quay lại."
Nhạc Khiếu và những người khác nhìn chiếc máy tính đầy luyến tiếc. Nếu có thể phá hỏng nó, thì chỉ có đội của họ thu được manh mối tổng thế nhất, cũng có thể giành được lợi thế so với những đội tuyển khác.
Sao Bặc Hiên lại không nhìn ra họ đang nghĩ gì, vừa đi vừa nói: "Ngay cả khi lúc nãy ban tổ chức không nhận mạnh chuyện không được phép phá hỏng máy tính, chúng ta cũng không nên làm chuyện như thế."
Nhạc Khiếu không hiểu hỏi lại: "Tại sao?"
Bặc Hiên cảm thấy rất bất lực, cậu ta không trả lời ngay, mà nói với Lạc Ninh: "Anh Ninh, nói cho cậu ấy biết đi."
Lạc Ninh gật đầu, lại nói với Nhạc Khiếu: "Cây cao thì đón gió lớn."
(*) - nguyên văn 枪打出头鸟 : "thương đả xuất đầu điểu", cung tên thường bắn trúng con chim đầu đàn, có nghĩa là người nổi bật thường dễ bị chú ý.
"Nếu chỉ có đội của chúng ta nắm giữ manh mối quan trọng một cách hoàn chỉnh nhất, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của 199 đội tuyển còn lại. Trở thành mục tiêu để mọi người liên kết lại công kích, không cần thiết."
Từ lúc quen biết họ đến nay, cô cũng có những hiểu biết nhất định về tính cách của bốn người này. Cô phát hiện thời điểm ba người Nhạc Khiếu chiến đấu, sẽ thường xuyên dùng đầu óc để suy nghĩ làm sao để tấn công và phòng thủ. Nhưng bình thường họ lại tương đối ỷ lại vào đội trưởng là Bặc Hiên, những chuyện cần động não hoàn toàn đều là Bặc Hiên làm.
Nhạc Khiếu và Cận Phỉ Dương chỉ không thích suy nghĩ, nhưng cũng không ngốc. Vừa nghe Lạc Ninh nói, họ lập tức hiểu rõ. Hai người gật đầu: "Ờ nhỉ! Nếu bị những đội tuyển khác hợp tác lại công kích, chắc chắn sẽ rất phiền phức."
Lạc Ninh tiếp tục nói: "Vả lại, sắp đến ngày tận thế, số lượng thây ma đang không ngừng tăng lên, độ khó cũng tăng lên. Cứ trông chờ vào chúng ta có thể hoàn thành ba điều kiện của nhiệm vụ chính thì cũng quá hạn chế rồi."
Nhạc Khiếu tiếp lời: "Vậy chúng ta là người đầu tiên có được manh mối, lợi thế cũng chỉ là nhanh hơn người ta một bước thôi sao?"
Lạc Ninh bật cười: "Ai nói chỉ có mỗi lợi thế này."
Cô đưa tay lên và lắc lắc, "Đừng quên, tôi đã ghi âm lại rồi."
Nhạc Khiếu hỏi: "Vừa rồi hai người đều nói ghi âm rất hữu dụng, có thể giải thích không?"
Tin nhắn đã nhắc nhở manh mối nằm ở Quảng trường trung tâm. Sau khi những đội tuyển khác đến đây và tìm được quầy thu ngân, cũng có thể nhận được manh mối hoàn chỉnh. Họ có cầm bản ghi âm hình như cũng chẳng có tác dụng gì."
Lạc Ninh nói với Bặc Hiên: "Lần này đến lượt cậu nói cho bọn họ biết."
Nhạc Khiếu: "..."
Khéo miệng Cận Phi Dương giật giật: "Hai người lại ở trước mặt chúng tôi khoe khoang chỉ số thông minh sao?"
[ Ha ha, ngốc nghếch, bây giờ các cậu mới biết à? ]
Bặc Hiên bật cười, "Đây là khu vực trung tâm của thành phố, xung quanh đều là văn phòng cao ốc, người đến làm việc rất nhiều. Ngày tận thế vừa đến, rất nhiều thây ma mới ra khỏi tòa nhà."
"Càng kéo dài thời gian, số lượng thây ma sẽ càng tăng lên. Những đội tuyển đến sau, muốn tìm được manh mối sẽ càng khó khăn."
"Vả lại, nếu không có óc quan sát nhạy bén như Lạc Ninh, cũng rất khó phát hiện ra nơi cất giấu manh mối thật sự chính là bia đá nhanh chóng như thế."
"Cho nên, tôi cảm thấy cho dù có đội đến sớm hơn chúng ta, cũng không hẳn sẽ dễ dàng tìm được manh mối". Cậu ta tiếp tục nói: "Mà chúng ta đã giữ manh mối trong tay, vì vậy nó có giá trị hơn."
Nói đến đây, họ đã trở lại xe và mở cửa xe đi vào. Phàn Dã nhìn đám thây ma lại đến vây quanh lần nữa, mạnh mẹ dẫm chân ga và lao ra ngoài.
–Editor: Autumnnolove–
Trên xe, Cận Phi Dương hỏi: "Ý của cậu và Lạc Ninh là...chẳng lẽ hai người muốn bán manh mối mà chúng ta vừa tìm được?"
Bặc Hiên gật đầu, "Chính xác!"
Nhạc Khiếu hỏi: "Bây giờ tận thế đến nơi rồi, có tiền cũng vô ích. Họ có thể có thể chi trả bằng thứ gì có ích chứ?"
Lần này Lạc Ninh trả lời: "Chẳng phải rất đơn giản sao, dùng điểm tổng để mua là được mà."
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ ký một thỏa thuận chuyển nhượng điểm số với họ. Sau khi kết thúc một tháng, chúng ta có thể thu hồi."
Nhạc Khiếu: "...", sao họ lại không nghĩ ra nhỉ?
"Họ sẽ phấn khởi vì điều này sao?"
Điểm tổng liên quan đến xếp hạng cuối cùng.
Lạc Ninh bật cười: "Không phấn khởi thì cứ tiếp tục phí thời gian đi. Nếu chậm thêm một ngày, tổn thất nhất định sẽ vượt qua con số chi trả cho đối tác tiềm năng là chúng ta."
Nhạc Khiếu có vẻ không nắm chắc, hỏi: "Quan trọng là ban tổ chức có cho phép chuyển nhượng không?"
Nếu đúng là như vậy, chẳng phải 199 đội tuyển kia đều sẽ chạy đến mua manh mối từ chỗ họ sao. Cho dù chỉ có mấy chục đội và mỗi đội trả 1 điểm, vậy họ cũng có thể trực tiếp kiếm thêm được vài điểm.
Lạc Ninh trả lời: "Cho phép."
Nhạc Khiếu vẫn chưa hiểu, "Sao cô biết? Trước đó MC cũng không có nói đến chuyện này mà!"
Những người khác đều tò mò nhìn về phía Lạc Ninh, họ cũng không nghe nói có thể chuyển nhượng điểm.
Lạc Ninh chỉ vào đồng hồ thông minh của cô, "Tôi hỏi."
"Ủa, hỏi kiểu gì?", các chàng trai đều ngơ ngác.
Lạc Ninh trả lời: "Tôi phát hiện tin nhắn mà chúng ta nhận được là từ một dãy số cố định, tôi đoán rằng nó là do hệ thống thông minh gửi."
"Vì vậy, lúc này tôi ôm tâm lý may mắn, gửi một tin nhắn hỏi thăm đến dãy số đó thử xem."
"Hệ thống thông minh đã trả lời tin nhắn của tôi thật."
"Chuyện này nó sẽ không can thiệp vào. Nếu có người đồng ý chuyển nhượng, chỉ cần yêu cầu họ viết một cái thỏa thuận đồng ý chuyển nhượng và gửi về dãy số này là được."
Cô còn nhận ra, đoàn đội nghiên cứu khoa học của ban tổ chức đã giao toàn bộ thành phố tận thế này cho hệ thống thông minh làm chủ. Đây chắc là cũng muốn thử nghiệm cho mọi người trên toàn thế giới nhìn thấy, rằng công nghệ 6D không chỉ có thể tạo ra hình ảnh ảo sống động như thật, mà hệ thống thông minh của nó cũng có IQ vượt bậc. Vì vậy, chỉ cần họ không vi phạm quy tắc mà ban tổ chức và đoàn đội nghiên cứu khoa học thiết lập cho hệ thống thông minh ban đầu, các cô vẫn có thể lợi dụng sơ hở.
Đám Nhạc Khiếu: "..."
Họ hoàn toàn ngỡ ngàng, "Chơi vậy cũng chơi được sao?"
Lần này, không chỉ đám nhóc Nhạc Khiếu, ngay cả Bặc Hiên cũng ngây ra như phỗng mà nhìn Lạc Ninh với vẻ mặt kinh ngạc. Cậu ta cũng rất muốn hỏi, chơi vậy cũng chơi được sao?
Vừa rồi, cậu ta còn đang suy nghĩ, nên lợi dụng manh mối như thế nào mới có thể đổi được thứ tốt. Nếu họ đưa manh mối cho đội bạn, yêu cầu đội bạn giúp họ làm gì đó. Chẳng hạn như hỗ trợ họ hoàn thành các nhiệm vụ có độ khó tương đối cao. Nhưng trong trường hợp này, cũng sẽ có một điểm hạn chế. Đội tuyển nọ có thể sẽ bội ước, dù sao thì cũng không có bất kỳ giới hạn pháp lý nào ở tận thế.
Lạc Ninh khẽ cười: "Cũng không có quy định là không thể chơi như vậy mà!"
"Cho nên tôi nghĩ là cứ thử xem, ai ngờ lại thành công."
Lúc này, bọn Nhạc Khiếu không biết nói gì hơn, ngoài dựng ngón tay cái vẫn chỉ có thể dựng ngón tay cái, "Vẫn là anh Ninh trâu bò!"
[ Rõ ràng! Bộ não của Lạc Ninh phát triển kiểu gì thế? Chỉ số thông minh lấp đầy não hả? ]
[ Ai có thể nghĩ rằng còn có thể chơi như thế chứ! ]
[ Đúng vậy. Chỉ có Lạc Ninh đi nghiên cứu dãy số đã gửi tin nhắn cho họ, sau đó gửi tin nhắn ngược lại để hỏi mấy chuyện thế này. ]
[ Cho nên...từ lúc bắt đầu ghi âm, Lạc Ninh đã tính toán nên lợi dụng manh mối mấu chốt này để đầu cơ trục lợi như thế nào sao? ]
[ Chiêu này của anh Ninh nhà em cũng quá ngầu lòi, bái phục! ]
[ Thảo nào cô ấy là cô gái có thể thống trị màn ảnh phát sóng trực tiếp lớn nhất, đỉnh! ]
[ Anh Ninh quá bá đạo, đó giờ tôi chưa từng phục ai, bây giờ buộc phải phục cô rồi! ]
---
Mấy nay bị hành sốt sml mn ơi, nên lặn mất tiêu. Nay âm tính khỏe lại rồi, ngoi lên liền =))))