Editor: Yang1002
Thừa dịp lúc Nhan Tích Ninh rửa mặt, Cơ Tùng thao tác xe lăn tới Phẩm Mai Viên.
Bọn Nghiêm Kha đã ở trong Phẩm Mai Viên bày trận địa sẵn sàng đón địch: "Chủ tử."
Cơ Tùng gật gù, lúc này y làm sao có nửa phần thoải mái như khi đối mặt với A Ninh.
Lúc A Ninh nói với y Cơ Du cùng Nhị hoàng phi tư thông, y liền cảm thấy không quá thích hợp.
Cơ Du là người thành thật nhất cũng tuân thủ lễ pháp nghiêm ngặt nhất trong tất cả các Hoàng tử, thế nhưng một hắn như vậy lại cùng Nhị hoàng phi ở trong cung tường làm việc cẩu thả, lá gan hắn không phải chỉ lớn một chút.
Trong cung có vô số ánh mắt, nếu không phải Cơ Du nắm chắc mười phần, sao dám ở trong ngày sinh thần Thái hậu này hẹn Văn Nhân Diệu đi ra? Cơ Du dám không kiêng nể gì, liền chứng minh trong thị vệ canh gác có người của hắn.
Căn cứ vào tư thái nói chuyện của Lâm Sấm và Cơ Du trong yến hội, Cơ Tùng kết luận Lâm Sấm tự mình yểm trợ cho Cơ Du.
Một Hoàng tử không có tiếng tăm gì, có thể làm thống lĩnh cấm quân đánh yểm trợ cho chính mình.
Này đã không phải một câu quan hệ tốt có thể nói thông, thế lực phía sau Cơ Du cũng che giấu thật sâu.
Theo lời A Ninh nói tỉ mỉ, ngực y trực tiếp đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nguyên tưởng rằng Cơ Du chỉ là vì giai nhân mới có thể liều lĩnh, kết quả hai người này vì có thể ở cùng nhau, lại dám hạ Ngũ Thạch Tán cho Cơ Lương.
Hơn nữa Cơ Du còn cuồng ngôn, nói Cơ Nam cùng Cơ Lương không tốt được bao lâu nữa.
Hắn thậm chí còn nhắc tới chính mình, muốn cho Cơ Nam cùng Cơ Lương biến thành giống như mình.
Nỗi đau xót của bản thân ở trong mắt Cơ Du vậy mà lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ biến thành bốn chữ "Sự thành tại người".
Bốn chữ này châm lên lửa giận của Cơ Tùng, bao quát lại, nếu y còn có thể nhẹ nhàng bỏ qua, hai chân này liền bạch phế.
Kỳ thật lúc ở trong xe ngựa, y đã muốn phát tác, nhưng không muốn làm cho A Ninh lo lắng hãi hùng, y cứng rắn áp chế cảm xúc của mình.
Lúc này đối mặt với đám thuộc hạ, Cơ Tùng rốt cuộc bại lộ một mặt âm u của bản thân.
Ánh mắt y tối tăm: "Hiện tại bắt đầu điều tra Ngũ Hoàng tử Cơ Du, phái các huynh đệ bên ngoài canh giữ chung quanh phủ Cơ Du.
Cơ Du gặp người nào, nói thứ gì, hắn lui tới với người nào, có quan hệ chặt chẽ với ai......!Ta đều phải biết."
Bọn Nghiêm Kha hai tay ôm quyền quỳ một gối xuống đất: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Hai tay Cơ Tùng gắt gao nắm chắc tay vịn: "Nhớ lấy, không cần đả thảo kinh xà."
Nếu Cơ Du thật sự có thể thâm nhập vào Sí Linh quân làm hại hai chân y tàn phế, vậy hắn nhất định còn có hậu chiêu.
Trước đây y nghĩ rằng Cơ Du là một tên đầu gỗ, hiện tại xem ra, Cơ Du mới là người có tâm tư sâu nhất trong bọn họ.
Đương nhiên bọn Nghiêm Kha hiểu được hiểm ác trong đó, bọn họ nghiêm chỉnh hành lễ: "Vâng!"
Ánh mắt Cơ Tùng ôn nhu hơn một ít: "Chuyện điều tra Cơ Du đừng cho Vương phi biết được, bằng không hắn sẽ lo lắng." Trước đây y muốn làm chuyện gì, tuyệt đối sẽ không quản người khác nghĩ gì.
Nhưng mà hiện tại không giống vậy, y không muốn khiến A Ninh lo lắng vì y.
Chờ Cơ Tùng công đạo xong liền hướng về phía cầu đá nhỏ, y đột nhiên phát hiện Thương Phong đứng trên lan can cầu đá.
Hải Đông Thanh tới ban đêm liền không thấy rõ thứ gì, Thương Phong giống như một con gà mái rụt cổ phát ra vài tiếng kêu không rõ nghĩa, vừa thấy chính là đánh nhau cùng Tiểu Tùng, kết quả tìm không thấy tổ.
Cơ Tùng nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của Thương Phong: "Chủ nhân của ngươi rốt cuộc ở nơi nào?" Thương Phong không thể trả lời vấn đề này, nó chỉ có thể vẫy vẫy đầu rụt rụt cổ.
Cơ Tùng giơ tay sờ sờ đầu Thương Phong: "Không có việc gì, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta sẽ tìm được hắn."
Nhan Tích Ninh rửa mặt xong đi ra, liền phát hiện Cơ Tùng không ở trong phòng khách.
Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Cơ Tùng đang cô đơn trên cầu đá vuốt ve Thương Phong.
Nhìn thấy thân ảnh cô đơn của Cơ Tùng, tâm hắn rầu rĩ.
Sao hắn không biết tâm tình của Cơ Tùng, đổi chỗ mà nói, nếu hắn có huynh đệ có tâm gây chuyện như Cơ Du, hắn chỉ biết càng đau đầu hơn.
Chuyện Cơ Du cắm sừng cho Cơ Lương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sự nhẫn tâm của hắn làm cho hai người không thể không đề phòng.
Nhan Tích Ninh nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ thở dài một hơi, lòng tràn đầy phiền muộn.
Hắn có chút không yên, cũng không biết ngày tháng yên bình của hắn còn có thể kéo dài bao lâu.
Bất quá hắn rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận, vốn là những ngày nhặt được, có thể nhiều một ngày cũng là tốt.
Nghĩ thông suốt rồi Nhan Tích Ninh sải bước ra khỏi phòng: "Dung Xuyên, có thể tắm rửa rồi." Từ sau ngày nói rõ ấy, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng liền vẫn luôn chung sống một phòng, chẳng qua hai người họ không ngủ trên cùng một cái giường.
Cơ Tùng cười lên tiếng: "Đến đây đến đây."
Sáng sớm hôm sau, Nhan Tích Ninh sớm rời giường, hắn muốn đến ngoài khách điếm mà Ô Chu ở để tiễn hắn.
Tính ra Ô Chu là bằng hữu đầu tiên hắn có sau khi đến Sở Liêu, tuy Ô Chu là người Liêu Hạ, nhưng tính hắn trời sinh bình thản, tâm tư đơn thuần.
Ở chung với Ô Chu, Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình cũng thả lỏng hơn, có một số việc cũng có thể nói với hắn.
Ô Chu xuất phát vào giờ Thìn, lúc này thời gian còn sớm, hai người Nhan Tích Ninh liền ngồi dưới mái hiên hưởng dụng đồ ăn sáng của bọn họ.
Đồ ăn sáng hôm nay chính là tiểu long bao tam tiên cùng sữa đậu nành, từ sau khi Nhan Tích Ninh vào Vương phủ, chất lượng đồ ăn của Dung Vương phủ bay lên thẳng tắp.
Lấy tiêu long bao mà bọn họ đang ăn làm lệ, lớp vỏ mỏng bao lấy nhân thịt tươi mới, nhẹ nhàng cắn phần da, nước súp nóng bỏng liền chảy ra.
Thời điểm húp nước súp cần đặc biệt chú ý, nếu ăn quá nhanh, sẽ bị nước súp làm phỏng.
Húp một ngụm nước súp, tế bào toàn thân đều kích động lên, cả người đều thanh tỉnh.
Húp nước súp xong, lại lăn tiểu long bao vào trong đĩa dấm chua một vòng, phần da trắng noãn liền dính một tầng nước dấm chua nâu nhạt.
Hương vị dấm chua áp chế sự dầu mỡ của tiểu long bao, khiến cho người ta mở rộng khẩu vị.
Lúc này ăn vào, nhân thịt tươi ngon, phần vỏ dẻo dau, thỏa mãn dục vọng ăn uống đồng thời cũng làm cho thân thể chiếm được cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Cơ Tùng một ngụm một chiếc tiểu long bao, ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Đang lúc hai người khiêm nhượng nhường nhau một chiếc tiểu long bao cuối cùng, Lãnh Tuấn một đường chạy chậm vào Văn Chương Uyển: "Chủ tử, Vương phi, người trong cung tới."
Dung Vương phủ gần hoàng cung, chuyện người trong cung tới cũng không phải chuyện gì lớn lắm.
Trên thực tế người Nội vụ phủ luôn luôn sẽ đưa một ít đồ vật này nọ vào trong phủ, người có thể khiến cho Lãnh Tuấn chạy nhanh như vậy, nhất định là người quan trọng.
Không đợi Cơ Tùng hỏi kỹ, Lãnh Tuấn liền nói lại: "Người tới là Thanh Hà nữ quan bên người Thái hậu, nàng nói hôm qua chủ tử cùng Vương phi đi quá gấp, không mang theo đồ Thái hậu ban cho.
Hôm nay nàng cố ý đến ban thưởng."
Cơ Tùng buông đũa: "Nga? Vậy bổn vương phải tự mình đi nói lời cảm tạ.
A Ninh muốn đi cùng không?"
Nhan Tích Ninh uống hết sữa đậu nành: "Đi một chút, cùng đi." Ngày hôm qua nếu không nhờ Thanh Hà nhắc nhở, hắn cùng Cơ Tùng đều trúng chiêu.
Chỉ về điểm này, hắn cũng sẽ chuẩn bị tốt lễ vật đáp tạ Thanh Hà.
Thanh Hà nữ quan đã đợi ở đại điện một lúc, khi Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng vào cửa, Thanh Hà nữ quan nghiêm túc hành đại lễ với hai người: "Nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đến ban thưởng."
Cơ Tùng khách sáo vài câu xong liền nhận ban thưởng, sau đó y bình lui tả hữu.
Chờ sau khi cung nữ cùng hạ nhân lui xuống, Cơ Tùng liền cười nói: "Đã lâu không gặp."
Sắc mặt Thanh Hà nghiêm túc, nàng chần chờ nhìn nhìn Nhan Tích Ninh.
Cơ Tùng nghiêm mặt nói: "Vô phương, A Ninh là người một nhà.
Ngươi biết gì cứ việc mở miệng."
Lúc Cơ Tùng còn trẻ từng có hoài nghi với cái chết của Mai Quý phi, khi đó y tìm kiếm nhiều mặt, nghĩ rằng tìm được lão nhân trong cung sẽ hỏi ra được cáu gì.
Nhưng mà tra đến tra đi, lão nhân thật ra không tìm được mấy, nhưng lại để cho y tìm được Thanh Hà.
Thanh Hà hành lễ với Nhan Tích Ninh: "Vương phi, mẫu thân của ta từng là thị nữ Mai Hương hầu hạ bên cạnh Mai Trắc phi."
Hơn hai mươi năm trước, Bình Viễn Đế Cơ Đạc còn chưa đi lên vương vị, hắn được tiên hoàng phong cho danh hiệu Thụy vương, Dung Vương phủ hiện giờ là Thụy vương phủ lúc đó.
Khi đó trong phủ đã có Vương phi cùng hai Trắc phi, Diệp Hồng Mai là một trong hai Trắc phi lúc ấy, mà Mai Hương chính là nữ quan Cơ Đạc phái tới hầu hạ Diệp Hồng Mai.
Lúc Mai Hương hầu hạ Diệp Hồng Mai hết sức tận tâm, hai người tình như tỷ muội.
Chờ Mai Hương tới tuổi, Mai Quý phi không vây nàng trong Vương phủ, ngược lại tìm một nhà tốt gả nàng đi.
Sau khi Mai Hương lập gia đình không lâu liền có Thanh Hà, trải qua cuộc sống gia đình náo nhiệt ngọt ngào.
Bởi vậy Mai Hương đặc biệt cảm kích Mai Quý phi, sau khi hôn phối cũng thường xuyên nhập Vương phủ thăm Diệp Hồng Mai.
Khi đó Diệp Hồng Mai có thai, Mai Hương sợ thị nữ bên dưới hầu hạ không tốt, liền thường xuyên đến Vương phủ cùng Diệp Hồng Mai.
Thanh Hà hít sâu một hơi, trong mắt mang theo hận cùng nước mắt: "Tràng lửa lớn kia ở Phẩm Mai Viên, không chỉ chết Mai Trắc phi, cũng thiêu đốt mẫu thân nô tỳ cùng tám thị nữ đang hầu hạ."
Tóc gáy Nhan Tích Ninh dựng thẳng, hắn vẫn nghĩ rằng trận lửa ở Phẩm Mai Viên chỉ mang đi Mai Quý phi, không nghĩ tới còn có nhiều người chôn cùng như vậy?
Cơ Tùng cầm lấy tay Nhan Tích Ninh: "Nghe Thanh Hà nói tiếp."
Thanh Hà tiếc nuối thở dài một hơi: "Duyên phận phụ mẫu nô tỳ mỏng, không bao lâu sau khi mẫu thân không còn, phụ thân cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế ta trở thành cô nhi, cũng may trong nhà còn có một lão bộc.
Lão bộc mang ta trở về nông thôn, dưới sự chăm sóc của lão bộc, ta bình an trưởng thành."
"Nguyên bản ta nghĩ đến đời này sẽ giống như nữ nhi nhà bình thường, sau khi cập kê chọn một nhà chồng, làm vợ người sinh nhi dục nữ.
Nhưng mà......"
Ngay tại năm Thanh Hà đến tuổi cập kê kia, lão bộc chăm sóc nàng sinh bệnh nặng không lâu sau liền ly nhân thế, trước khi ra đi lão bộc rốt cuộc cũng để lộ ra sự kỳ hoặc trước khi phụ mẫu Thanh Hà ly thế.
Nguyên lai trước khi Mai Quý phi gặp chuyện không may, sau khi Mai Hương từ trong cung về nhà luôn lo lắng không thôi, lão bộc từng hỏi nàng có phải trong Vương phủ xảy ra chuyện gì hay không.
Mai Hương tâm sự trùng trùng lắc đầu, bị lão bộc hỏi đến nóng nảy, nàng chỉ biết cầu lão bộc không nên hỏi.
Mai Hương từng nói với lão bộc, nếu có một ngày nàng gặp nạn, cầu lão bộc mang theo nữ nhi Thanh Hà trốn đến nông thôn, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được về kinh thành.
Quả nhiên không đến mấy tháng, Mai Hương liền chết trong một hồi đại hoả của Vương phủ.
Cách một ngày sau cái chết của Mai Hương lão bộc liền mang theo Thanh Hà đến nông thôn, thẳng đến khi nàng ly thế cũng chưa từng bước vào kinh thành.
Nhan Tích Ninh hít một ngụm khí lạnh: "Quả thật kỳ lạ."
Thanh Hà nói: "Không chỉ như thế, càng thêm kỳ lạ còn ở phía sau.
Phụ thân ta là tiên sinh phòng thu chi, chờ sau khi ta trở lại nông thôn, ông bán bất động sản bán của cải lấy tiền mặt, sau đó đem tất cả tiền bạc nhờ người đưa cho lão bộc.
Dựa vào tiền bạc mà phụ thân lưu lại cho ta, ta mới có thể thuận lợi lớn lên.
Mà phụ thân lại ở trên đường gặp ngựa bị kinh sợ, tươi sống đạp chết."
Nhan Tích Ninh kinh hãi: "A, này!".
Trong mắt Thanh Hà có hận: "Phụ mẫu của ta tựa hồ đã biết chuyện không nên biết, bọn họ bị người diệt khẩu.
Ta không biết cũng liền thôi, nhưng một khi đã biết việc này, làm hài tử, thù của phụ mẫu sao có thể không báo?"
Một nhà ba người thật tốt cứ như vậy nhà tan cửa nát, Thanh Hà thành cô nhi không nơi nương tựa.
Mấy năm nay trong lòng nàng có cảm thụ gì sao có thể dùng hai chữ "Oán hận" đơn giản có thể biểu đạt được?
Biết được nguyên nhân phụ mẫu ra đi có điểm kỳ lạ, sao Thanh Hà có thể từ bỏ ý đồ.
Nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ, Thụy vương trước đây đã thành Bình Viễn Đế của hiện tại.
Ở Sở Liêu hoàng quyền tối, nàng muốn tìm công đạo cho phụ mẫu là chuyện nói dễ hơn làm?
Trước khi gặp được Cơ Tùng, Thanh Hà giống như một con ruồi bọ không đầu, liền ngay cả vào cung cũng không làm được.
Sau khi gặp Cơ Tùng, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định liên thủ điều tra nguyên nhân tử vong thực sự của mẫu thân.
Cứ như vậy Thanh Hà ở dưới sự an bài của Cơ Tùng nhập cung, mấy năm nay nàng một mực điều tra chân tướng trận đại hỏa năm đó.
Nhưng Hoàng tử như Cơ Tùng cũng chưa thể điều tra ra cái gì, một cung nữ nhỏ như Thanh Hà liền càng khó điều tra.
Từ khi Cơ Tùng vào quân doanh, hai người cũng thiếu liên hệ.
Không nghĩ tới khi gặp lại Thanh Hà lại thành con gái nuôi của Dịch ma ma, còn giương thân biến thành nữ quan bên cạnh Thái hậu.
Hôm qua ở Hiệt Phương Điện nhìn thấy Thanh Hà, Cơ Tùng suýt nữa không nhận ra nàng.
Sự lanh lợi của Thanh Hà, vượt qua dự đoán của y.
Cơ Tùng chính sắc hỏi: "Ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì muốn nói cho ta?" Ở trước mặt Thanh Hà, Cơ Tùng trực tiếp tự xưng là "Ta", có thể thấy được sự coi trọng của y với Thanh Hà.
Thanh Hà gật gật đầu: "Có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất: Thái hậu muốn giết ngài."
Tối hôm qua Cơ Tùngliền xác định việc này: "Ta đã biết."
Thanh Hà nói: " Túy hoa gian chính là chiêu thứ nhất của nàng, nếu chiêu này không thành, nàng còn có thể mượn đao giết người.
Bình Viễn Đế định chọn người kế vị trước năm mới, sang năm tân hoàng kế nhiệm.
Nửa năm kế tiếp, Thái tử và Nhị hoàng tử sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu.
Đến lúc đó trong kinh sẽ loạn, Thái hậu muốn thừa dịp loạn muốn mạng ngài."
Cơ Tùng nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Nàng có thể thử xem."
Trừ phi Thái hậu triệu tập quân đội tấn công Dung Vương phủ, bằng không bằng vào hai ba tên thích khách, bọn họ ngay cả tường Dung Vương phủ cũng không thể tới gần.
Thực sự bức Cơ Tùng nóng nảy, ai chết trước còn không biết.
Tin tức Thanh Hà để lộ ra cũng không bình thường, Cơ Tùng hoãn thanh hỏi: "Tin tức Bệ hạ thoái vị vào mùa xuân sang năm ngươi từ đâu biết được?"
Thanh Hà nói: "Trước sinh thần Thái hậu, lúc Bệ hạ và Thái hậu nói chuyện với nhau trong điện ta nghe được vài câu.
Bệ hạ nói hiện nay tinh lực không bằng lúc trước, nên thoái vị nhượng hiền.
Dung Vương điện hạ, thế cục hiện giờ bất lợi đối với ngài, nô tỳ hy vọng ngài có thể tạm thời tránh đi giữ lại thực lực."
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ta sẽ cân nhắc, đa tạ Thanh Hà nữ quan.
Không biết còn có một chuyện là chuyện gì?"
Thanh Hà hít sâu một hơi, lúc mở miệng ra, thanh âm của nàng ám ách hơn vài phần: "Mẫu thân của ngài Mai Quý phi, cùng mẫu thân Mai Hương của ta, chết trong tay Thái hậu.
Trận lửa ở Phẩm Mai Viên không phải ngoài ý muốn, mà là nhân hoạ."
Thân thể Cơ Tùng cứng đờ đồng tử co rụt lại, tóc gáy Nhan Tích Ninh dựng thẳng: "Vì sao?!"
Kỳ thật Cơ Tùng sớm có suy đoán về cái chết của mẫu thân, nếu thật sự có người hãm hại mẫu thân, vậy người này nhất định quyền cao chức trọng.
Hắn cường đại đến mức có thể xoá hết mọi dấu vết để lại, không giữ bất kì người sống.
Trước hôm nay người có ác ý rõ ràng với Cơ Tùng ở trong cung chỉ có Thái hậu, mà Thái hậu quả thật có thực lực khiến cho một người có thể lặng yên không một tiếng động biến mất.
Nhưng khi nghe Thanh Hà nói ra lời này, Cơ Tùng cảm giác thần hồn mình như bị rút ra khỏi thân thể, tất cả thanh âm bên tai đều trở nên mờ mịt.
Trước mắt y như bị bịt kín một tầng sương mù, nhìn gì cũng không quá rõ ràng.
Đột nhiên một thân hình từ ngoài cửa lẻn vào trong phòng, trong thời gian ngắn Diệp Lâm Phong xuất hiện trước mặt Thanh Hà.
Thanh Hà rút một thanh chuỷ thủ từ trong tay áo ra ngăn ở trước ngực, nàng quá sợ hãi, sao trong phủ Dung Vương lại có thích khách?!
Đang lúc Thanh Hà sắp chủ động ra tay, Nhan Tích Ninh rất nhanh giới thiệu: "Vị này chính là Diệp thần y, là y giả trị liệu thân thể cho Dung Xuyên." Trong cả Vương phủ người biết thân phận Diệp Lâm Phong chỉ có hắn cùng Cơ Tùng, bí mật này càng ít người biết càng tốt.
Hốc mắt Diệp Lâm Phong phiếm hồng, hô hấp dồn dập thanh âm run rẩy: "Tiểu cô nương ngươi không phải sợ, lão phu không phải người xấu.
Lời ngươi mới vừa nói là thật sao? Hồng Mai nàng quả thật là bị người hại chết đúng không? Người phóng hoả chính là Cơ Liễu thị đúng không?!"
Hiện giờ trong hoàng thất Sở Liêu, Thái hậu, Hoàng hậu, Thái tử phi đều xuất thân từ Hà Đông Liễu thị, Diệp Lâm Phong gọi Thái hậu là Cơ Liễu thị hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc này Cơ Tùng rốt cuộc cũng hồi thần, đối mặt với ánh mắt cảnh giác lại khẩn trương của Thanh Hà, Cơ Tùng giải thích: "Không có việc gì, Diệp thần y là người một nhà." Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm thu chủy thủ vào trong vỏ.
Mọi người ngồi trên ghế trong đại điện, ngoài phòng tiếng ve kêu ríu rít, không khí trong phòng lại ngưng kết thành băng.
Cơ Tùng là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: "Thanh Hà, ngươi nói Thái hậu thiêu chết mẫu thân chúng ta, có chứng cứ rõ ràng không?"
Thanh Hà tiếc nuối lắc đầu: "Cũng không có, nô tỳ cũng là nghe người ta nói."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thanh Hà nói: "Hoàng cung rất lớn, muốn tra tìm chân tướng mười mấy năm trước nói thì dễ mà làm thì khó.
Vào cung nhiều năm như vậy, nô tỳ hoàn toàn không tìm thấy manh mối, như ruồi bọ không đầu.
Sau này nô tỳ nghĩ lại, trong cung biết được nhiều chuyện nhất nhất định là nhiều tuổi nhất."
"Trong cả cung nhóm ma ma bên cạnh Thái hậu là nhiều tuổi nhất, nếu có thể tiếp cận bọn họ, nói không chừng có thể biết được một ít việc.
Vì thế nô tỳ liền nghĩ biện pháp chạy hướng Thọ Khang Cung, chạy vài năm Dịch ma ma cảm thấy nô tỳ lanh lợi, liền thu ta làm nghĩa nữ."
Thanh Hà kể lại thoải mái, hung hiểm cùng giày vò trong đó chỉ có chính cô rõ.
Người có thể đi theo Thái hậu sao có thể vụng về, Dịch ma ma cũng là người tinh tường.
Thanh Hà chịu bao nhiêu ủy khuất mới đi tới vị trí hôm nay, phần tâm tính cùng can đảm này cũng khiến kẻ khác kính nể vạn phần.
"Nô tỳ dần dần chiếm được sự tín nhiệm của Dịch ma ma, có một số việc nàng cũng dần dần giảng cho ta nghe.
Nhưng chuyện về Phẩm Mai Viên, nàng vẫn ngậm chặt miệng chưa từng thổ lộ nửa phần.
Thẳng đến đầu hạ năm nay, thân thể Dịch ma ma không khoẻ, để nô tỳ tiếp nhận vị trí của nàng đi chiếu cố Thái hậu."
"Nô tỳ thủ Thái hậu mấy ngày, có một đêm, Thái hậu đột nhiên bị bóng đè, nàng nói Ta thiêu chết ngươi , Ngươi hại chết con ta còn có chính là Diệp Hồng Mai ngươi đừng lại đây .
Thái hậu ở trong mộng vừa khóc vừa la, sau phải truyền thái y nàng mới an ổn xuống."
Rõ ràng bên ngoài ánh nắng chói chang, Cơ Tùng lại cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang lạnh: "Là nàng......" Bằng không sao lại ở trong mộng khóc la cầu xin tha thứ, sao lại gọi tên mẫu thân y? Ngày nghĩ đêm mơ, làm chuyện đuối lý luôn sợ quỷ gõ cửa.
Diệp Lâm Phong cười đến khó coi hơn cả khóc: "Lão tú bà hại Hồng Mai mất mạng, lão phu không tha cho nàng."
Thanh Hà nghi hoặc nhìn Diệp Lâm Phong một cái, trong lòng nói thầm một vị thần y có quan hệ gì với Mai Quý phi.
Nói thầm thì nói thầm, nàng lại không chậm trễ chính sự: "Sau đêm thủ Thái hậu, Dịch ma ma càng thêm tín nhiệm ta.
Trở về ta liền dùng chuyện Thái hậu bị bóng đè làm lời dẫn dụ dỗ Dịch ma ma, dưới sự hống liên tục của ta, Dịch ma ma rốt cuộc nói ra chân tướng."
"Nguyên lai Thái hậu sinh dục qua hai người con trai, Đại Hoàng tử là Bình Viễn Đế, còn có một ấu tử từ nhỏ thể nhược, không đến tám tuổi liền chết non."
Mày Cơ Tùng hơi hơi nhăn lại, việc này vậy mà y chưa từng nghe nói qua.
"Dịch ma ma nói, lúc Mai Quý phi mới vừa vào Vương phủ, Thái hậu phi thường thích nàng.
Bởi vì Mai Quý phi đến từ thế gia y dược, có một tay y thuật tốt, người đẹp đẽ tính tình cũng ôn nhu.
Phương thuốc dưỡng sinh mà nàng kê cho Thái hậu khai có hiệu quả phi thường tốt, mấy tháng qua đi Thái hậu phi thường tín nhiệm nàng, vì thế liền để Mai Quý phi điều dưỡng thân thể cho Tiểu Hoàng tử."
Chuyện tình kế tiếp mọi người dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Tiểu Hoàng tử chết non, Thái hậu cảm thấy là Mai Quý phi hại chết hài tử của nàng, vì thế hạ sát thủ với Mai Quý phi đang mang thai.
Thanh Hà tiếc nuối nói: "Đây là Dịch ma ma nói với ta, bởi vì năm tháng xa xưa, ta không tìm được nhân chứng vật chứng xác thực."
Chỉ trông cậy vào lời nói một phía của Dịch ma ma, bọn họ căn bản không có biện pháp lay động Thái hậu.
Huống chi hiện giờ Thái hậu đứng đầu hậu cung, cho dù thật sự đem chứng cứ phạm tội của nàng tới trước mặt Bình Viễn Đế, Bình Viễn Đế có thể vì một phi tần chết hơn hai mươi năm còn có chín mạng người mà đi trách phạt mẫu thân tuổi già của mình sao?
Diệp Lâm Phong tức giận đến run run: "Lão tặc bà tự mình nuôi một nhi tử đầy bệnh quỷ, Hồng Mai hảo tâm điều dưỡng thân thể cho con nàng, vậy mà nàng lấy oán trả ơn! Lão phu muốn vào cung độc chết độc phụ này!"
Cơ Tùng nhu nhu mi tâm: "Cho dù hiện tại ngài vào cung độc chết Thái hậu, chân tướng vẫn không thể rõ ràng khắp thiên hạ, hơn nữa ngài còn có thể trở thành hung phạm.
Diệp thần y, chớ làm lớn chuyện."
Thanh Hà nhìn nhìn sắc trời, nàng đứng dậy hành lễ với Cơ Tùng: "Dung Vương điện hạ, tất cả những chuyện Thanh Hà biết đều đã nói cho ngài.
Người chết thảm có thể cầu cái công đạo hay không, liền xem ngài."
Hiện giờ nàng ở bên cạnh Thái hậu, tuy vị trí so với trước kia cao hơn, nhưng hành động cũng không tiện như trước.
Hơi có chút vô ý, nàng không chỉ không giúp được Cơ Tùng, còn có thể biến mọi cố gắng của bọn họ thành hư ảo.
Cơ Tùng trịnh trọng chắp tay: "Việc này ta đã biết, sau khi ngươi trở về ở bên người Thái hậu cần phải cẩn thận.
Nếu tra được tin tức gì, ta sẽ thông tri ngươi trước tiên."
Thanh Hà do dự một lát liền nâng mi mắt lên, ánh mắt nàng phức tạp nhìn về phía Cơ Tùng: "Điện hạ, ở trong cung mấy năm, Thanh Hà hiểu được một cái đạo lý.
Núi xanh vẫn còn không lo không có củi đốt, hiện giờ ngài ở ngoài sáng Thái hậu ở trong tối.
Chặt đứt vây cánh nàng ngài cũng khó lòng phòng bị, ta không thể mỗi lần đều có thể nhắc nhở ngài.
Nếu có thể, thỉnh ngài tạm thời tránh nổi bật, không cần cuốn vào trong xoáy nước này."
Đều nói hậu cung sắc màu rực rỡ, nhưng khi vị trí nàng càng ngày càng cao, nàng rõ ràng thấy được vô số xương khô bên dưới sắc màu rực rỡ.
Ở trong hậu cung muốn tìm người thật tâm thật sự rất khó, nhưng muốn tìm phương pháp hại người, mỗi ngày một phương pháp, mỗi ngày đều khác biệt.
Cho dù Cơ Tùng có ba đầu sáu tay, cũng không ngăn được những chiêu hèn kế độc.
Khác không nói, y ở trong quân doanh còn có thể bị người tính kế hủy đi hai chân.
Nếu kinh thành loạn cả lên, y có năng lực gắng gượng bao lâu?
Này đã là lần thứ hai trong hôm nay Thanh Hà nhắc nhở Cơ Tùng, Cơ Tùng nghiêm túc nói: "Lấy lại công đạo cho người quá cố tất nhiên trọng yếu, nhưng còn sống tốt quan trọng hơn.
Ngươi yên tâm đi, lời ngươi nói ta sẽ để tâm.
Thanh Hà, đa tạ ngươi."
Thanh Hà lộ ra một nụ cười an tâm: "Điện hạ không cần cảm tạ ta, giúp ngài chính là ta giúp chính mình."
Nhìn theo bóng dáng Thanh Hà rời đi, Nhan Tích Ninh trầm trọng thở ra một hơi.
Nước trong kinh quá sâu, các loại thế lực giao nhau tụ tập.
Hắn cảm giác chính mình giống như một con bướm xâm nhập vào gió lốc, hoàn toàn không biết gió sẽ cuốn mình tới phương nào..