Diệp Sơ Hạ đã biết phẩm hạnh của đám họ hàng này như thế nào từ lâu rồi, cũng không có gì ngạc nhiên khi bà ta có thể nói những lời như vậy, dù sao họ cũng đã tòi quá nhiều trò hề trước mặt nàng, do ỷ vào nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, mà cha mẹ nàng là kiểu người mong muốn gia đình hòa thuận êm đẹp, nên lúc trước Diệp Sơ Hạ không nói cho cha mẹ những chuyện này.
Thực ra, nghĩ kỹ lại, hồi đó nàng vẫn còn quá ngây thơ, nếu sớm nói chuyện này và cắt đứt liên lạc từ trước thì ít nhất sau khi cha mẹ nàng qua đời, công ty vẫn còn tồn tại, bà nội cũng không chết vì trì hoãn thời gian điều trị tốt nhất.
Diệp Sơ Hạ hận, nếu không phải giết người là có tội, nàng nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình sắp tức chết rồi, bình thường không phải nhanh mồm dẻo miệng lắm sao? Sao bây giờ lại không nói lời nào? Cô tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ, kéo nàng về phía sau: "Câm miệng!"
"Mấy người không nhớ mình đã làm gì với gia đình Hạ Hạ sao? Bà còn dám dùng bố của Hạ Hạ làm bàn đạp hả?"
Hạ Thục Huệ tỏ vẻ bất ngờ: "Con ất ơ này ở đâu ra vậy? Tao nói chuyện với Hạ Hạ thì liên quan gì đến một người ngoài như mày xen vào?!"
"Tiểu thư đây là bạn gái của em ấy, bà mới là người ngoài đấy!" Trình cãi nhau của Dịch Nam Yên chẳng khác gì học sinh tiểu học, nhưng cô lại có một tuyệt chiêu, "Bà có biến hay không? Nếu không biến thì tôi nhờ người bấm nút giúp bà nhé?"
"Chú Lý!" Cô hét lớn, tài xế còn chưa rời đi lập tức đi tới, hơi cúi đầu gọi cô một tiếng tiểu thư.
Tài xế mặc một bộ quần áo rất bình thường, làn da của ông thô ráp hơn nhiều so với người bình thường do tuổi trẻ tiếp xúc lâu với ánh nắng trực tiếp, có màu đen và đỏ, ông có thân hình cao lớn và khỏe mạnh, cơ thể trong bộ quần áo mang lại cảm giác tràn đầy sức mạnh, điều quan trọng nhất là tư thế đứng của ông, có thể phân biệt họ với những người bình thường chỉ trong nháy mắt vì họ có tư thế đặc trưng của quân nhân.
Đối với một kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh như Hạ Thục Huệ, điều này cũng đủ khiến bà ta hãi hùng, đặc biệt là thái độ của đối phương đối với Dịch Nam Yên, càng khiến bà dè dặt hơn, dù sao bà ta cũng chỉ là một thường dân, có một cảm giác sợ hãi bẩm sinh trước giai cấp quyền quý.
Hơn nữa, khi bảo vệ thấy hai người mãi không vào, mà sau lưng còn có một người cao lớn cường tráng trông như vệ sĩ, nên cũng lập tức đi ra, điều này khiến Hạ Thục Huệ sợ hãi hơn, ngay cả mấy lời tàn nhẫn cũng nghẹn ứ trong bụng, chỉ lẩm bẩm vài câu cậy thế hiếp người linh tinh gì đó rồi cụp đuôi bỏ đi.
Đối với Dịch Nam Yên vốn không giỏi ăn nói, vệ sĩ luôn là một công cụ rất hữu ích, khi cô còn đi học, họ đã giúp cô ngăn chặn rất nhiều bạn nam cùng lớp và một số cô gái cố gắng tiếp cận cô hoặc muốn nói bóng nói gió đâm chọc cô. Nhưng bây giờ, về cơ bản chỉ còn lại nhiệm vụ duy nhất là lái xe, dù sao ở xã hội ngày nay, chỉ cần cô không cố ý đi đến những nơi nguy hiểm thì cô sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Sau khi lịch sự thêm tiền thưởng cuối năm cho chú Lý và cảm ơn bảo vệ, Dịch Nam Yên kéo Diệp Sơ Hạ vào, không vui nhìn nàng: "Bình thường không phải em khéo ăn khéo nói lắm à? Sao vừa rồi em không mắng bà ta? Em không biết kháy đểu bà ta à? Ỷ thế hiếp người em cũng không biết luôn hả?!
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Tại em tức quá nên ngớ người luôn." Nàng ôm cô hôn một phát: "Vừa rồi chị ngầu thật đó."
Tim Dịch Nam Yên đập thình thịch, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Diệp Sơ Hạ, cô vô thức quay đi rồi nói: "Thật là vô dụng."
"Vì lẽ đó nên em mới cần chị, Yên Yên sẽ bảo vệ em phải không?" Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu, đôi mắt ươn ướt mang theo vẻ đẹp mong manh làm lòng người dậy lên ước muốn che chở nàng, não Dịch Nam Yên nóng lên, cô cảm thấy nước đi này mình có thể đi lại, hơi nâng cằm lên, "Tất nhiên rồi."
Mãi đến khi lên lầu, Dịch Nam Yên mới ý thức được mình vừa làm gì.
Với cái nết đó của Diệp Sơ Hạ mà cần cô bảo vệ à?!
Dịch Nam Yên lại không vui, Diệp Sơ Hạ kỳ quái nhìn cô: "Sao vậy?"
Dịch Nam Yên ấm ức: "Đâu phải em tự bảo vệ mình không được, lại còn lừa chị làm gì?"
"Tại em muốn được chị bảo vệ mà," mắt Diệp Sơ Hạ đỏ hoe, lông mi khẽ run, "Yên Yên không muốn bảo vệ em sao? Chị chê em phiền phải không T^T"
Dịch Nam Yên không hề nhận ra Diệp Sơ Hạ lại đang gài mình, dù sao thì những người có tuổi thơ hạnh phúc, sau khi mất đi tất cả thường sẽ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn, nhưng Diệp Sơ Hạ thường tỏ ra quá kiên cường và không bao giờ để lộ nội tâm yếu ớt ra ngoài, nên khiến người khác vô thức cảm thấy nàng là người sắt không gì có thể phá hủy.
Cô giơ tay xoa đầu Diệp Sơ Hạ, không khỏi có chút phiền muộn, trước giờ cô chưa bao giờ để ý đến điều này, thật không đáng mặt làm bạn gái nàng, vội trấn an nàng: "Không có, không có, chị thích em nhất."
Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Diệp Sơ Hạ lập tức nở nụ cười rạng rỡ, Dịch Nam Yên không khỏi mỉm cười.
Diệp Sơ Hạ kéo cô vào phòng, không cho cô có thời gian phản ứng, kiễng chân hôn cô, mềm như bông nhưng lại nồng nàn cháy bỏng, như thể dồn hết sức lực vào nụ hôn này, Dịch Nam Yên bị hôn đến nỗi mơ màng, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đúng lúc cô đang định suy ngẫm về chuyện này thì thấy Diệp Sơ Hạ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ, thế này khiến chút đề phòng mỏng mảnh vừa lộ ra của cô đã bị gió thổi bay: "Yên Yên, em thích chị nhiều lắm."
Trong lòng Dịch Nam Yên không khỏi mềm nhũn, cô không rảnh nghĩ đến chuyện khác nữa, ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của nàng nói: "Ừm, chị biết."
Diệp Sơ Hạ bĩu môi: "Chị phải nói chị yêu em cơ."
Dịch Nam Yên cau mày, bất mãn nói: "Tại sao em là thích, mà chị là yêu, vậy chẳng phải chị..." chịu thiệt sao?
Dịch Nam Yên chưa kịp thốt ra lời tiếp theo, thì đã nhìn thấy Diệp Sơ Hạ lã chã chực khóc, cô lập tức không còn nói được gì nữa, hơi quay mặt đi: "Chị biết rồi, chị yêu em, yêu em nhất, được chưa."
Những lời này khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy vui mừng, niềm vui gần như tràn ra khỏi mắt nàng, khiến Dịch Nam Yên mềm lòng, thầm hừ một tiếng.
Chịu, tôi chịu thiệt chút, yêu em nhiều hơn em yêu tôi vậy.Dịch Nam Yên cúi đầu hôn nàng, nét mặt có vẻ nghiêm túc và đứng đắn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, ánh mắt Diệp Sơ Hạ tối sầm, nàng đè cô xuống hôn cô.
Dịch Nam Yên choáng váng, vô thức nói: "Chị chưa tắm..."
Diệp Sơ Hạ: "Lát nữa rồi tắm."
Không biết có phải hôm nay bị họ hàng kích thích hay không, mà Dịch Nam Yên cảm thấy Diệp Sơ Hạ hôm nay đặc biệt... tận tâm, trước kia sẽ không nhịn được trêu chọc cô, nhưng hôm nay thì không, đặc biệt quấn người, còn dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn cô, Dịch Nam Yên mềm lòng không phải lần một lần hai, không nhịn được mà phối hợp với nàng, cuối cùng không còn chút sức lực nào, đành khẽ khàng đá nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng làm bộ đáng thương là có thể moe qua cửa, tôi muốn đi ngủ!!!"
Diệp Sơ Hạ: "T^T"
Dịch Nam Yên: "... Cho chị nghỉ ngơi một lát đi, chị thật sự không chịu nổi nữa."
Giọng nói của Diệp Sơ Hạ vẫn mềm mại: "Được rồi, muốn em rót cho chị cốc nước không? Giọng chị hơi khàn."
Dịch Nam Yên bức tức trong lòng, ai làm tôi ra nông nỗi này trong lòng em không biết rõ sao? Nhưng khi đôi mắt ngấn nước của Diệp Sơ Hạ nhìn qua, lòng Dịch Nam Yên chợt dịu lại: "Muốn."
Diệp Sơ Hạ lại không kìm được cái miệng mình: "Chị muốn gì nà?"
"......" Dịch Nam Yên cả giận, "Diệp Sơ Hạ! ──"
*
Ngày hôm sau, Dịch Nam Yên quả nhiên dậy muộn, nhớ lại chuyện tối qua, Dịch Nam Yên cảm thấy mình lại bị gài hàng, bảo sao cô cảm thấy có gì đó không đúng!
Đúng là Diệp Sơ Hạ không có cảm giác an toàn hơn người bình thường, nhưng khi nàng muốn gia tăng cảm giác an toàn, nàng sẽ không bao giờ để người khác nhường nhịn mình, thay vào đó, nàng sẽ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, trong lòng nàng, chỉ người mạnh mẽ mới có thể kiểm soát mọi thứ, có cảm giác an toàn hay không không quan trọng.
Suy cho cùng, người mạnh mẽ có nhiều cách để khiến người và vật họ muốn ở lại bên mình.
Thực ra Dịch Nam Yên rất hiểu Diệp Sơ Hạ, nhưng cũng phải chịu thua trước những trò xấu của Diệp Sơ Hạ, chuyên giả vờ đáng thương và chơi mỹ nhân kế trước mặt cô, dù vậy, cô vẫn cứ giẫm vào vết xe đổ hết lần này đến lần khác!
Cô tức tới mức đấm gối, nhưng khi Diệp Sơ Hạ bưng sữa tới, cô không thể tức giận được nữa, cúi đầu uống vài ngụm rồi nói: "Không cần chị nhờ bố giúp thật hả?"
Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy mạng lưới quan hệ của nhà họ Dịch chắc chắn rộng hơn mình, có lẽ sẽ có đất dụng võ, nên nàng nói: "Sau này chắc sẽ có ích, để em tranh thủ nói cho bố một tiếng."
Dịch Nam Yên gật đầu, một lúc sau cô mới nhận ra Diệp Sơ Hạ gọi bố mình là gì, cô lập tức không nói nên lời.
Quả nhiên, Diệp Sơ Hạ đột nhiên kêu gọi thân mật chắc chắn là vì muốn nhờ vả việc gì đó, điển hình của không muốn chịu thiệt chút nào!
Càng ở lâu với người thân thương, họ càng khó che giấu khuyết điểm và tính cách của mình, Dịch Nam Yên gác hai chân lên người nàng, để nàng xoa bóp mà không hỏi Diệp Sơ Hạ định làm gì, Dịch Nam Yên vẫn rất rõ tính cách của mình, khi cô nhìn thấy người nào đó xin tiền ở bên đường, dù người đó có phải là kẻ lừa đảo hay không, cô cũng sẽ không nhịn được mà đưa tiền, nếu biết, nói không chừng còn có thể mềm lòng, cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Nói cho cùng, nếu bạn chưa trải qua những gì người khác từng trải, thì bạn có tư cách gì khuyên người khác hãy tử tế.
Dù sao, nếu cô không biết thì chẳng khác nào chưa từng trải!
Diệp Sơ Hạ đưa tay xoa bóp chân cô, có chút ngẩn ngơ, đang suy nghĩ xem kế hoạch của mình có thiếu sót gì không.
Lúc trước, sau khi nhà nàng không còn giá trị lợi dụng, đám họ hàng đó chưa từng bận tâm đến gia đình nàng lần nào, khi Diệp Sơ Hạ về làng, nàng mới biết tin có người đã mua BMW, biệt thự v,v, sau đó bọn họ không về làng nữa thì Diệp Sơ Hạ cũng không nghe được tin tức gì.
Dầu gì thì lúc đó nàng vẫn đang phát sầu vì kế sinh nhai, làm sao nàng còn sức lực để quan tâm họ đang như thế nào.
Nhưng Diệp Sơ Hạ đã nhờ người điều tra, tất nhiên là biết hiện tại những người này ra sao, nàng không muốn làm chuyện phi pháp, dù sao hiện tại nàng không còn cô đơn nữa, cũng không muốn bọn họ trả tiền, vì chắc chắn bọn họ đã tiêu hết rồi, nhưng để bọn họ bị mọi người hô đánh, lòi bộ mặt thật thì có thể.
Mặc dù với phẩm hạnh nuôi dạy con cái của họ, Diệp Sơ Hạ cảm thấy họ có thể tự tìm đường chết mà không cần nàng ra tay, nhưng nhìn họ tự chui đầu vào rọ, thì làm sao sướng bằng việc đích thân mình ra tay?
Hơn nữa, tại sao bọn họ hãm hại người khác mà vẫn có thể tiêu diêu mấy mươi năm mới nhận quả báo?
"Em nhẹ chút coi!" Dịch Nam Yên đá chân, bất mãn liếc nhìn Diệp Sơ Hạ, "Em đang nghĩ gì vậy?!"
Diệp Sơ Hạ phục hồi tinh thần, mỉm cười với Dịch Nam Yên, sau đó vô tội nói: "Chị tăng cân à? Cảm giác có thịt hơn trước."
Dịch Nam Yên: "...Không thể nào, chị chỉ dậy muộn mấy ngày, không đi tập gym thôi mà."
Cô rút thước dây ra với vẻ mặt nghiêm trọng, cẩn thận đo tất cả tỷ lệ cơ thể mà cô khá hài lòng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ, cô cảm thấy gần đây mình quả thực có chút lơ là việc tập gym, suy nghĩ một lúc, nói: "Từ nay về sau em không được phép ăn khuya nữa!"
Diệp Sơ Hạ: "...?" Nàng trầm mặc một lát, "Chị cũng có ăn miếng nào đâu, chẳng phải toàn là em ăn à?"
Dịch Nam Yên yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, cho dù Diệp Sơ Hạ có gọi đồ ăn cố ý dụ dỗ cô cũng sẽ không đụng vào, ý chí của cô có thể nói là khá kiên định.
Dịch Nam Yên hùng hồn: "Chị ngửi mùi sẽ đói sẽ béo không được à?!"
Diệp Sơ Hạ: "...... Chị nói có lý lắm."