Khi đến Dịch Túc có chút bất an, dù sao Diệp Sơ Hạ cũng là một đứa nhỏ sỏi đời, sợ con gái mình bị dắt đi mà không hề có ý thức mình bị lừa gạt, nhưng khi rời đi, ông lại hài lòng trở về, chỉ cần con gái của ông không chịu thiệt gì, đối với ông như vậy là tốt rồi, những thứ khác đều có thể bỏ qua.
Dù sao khi còn nhỏ, ông đã nuôi dạy con gái mình theo kiểu phá của, lúc đó có rất nhiều lời ra tiếng vào, nhưng ông có để ý bao giờ đâu?
Đối với Dịch Túc, cuộc sống là của riêng mình, quan tâm đến ý kiến của người khác làm gì?
Tất nhiên, việc này cần phải có một trái tim kiên cường, Dịch Túc có thể tự mình làm được việc này, nhưng đối với con của mình thì luôn khiến người ta không khỏi lo lắng.
Nhưng nhìn trạng thái chung sống của hai đứa hiện tại, Dịch Túc cảm thấy nó có thể kéo dài rất lâu, dù sao với bối cảnh gia đình của họ, những lời bàn tán sau lưng thì họ không thể nghe thấy, mà giáp mặt thì cũng không ai không biết điều như vậy.
Khi Dịch Nam Yên nhìn thấy Dịch Túc bước vào thang máy, cô lập tức đóng cửa lại và lao về phía Diệp Sơ Hạ: "Diệp Sơ Hạ! ── a a a, tức chết tôi rồi!──"
Không hiểu sao phải chịu nỗi oan thấu trời như vậy, Dịch Nam Yên cảm thấy mình thật là một cô gái thảm thương.
Diệp Sơ Hạ vẻ mặt vô tội: "Em đã giải thích rồi mà."
"Đó mà là giải thích à?" Dịch Nam Yên rất tức giận, "Rõ ràng là em trực tiếp để bố tôi định tội!"
"Không ngờ chú ấy lại hiểu lầm." Diệp Sơ Hạ nhún vai, lời nói đầy hương thảo (mai), Dịch Nam Yên nhịn không được bĩu môi, kéo mặt nàng đến biến dạng cho hả giận mới thôi.
Trút giận xong, Dịch Nam Yên cũng không lăn tăn chuyện này nữa, dù sao, sự hiểu lầm này đối với hai người bọn họ cũng là một kết quả mỹ mãn, ít nhất bố cô cũng bị qua mặt.
Dịch Nam Yên thật sự không ngốc, cô nhận thấy thái độ và giọng điệu của bố mình đã thay đổi khi cô về nhà với Diệp Sơ Hạ, lúc đó cô thực sự nghi ngờ rằng bố cô đã biết điều gì đó, hiện tại có thể xem như cô đã đoán đúng.
Cho nên ngoại trừ có chút không vui về việc gánh tội thay cho nàng, thực ra Dịch Nam Yên cũng không có ý kiến gì nhiều với kết quả này, nhất là thái độ tự nhiên của bố cô, như thể đã ra mắt gia đình từ lâu, khiến Dịch Nam Yên thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải ông ấy và Diệp Sơ Hạ đã lén lút gặp nhau không?
Dịch Nam Yên không để ý đến điều này, nếu Diệp Sơ Hạ bị mắng vài câu mà bố cô chấp nhận cả hai, thì cô có thể trực tiếp đẩy Diệp Sơ Hạ qua cho mắng, bởi vì cô biết rằng bố cô sẽ không làm cô khó xử, bất kể không đồng tình hay cảm thấy buồn, ông cũng sẽ điều chỉnh tâm trạng rồi lại xuất hiện trước mặt cô, ngay cả khi ông không thích những gì cô làm.
Dưới tiền đề này, Dịch Nam Yên cảm thấy Diệp Sở Hạ chịu trận một chút cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì, ai lại không gai mắt người đã cắp con gái mình đi?
Và với khả năng của Diệp Sơ Hạ, chỉ cần nàng không muốn cố tình chọc giận người khác, nàng nhất định sẽ có cách khiến bố cô chấp nhận nàng.
Dịch Nam Yên vốn không có ý định nhúng tay vào loại chuyện này, dù sao cô cũng không hiểu những chuyện này, nhúng tay vào rất có thể sẽ khiến tình thế trở nên xấu đi.
Diệp Sơ Hạ mỉm cười hôn cô, Dịch Nam Yên trợn mắt đẩy nàng ra: "Cảm thấy khó chịu thì đừng có rộn chuyện."
Cô bật dậy khỏi ghế sô pha, phát hiện buổi chiều vẫn còn phải đi học, cô do dự một chút rồi hỏi: "Buổi chiều chị phải đi học rồi, em ở nhà một mình được không?"
Diệp Sơ Hạ vờ đáng thương: "Không được T^T"
Dịch Nam Yên tức giận liếc nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy em đi học với chị nhé?"
Diệp Sơ Hạ gật đầu.
Dịch Nam Yên thấy vậy bèn đi thay một bộ quần áo không có nhiều vật trang trí, dù sao nếu Diệp Sơ Hạ vô tình nghiêng người dựa vào có thể sẽ khiến tóc bị mắc vào, cô tìm một chiếc túi có dung tích lớn hơn, bỏ túi trà gừng, cốc nước và những thứ linh tinh khác vào, sau đó ném vào tay Diệp Sơ Hạ rồi cúi xuống thay giày.
Diệp Sơ Hạ đã lâu không đến lớp, vì lý do khởi nghiệp hợp lý, dù sao hiện tại sinh viên đại học đều được khuyến khích khởi nghiệp, hơn nữa, Diệp Sơ Hạ thường có biểu hiện rất tốt ở trường, chỉ cần thi cử không có vấn đề gì, thì bình thường có đi học không cũng không có ai quan tâm, bây giờ trở lại, Diệp Sơ Hạ thậm chí còn cảm thấy có hơi không quen.
Nàng tắt tiếng điện thoại di động, sau đó nằm trên bàn trắng trợn nhìn Dịch Nam Yên, nhìn đến nỗi Dịch Nam Yên không còn hứng thú nghe giảng nữa, khi thấy giáo viên xoay người, cô không khỏi trừng mắt nhìn nàng.
Diệp Sơ Hạ không khỏi mỉm cười, nếu xung quanh không có vật gì cản trở, nàng thậm chí còn muốn hôn cô vài cái, Dịch Nam Yên hơi mím môi, nhịn không được nhéo nàng một phát, ra hiệu nàng tiết chế một chút.
Dịch Nam Yên không phải là loại tàn hình thường bị giáo viên phớt lờ, có thể là bố cô đặc biệt nhờ vả, hoặc có thể cô nổi bật trong số các học sinh, nên so với những học sinh khác, Dịch Nam Yên dễ bị giáo viên chú ý trong giờ học hơn, nếu tự nhiên giáo viên nổi hứng muốn chọn một bạn học để trả lời câu hỏi, thì chín trên mười lần Dịch Nam Yên đều bị dính chưởng, vì vậy hiện tại, mỗi khi cô ngồi đâu, những chiếc ghế xung quanh cô sẽ trống, càng khiến cô trở nên bắt mắt hơn.
Trong tình huống này, dù hành động của Diệp Sơ Hạ có cẩn thận và nhẹ nhàng đến đâu cũng sẽ bị chú ý.
Suy cho cùng, trong lớp có nhiều người như vậy, nếu có một nửa trong số họ có thể chú ý nghe giảng đã không tệ rồi.
Diệp Sơ Hạ vô tội nhìn cô, như thể đang nói mình không làm gì cả, Dịch Nam Yên có chút bất đắc dĩ, một tay nắm lấy tay nàng đặt xuống gầm bàn, tìm được vị trí, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, tay kia thì cầm bút bút ghi chép.
Diệp Sơ Hạ hôn lên mu bàn tay của cô, chơi đùa với ngón tay của cô, trông có vẻ ngoan hơn nhiều, nhưng tình huống này không kéo dài bao lâu thì bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Nàng nhìn số điện thoại bảo vệ của khu chung cư được lưu trên di động rồi cúi đầu nghe máy.
"Cho hỏi, đây có phải là cô Diệp Sơ Hạ không? Trước cổng chung cư có một người phụ nữ tự xưng là cô hai của cô, nhưng bà ta không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào. Cho hỏi cô có biết bà ta không?"
Diệp Sơ Hạ vừa nói xong, liền nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến một trận tiếng ồn, xen lẫn với tiếng mắng có chút tức giận của bảo vệ, sau đó truyền ra một giọng phụ nữ trung niên: "Hạ Hạ, là cô đây, con......"
Đối phương còn chưa kịp nói xong, bảo vệ đã giật lại điện thoại: "Cô Diệp Sơ Hạ, cô có biết bà ta không?"
"Tôi không biết, tôi không có người thân." Diệp Sơ Hạ cười mỉa mai, thấy Dịch Nam Yên đang nhìn sắc mặt mình, nàng nở nụ cười ngọt ngào như thể đang đột biến sắc mặt.
Nhân viên bảo vệ lập tức hiểu ra, khách sáo vài câu rồi cúp điện thoại, Diệp Sơ Hạ cất điện thoại, không khỏi nghĩ, trên đời này sao lại có loại người vô liêm sỉ như vậy?
Ngay cả nàng cũng không mặt dày như họ.
Gia đình Diệp Sơ Hạ thực ra có rất nhiều họ hàng, dù sao thời đó cũng không có kế hoạch hóa gia đình, chỉ riêng bên cha nàng đã là một đại gia đình, có một chị gái và một em gái, bên mẹ nàng có hai chị gái và một em trai. Tuy nhiên, so với họ hàng, Diệp Sơ Hạ lại thích miêu tả họ như những con đỉa hút máu hơn.
Sau khi cha nàng thành đạt, nhiều chức vụ quan trọng trong công ty thực ra đều do họ hàng nắm giữ, thời đó quan niệm gia tộc vẫn còn phổ biến, các vị trí như tài chính lúc bấy giờ luôn cho rằng để "người một nhà" đảm nhiệm thì sẽ yên tâm hơn, cha mẹ nàng là người mềm lòng nên nếu có người thân đến xin việc, cha mẹ sẽ cố gắng sắp xếp họ vào một vị trí phù hợp. Nếu đối phương thực sự nghiêm túc học việc và có chút năng lực, ông ấy cũng sẽ để đối phương giữ một vị trí quan trọng.
Nhưng lon gạo ân, đấu gạo thù, có lẽ ban đầu họ có biết ơn, nhưng dần dần họ sẽ chán ghét bánh được cho không đủ mềm, công việc được giao không dễ dàng và mức lương được trả cũng không bằng người ngoài, tóm lại, lời hay ý bậy gì họ cũng nói đủ.
Diệp Sơ Hạ từ nhỏ đã không thích những người họ hàng này, cha mẹ nàng bị ảnh hưởng bởi người lớn tuổi, hoặc là không muốn nghĩ xấu về người khác, luôn cảm thấy họ chỉ có một vài khuyết điểm, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng kết quả thì sao?
Sau khi họ qua đời, không ai nghĩ tới việc nàng và bà nội sẽ sống như thế nào, thậm chí còn nghĩ đến việc biển thủ công ty, sau khi phát hiện ra cha mẹ nàng lập di chúc, họ dứt khoát bán hết cổ phần trong tay và cố gắng hết sức để vớt vát chút tiền cuối cùng.
Nếu không có họ làm nội ứng thì công ty đã không sụp đổ nhanh chóng như vậy.
Nếu chỉ là thất bại do cạnh tranh kinh doanh thông thường gây ra, cho dù sau đó Diệp Sơ Hạ có gặp khó khăn gì đi chăng nữa, thì nàng cũng cho rằng đó là chuyện bình thường, nhưng một nửa nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là do những người thân mà gia đình từng tin tưởng, thế thì hỏi sao người ta không hận.
Chưa kể, sau khi tiền vào túi, bọn họ chẳng những không quan tâm đến tính mạng của Diệp Sơ Hạ, thậm chí còn không thèm quan tâm đến mẹ ruột của mình, tại sao một người như vậy lại không chết sạch khi đất nước gặp loạn?
Trong nguyên tác, những người này chưa bao giờ xuất hiện, mặc dù "nữ chính" đã từng xuất hiện trên tin tức giải trí vài lần vì nam chính, nhưng Diệp Sơ Hạ cảm thấy điều này cũng không khó hiểu, dù sao những người này đã quen với việc bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, biết cha mẹ không phải lúc nào cũng nhường nhịn mình nên khi cha mẹ còn sống, ít nhất bề ngoài họ vẫn tỏ ra rất siêng năng và tận tâm trong công việc, đây cũng là lý do tại sao cha mẹ cho rằng bọn họ chỉ có một vài khuyết điểm nhỏ, nhưng đức hạnh thì không chút tì vết.
Nhưng khi cha mẹ vừa qua đời, chúng liền lộ răng nanh.
Vì vậy, sau khi phát hiện nam chính không phải là người mình có thể động vào thì chắc chắn sẽ không sáp vào, nếu không, những gì họ làm lúc trước bị phát hiện, không những không thu được lợi ích gì, mà bây giờ còn phải nhổ ra những gì họ đã nuốt ban đầu.
Nhưng bây giờ thì khác, mẹ góa con côi là đối tượng dễ ức hiếp nhất.
Diệp Sơ Hạ đoán rằng con cái của họ có lẽ đã phát hiện ra nàng trên các trang web video như Bilibili, dù sao thì nàng cũng không cố ý giấu mặt khi quay video cho Cát Tường.
Về việc làm thế nào tìm được địa chỉ hiện tại của nàng, đó không phải là bí mật, bởi vì cho đến bây giờ, những người bạn cũ, giáo viên ở trường của Diệp Sơ Hạ hay thậm chí một số ông/bà chủ nơi nàng từng làm việc bán thời gian đều sẽ gửi cho nàng một ít đồ ăn nhẹ và những thứ khác.
Hơn nữa không phải ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong gia đình nàng, chỉ cần những người thân đó kiên nhẫn, nhất định sẽ tìm ra được, ai lại nghi ngờ người thân như vậy lại có ác ý?
Ban đầu Diệp Sơ Hạ định gây rắc rối cho họ sau khi tốt nghiệp, nhưng không ngờ họ lại đến tìm nàng trước, quả nhiên là "người thân" máu mủ ruột rà mà.