Những người khác đón năm mới bằng việc đoàn tụ gia đình, nhưng loại hạnh phúc này chẳng liên hệ gì đến Diệp Sơ Hạ cả.
Thực ra Diệp Sơ Hạ không thiếu bạn bè với người lớn mời nàng ăn Tết, nhưng đó không phải nhà nàng, nếu ép mình vào thì nàng sẽ không thể hòa nhập được, trái lại càng thêm đáng thương và khiến người khác gò bó mà thôi nên Diệp Sơ Hạ luôn từ chối, chỉ gọi điện chúc mừng năm mới khi liệu chừng đối phương không còn bận nữa.
Trên TV đang chiếu một bữa tiệc đón giao thừa vui vẻ, cuộc nói chuyện trong đó có vẻ rất buồn cười, Diệp Sơ Hạ nhìn vài lần, vẻ mặt vô cảm tắt TV, đặt cái nồi lẩu điện mới được lau chùi sạch sẽ lên bàn, tranh thủ ăn thật no trong lúc Dịch Nam Yên vắng mặt.
Sau khi nhận lì xì do một vài giáo viên gửi đến, Diệp Sơ Hạ cúi đầu trả lời họ, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Trong quá trình trưởng thành của Diệp Sơ Hạ, điều may mắn nhất có lẽ là những giáo viên mà nàng gặp bấy lâu nay đều rất có đạo đức nhà giáo, khi nàng gần như không còn đủ tiền đến trường, họ chính là những người đã cố gắng nghĩ cách để giúp nàng đi học lại, và sẽ tìm mọi cách để giúp đỡ nàng vào những dịp lễ tết, thực ra gia đình họ cũng không giàu có gì nhưng lần nào họ cũng tìm cớ để giúp nàng, mãi cho đến khi nàng có khả năng sống tự lập trong những năm gần đây, họ mới không còn tìm nhiều lý do để giúp đỡ nàng như trước nữa. Nhưng những ngày lễ tết họ vẫn không nhịn được gửi tiền lì xì cho nàng, luôn cảm thấy nàng chỉ là không muốn gây rắc rối cho họ nên mới nói rằng mình đã kiếm được rất nhiều tiền.
Dù Diệp Sơ Hạ có gửi số dư tài khoản sang thì đối phương vẫn cho rằng đó là photoshop và cố tình lừa gạt những bậc tiền bối như họ, vì họ cũng biết lướt Internet, cũng biết rằng ngày nay ngay cả video cũng có thể bị làm giả chứ đừng nói đến những bức ảnh.
Bịa chuyện thật đến mức họ gần như tin vào điều đó, may mà bọn trẻ ở nhà thông minh nên đã nhắc nhở họ.
Đôi khi Diệp Sơ Hạ cảm thấy mình chưa dấn thân vào con đường phạm tội, có lẽ bởi vì nàng biết trên đời vẫn còn có những người như vậy, khi oán hận trong lòng nàng lớn dần, nó sẽ ngày một héo mòn đi.
......
............
Vào ban đêm, mặc dù Diệp Sơ Hạ sống trên núi và cách nông thôn khá xa nhưng nàng vẫn không được "yên".
So với các thành phố, ở nông thôn vẫn có thể bắn pháo hoa và đốt pháo, đặc biệt là vào những dịp lễ hội lớn như Tết Nguyên đán. Về cơ bản, người ta đốt pháo hoa suốt cả ngày và hiếm khi không nghe thấy tiếng pháo.
Diệp Sơ Hạ không thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nó sẽ khiến nàng cảm thấy tách biệt với mọi người, Cát Tường đang chơi đùa với những con côn trùng trong sân, còn Diệp Sơ Hạ thì ném thức ăn chay vào nồi lẩu mà còn chưa kịp ăn thì điện thoại đã đổ chuông.
Khi mở ra, nàng phát hiện là Dịch Nam Yên, không khỏi mỉm cười áp điện thoại vào tai.
Nàng chưa kịp nói gì thì người ở đầu dây bên kia đã có vẻ hơi ghen tuông hỏi: "Tại sao vừa rồi chị gọi mà đường dây luôn báo bận? Em nói chuyện với ai đó?"
Dịch Nam Yên chợt nhớ lúc Diệp Sơ Hạ cảm thấy thích cô, nàng đã nói với một người tên là Hiểu Hiểu, có thể nói những điều như vậy với người này cho thấy mối quan hệ của họ chắc chắn rất tốt, thế nên khi Dịch Nam Yên gọi điện và phát hiện đường dây đang bận, cô nghĩ ngay đến người này.
Cô chưa từng gặp người này bao giờ, cũng chưa từng nghe Diệp Sơ Hạ nhắc đến, nhưng dường như người bạn này có quan hệ rất tốt với nàng.
Diệp Sơ Hạ đã quên mất thao tác bất ngờ khi mà nàng dùng tài khoản phụ chat với tài khoản chính lúc trước, nghe Dịch Nam Yên hỏi, nàng sững sờ một lúc rồi mỉm cười: "Em gọi chúc tết giáo viên đấy!"
Dịch Nam Yên à một tiếng, rồi chợt nhớ ra ngoài mình ra thì Diệp Sơ Hạ còn có quan hệ xã hội rất rộng, nàng thậm chí còn mang về một thùng táo vào dịp Giáng sinh, không giống cô, cô gần như không có bạn bè gì chứ đừng nói đến tặng quà cho nhau vào dịp lễ, có thể nhớ được tháng sinh nhật lẫn nhau đã không tệ rồi.
Nhưng Dịch Nam Yên không cảm thấy việc này có gì không ổn, dù sao cô thực sự không thích giao tiếp, cô liếc nhìn đám trẻ đang chạy nhảy trong phòng khách, khi thấy tốc độ của đối phương đã chậm lại, cô hỏi Diệp Sơ Hạ: "Hôm nay em ăn gì?"
Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt: "Sườn heo hầm, có muốn em chụp ảnh gửi cho chị xác minh không?"
Dịch Nam Yên hừ một tiếng: "Tốt nhất là vậy." Nhưng cô cũng không bảo Diệp Sơ Hạ chụp ảnh, theo cô, nếu Diệp Sơ Hạ dám nói như vậy thì hẳn là nàng đang nói sự thật, không cần cô phải xác minh, ảnh hưởng đến sự tin tưởng giữa hai người.
Nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại di động, khóe miệng Diệp Sơ Hạ bất giác cong lên, nàng thổi nấm kim châm đang bốc khói trên đũa, nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Giờ này không phải là lúc ăn cơm hả? Sao chị có thời gian gọi cho em thế?"
"Mọi người vẫn chưa đến đủ." Đa số người thân trong nhà Dịch Nam Yên đều là những người bận rộn, ngay cả trong những ngày nghỉ lễ, vì thế bữa tối đêm giao thừa sẽ muộn hơn một chút so với các gia đình bình thường. Nhưng lúc này Dịch Nam Yên chợt nhận ra, Diệp Sơ Hạ có lẽ đang ngồi trên bàn ăn tối, cô hỏi: "Chị có làm phiền em không?"
"Đâu có, em... khụ khụ..."
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại ho dữ dội, Dịch Nam Yên trầm mặc một lát, chẳng thèm để ý tới làm phiền hay không làm phiền gì nữa, lập tức hỏi: "Nói thật cho chị biết đi, em đang ăn cái gì?"
Diệp Sơ Hạ tức giận ném nấm kim châm lên bàn, nàng không ngờ nước lẩu nàng vừa mua lại cay đến thế, nàng uống vài ngụm nước sâm Vương Lão Cát rồi cười gượng vài tiếng: "Em mới mua một túi que cay."
Mấy tháng nay, dưới sự giám sát chặt chẽ của Dịch Nam Yên, khẩu phần ăn của Diệp Sơ Hạ chủ yếu là thanh đạm, nếu không, nàng sẽ không buông thả bản thân thẳng tay chọn món lẩu trong lúc Dịch Nam Yên không ở cạnh, mặc dù nàng biết cái dạ dày mới khoẻ hơn được một chút của mình có thể sẽ không thể chịu đựng được, nhưng nàng thật sự thèm lắm rồi!
Lúc này, Dịch Nam Yên đang đầy nghi hoặc với từng lời nói của Diệp Sơ Hạ, cô muốn trực tiếp gọi video, nhưng không tiện, dù sao cô cũng không biết khi nào thì người lớn sẽ gọi cô tới, càng khỏi phải nói đến chuyện bị đám quỷ nhỏ ở nhà để ý, trong lúc ăn nói bậy bạ sẽ không giấu nổi chuyện này.
Dẫu sao, trong dịp Tết Nguyên đán, việc gọi điện thoại cho bạn bè là điều bình thường, nhưng hiếm khi có người gọi video, nên Dịch Nam Yên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: "Chụp ảnh gửi cho chị."
Diệp Sơ Hạ sảng khoái đồng ý, một lúc sau, Dịch Nam Yên nhận được một bức ảnh trên điện thoại, màu đỏ tươi khiến người ta rất thèm ăn, Dịch Nam Yên lập tức đưa bức ảnh lên trình duyệt để xem đó có phải là bức ảnh mà người kia tìm bừa trên mạng hay không, sau khi xác nhận không phải, cô phóng to bức ảnh lên nhìn, lúc này mới nhìn thấy góc áo lấp ló trong ảnh, tâm trạng phút chốc trở nên tồi tệ:
"Diệp Sơ Hạ! Em lại lừa tôi!"
Phẩm chất tâm lý của Diệp Sơ Hạ khá tốt, giọng nói của nàng nghe có vẻ bối rối và ấm ức: "Sao em có thể lừa chị được chứ?"
"Ha," Dịch Nam Yên cười lạnh, "Trong ảnh em đang mặc áo chống nắng bằng cotton, nếu tôi nhớ không lầm, em đã mặc bộ đó vào mùa hè rồi. Sao? Em có thể du hành xuyên thời gian hả?"
Diệp Sơ Hạ đỡ trán, với thị lực này mà không làm Sherlock Holmes thì thật đáng tiếc, nàng nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi mà, em không có cố ý gạt chị, chỉ là em thèm quá thôi."
Dịch Nam Yên tức giận: "Em quên lời ông Ô nói rồi sao? Kiêng dầu mỡ với đồ cay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, em nhịn thêm mấy ngày bộ khó lắm hả?"
Trước khi Diệp Sơ Hạ về nhà, nàng lại đến gặp Ô Vân Sinh, theo lời đối phương, nàng đã khỏe hơn nên có thể bắt đầu đợt dùng thuốc thứ hai, không phải lo lắng về việc yếu không thắng bổ (*) như đợt đầu, nhưng Diệp Sơ Hạ đã lén hỏi ông Ô rằng thỉnh thoảng ăn cũng sẽ không thành vấn đề lớn.
(*) Nghĩa là người không khỏe không nên ăn những thứ quá bổ dưỡng, cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ. Bổ sai thì tình trạng sẽ nặng hơn, không bổ cho cái thiếu mà lại bổ vào cái vốn đã dư thừa.Nhưng chuyện này không thể nói cho Dịch Nam Yên biết, nếu không mối quan hệ của bọn họ sẽ bị bại lộ, lần sau Dịch Nam Yên nhất định sẽ đổi bác sĩ, thế thì toang.
Nàng chân thành nhận lỗi, khéo léo giả vờ đáng thương, thề rằng chỉ lần này thôi, sau khi nói rất nhiều lời hay ý đẹp, nàng nghe Dịch Nam Yên nói: "Chỉ lần này thôi đó, nếu để chị phát hiện thêm lần nữa, chị sẽ không để ý tới em nữa đâu!"
"Vâng vâng," Diệp Sơ Hạ lập tức gật đầu, khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại gọi Dịch Nam Yên đến ăn tối, nàng cười nói: "Chị đi ăn đi. Em nghe thấy họ đang gọi chị kìa."
"Chưa đến giờ đâu, mấy cô mang chút đồ tráng miệng đến cho đám nhóc lót dạ thôi." Dịch Nam Yên liếc nhìn phòng khách rồi quay đi, trong thành phố không được phép đốt pháo, nhưng pháo điện tử vẫn được đốt, ít nhất nghe cũng có bầu không khí, khi nghe thấy tiếng pháo hoa nổ từ đầu bên kia điện thoại, cô vô thức hất cằm: "Này, năm mới vui vẻ, em có muốn lì xì không?"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: " 'Này' là nhỏ nào cơ?"
Dịch Nam Yên im lặng một lúc, có lẽ vì đã quen gọi thẳng tên Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên hiếm khi gọi bất kỳ cái tên thân mật nào với Diệp Sơ Hạ, luôn có cảm giác kỳ lạ và không thể mở miệng. Sau một lúc, cô mới ngập ngừng nói: "Chúc em năm mới vui vẻ, bà nhỏ tương lai của chị."
Diệp Sơ Hạ sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Dạ, năm mới vui vẻ, mong cho đôi ta mãi bên nhau tới già, chúc gia đình chị bình an mạnh khỏe."
Tuy chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng Dịch Nam Yên lại cảm thấy ánh mắt có chút cay, như có một sợi chỉ mỏng manh nào đó kéo lấy trái tim cô, nóng lòng muốn bay theo sợi chỉ đó, cô khẽ hừ: "Tốt nhất là em nói được làm được."
Diệp Sơ Hạ bỗng tò mò: "Nếu em không làm được thì sao?"
"... Tại sao lại nghĩ rằng em không làm được? Em do dự?" Dịch Nam Yên rất nhanh nắm được mấu chốt.
"Không có, em chỉ tò mò thôi."
Dịch Nam Yên cười ha hả: "Vậy thì tốt nhất là em nên cầu nguyện rằng em có thể trốn ở một nơi nào đó mà chị không tìm được."
Nếu không, tôi sẽ cản đường bất cứ ai mà em nhìn trúng, xem ai hơn ai!Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu: "Tìm được thì sẽ ra sao?" Đầu óc nàng bắt đầu đi chơi xa, "Bắt em nhốt vào biệt thự, ngày nào cũng làm như này như kia với em?"
Dịch Nam Yên: "...?" Cô sửng sốt một chút, sau đó không nói nên lời: "Đồng chí, giam cầm trái phép là vi phạm pháp luật, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?!"
Lại còn như thế này như thế kia, thế này thế kia là thế nào? Dịch Nam Yên cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra sở thích kỳ lạ của Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ phát ra một chuỗi tiếng cười không mấy ngọt ngào, nghe tiếng cười, đầu dây bên kia Dịch Nam Yên không rõ nàng đang cười cái gì, nhưng biểu tình trên mặt lại bất giác dịu đi: "Vậy chị không quấy rầy em ăn cơm, cúp máy trước đi."
"Được rồi," Diệp Sơ Hạ lau nước mắt vì cười, nhìn pháo hoa tựa như nở rộ từ một nơi rất xa, kỳ lạ là nàng không còn cảm thấy cô đơn nữa, "Bye bye."
"Bye."
Đối phương lập tức trả lời, ba mươi giây sau, Diệp Sơ Hạ hỏi: "Sao chị không cúp điện thoại?"
Dịch Nam Yên: "Em cúp máy trước đi."
Diệp Sơ Hạ không khỏi bật cười: "Nhưng mà em không nỡ ~"
Đối diện thở gấp hồi lâu, mới có một giọng nói cực kỳ nhỏ vang lên: "Chị cũng không nỡ."