Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu



Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
_______________________________
Cảm giác này thật sự rất mới lạ, Giang Diệc cẩn thận nghĩ nghĩ, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng gặp chuyện gì cần phải có người ra tay giúp đỡ.

Chứ đừng nói đến việc người giúp cậu là Tư Kinh Mặc.

Giang Diệc nhướng mày, khóe môi hiện lên một nụ cười.

Bình thường cậu đã đẹp, lúc lông mày và khóe mắt giương lên, trông có thêm vài phần tà khí, mang theo sự cao quý kiêu ngạo, đủ để cho những người có mặt ở đây tim đập thình thịch.

Ánh mắt của Tư Kinh Mặc chỉ dám dùng lại trên người Giang Diệc nửa giây rồi bối rối dời tầm mắt sang chỗ khác.

Cũng may ở đây có rất nhiều người và những chuyện khác thu hút ánh nhìn, nên không có ai nhìn thấy Tư Kinh Mặc đỏ mặt.

Trên tay của Giang Diệc còn cầm một nhánh cây, có người hỗ trợ mà không được nước lấn tới, thì đó không phải là tác phong của Giang Diệc.

Nam sinh bị Tư Kinh Mặc đè xuống đất nhìn thấy Giang Diệc, thì hơi sợ hãi.

Bọn hắn là mở mồm nói xấu người ta còn bị người ta bắt tại trận.

Đáy mắt hiện lên một tia oán hận, nam sinh kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt: "Bọn mày đừng có quá đáng!"
Một tiếng "rắc" vang lên, Giang Diệc chuyển động cổ tay, nhánh cây vừa rồi đã bị gãy thành mấy đoạn.

"Tao quá đáng?" Bỗng nhiên Giang Diệc bước lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt nam sinh nọ, cười khẽ "Không phải vừa nãy mày nói tao thiếu thao, rồi còn muốn "làm" tao sao?".

truyện tiên hiệp hay
Giọng nói của cậu lạnh lùng mang theo từng tia rét lạnh, làm cho nam sinh kia toát mồ hôi lạnh.

Nam sinh nằm rạp trên mặt đất, không thể không thừa nhận, cậu ta vừa bị khí thế khiếp người này hù dọa.

Rồi lại nhớ đến trên diễn đàn có người nói Giang Diệc vì chuyện đánh người bị lên báo mà phải chuyển đến Nhất Trung......!
Đột nhiên nam sinh kia thấy hơi sợ sợ.

Bọn hắn tuy rằng đánh nhau thật, nhưng so với học sinh đánh nhau phải lên báo thì bọn họ còn thua xa.


Nếu người này thật sự giống như trên diễn đàn nói, thì sợ là cậu ta đã gặp phải phiền phức to rồi.

"Đang hỏi mày đó." Giang Diệc cầm một nhánh cây chọc chọc nam sinh đang nằm trên mặt đất, giống như sợ bẩn tay mình.

Nam sinh liếc mắt nhìn Giang Diệc, không thể không thừa nhận là người trước mặt thật sự rất đẹp.

Mà đẹp thì thế nào, đẹp thì không cho người ta nhìn à?
Nam sinh càng nghĩ càng giận, cắn răng nói: "Tao nói đấy, thì sao?"
Giang Diệc "chậc" một tiếng, vô cùng bình thản lấy điện thoại trong túi quần ra: "Vậy mày đã nói cái gì?"
Nam sinh cũng bị chọc giận, bây giờ cậu ta bị Tư Kinh Mặc đè xuống không thể nào động đậy, Giang Diệc còn ngồi trước mặt cậu ta ngạo mạn như thế, lại còn đang bấm điện thoại!
Người đến vây xem càng lúc càng nhiều, cậu ta cũng cần mặt mũi.

"Tao nói mày vẻ ngoài đẹp như thế chính là thiếu thao? Hơn nữa mày còn thích Alpha......"
Nhánh cây "Ba" một tiếng quất vào miệng nam sinh, ngay sau đó máu tươi chảy xuống từ khóe miệng của cậu ta, nam sinh trực tiếp nằm bẹp xuống đất.

Thả điện thoại vào túi quần, bây giờ Giang Diệc mới hời hợt nói: "Ai nha, hình như tao đánh hơi mạnh một chút."
Thấy nhánh cây trong tay đã dính máu, Giang Diệc tùy tiện quăng luôn nhánh cây sau đó không để ý chút nào mà đứng dậy.

Cùng lúc đó có tiếng giáo viên truyền tới --
"Làm gì đấy! Người nào đang đánh nhau?"
Bên kia Trương Dương đã ngừng tay, trên mặt đất là hai nam sinh đang nằm kêu đau.

Nghe được tiếng của giáo viên, Trương Dương bị dọa giật mình, bối rối không biết là mình nên bỏ chạy hay là kéo theo Tư Kinh Mặc cùng chạy.

Đang lúc do dự, đám người đã tản ra, chủ nhiệm khối đã đi đến.

Lúc này Giang Diệc mới nhìn Tư Kinh Mặc đang im lặng đứn bên cạnh, khẽ thở dài: "Xem ra chúng ta hôm nay không ai thoát được rồi."
Ánh mắt của Tư Kinh Mặc dừng trên người Giang Diệc một chút, trầm giọng nói: "Người là tôi đánh."
Giang Diệc hơi bất ngờ, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng có thể làm cho tất cả mọi người nghe được.

Chủ nhiệm khối nghe thế cũng dừng bước, kinh ngạc đưa mắt nhìn Tư Kinh Mặc: "Là trò đánh?"
Trương Dương đang định nói cái gì đó, Tư Kinh Mặc nhanh chóng nhìn cậu ta một cái, giành nói: "Vâng."
Tư Kinh Mặc không chỉ nổi danh trong nhóm học sinh Nhất Trung, mà toàn thể giáo viên ở Nhất Trung đều biết đến hắn.

Học sinh vừa có bối cảnh, vừa có thành tích xuất sắc, muốn người khác không biết cũng không được.


Nhưng Tư Kinh Mặc đánh nhau với người khác ở trường học thì đây chính là lần đầu tiên.

Chủ nhiệm khối sau khi nghe Tư Kinh Mặc thừa nhận thì thấy hơi bối rối, ông biết ba người ở sau Tư Kinh Mặc, đều là học sinh của ban hai.

Ông cũng chả thích bọn họ, ở trường chỉ biết gây chuyện đánh nhau.

Chủ nhiệm khối đã gặp người nhà rất nhiều lần, có muốn không biết cũng không được.

Đương nhiên, Trương Dương cũng giống như vậy.

Chủ nhiệm khối nhìn mấy người bị đánh đến sưng mặt mũi, lập tức đen mặt: "Sao có thể bị một người đánh mà không đánh lại? Tất cả các trò đi theo tôi!"
Bọn họ vừa tới văn phòng không bao lâu, lão Từ đã nhận được thông báo, vội vàng chạy đến.

Trên đường đến văn phòng lão Từ đã bắt đầu điểm qua học sinh hay gây chuyện thị phi trong lớp, không biết là tên tiểu tử nào lại gây chuyện cho mình.

Nhưng ông thực sự không ngờ tới, người này lại là Tư Kinh Mặc.

Điều khiến ông không ngờ tới là đằng sau Tư Kinh Mặc còn có thêm hai người, một người là Trương Dương rất thích gây chuyện, một người nữa là học sinh mới vừa chuyển đến.

Giang Diệc chớp chớp mắt nở nụ cười với lão Từ.

Lão Từ chỉ cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, có chút đau đầu, nhìn về phía Giang Diệc: "Xảy ra chuyện gì? Sao các trò cũng ở đây?"
Không đợi Giang Diệc trả lời, chủ nhiệm khối đã mở miệng trước: "Cả ba người đều liên quan đến nhau."
Trên đường đến văn phòng chủ nhiệm đã hỏi qua, biết là bọn họ nói gì đó mà dẫn đến đánh nhau, nhưng đến cùng là nói thì thì ông cũng không biết, người cầm đầu đánh nhau là Tư Kinh Mặc thì ngậm miệng không nói.

Trương Dương thì rất muốn nói, chỉ là cậu ta căn bản không biết vì sao Tư Kinh Mặc lại ra tay đánh người.

Cậu ta chạy đến giúp chẳng qua vì Tư Kinh Mặc là anh em tốt với cậu ta, thêm nữa là cậu ta cũng chướng mắt mấy người kia.

Trước đó ở ngoài trường khi cậu ta xảy ra tranh chấp, mấy người kia đã âm thầm ngáng chân Trương Dương, cậu ta còn đang lo không có cơ hội để gây phiền toái cho đám người kia.

Cơ hội đã ở trong tay thì có ngu mới không đánh.

Nhưng lý do này đương nhiên không thể nói, nếu nói ra thì bọn họ sẽ thành gây sự vô lý.


Chẳng biết vì sao, mặc dù không biết tạo sao Tư Kinh Mặc lại đánh người, nhưng Trương Dương có một loại tự tin rằng bọn họ hẳn là bên có lý.

Dù sao Tư ca cũng không giống loại người vô cớ gây sự đánh nhau.

Ba người kia càng không muốn nói gì, thấy Tư Kinh Mặc không nói gì thì bọn họ có bị cắn chết cũng không hé nửa lời.

Đang đi trên đường, ai biết vì sao Tư Kinh Mặc lại nổi khùng lên, trực tiếp lao tới đánh bọn họ.

Hai phe bên nào cũng cho là mình đúng, chủ nhiệm khối cũng không biết phải tin ai.

Lão Từ nghe đến mông lung mơ hồ, nếu không phải trên tay Tư Kinh Mặc vẫn còn vết thương chưa kết vảy, thì có đánh chết ông cũg không tin là Tư Kinh Mặc sẽ đánh nhau.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu của lão Từ cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Các trò hãy đem chuyện này nói cho rõ ràng, để chúng ta còn phân xét."
Đến cuối cùng thì lão Tư vẫn đứng về phía học sinh lớp mình, cho dù giọng điệu có trở nên nghiêm túc, thì nét mặt vẫn ôn hòa.

Tư Kinh Mặc mím chặt môi, căn bản không thay đổi giống như đã quyết định dù thế nào cũng không mở miệng.

Lão Từ nhìn Trương Dương ở bên cạnh rồi lại nhìn Giang Diệc: "Vậy Giang Diệc trò nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Là em đánh người." Tư Kinh Mặc giành nói trước "Muốn phạt thế nào em cũng không có ý kiến."
"Vấn đề là các trò có ý kiến gì không?" Chủ nhiệm khối bắt đầu nổi giận, thao thao bất tuyệt giáo huấn người.

Ánh mắt Giang Diệc đảo nhanh qua người Tư Kinh Mặc, cắt đứt lời chủ nhiệm: "Vậy để em nói đi, nguyên nhân của chuyện này là bắt nguồn từ em."
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, đang muốn mở miệng.

Giang Diệc đã giành trước một bước: "Có thể là do em mới chuyển trường đến đây, không biết tin đồn trường học chúng ta nhận tiền từ đâu mà ra, nói em dùng tiền để được đến ban một.

Bạn học Tư Kinh Mặc có thể là vì câu nói này mà tức giận, đi đến cùng mấy người kia tranh luận, sau đó ầm ĩ đôi câu, mấy người kia đã bắt đầu động thủ."
Thông qua thông qua đối thoại của ba người kia, Giang Diệc cũng biết đại khái là trong trường học có lời đồn gì đó.

Tuy nhiên chuyện này cũng rất bình thường, ban một là lớp học tốt nhất trường, là ai tùy tiện bước vào cũng sẽ khiến người khác ghen tị đỏ cả mắt.

Nhưng lý do chân chính khiến Tư Kinh Mặc đánh người, có thể là mấy câu sau của những người kia.

Mà Tư Kinh Mặc không nói nguyên nhân, là nghĩ đến gánh hết trách nhiệm về phía mình.

Cũng chỉ có thể nói do hắn (Tư Kinh Mặc) luôn là học sinh có phẩm chất tốt và thành tích xuất sắc, nên hắn không biết chuyện đánh nhau này trong mắt giáo viên là rất bình thường.

Bình thường khi giáo viên biết được nguyên nhân, thì cũng chỉ có chọn 1 trong 3: xin lỗi, viết kiểm điểm hoặc mời phụ huynh.

Nếu có thái độ nhận sai tốt, thì sẽ không đến tình trạng phải mời phụ huynh.

Nhìn lão Từ thiên vị như thế này, cũng không giống là muốn để bọn họ mời phụ huynh, cho nên chỉ cần thành thật xin lỗi là được.


Nhưng xin lỗi thì xin lỗi, Giang Diệc cũng không phải là người sẽ chịu thiệt thòi.

Nói dăm ba câu, người đánh nhau trước thành ba nam sinh kia, bọn họ cũng chỉ bị ép buộc phải đánh trả.

Vừa đúng lý lại vừa không khiến cho bọn kia thoát tội.

Khi ba nam sinh kia nghe Giang Diệc đổi trắng thay đen như thế thì rất tức giận.

"Cái rắm, bọn tao không phải người động thủ trước!"
"Vậy Tư Kinh Mặc sao phải động thủ trước?" Giang Diệc dám chắc bọn kia sẽ không dám nói ra lúc đó bọn họ ăn nói thô tục nên bắt lấy điểm ấy mà gặng hỏi.

Đúng vậy, Tư Kinh Mặc luôn là học sinh có phẩm chất tốt và thành tích xuất sắc, nếu muốn nói hắn động thủ đánh người, thì e rằng cả học sinh lẫn giáo viên của Nhất Trung đều không tin.

Ba người sửng sốt một chút, tiếp theo mặt đỏ lên: "Mày ngậm máu phun người!"
"Chẳng lẽ chúng mày không nói tao đút lót tiền?" Giang Diệc nhíu mày, trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.

"Chẳng lẽ bọn tao nói sai sao? Mày có thành tích gì mà đòi vào ban một? Ai cũng biết ban một từ lớp mười đã bắt đầu không nhận bất cứ một học sinh chuyển trường nào cả......"
"Đủ rồi!" Chủ nhiệm khối trầm giọng cắt đứt lời của bọn họ, liếc ba người một chút.

Trong mắt ba người đầy vẻ không phục, nhưng lại ngại có chủ nhiệm khối ở đây nên không dám nói.

Giang Diệc vì sao có thể vào được lớp mười một ban một của Nhất Trung, thì người có quyền lên tiếng nhất chính là những giáo viên ở đây.

Bài viết trên diễn đàn hôm qua đã bị xóa đi, lúc đầu lão Từ cũng không coi chuyện này quan trọng, nhưng hiện tại xem ra là ông đã đánh giá quá thấp ác ý của những học sinh ở đây.

Có một số việc nếu không làm sáng tỏ, thì sẽ có một số người được nước lấn tới, co rằng giáo viên trong trường đang giấu diếm chuyện dơ bẩn nào đó.

Chủ nhiệm khối nhìn thoáng qua lão Từ, trong ánh mắt mang theo vài phần dò hỏi.

Lão Từ thở dài, nhẹ gật đầu.

Lúc trước ông không nghĩ đến sẽ công bố, bởi vì muốn bảo vệ bạn học mới là Giang Diệc mà thôi.

Hiện tại xem ra đã bị phản tác dụng.

Thay vì luôn bị người khác nói nọ nói kia, chẳng bằng trực tiếp công bố.

Chủ nhiệm nhẹ gật đầu, đén mặt nhìn về phía ba tên học sinh đang không phục ở đằng kia, trầm giọng nói: "Nhất Trung của chúng ta luôn là trường cao trung đứng đầu thành phố, các trò đã từng thấy ai dùng tiền để được vào ban một chưa? Con trai của thị trưởng không phải cũng học ở ban hai sao? Thành tích của người ta đứng nhất khối ở trường Thực Nghiệm Giang Thành, theo ý các trò thì người ta không thể học ở ban một sao?"
"Giang Diệc không có tư cách, thì các trò có sao?"
Lời này vừa nói ra, bốn nam sinh bao gồm cả Trương Dương đều sững sờ..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!