Úc Thịnh nói lại vài câu không mặn không nhạt, sau đó hai chúng tôi rời đi.
Trước khi ra ngoài, tôi đã nghe em trai nói muốn đi du lịch Châu u.
Bố nói ông ấy không thể xuất ngoại, nhưng em trai vẫn một mực nói nhất định phải đi cùng bố.
Bọn họ ra ngoài du lịch.
Sẽ không gọi tôi đi cùng.
Mà có gọi tôi cũng sẽ không đi.
Bởi vì tôi không muốn trở thành lá cây, ở bên cạnh làm nền cho người khác.
Tôi không biết Úc Thịnh muốn làm gì.
Cậu ta không nói lời nào, tôi cũng không định nói chuyện.
Cậu ta lái xe đến một khách sạn, sau đó mở cửa sổ, châm điếu thuốc.
Ngồi một hồi, tôi có chút sốt ruột, hỏi: "Tới chỗ này làm gì thế?"
Cậu ta hất cằm về phía trước, gật đầu hai cái.
Tôi nhìn về phía đó, đây không phải cậu hai nhà họ La, người tôi sắp gả cho sao?
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái đi theo.
Anh ta đi phía trước, trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. Cô gái kia vẫn luôn đuổi theo bước chân anh ta, còn khóc rất dữ.
08
Tôi dời mắt đi chỗ khác: "Cái này có gì đáng xem."
Cậu ta đưa cho tôi một xấp ảnh chụp.
Bên trong tất cả đều là ảnh thân mật của cậu hai nhà họ La và cô gái kia.
Lúc này tôi lập tức hiểu ta, Úc Thịnh không khiến tôi khó chịu là cậu ta sống không nổi.
Sự vui vẻ của cậu ta nhất định phải xây dựng trên niềm đau khổ của tôi.
"Rồi sao?"
"Cậu kết hôn với người ta, nhưng người ta đã lén có người khác rồi."
"Tôi không quan tâm, anh ta muốn chơi thế nào thì tùy."
Tôi không nhìn vào mắt Úc Thịnh, nhưng cũng biết hiện tại cậu ta đang nhìn tôi chằm chằm.
Khí thế của Úc Thịnh rất mạnh, có thể khiến người đối diện có cảm giác vô cùng bí bách.
Tôi mà đối mặt với cậu ta thì thua là cái chắc, bởi vậy tôi thường sẽ không tự rước nhục vào thân.
Nhưng tôi cảm thấy cậu ta sắp dùng ánh mắt chọc thủng một lỗ trên người tôi rồi.
Da đầu tê dại, tôi chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Dù sao tôi cũng chỉ muốn lấy của hồi môn mà ông nội chuẩn bị cho tôi thôi. Tôi không muốn ở lại cái nhà đó nữa."
09
"Vậy sao lại chọn tên đó?"
Cậu ta hỏi tôi.
"Không phải tôi chọn, là bố mẹ tôi chọn. Bọn họ cho tôi sinh mạng, còn nuôi tôi khôn lớn, lần này tôi lấy người mà bọn họ mong muốn, coi như tôi đã trả sạch ân tình cho bọn họ rồi."
Về sau tôi sẽ không trở về căn nhà đó nữa.
Tôi sẽ trốn đến một nơi thật xa.
Cũng không cần phải để tâm đến bất kỳ ai.
Cậu ta hít sâu một hơi, sau đó lái xe đi.
Lúc ở trên đường, cậu ta hờ hững nói: "Không thì cậu kết hôn với tôi đi. Dù sao tôi cũng phải kết hôn, tôi cũng chưa từng yêu đương bừa bãi."
Cậu ta không yêu đương bừa bãi là bởi vì cậu ta đã có việc ức hiếp tôi làm niềm vui rồi.
Khoảng thời gian học đại học ở nước ngoài, cậu ta bề bộn nhiều việc, khi ấy tôi mới có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của cậu ta.
Nếu tôi kết hôn cùng cậu ta, vậy chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?
Vả lại, một khi bước vào nhà cậu ta, tôi chắc chắn phải cúi đầu mà sống. Tôi chẳng thèm cuộc sống như thế đâu.
Sớm muộn gì tôi cũng gặp được người tôi thích.
Cậu hai nhà họ La kia thích chơi bời thế nào là chuyện của anh ta, chờ qua một thời gian, tôi sẽ ly hôn.
10
"Nhưng tôi với không nổi người như cậu." Tôi nói.
Tôi cảm giác Úc Thịnh muốn lên giường với tôi.
Lúc trước khi chúng tôi ở cùng nhau, cậu ta đã ám chỉ rất nhiều lần. Ví dụ như đôi lúc cậu ta sẽ đột nhiên tới gần tôi, có khi còn muốn nắm tay tôi.
Nhưng lần nào tôi cũng né tránh.
Cũng may là dù nhà tôi không bằng nhà cậu ta, nhưng tất cả mọi người đều ở chung một khu, vẫn biết mặt nhau, có chút qua lại, cậu ta không dám thật sự cưỡng ép.
Tôi biết hồi cấp ba, cậu ta còn viết cho tôi một bức thư tình.
Bức thư đó không viết tên ai, nhưng tôi biết là cậu ta viết.
Hôm đó trên đường về nhà, lúc lục cặp sách chuẩn bị đi ăn KFC, tôi đã phát hiện bức thư tình kia.
Tôi nhìn vài lần.
Sau đó xé nát thành từng mảnh rồi vứt nó vào thùng rác ven đường.
Mà bấy giờ, xe của cậu ta đang chạy ngay sau lưng tôi.
Về sau, cậu ta vô cùng “chịu khó” sai bảo tôi.
Có đôi khi cậu ta vừa sai bảo vừa hận đến cắn răng nghiến lợi.
11
Tôi vừa sợ vừa ghét cậu ta.
Nhưng tôi cũng hận thế giới này.
Tôi sẽ không biểu hiện điều đó ra ngoài, nhưng tôi thật sự rất hận.
Có đôi khi tôi muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Tôi thậm chí còn nghĩ tới việc dùng một mồi lửa, đốt luôn cái nhà này.
Nhưng tôi chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Trong hiện thực, tôi chính là một đứa hèn nhát.
Úc Thịnh đã nhất quyết muốn tiêu tốn hết ngày hôm nay với tôi.
Hết ăn cơm, rồi đánh golf, sau lại cưỡi ngựa.
Tôi mặt ủ mày chau.
Đến tối, bạn cậu ta hẹn cậu ta đi đua xe.
Tôi rất sợ đua xe.
Bởi vì tôi cảm thấy nhất định sẽ xảy ra tai nạn.
Nhưng cậu ra không nghe giải thích, kéo tôi lên xe.
12
Hiện trường có rất nhiều người, rất nhiều em gái nóng bỏng.
Tôi cảm giác mình không hợp với nơi này.
Úc Thịnh đẩy tôi vào chỗ lái phụ.
Tôi muốn xuống xe, nhưng lại nghe cậu ta nói: "Cao Văn Gia, có tin tôi hôn cậu ngay bây giờ không?"
Tôi sắp khóc luôn rồi: "Vậy cậu có thể lái chậm một chút không?"
"Lái chậm một chút sao còn là đua xe nữa?"
Cậu ta không sợ chút nào.
Tôi phục luôn.
Tiếng nổ máy ầm vang của ô tô truyền đến.
Tôi gắt gao túm lấy bất kỳ thứ gì có thể.
Đến khi chiếc xe vèo một cái bắn ra ngoài, tôi cảm giác mình sắp nôn đến nơi.
Lần sau tôi nhất định không ra ngoài với Úc Thịnh nữa.
Đã thế đến một khúc cua, cậu ta còn muốn nói chuyện với tôi.
Cậu ta nói: "Cao Văn Gia, cậu có muốn gả cho tôi không?"
Tôi không dám nói lời nào.
Cậu ta vốn đã thích uy hiếp tôi.
Ví dụ như có lần tôi ngồi yên sau xe đạp của cậu ta, cậu ta muốn tôi thề, về sau nhất định phải nhận điện thoại của cậu ta, trả lời tin nhắn của cậu ta.
Lúc ấy tôi không nói lời nào.
Cậu ta lập tức nói: "Cậu không đồng ý, vậy chúng ta cùng té từ đây xuống."
Có đôi khi, tôi cảm thấy có thể tôi và Úc Thịnh là cùng một loại người. Chúng tôi đều muốn hủy diệt thứ gì đó.
Vấn đề là, tôi chỉ nghĩ mà thôi.
Còn cậu ta sẽ làm thật.
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Xe của cậu ta đã đụng phải vách núi.
Thật may là không phải đụng hàng rào phòng vệ, nếu không chiếc xe này đã lật rồi.
Tôi kinh ngạc nhìn máu trên mặt cậu ta, run rẩy hỏi: "Cậu muốn cùng chết với tôi sao?"
Cậu ta lườm tôi một cái: "Cậu nói xem."