Chẳng… chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa?!
Từ Thanh Đào nhớ lại vấn đề mình vừa hỏi ban nãy, nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao Trần Thời Dữ lại rút ra được kết luận là cô “chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa” cơ chứ?
Bạn học cũ nhiều năm không gặp, Từ Thanh Đào chẳng ngờ được họ sẽ bắt đầu bằng cuộc đối thoại khó tin đến vậy.
Hơn nữa, cái gì mà “chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa” với anh?
Đối chiếu “kế lớn trả thù” của cô với “đại nghiệp báo thù tiên đế” mà nói, thì cùng lắm là cô chỉ có ý đồ xấu xa chứ chẳng có gan làm gì cả, ok?
Giờ thì ngay cả ý đồ xấu xa cũng không còn nữa, xin cảm ơn.
Dù sao thì cuộc sống cũng không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ mà thôi:D
Sự gan dạ của Từ Thanh Đào biến đi đâu hết rồi, đến sức lực để nói chuyện cũng yếu ớt đi vài phần.
Ngay lúc cô định tìm bậc thang để nói trọn vẹn hết câu, Trần Thời Dữ đã thản nhiên nói tiếp.
“Nhưng mà… số em cũng may.”
Từ Thanh Đào:?
Người đàn ông ngồi trên ghế với tư thế ung dung mà phóng khoang, thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô.
Thong thả kéo dài câu: “Trước mắt thì, đúng là tôi đang độc thân.”
Kế hoạch B lẽ ra đã chết lại lần nữa sống dậy trong đầu.
Đầu óc Từ Thanh Đào bị suy nghĩ “phải báo thù tên đểu kia một cách tàn nhẫn” điều khiển, cô đã mất đi năng lực phán đoán bình thường trước mọi việc.
Thế nên, miệng nhanh hơn não, ngay lúc Trần Thời Dữ dứt lời, theo phản xạ có điều kiện, cô đã thốt ra một câu…
“Vậy, sắp tới anh có dự định kết hôn không?”
Tốt nhất là dự định kết hôn với tôi, cảm ơn anh.
Ánh mắt Trần Thời Dữ thoáng khựng lại.
Trong sự yên tĩnh như chết lặng ở hội trường, anh ung dung mà chậm rãi hỏi cô rằng: “Phóng viên Từ, em đang cầu hôn tôi đấy à?”
Điện thoại Từ Thanh Đào vẫn rung trong im lặng, khỏi xem cũng biết là tin nhắn do Trình Gia Di gửi đến.
Định thông báo cho cô thời gian đính hôn của cô ta và Tống Gia Mộc ấy à? Hay là ảnh chụp chung gần gũi thân mật của hai người? Dù biết chắc là do Trình Gia Di cố ý nhưng Từ Thanh Đào vẫn không thể nào chịu đựng được cái kiểu gây hấn thấp hèn này.
Song, cực kỳ bất ngờ là, giờ phút này, Từ Thanh Đào bỗng cảm thấy lòng mình rất đỗi bình tĩnh.
Cô quyết tâm mà nhếch môi, đôi mắt hồ ly hơi cong lên, lúc cười rộ lên thì bầu không khí xung quanh cô sinh động hơn rất nhiều.
Gây hấn chứ gì?
Đính hôn chứ gì?
Thứ rác rưởi như Tống Gia Mộc ấy, ai muốn lấy thì cứ việc đến mà lấy đi, chỉ là kết hôn thôi mà, kết hôn với ai mà chẳng được?
Cục tức này cô nuốt không trôi!
Từ Thanh Đào hít sâu một hơi, bất chấp khó khăn mà nói: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Vừa nói xong, mười mấy cái máy ảnh xung quanh không hẹn mà cùng hạ xuống, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Tình huống gì đây?
Trần Thời Dữ nhìn xuống, ánh mắt anh đọng lại trên khuôn mặt cô.
Có vẻ là do đèn flash ở hiện trường phỏng vấn quá chói mắt, dường như đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô gái bị tác động, trông long lanh ánh nước. Lạ lùng thay, nó lại khiến cho anh nhớ đến cảnh tượng mà anh nhìn thấy trên hành lang cách đây không lâu.
Cái câu “Chia tay” được dùng hết sức lực để thốt ra đó đã làm anh ấn tượng sâu sắc.
Giận đến nỗi viền mắt đỏ hoe, đôi mắt rơm rớm như đang phải chịu ấm ức cực độ, trông đáng thương vô cùng.
Trần Thời Dữ nhìn một lúc, lòng anh như bị ai đó lấy lông vũ quét nhẹ qua.
Đã hết thời gian phỏng vấn.
Từ Thanh Đào vẫn không nhận được câu trả lời của Trần Thời Dữ.
Trợ lý Triệu vội hoàn hồn lại, trong chốc lát, anh ấy không đoán được trong lòng cậu chủ nhà mình đang nghĩ gì, chỉ có thể nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.
Thấy người về gần hết, Từ Thanh Đào cũng hoàn hồn lại.
Thế là đã kết thúc rồi à?
Khoan đã, vậy là ý gì? Kế hoạch B của cô đã thành công dã tràng rồi ư??
Trong lúc ngỡ ngàng, Trần Thời Dữ đứng phắt dậy, bước vài bước về phía cô.
Từ Thanh Đào ngẩng đầu lên theo tiềm thức, dõi mắt nhìn anh.
Cho đến khi giọng nói uể oải lần nữa vang lên bên tai.
“Có mang sổ hộ khẩu theo không?”
Nhịp tim vốn đã ngưng trệ của Từ Thanh Đào thoắt cái đập mạnh dữ dội, kinh ngạc nhìn anh rồi trưng ra vẻ mặt không tài nào tin được.
Trần Thời Dữ khẽ gõ ngón trỏ có khớp xương rõ ràng lên bàn hai cái, bảo: “Chỉ là chấp nhận lời cầu hôn của em thôi mà.”
Anh nhướn mày: “Cũng đâu cần kích động đến mức không nói nên lời đâu.”
?
…
Sau khi cuộc họp thượng đỉnh kết thúc, mưa như trút nước kéo đến, cứ rơi tầm tã cả buổi chiều.
Kính xe làm từ chất liệu vô cơ lạnh băng của chiếc Maybach ngăn cách mọi sự oi bức ngày đầu hè.
Không khí trong xe lặng thinh suốt cả chặng đường, chỉ còn tiếng máy lạnh khẽ thổi.
Đồng thời, nó đã khiến cho Từ Thanh Đào tỉnh táo và hoàn hồn lại, phát hiện mình đã lên xe của Trần Thời Dữ.
… Là loại xe cô phải không ăn không uống dành dụm tiền hai trăm năm mới mua được một chiếc.
Cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua rất nhanh, dần biến thành đường phố mà Từ Thanh Đào quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi, sáng nay cô vừa mới đi ngang qua đây, đoạn đường không quá hai trăm mét, ba chữ “Cục dân chính” to lớn đã đập vào tầm mắt cô.
Bộ não ngừng suy nghĩ của Từ Thanh Đào bắt đầu dần hoạt động trở lại.
Mới nãy cô đã phỏng vấn Trần Thời Dữ, sau đó hỏi anh còn độc thân không, gần đây có dự định kết hôn không, sau đó cô…
Sao cô lại bị ép cầu hôn thế này?!
Quan trọng hơn là, vậy mà Trần Thời Dữ đã chấp nhận “lời cầu hôn” của cô.
Anh! Đã! Đồng! Ý! Rồi!
Đầu Từ Thanh Đào nổ một cái “bùm”, bị sự thật này tác động đến trống rỗng.
Trên mặt kính của cửa xe phản chiếu nét mặt hoảng hốt của cô, dù đang hốt hoảng cũng khó lòng che giấu được vẻ ngoài xinh đẹp, không nhịn được mà tỉ mỉ ngắm nhìn mình một một lúc, thật ra thì trông cô cũng khá xinh mà, nhỉ?
Hơn nữa, lớp trang điểm hôm nay được cô chăm chút hết sức hoàn hảo, trên thế giới này, trừ cái tên cặn bã Tống Gia Mộc coi đôi mắt như đồ trang trí ra, thì nào có ai sẽ nhẫn tâm đá một mỹ nữ?
Khóe mắt liếc thấy Trần Thời Dữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên kia ghế, cảm xúc Từ Thanh Đào mới dần hồi phục trở lại.
Vả lại, tự nhiên trong đầu cô lại có một suy nghĩ, rằng, thì ra anh vẫn nhớ đến cô.
… Nhớ mặt cô cũng không có gì lạ, chỉ có thể chứng minh là trông cô rất xinh, để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Vừa nghĩ thế, tâm trạng Từ Thanh Đào tốt lên khá nhiều.
Đặc biệt là khi nghĩ đến kế hoạch B được tiến hành thuận lợi đến vậy, cô như thấy được cảnh tên cặn bã kia quỳ trước mặt mình, nước mắt nước mũi tèm lem mà khóc lóc cầu xin tha thứ.
Lỡ không cẩn thận mà đắc ý để lộ bản tính mất rồi.
Từ Thanh Đào không nén được mà cười ra thành tiếng.
Khoang xe đang yên tĩnh nên giọng cười của Từ Thanh Đào trở nên cực kỳ rõ ràng.
Giọng cô trong sáng lại êm tai, âm sắc nghe vô cùng hay của một phóng viên như mang theo lưỡi câu tán tỉnh người khác.
Bỗng dưng giọng anh vang lên bên cạnh: “Vui tới vậy sao?”
Vui chứ, sao không vui cho được.
Vừa nghĩ đến đang vẻ tên đểu bị cô độc ác đạp dưới chân, đúng là Từ Thanh Đào đã vui ra mặt.
Nhưng cô cũng không đắc ý quá mức tới nỗi để lộ ra bản tính, Từ Thanh Đào vẫn nhớ, bây giờ cô đang ngồi trong xe của Trần Thời Dữ.
Đối diện với nhân vật quan trọng nhất trong kế hoạch B, Từ Thanh Đào vẫn hiểu những cách để khiến đàn ông vui vẻ.
Cô làm bộ vén tóc, cười thẹn thùng, hồn nhiên ngây thơ như cô gái mới rơi vào bể tình.
Đạo diễn xuất sắc nhất Oscar nên đến xem cô diễn lúc này, ảnh hậu năm sau chắc chắn sẽ là cô.
“Tất nhiên là vui rồi. Có thể kết hôn với viên kim cương độc thân, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai giàu có như tổng giám đốc Trần đây là may mắn mà bao người cầu còn không được.” Nói rồi, cô cảm thấy vẫn chưa đủ, vội nói thêm một câu: “Thật ra tôi vẫn luôn ngưỡng mộ giám đốc Trần, ngưỡng mộ vô cùng.”
“Ừ.” Trần Thời Dữ liếc nhìn cô như muốn phán đoán độ thật giả trong lời cô nói, chậm rãi trả lời cô: “Ngưỡng mộ ở điểm nào? Nói tôi nghe xem.”
?
Đàn ông thối, lẽ nào vừa nãy cô buông lời nịnh bợ mà vẫn chưa đủ hay sao?
Sao hồi xưa lúc học cấp ba cô lại không nhận ra anh là người tự mãn [*] đến mức này vậy nhỉ??
[*] Gốc là “tự luyến”. Tự luyến được biết là một kiểu tính cách của con người, vô cùng tự tin và rất yêu bản thân, đề cao bản thân mình quá mức. Hiểu một cách đơn giản hơn, ở một phương diện nào đó, “tự luyến” cũng đồng nghĩa với tự kiêu, tự mãn về bản thân mình. Vậy nên ở đây mình xin thay từ “tự luyến” thành “tự mãn” cho nó gần gũi và dễ hiểu hơn nhé.
Việc nhỏ không nhịn, mưu lớn ắt loạn.
Từ Thanh Đào hít sâu, vô cùng chân thành trả lời: “Ngưỡng mộ anh đây có ánh mắt tốt, vừa về nước đã cưới được cô vợ xuất sắc đến thế.”
Trần Thời Dữ: …
…
Mười phút sau, chiếc Maybach vững vàng dừng lại trước cổng Cục dân chính.
Về lại nơi cũ nhưng tâm trạng Từ Thanh Đào lại sáng bừng, nở mày nở mặt.
Giấy tờ của cô thì đã được chuẩn bị đủ từ trước, trợ lý của Trần Thời Dữ cũng hành động rất nhanh nhẹn.
Từ lúc vào cổng cho đến khi làm giấy chứng nhận, chưa đầy một tiếng đồng hồ mà hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò đỏ chót đã nằm trong tay cô.
Trong thoáng chốc, khi cô nhìn vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, Từ Thanh Đào vẫn thấy hơi hoảng hốt.
Vậy là cô đã kết hôn rồi à?
Lúc sáng, lòng cô còn tràn đầy vui vẻ mà đứng đây chờ Tống Gia Mộc xuất hiện.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chưa đến một ngày, vậy mà người lãnh giấy chứng nhận cùng cô đã thành người khác, và, tâm trạng hân hoan của cô cũng bay biến đi mất.
Nếu phải nói lòng cô đang thấy như thế nào…
Vậy, nó vẫn là, người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái:D
Ha ha, quả thật là cô nên cảm ơn Trình Gia Di, cảm ơn cô ta đã giúp cô nhìn rõ đạo đức thật sự của Tống Gia Mộc.
Người đàn ông có thể vứt bỏ bạn gái ngay ngày lãnh giấy chứng nhận, chắc gì anh ta có thể mang đến cho cô một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc?
Từ Thanh Đào lấy giấy chứng nhận kết hôn của mình, sau đó liếc trộm Trần Thời Dữ.
Hình như bên kia đang xử lý công việc, từ nãy đến giờ cứ gọi điện không ngừng. Là phóng viên trong ngành tài chính, thật ra, ít nhiều gì Từ Thanh Đào cũng từng nghe về những tranh đấu nội bộ giữa các phe cánh trong tập đoàn Hằng Gia. Cũng không phải tất cả những tranh đấu trong kinh doanh được phô bày trên phim truyền hình đều là bịa đặt, ít nhất thì, lúc học cấp ba, cô từng nghe nói rằng, năm ấy Trần Thời Dữ đi Mỹ không hoàn toàn vì mục tiêu học hỏi nghiên cứu, mà là để tránh khỏi âm mưu độc ác của chú hai anh, vậy nên anh mới bị buộc phải xuất ngoại.
Nghỉ ngơi dưỡng sức năm năm, sói con ngày nào đã dần bộc lộ tài năng, trở thành ông lớn sát phạt quyết đoán trên thị trường tư bản.
Trần Thời Dữ về nước vào lúc này, cơ bản là đã tuyên bố anh là người nắm quyền mới của Hằng Gia. Việc còn lại của anh là xử lý tàn dư, mấy ông già dựa vào chú hai anh trong hội đồng quản trị.
Tư liệu về thủ đoạn tranh đấu nội bộ của tập đoàn Hằng Gia đang ở ngay đây, có trời mới biết, thân là phóng viên tài chính, Từ Thanh Đào đã phải nhịn đến mức nào mới không nghe lén!
Khi Trần Thời Dữ cúp điện thoại, Từ Thanh Đào còn làm bộ làm tịch lôi điện thoại ra lướt WeChat, lấy đó để thể hiện là bản thân mình không thèm để ý.
Nghe được tiếng bước chân của Trần Thời Dữ, cô hơi ngẩng đầu lên, không hề giả trân chút nào mà nói khoác rằng: “Nãy giờ vẫn luôn chơi điện thoại, không để ý đến anh đây đã gọi điện thoại xong.”
Trần Thời Dữ nhìn xuống, tiếp đó, anh nhướn mày, không có ý tốt mà nhắc nhở cô: “Em cầm ngược điện thoại rồi kìa.”
Từ Thanh Đào: …
Sau cả nửa buổi, Từ Thanh Đào bật ra một câu: “Tôi không nghe lén đâu, thật đấy.”
“Sau này không cần nghe lén nữa.” Trần Thời Dữ lấy giấy chứng nhận kết hôn từ tay cô, thoáng ngừng lại trong chốc lát, sau đó anh chuyển tầm mắt, như “khẩu Phật tâm xà” [*] mà nói: “Dù sao thì mai mốt mấy việc này đều là việc nhà của em cả mà, bà Trần.”
[*] Gốc là “tiểu lý tàng đao”. Nghĩa là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao. Theo cách nói thông thường là: bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao. Đều dùng để nói về kiểu người “trong ngoài bất nhất”, cụm từ “khẩu Phật tâm xà” mà người dịch dùng có hàm nghĩa tương tự.
Hai chữ “bà Trần” xuyên qua lỗ tai, làm dấy lên những cơn sóng nóng cuộn chảy trong cô.
Từ Thanh Đào vẫn chưa thích ứng được thân phận mới của mình, nhưng bệnh nghề nghiệp làm cô nóng lòng muốn thử mở lời: “Thế tôi báo cáo ra ngoài được không?”
Trần Thời Dữ liếc nhìn cô, như đang cảnh cáo: “Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
Ừ.
Vậy cô biết để làm gì?!
Từ Thanh Đào chột dạ đổi chủ đề: “Lúc nãy làm giấy kết hôn tốn chín tệ chín, WeChat của anh số mấy, tôi trả anh một nửa.”
Nói rồi, chờ cả nửa ngày vẫn không thấy Trần Thời Dữ trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh đọng lại trên người cô như đang dò xét, một hồi lâu sau, anh mới thu ánh mắt về.
“Từ Thanh Đào.”
Giọng nói mang hơi lạnh của người đàn ông vang lên.
Lần nữa nghe thấy anh gọi tên mình sau nhiều năm, Từ Thanh Đào thoáng thẫn thờ trong phút chốc.
Kết quả là, ngay giây sau, Trần Thời Dữ nâng mí mắt, trông anh thong thả ung dung, giọng điệu anh đều đều, anh nói:
“Có cần tôi nhắc em một chút không.”
“WeChat của tôi đã bị em chặn năm năm nay rồi.”