Có lẽ, từ sự im lặng của Từ Thanh Đào, anh đã cảm nhận được sự cạn lời trong cô.
Trần Thời Dữ hơi khựng lại, đổi chủ đề như không có gì xảy ra: “Nhắc đến cô ta làm gì. Em ghen à?”
Không biết vì sao nữa, mà từ gương mặt không biểu cảm của anh, hình như Từ Thanh Đào đã…
Ngây ngốc mà hiểu rằng anh đang ngầm nói “Cô gái, mau nói là em ghen đi”.
Từ Thanh Đào: …
Cũng không cần thế đâu mà.
Còn ghen nữa ư, cô cạn lời luôn rồi, nào có ai còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi đâu?
Đang định oán thầm, nhưng Từ Thanh Đào sửng sốt, phát hiện mình vẫn nhớ mấy chuyện quái quỷ ấy rất rõ.
… Vậy cũng đâu thể chứng minh được điều gì.
Chỉ có thể chứng minh là trí nhớ của cô tốt:)
“Ừ thì…” Từ Thanh Đào đổi chủ đề: “Thứ bảy tuần sau cô ta đính hôn, nếu anh rảnh thì đi cùng tôi được không?”
Trần Thời Dữ nhướn mày, dường như anh hơi khó hiểu.
Từ Thanh Đào thầm chế nhạo, gã thẳng nam cầm kịch bản tổng tài bá đạo như anh thì tất nhiên là không thể hiểu được rồi.
Rốt cuộc là kiếp trước cô đã tạo nghiệp trời đánh gì, mà bây giờ lại gặp phải chuyện khó tin như “dự lễ đính hôn của chị họ và bạn trai cũ” thế này TvT.
Từ Thanh Đào hít một hơi thật sâu, cô vờ như không có gì mà nói câu tiếp theo: “Trình Gia Di là chị họ của tôi, chồng chưa cưới của chị ta là bạn trai cũ của tôi.”
Cô cứ nghĩ sẽ rất khó để nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Thời Dữ.
Nhưng đến giờ phút này, Từ Thanh Đào nhận ra rằng, hình như cô cũng không suy sụp như trong tưởng tượng.
Hôm lãnh giấy chứng nhận bị Tống Gia Mộc cho leo cây như đã là chuyện của kiếp trước.
Ngẫm kỹ lại, thì hình như bây giờ cô đã sắp quên mất tâm trạng sét đánh long trời lở đất của hôm ấy rồi.
…
Khi nhận ra điều này, Từ Thanh Đào bỗng trề môi xuống.
Không phải chứ, không phải chứ, cô còn cảm thấy mình rất thâm tình cơ đấy, nhưng sao chỉ mới dây dưa mập mờ một quãng thời gian ngắn với Thời Tiểu Dữ mà đã quên sạch sành sanh tên cặn bã kia luôn rồi. jpg
Mình là kiểu phụ nữ cặn bã gì thế này, chẳng lẽ lúc trước mình thích Tống Gia Mộc là vì anh ta cũng là kiểu người “cặn bã” như mình, mình và anh ta là “cá mè một lứa” sao…
Nhưng, nhưng không thể trách mọi thứ hoàn toàn là do cô được.
Từ Thanh Đào đỡ trán một cách đầy gian nan, thế thì, theo lý mà nói, với gương mặt đẹp trai đến vô thực này của Thời Tiểu Dữ, ấy vậy mà cô vẫn kiên trì cho đến tận bây giờ và chưa ngủ với anh…
Thì đã được xem là kỳ tích rồi đó, được không hả!
Cô giáo Tiểu Đào có làm gì sai đâu.
Cô giáo Tiểu Đào chỉ mắc sai lầm mà mỗi cô gái đều mắc phải trước mặt trai đẹp thôi mà:)
Nhưng mà, sau khi cô nói xong câu nói đó, bàn ăn có hơi im lặng.
Lòng Từ Thanh Đào thầm ha ha hai tiếng, thầm nghĩ, sao hả, dọa anh hết hồn rồi phải không Thời Tiểu Dữ.
Dù anh là tổng giám đốc kiệt xuất có kiến thức uyên bác, học rộng tài cao, thì hẳn là anh chưa từng thấy câu chuyện nào cẩu huyết [*] và khó tin như chuyện chị họ và bạn trai cũ của tôi đính hôn đúng không:)
[*] Cẩu huyết: “cẩu” là chó, “huyết” là máu, cẩu huyết nghĩa là máu chó, từ này dùng để chỉ những tình tiết/ tình huống trong phim, truyện gây ức chế cho người xem.
Có lẽ do anh đã lặng im hồi lâu, thời gian cứ trôi đi từng chút, từng chút một, bấy giờ Từ Thanh Đào bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.
Dạo này ông lớn tốt với cô quá dẫn đến cô đã tự sinh ra ảo giác rằng tình cảm giữa hai người rất tốt, hoàn toàn quên béng đi mục đích cầu hôn xấu xa thuở đầu rồi.
Lỡ như bị Trần Thời Dữ biết mình xem anh như là công cụ để lợi dụng…
Chắc là cô chết lúc nào cũng không hay.
Thình lình nghe người đàn ông trả lời: “Tôi biết rồi.”
Vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, như đã nhìn thấu mưu kế của cô giáo Tiểu Đào.
Làm việc xấu nên hơi chột dạ, lúc nghe Trần Thời Dữ nói câu này, đuôi hồ ly nhỏ của Từ Thanh Đào bỗng chốc xù lông.
Cứu với TvT!
Cô chỉ từng nghe nói miệng quạ nhưng chưa từng nghe nói não quạ mà!
Đừng nói là cô nghĩ gì thì cái đó đến đấy nhé, chưa gì mà đã bị anh nhìn thấu rồi ư??
Từ Thanh Đào à, mày đúng là càng cố gắng càng xui xẻo:)
Cô đang định mở miệng giải thích.
Bèn nghe thấy Trần Thời Dữ ung dung thong thả rút ra kết luận: “Em muốn tôi tham dự tiệc đính hôn cùng em, muốn vả mặt à?”
Hình như từ lóng trên mạng như “vả mặt”, Trần Thời Dữ dùng không thạo cho lắm.
Thế nên, khi anh nói ra, cô nghe thấy hơi xa lạ.
Nhưng có thể nhìn ra được rằng, vì để tìm thấy tiếng nói chung với “tuyển thủ hạt giống lướt mạng cường độ cao bốn mươi tám tiếng” như Từ Thanh Đào…
Mà trong quãng thời gian này, anh đã tiếp xúc với vài thế giới mới và tiến bộ cùng thời đại khá nhiều.
Anh vừa dứt lời, Từ Thanh Đào đã ngây ra.
Nhất thời không biết nên kinh ngạc vì sao mà anh tổng giám đốc trông có vẻ chỉ biết xem bản tin thời sự và báo tài chính như Trần Thời Dữ cũng biết từ “vả mặt” này, hay không ngờ Thời Tiểu Dữ cũng hiểu ý cô đến vậy, chàng trai à, anh học được chiêu suy một ra ba từ hồi nào đấy?!
Nói chung là do biểu cảm Từ Thanh Đào quá đỗi kinh ngạc…
Những thứ cô đang nghĩ trong lòng thì đều được viết rõ rành rành lên mặt.
Dáng vẻ giống kiểu “Ồ, thế thì anh cứ đồng ý đại vậy à”.
Thậm chí anh còn có thể thấy được chút khó hiểu từ cô.
Trần Thời Dữ dựa người vào ghế, phong thái phóng khoáng mà tuỳ ý, dùng giọng điệu biếng nhác mà giải thích: “Không phải là chuyện này cũng rất bình thường thôi sao.”
Anh cố tình kéo dài giọng: “Có người chồng xuất sắc như tôi đây, em có thể nhịn lại mà không đi khoe khoang được cơ à?”
…
Tốt đấy.
Được lắm.
Đây đúng là con đường mà chẳng ai có thể ngờ đến.
Từ Thanh Đào cảm thấy đúng là do mình đã nghĩ quá nhiều.
Với tính cách của một tên đàn ông xấu xa như Trần Thời Dữ, dù cô có vứt kế hoạch B “Tôi chỉ xem anh như là công cụ” vào mặt anh, không chừng cô chỉ nhận lại được câu trả lời như kiểu “Cô gái à, tôi không tin mấy lời nói trong lúc giận dỗi của em” từ anh.
Tự tin cũng khá tốt, Thời Tiểu Dữ càng tự tin thì cô càng an toàn.
Tổng tài bá đạo cần phải có sự tự tin mù quáng vào vẻ điển trai của mình!
…
Hôm sau, thư mời dự lễ đính hôn của Trình Gia Di đã gửi đến email của Từ Thanh Đào.
Đúng như dự liệu, Từ Thanh Đào cảm thấy không có gì bất ngờ.
Từ trước tới nay, Trình Gia Di vẫn luôn như thế, từ ngày họ bắt đầu quen biết nhau, cô ta chưa từng thay đổi gì.
Thứ cô có, cô ta đều muốn. Ngày hoàn toàn thắng lợi thì tất nhiên cô ta phải diễu võ dương oai cho cô xem.
Vì cô đột ngột vào ở trong nhà cô ta, đột ngột giành mất phòng ngủ của cô ta, và đột ngột giành mất đi sự quan tâm của bố mẹ cô ta.
Trong mắt Trình Gia Di, cô là kẻ cướp, là đứa ăn trộm, và đương nhiên là, mọi thứ của cô đều phải được dùng để đền bù cho cô ta.
Cô nhớ, năm lớp chín, chỉ vì cô đã nhìn Tống Gia Mộc bên khu cấp ba vài lần, mà vào ngày khai giảng năm lớp mười, cô đã hay tin Trình Gia Di theo đuổi anh ta trong suốt cả kỳ nghỉ hè và họ đã hẹn hò với nhau.
Rõ ràng là do cô ta cố ý, khi đi ngang cô, Trình Gia Di còn kéo tay anh ta, ánh mắt coi khinh mà liếc nhìn cô.
Như thể là đang nói với cô, rằng, đây là đồ của cô ta.
Nhưng thời gian họ bên nhau rất ngắn ngủi, chưa đến vài tháng đã chia tay.
Nhưng cô ta vẫn là bạn gái cũ của anh ta, thế nên, ngay cái hôm lãnh giấy chứng nhận ấy Tống Gia Mộc mới có thể hùng hồn mà đá cô.
Vì Tống Gia Mộc cảm thấy cả anh ta và cô đều có lỗi với Trình Gia Di.
Chẳng qua, khi nhớ lại cảnh vô tình gặp phải Tống Gia Mộc trong tiệc rượu hôm ấy, sau khi cô nói mình đã kết hôn, vẻ mặt gã cặn bã ấy kinh ngạc không thôi, thậm chí, vẻ mặt đó trông như là đã mất hết hy vọng.
Còn cho rằng Tống Gia Mộc hối hận đến cỡ nào cơ chứ.
Kết quả ư, cuối cùng thì anh ta vẫn vui vẻ quay về chuẩn bị lễ đính hôn với Trình Gia Di đấy thôi.
Mặc dù Từ Thanh Đào không ôm chút hy vọng nào với gã đểu ấy.
Nhưng mà, cặn bã đến mức độ “ác độc mà bày đặt đi chùa thắp nhang” như gã thảo mai này thì cô mới gặp lần đầu.
Kiếp trước là ảnh đế Oscar à:)
Vừa mang thiết lập nhân vật “thâm tình như biển” trước mặt cô, vừa đảm đương vai “người đàn ông có trách nhiệm” bên chỗ Trình Gia Di.
Quả nhiên, hiện thực vẫn luôn là hiện thực.
Kiểu theo đuổi lại người yêu cũ gì gì đó trong tiểu thuyết sẽ không thể xuất hiện:)
Hôm nhận được thư mời dự lễ đính hôn, vừa đúng ngày Từ Thanh Đào làm việc ở nhà.
Cô không dám vào phòng sách riêng của Trần Thời Dữ, nên cô chỉ ngồi trên sô pha trong phòng khách viết email.
Trước đến nay, mỗi khi cô ở nhà một mình, cô sẽ không gội đầu, không rửa mặt, mà chỉ mặc đồ ngủ rồi đi đi lại lại trong nhà, khác xa hoàn toàn so với hình tượng giỏi giang gọn gàng trong văn phòng.
Nhưng, không biết vì sao, mà kể từ khi dọn vào Bách Nguyên Nhất Hào ở, dù đang ở trong nhà thì cô cũng sẽ trang điểm nhạt, mặc những bộ váy mà cô chỉ mặc khi đi làm.
Đến khi cô chợt nhận ra hôm nay cô đang ở nhà mà cô lại trang điểm nhạt, Từ Thanh Đào bỗng chốc ngẩn người ra.
Sau đó mặt lạnh tanh mà nghĩ, ha ha, dù gì thì cô cũng đâu có trang điểm cho Trần Thời Dữ nhìn, vì vốn dĩ cô là tiên nữ nhỏ xinh đẹp tinh tế thế này cơ mà:)
Khoảnh khắc mở mail mới ra, vừa hay Trần Thời Dữ đang đi từ phòng sách ra.
Ánh mắt nhìn vào tên người gửi mail – Trình Gia Di.
Lần trước lúc ăn cơm đã nói đến việc này, nên bây giờ, khi bị Trần Thời Dữ nhìn thấy, cô cũng không giấu giếm gì.
Nhưng Trần Thời Dữ lại đánh giá cả người Từ Thanh Đào từ trên xuống dưới, anh nhướn mày: “Em định đi thế nào?”
Vẻ mặt Từ Thanh Đào mờ mịt.
Gì mà đi thế nào? Nhà hàng tổ chức lễ đính hôn ở rất xa đấy, chẳng lẽ là đặt xe để đi à?
Thấy cô mờ mịt, Trần Thời Dữ biết ngay là anh không thể ôm hy vọng quá lớn với đầu óc này của cô.
Rõ ràng người bị ăn hiếp là cô, nhưng hình như cô chẳng mấy để tâm.
Trần Thời Dữ tỏ vẻ bình tĩnh mà ngồi trên sô pha, với cái khí chất trầm ổn ấy, thái độ làm việc ấy, như thể là anh đang đàm phán đấu thầu dự án lớn trị giá vài trăm tỷ trên phố Wall vậy.
Nhưng khi anh cất lời thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, giọng điệu lạnh lùng, thậm chí có thể gọi là chất vấn: “Đã nghĩ xong là mình sẽ mặc gì hay chưa? Đã mua lễ phục hay chưa? Trang điểm kiểu gì? Tạo kiểu tóc nào? Đi bằng xe gì?”
Với thái độ nghiêm túc chỉnh tề này, anh nói đến nỗi lưng của Từ Thanh Đào đã tê cứng hết cả rồi, trông cô cứ như là bạn nhỏ học mẫu giáo đang bị thầy giáo dạy dỗ vậy.
Cô đang ngồi trên ghế sô pha mà cũng chợt ngồi thẳng lưng lên, bỗng dưng có ảo giác kiểu như mình vừa mất tập trung và đã bị sếp bắt gặp.
Sau đó cô suy ngẫm kỹ càng những gì Trần Thời Dữ vừa nói.
Hình như cô không để ý đến thật:)
Nói hết những thứ này ra, Trần Thời Dữ mới chậm rãi nói tiếp: “Mặc dù đúng thật là tôi rất xuất sắc, nhưng em cũng không nên vì thế mà ôm tâm trạng yên tâm không lắng lo gì.”
Từ Thanh Đào á khẩu, đầu óc vì khiếp sợ mà bỗng trống rỗng: “…”
Anh đứng lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi anh dùng phong thái lạnh lùng mà cao quý thốt ra câu cuối cho cô nghe: “Tám giờ sáng thứ bảy tôi sẽ sắp xếp đội ngũ tạo mẫu đến, nhớ thức dậy đấy.”
…
Về lại phòng ngủ, Từ Thanh Đào gửi hết một loạt câu Trần Thời Dữ vừa nói ban nãy cho Tạ Sênh.
Còn tiện tay gửi thêm một meme hồ ly nhỏ kinh ngạc.
Quả thật không hổ danh là tổng giám đốc nhỉ.
Ngay cả tình tiết vả mặt này mà cũng cần dùng đến đầu óc tư duy buôn bán cỡ này ư??
Cô nhận được câu trả lời từ đối phương:
[Có lẽ đây là lý do tại sao cùng học một trường cấp ba ra]
[Nhưng lại khác ở chỗ, một số người được làm tổng giám đốc, còn một số người chỉ có thể làm nhân viên cho người ta nhỉ]
Từ Thanh Đào: […]
Từ Thanh Đào: [Cảnh cáo bị chặn]
Tạ Sênh: [Đã thu hồi tin nhắn]
Tạ Sênh: [Đã thu hồi tin nhắn]
Ý chí sinh tồn của Tạ Sênh online: [Nhưng làm tổng giám đốc thì có ích lợi gì đâu, chẳng phải là cũng đành cam chịu mà làm thần dưới trướng tiên nữ nhỏ hay sao!]
… Mà cũng đâu hẳn là đã thành thần dưới trướng.
Từ Thanh Đào nằm trên giường bấm điện thoại, nhớ lại những lời Trần Thời Dữ đã nói khi nãy.
Tự dưng cô có cảm giác hơi là lạ ấy, hình như là Thời Tiểu Dữ quan tâm hơi quá rồi phải không?
Thông thường, khi gặp phải tình tiết cùng vợ tham dự lễ đính hôn của tình đầu của vợ như thế này…
Không phải đàn ông đều sẽ thấy rất mâu thuẫn hay sao?
Sau khi gửi thắc mắc này cho Tạ Sênh, qua một hồi lâu mà đối phương vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Ngay lúc Từ Thanh Đào cảm thấy mình sắp đi vào giấc ngủ…
Hình như bên kia nhớ đến suy đoán lúc trước.
Sau đó nhắn hai tin:
[Có khi nào]
[Thật ra là tự bản thân cậu ấy muốn đi khoe khoang không (đầu chó)]
Nhưng Từ Thanh Đào còn chưa kịp nhìn thấy.
Thì Tạ Sênh đã thu hồi hai tin nhắn này.
…
Sáng hôm lễ đính hôn diễn ra, Từ Thanh Đào vừa thức dậy không lâu thì đội ngũ tạo mẫu đã nối đuôi nhau mà vào.
Không thể không thừa nhận rằng, đúng là tổng giám đốc hành động mạnh mẽ hơn cả cô.
Thoáng chốc, Bách Nguyên Nhất Hào vắng vẻ đã bị chật kín bởi những giá áo, các thợ tạo hình và thợ trang điểm đi đi lại lại.
Gần như tất cả mọi mặt hàng thời trang cao cấp mà Từ Thanh Đào biết đều đã xuất hiện trước mắt cô.
Nhà thiết kế của hãng thời trang cao cấp này đích thân đến phục vụ, “đo ni đóng giày” mà may phục trang.
Dù vậy, tất cả mọi người vẫn vô cùng trật tự, ngay ngắn mà hoàn thành công việc của mình, hầu như không một ai phát ra tiếng động nào.
Từ Thanh Đào bị đám người bao vây, cũng là lần đầu tiên trong đời mà cô cảm nhận được thế nào là giàu sang đích thực.
Tuy đã kết hôn với Trần Thời Dữ hơn một tháng nay, nhưng thật ra, tất cả cũng không khác gì so với cuộc sống trước đây của cô.
Chỉ là, từ tan làm về nhà mình trở thành về Bách Nguyên Nhất Hào.
Sau khi kết hôn, hình như Trần Thời Dữ chưa từng đề nghị hay đưa ra yêu cầu nào quá đáng, ví dụ như bắt cô từ chức ở nhà chẳng hạn.
Thế nên, suýt chút nữa là cô đã quên mất rằng, người đàn ông cao quý trước mặt cô đây chính là quý công tử sinh ra trong gia đình tài phiệt giàu sang lâu năm ở Vân Kinh, là đứa con cưng của trời, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
So với cô thì anh khác một trời một vực.
Dường như, ngoài việc từng quen biết nhau trong ba năm cấp ba ngắn ngủi, thì họ chính là hai đường thẳng song song có hai cuộc đời khác nhau.
Thậm chí, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì cả đời này họ sẽ không còn qua lại với nhau nữa.
Bỗng chốc Từ Thanh Đào thấy bội phục mình, bội phục mình đã tài cao mà gan lại lớn, chắc là khi ấy cô đã bị Tống Gia Mộc chọc cho tức đến điên người, bởi vậy nên cô mới có dũng khí bắt chuyện với Trần Thời Dữ trước nhiều người như thế:)
Đội ngũ tạo mẫu bận rộn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng đã xác nhận được lễ phục tham gia buổi tiệc.
Là một chiếc đầm dài được cắt may thủ công, các loại hoa văn cánh hoa tơ tằm thật trên đầm cực kỳ trân quý, dùng phương pháp thêu thùa của Pháp mà làm ra, có giá trị là bảy con số, mắt cũng chẳng cần chớp mà đã chọn nó.
Nhà thiết kế Anni cảm thấy Từ Thanh Đào hơi ít nói, cô ấy nói chuyện với cô hòng giúp cho bầu không khí sôi nổi hơn: “Bà chủ, tình cảm giữa cô và tổng giám đốc Trần tốt thật đấy, đơn hàng hết mấy triệu nói đặt là đặt.”
Anni luôn phục vụ cho các quý cô trong giới thượng lưu ở Vân Kinh, cũng đã thấy nhiều cuộc hôn nhân giàu sang, đối với họ mà nói, trang phục độc quyền trị giá vài triệu đúng là không đến mức được xem là giá trên trời, nhưng kiểu người lấy trang phục độc quyền cho vợ mặc hằng ngày như Trần Thời Dữ thì lại vô cùng hiếm hoi.
Cô ấy đã để ý đến viên kim cương hồng trên ngón áp út của cô.
Anni cũng từng nghe nói rằng, trong hội đấu giá tư nhân nào đó ở Paris, Trần Thời Dữ dùng số tiền lên đến chín con số để mua viên kim cương hồng phấn có độ tinh khiết hiếm thấy trên thế giới về, sau này không thấy xuất hiện trên tay của quý cô nào, thì ra là nhẫn kết hôn mà anh mua về để dỗ dành vợ.
Hôn nhân giả chốn hào môn cô ấy đã trông thấy rất nhiều rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Anni nhìn thấy kiểu người giàu có thâm tình như Trần Thời Dữ.
Nghe được lời mà Anni nói.
Lòng Từ Thanh Đào chợt nghẹn lại, cô ấy nhìn đâu ra mà thấy cô và Thời Tiểu Dữ tình cảm tốt vậy??
Nhưng, không thể không nói rằng, tấm lòng kẻ làm công ăn lương phải trái lòng tâng bốc khách hàng của Anni, đã làm Từ Thanh Đào thấy đồng cảm sâu sắc.
Cũng là người làm công thì cần gì phải làm khổ người làm công:)
Lăn qua lộn lại tầm hai tiếng mới xong xuôi.
Từ Thanh Đào cảm thấy mình tăng ca cả ngày cũng không mệt mỏi như bây giờ.
Nghe Anni bảo mấy quý cô ở Vân Kinh ngày nào cũng “lăn lộn” hăng hái như thế này, cô không nhịn được mà thấy bội phục họ từ tận sâu đáy lòng mình.
Sau này cô quyết không lên mạng ngưỡng mộ mấy quý cô nhà giàu người ta được sống cuộc sống nhẹ nhàng nữa, vì nhìn vậy thôi chứ họ còn mệt mỏi hơn người làm công ăn lương như bọn cô:)
Vừa hoàn thành xong tạo hình thì Trần Thời Dữ cũng đã về, khoảnh khắc nhìn thấy Từ Thanh Đào bước ra, hơi thở của anh thoáng ngừng lại.
Cô mặc một chiếc đầm màu trắng, mặt được điểm tô bằng một lớp trang điểm hơi đậm hơn so với ngày thường, thợ trang điểm tư nhân cao cấp có tay nghề cao thâm hơn cô – lớp trang điểm cũng cao tay hơn cô tự làm gấp trăm lần, gần như đã phác họa ra hết tất cả mọi vẻ đẹp trên gương mặt vốn dĩ đã xinh đẹp tuyệt trần của cô, dưới ánh nắng, cô đẹp đến rung động lòng người.
Đây là gương mặt sinh ra vì sân khấu.
Sinh ra đã nên được đứng dưới ánh đèn sân khấu, hưởng thụ tiếng vỗ tay và hoan hô của ngàn vạn người trước bức màn sân khấu.
Anh nhìn một lúc, không hiểu sao bỗng nhớ lại lần Từ Thanh Đào chê thẩm mỹ “thẳng nam” của anh.
Thế là anh gật đầu, đưa ra lời đánh giá ngắn gọn: “Đẹp lắm.”
Từ Thanh Đào nghe xong thì oán thầm trong lòng, keo kiệt ghê, chỉ khen cô có hai chữ thôi à?
Thử hỏi mà xem, có ai không biết trông cô rất xinh đẹp không?
Đang định hỏi Thời Tiểu Dữ rằng, chẳng lẽ anh không thể khen thêm vài chữ hay sao, chẳng lẽ cô ăn diện hết hai tiếng đồng hồ mà chỉ giống như đang cầu nguyện thôi ư?
Thì cô nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Xem như là cũng xứng với tôi.”
…
Ờ.
Tôi cảm ơn anh nhiều, đúng là khi tự khen mình thì mới nhiều hơn năm chữ:)
…
Mười một giờ trưa, trước cổng nhà hàng Giang Tân, không khí cực kỳ tưng bừng, hai bên đặt những lẵng hoa lớn lộng lẫy.
Và cả dòng chữ nổi bật trên đèn LED ở cổng “Mừng ngày kết đôi của anh Tống Gia Mộc và chị Trình Gia Di”.
Vì chân Trình Gia Di không tiện nên cô ta tiếp đón khách khứa trong sảnh tiếp khách của nhà hàng.
Chỉ có mỗi mình Tống Gia Mộc đứng trước cổng nhà hàng nghênh đón khách khứa, có cả Đường Tuyên sợ anh ta bận không lo xuể nên sang giúp.
Là người mới có tài đầy hứa hẹn trong giới tài chính, còn là nhân tài tiếng tăm lẫy lừng, trừ người nhà và bạn bè đến hiện trường lễ đính hôn ra, thì có vài ông lớn và khách hàng trong giới tài chính tới đây tham dự.
Chắc do quãng thời gian này quá bận rộn xử lý những chuyện mua bán và sáp nhập, nên quầng thâm dưới mắt Tống Gia Mộc lộ ra rất rõ, đã đứng trước cổng suốt cả buổi sáng, nhưng vì nhiều lần nhìn vào điện thoại và đồng hồ đeo tay, anh ta lơ là đến nỗi Đường Tuyên cũng nhận ra người bạn này của mình hơi bất thường.
Nhớ đến bức thư mời dự lễ đính hôn gửi cho Từ Thanh Đào.
Lòng Đường Tuyên hiểu rõ, vỗ vỗ vào vai Tống Gia Mộc: “Cậu yên tâm, dù Từ Thanh Đào không hiểu chuyện đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không thể đến gây rối lễ đính hôn của cậu đâu.”
Cùng ở trong một giới cơ mà.
Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng qua Từ Thanh Đào chỉ là một phóng viên nhỏ mới vào nghề mà thôi, thế thì cô sẽ gây ra được sóng gió gì?
Hình như Đường Tuyên lại nhớ đến điều gì đó, anh ta bảo: “Người anh em à, cậu tự tin vào bản thân mình đi. Cô ấy nói mấy lời giận dỗi rằng mình đã kết hôn mà cậu cũng tin cho được cơ à, dù Từ Thanh Đào có xinh đẹp hơn nữa, thì cô ấy cũng không thể tìm ra được người đàn ông nào tốt hơn cậu đâu.”
Không khéo là, Đường Tuyên vừa dứt lời, kế bên anh ta đã truyền đến giọng nam lạnh lùng: “Thế à?”
Tống Gia Mộc chỉ cảm thấy giọng nói này nghe hơi quen quen, anh ta quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Trần Thời Dữ.
Nhưng, ánh mắt mà anh nhìn anh ta mang theo sự lạnh lẽo.
Đôi mắt phượng vốn đã bạc bẽo nay trông càng lạnh lùng muôn phần, dùng phong thái ung dung, anh chậm rãi nói: “Sao tôi cảm thấy tôi cũng tốt lắm.”
Hình như Tống Gia Mộc nhận ra điều gì đó, anh ta nhìn về phía bên phải, người con gái anh ta ngày đêm mong nhớ đang đứng sóng vai cùng với Trần Thời Dữ.
Ánh nhìn dần hạ xuống, đúng lúc nhìn thấy đôi nhẫn kết hôn được tạo ra từ cùng một nhà thiết kế trên ngón áp út tay cô và Trần Thời Dữ.