Nhóm đời sống của diễn đàn nào đó: [Hôm đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, bạn trai nói có việc nên không đến được, tôi có nên chia tay anh ta hay không?]
Lầu 1: Vậy mà còn không chia tay á hả, định giữ lại để ăn Tết sao?
Lầu 2: Không những phải chia tay, mà còn phải treo căn cước công dân, hộ khẩu, đơn vị làm việc lên, để chị em biết đường mà né xa tên đàn ông tồi tệ này.
Lầu 3: Không đến nỗi nào mà, lỡ đâu người ta có việc quan trọng không đến được thật sao?
Bài đăng chỉ có lác đác vài ba bình luận, đến tận mấy phút sau, chủ bài đăng đã xuất hiện và trả lời bình luận cuối:
“Lý do anh ấy không đến là vì anh ấy vừa tuyên bố muốn đính hôn với bạn gái cũ, à, bạn gái cũ anh ấy là chị của tôi. Như vậy có tính là quan trọng không?”
Một hòn đá dấy lên ngàn lớp sóng, trong nháy mắt, lượng bình luận tăng vọt:
“??? Lễ tình nhân mới qua cách đây không lâu mà nhóm đời sống lại tăng điểm nữa rồi à?”
“Loại người gì mà nát thế? Đã nói chị em là đừng nhặt đàn ông từ trong thùng rác ra rồi mà??”
“Chắc là đang bịa đặt nhỉ. Tác giả Tấn Giang lại đến nhóm đời sống viết văn câu like đấy à?”
Thấy được bình luận cuối cùng, mặt Từ Thanh Đào vô cảm mà ấn like, khẽ nhếch môi: “Nếu là bịa chuyện thì tốt quá.”
Dù sao thì vào hôm nhận giấy kết hôn cũng đã bị bạn trai đá, nếu không phải đích thân cô đã trải nghiệm thì cũng khó lòng mà bịa ra nổi câu chuyện khó tin đến thế.
Rõ ràng là tháng năm ở Vân Kinh chỉ mới vào đầu hạ, nhưng Từ Thanh Đào lại cảm nhận được cơn ớn lạnh ập vào làm cả người cô lạnh ngắt từ đầu tới chân. Trước cổng Cục dân chính, mấy đôi người yêu nườm nượp kéo nhau đến lãnh giấy chứng nhận, gương mặt họ tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc. Cách đây không lâu, Từ Thanh Đào còn là một trong số đó.
Cô cố ý xin nghỉ và lùi công việc lại, ngập tràn niềm vui mong chờ bạn trai nguyên một buổi sáng, sau khi đứng đến nỗi tê mỏi hết cả chân, thì lại bất ngờ chờ được tin bạn trai quay lại với bạn gái cũ.
Tin này đã giáng thẳng một đòn vào đầu làm cô thấy choáng váng và hoa mắt, chấn động cả nhà, dạ dày sôi trào dâng lên cơn buồn nôn.
Thoáng chốc, không biết là do cô đang nằm mơ, hay là Tống Gia Mộc đã điên mất rồi.
Cả cái Vân Kinh này, ai cũng biết cô đã theo đuổi Tống Gia Mộc rất nhiều năm, từ hồi cấp ba đến khi đại học, biết bao nhiêu người ngầm chê cười cô “mặt nóng dán mông lạnh” [*], chờ xem chuyện cười của cô.
[*] Mặt nóng dán mông lạnh: chỉ một người dù nhiệt tình, nồng nhiệt với đối phương nhưng đối phương chỉ thể hiện sự lạnh nhạt, hờ hững.
Mối tình nữ theo đuổi nam “hữu chí cánh thành” nhưng lại không được mọi người coi trọng này sắp chạm đến thành công, nhưng rồi, lại “thành công dã tràng”. Hôm hẹn đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn thì bị đá, cái tên Tống Gia Mộc này chỉ cần hạ xuống một cái bạt tai là đã có thể làm mặt cô sưng vù hết cả lên.
Nhiều năm qua, Từ Thanh Đào cứ ngỡ anh ta là nam thần lạnh lùng cao quý, là đóa hoa ở nơi cao xa vời vợi không thể bỡn cợt, chỉ có thể nhìn từ xa.
Mãi đến khi nãy, khi nhận được bức ảnh mà bạn thân gửi đến, cô mới biết, hoá ra anh ta lạnh nhạt xa cách chỉ là vì chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi.
Thì ra Tống Gia Mộc cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều ai đó như châu báu.
Trong ảnh, Trình Gia Di ngồi trên xe lăn, ngay cả đôi chân tàn tật cũng không làm ảnh hưởng gì đến sự trang nhã dịu dàng của cô ta, nhẫn kim cương ở ngón áp út tinh tế lộng lẫy cùng tỏa sáng bên chiếc nhẫn trơn trên tay người đàn ông kế bên. Tư thế hai người thân mật hài hòa, nếu người đàn ông bên cạnh chị gái không phải là anh bạn trai sắp cùng cô đi lãnh giấy chứng nhận thì chắc là Từ Thanh Đào xem xong cũng phải khen một câu “trai tài gái sắc”.
Từ Thanh Đào nhìn chằm chằm vào bức ảnh, dường như cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hy vọng rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý.
Thế nhưng, giây tiếp theo, khi cô làm mới vòng bạn bè thì thấy trạng thái mới của Trình Gia Di, điều này đã hoàn toàn đánh vỡ hoang tưởng cuối cùng của cô.
Chính là tấm ảnh chụp cùng Tống Gia Mộc.
Cùng với một dòng trạng thái thông báo đầy ngọt ngào: [Thuận nước đẩy thuyền, may mà em đợi được anh.]
…
Ha ha.
Cô nói mà, bảo sao cô không chờ được Tống Gia Mộc, ra là đồ đểu này đã đợi để được kết hôn cùng với chị của cô rồi.
Từ Thanh Đào giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể móc thẳng đôi mắt mình ra vì đã nhìn thấy ảnh đôi trai đểu gái hư này thân mật, nhìn hình ảnh này như đã khiến đôi mắt cô bị ô uế.
Đúng là tình cảm còn bền hơn cả thép, không buông không bỏ, tình yêu gương vỡ lại lành, sao “Tiền nhiệm 3” không tìm hai người này diễn đi cho rồi?!
Từ Thanh Đào có ngoại hình xinh đẹp tinh tế, dù có giận dữ thì vẫn khiến người ta cảm thấy như cảnh đẹp ý vui. Lông mày không vẽ vẫn đậm, môi không tô vẫn hồng, sống mũi cao thẳng, khí chất vượt trội, tỉ lệ cơ thể cực chuẩn, thon dài lại đầy đủ điện nước, trái ngược hoàn toàn với tướng mạo trong trẻo, lạnh lùng và nhạt nhẽo của Trình Gia Di, cô thuộc kiểu đại mỹ nữ chuẩn mực trong sách giáo khoa, dù có quăng vào giới giải trí thì vẫn xinh đẹp tuyệt trần.
Cho nên, chỉ dựa vào nhan sắc, việc cô không đi vào mà chỉ đứng trước cổng Cục dân chính cả một buổi sáng đã thu hút kha khá ánh nhìn từ người qua đường.
Loáng thoáng còn nghe được vài tiếng thảo luận:
“Đứng nguyên cả buổi sáng rồi, sao vẫn chưa vào vậy nhỉ?”
“Không lẽ là bị cho leo cây rồi.”
“Trời đất, trông xinh thế mà cũng bị bạn trai cho leo cây sao… bạn trai cô ấy bị mù rồi à?”
Nghe đến đây, Từ Thanh Đào dùng gương mặt vô cảm mà bóp dẹp chai nước suối trong tay, như đang bóp vỡ đầu tên đàn ông tồi tên kia vậy, rồi cô cười khẩy.
Đúng vậy.
Không những mù mà còn tệ bạc, còn không biết xấu hổ nữa kia kìa.
Ngày đi lãnh giấy chứng nhận với bạn gái mà cũng dám quay lại với bạn gái cũ ư??
Đây còn là hành động lẳng lơ xưa nay chưa ai làm cơ đấy?
À, bạn gái cũ mà bạn trai tái hợp còn là chị họ ruột của cô nữa kìa.
Từ Thanh Đào đanh mặt gửi ngay bức ảnh thân mật chụp chung của đôi trai hư gái đểu này qua WeChat cho Tống Gia Mộc.
Dằn lại sự ghê tởm, cô chất vấn: [Giải thích.]
Từ Thanh Đào biết, nếu lúc này bản thân vẫn còn tức giận thì nên lấy túi xách mà hung hãn đập vào mặt cái đồ đểu này rồi sau đó tặng cho anh ta một cú đá “đứt đường hương khói”.
Nhưng, trên thực tế, sau khi nhận được bức ảnh này, ngoại trừ lúc đầu cô giận đến nỗi run rẩy cả người ra, thì khi lý trí dần quay lại, cô lại có cảm giác “quả nhiên là thế”.
Chắc là tình yêu cô bỏ ra chẳng đáng tiền, đã theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy rồi nên Từ Thanh Đào hiểu rất rõ, từ trước tới nay, cô chưa từng là lựa chọn số một của Tống Gia Mộc.
Khoảnh khắc ấy, không ít ký ức được khơi gợi lên trong lòng cô, từng cảnh, từng cảnh một, cứ thoáng hiện lên trong đầu Từ Thanh Đào.
Vào hôm sinh nhật mười tám tuổi, anh ta bỏ cô mà ra sân bay rước Trình Gia Di vừa mới về nước, cô ngồi đơn côi lẻ bóng trước chiếc bánh kem sinh nhật.
Trong lễ tốt nghiệp năm hai mươi ba tuổi, anh ta bỏ cô lại một mình chỉ để tham gia sân khấu trở lại đầu tiên sau nhiều năm của Trình Gia Di.
Anh ta nói, đôi chân của Trình Gia Di đã tàn tật nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng thì cũng đã có thể đứng trên sân khấu một lần nữa.
Đào Đào, hy vọng em có thể hiểu.
Nhưng, Tống Gia Mộc lại không biết rằng, cô cũng từng có mơ ước được nhảy múa.
…
Chưa đợi được lời giải thích của Tống Gia Mộc, Từ Thanh Đào đã nhận được cuộc gọi từ tòa soạn tạp chí, phó chủ biên Lôi Minh Hàng nhắc cô đừng quên buổi phỏng vấn chiều nay.
Từ Thanh Đào sực tỉnh, suýt thì cô đã quên mất buổi phỏng vấn nhân vật quan trọng như vậy vào hôm nay.
Đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ đích thân đảm nhiệm vai trò phỏng vấn, Từ Thanh Đào đã chuẩn bị suốt một tuần nay.
Vì để lãnh giấy chứng nhận, cô đã xin nghỉ nguyên một buổi sáng, chiều nay phải tranh thủ quay về đi làm.
Đàn ông hai chân dễ tìm nhưng công việc thì không.
“Đệ nhất kinh tế và tài chính” là tòa soạn báo tài chính vô cùng nổi tiếng trong nước, thành lập vào những năm bốn mươi của thế kỷ trước, tuổi đời lâu dài, nội bộ vững chắc, nằm ở khu thương mại phồn hoa nhất của cả Vân Kinh, diện tích thì chiếm hết cả một tầng lầu trong toà cao ốc Kim Mậu.
Từ Thanh Đào dặm lại lớp trang điểm rồi vội chạy đến công ty.
Mặc dù đã tính toán chắc chắn thời gian cho mọi thứ, nhưng kẹt xe giữa đường vẫn làm cô bị trễ tầm nửa tiếng, không những thế, Lôi Minh Hàng đã không trả lời tin nhắn của cô từ mười phút trước.
Lúc quẹt thẻ vào công ty, không hiểu sao lòng Từ Thanh Đào chợt có dự cảm bất thường.
Đợi đến khi cô đến bàn làm việc lấy tài liệu đã được sắp xếp từ trước, đẩy cửa phòng làm việc của phó chủ biên ra, lúc thấy cả phòng trống không, dự cảm xấu trong lòng cô đã tăng vọt đến đỉnh điểm.
Nghiêm Linh từ phòng giải khát quay lại, thấy Từ Thanh Đào, chị ấy ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Từ, không phải hôm nay em đi lãnh giấy chứng nhận à? Sao về sớm vậy em?”
Chị ấy là chủ biên của bìa báo quốc tế, nhưng Từ Thanh Đào thuộc tổ kinh tế tài chính trong nước, do Lôi Minh Hàng quản lý.
Chỉ là, trông cô xinh đẹp nên lúc cô vào tòa soạn tạp chí từng dấy lên một trận xôn xao, cô cũng có chút danh tiếng, Nghiêm Linh biết cô cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Chiều nay em và phó chủ biên Lôi có cuộc phỏng vấn nên em về sớm. Chị Linh, phó chủ biên đâu rồi ạ?”
Nghiêm Linh kinh ngạc: “Trưa nay Lôi Minh Hàng đã dẫn Dương Hân đến nơi phỏng vấn rồi, em và anh ta có cuộc phỏng vấn nào à?”
Vừa dứt lời, lòng Từ Thanh Đào đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Dương Hân là thực tập sinh vào tòa soạn tạp chí cùng đợt với cô, vì năng lực xuất sắc, vẻ ngoài xinh đẹp, còn cùng tốt nghiệp từ ngôi trường danh tiếng nên họ thường bị đem ra so sánh.
Trong công việc, hai người cũng không thể tránh khỏi cảm giác âm thầm so tài tranh cao thấp.
Ban đầu Lôi Minh Hàng nâng đỡ cô hơn, nhưng sau khi biết cô có bạn trai thì đột nhiên lạnh nhạt với cô, thậm chí, có thể gọi là cố ý gây khó dễ.
Trong phút chốc, đầu Từ Thanh Đào trống rỗng, tất nhiên là mất KPI đã tạo nên đả kích lớn hơn so với việc mất chồng, cô vội vã mở WeChat lên, tìm Lôi Minh Hàng hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng vừa mở khung trò chuyện ra thì cả người cô đã ngây ra như phỗng.
Tin nhắn cuối cùng dừng lại vào tối hôm qua, lời nói của Lôi Minh Hàng mờ ám, mười một giờ khuya mà còn mời cô đến nhà anh ta uống rượu, đúng là đã viết thẳng bốn chữ “ý đồ bất chính” lên mặt.
Tất nhiên là, Từ Thanh Đào chẳng thèm cho anh ta chút thể diện nào, cô từ chối ngay tại chỗ, dẫn đến tình hình lúng túng khi ấy.
Ngón tay do dự dừng lại trên màn hình vài giây, Từ Thanh Đào chán nản buông điện thoại xuống.
Cô đâu có ngốc đâu, cô cũng biết những quy tắc ngầm không thể vạch trần của chốn công sở chứ, cô đã mơ hồ nhận ra lý do Lôi Minh Hàng vô cớ làm khó dễ cô và cố ý cho cô leo cây trong buổi phỏng vấn này.
Trong một ngày ngắn ngủi, cả sự nghiệp và tình yêu đều bị giáng xuống một đòn nghiêm trọng, Từ Thanh Đào cảm thấy cô nên đi viếng chùa.
Nghiêm Linh chú ý đến vẻ ủ rũ chán nản của cô, rồi nghĩ đến đạo đức thối nát của Lôi Minh Hàng, nhìn chung, chị ấy đã đoán ra được đôi chút.
Có lẽ là không cam lòng nhìn người tài bị vùi dập, lần đầu tiên, Nghiêm Linh đưa tay ra giúp đỡ.
Một tấm thẻ nhân viên ra vào của cuộc họp thượng đỉnh tài chính Vân Kinh năm 2022 được đưa đến trước mặt Từ Thanh Đào, theo đó, lời mời của Nghiêm Linh cũng vang lên: “Vừa hay chiều nay em cũng rảnh, chị đang thiếu một phóng viên, đi cùng chị không? Có điều, nếu em biểu hiện tệ quá thì lần sau không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Mắt Từ Thanh Đào sáng rỡ lên, tâm trạng như mây mù tức khắc chuyển sang trời xanh, cô vội vã nhận lấy thẻ công tác: “Cảm ơn chị Linh! Em bảo đảm là chị sẽ thấy hài lòng!”
…
Cuộc họp thượng đỉnh tài chính Vân Kinh do Học viện Kinh tế và Quản lý của Đại học Vân Kinh đứng ra tổ chức, mỗi năm tổ chức định kỳ vào tháng năm tại dinh thự Nam Dương. Về chủ đề của năm nay, bên cạnh mở rộng tài chính, khoa học kỹ thuật tài chính ra thì còn quy tụ cả đề tài thảo luận về khôi phục kinh tế trên toàn thế giới. Công ty truyền thông kinh tế tài chính trong nước đã bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước, tranh thủ giành được xu hướng phát triển mới nhất của giới tài chính để độc chiếm xuất bản trước.
Ngoài chuyên gia tài chính trong nước và các doanh nghiệp ra thì còn mời được không ít học giả tài chính nước ngoài.
Từ Thanh Đào nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất, cô vội dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập các loại tài liệu, cấp tốc viết đầy đủ dàn ý phỏng vấn vào ghi chú.
Nhân lúc Nghiêm Linh vào nhà vệ sinh, cô còn rất được việc mà mua hai ly Americano, sẵn đặt xe luôn, quả nhiên là đã nhận được ánh mắt tán thưởng từ Nghiêm Linh.
Trong lúc chờ xe, Từ Thanh Đào “nước tới chân mới nhảy” cũng không quên học thuộc tư liệu về các ông lớn sẽ tham gia cuộc họp thượng đỉnh tài chính.
Cô nhìn màn hình đọc thầm, đến khi trong đống số liệu này nhảy ra một mẩu tin về cuộc họp thượng đỉnh, tiếng lẩm bẩm im bặt, ánh mắt tràn đầy khó tin của Từ Thanh Đào thoáng đơ ra.
[Tin mới nhất! Cậu chủ tập đoàn Hằng Gia đã về nước, chiều nay tham dự cuộc họp thượng đỉnh tài chính Vân Kinh…]
Nghiêm Linh liếc nhìn màn hình điện thoại, mặt chị ấy hơi kinh ngạc, hỏi cô: “Trần Thời Dữ đã về nước?”
Thân là chủ biên của tạp chí tài chính, Nghiêm Linh không thể không biết nhân vật mới có quyền lực cực lớn trong giới tài chính này. Huống chi Trần Thời Dữ còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hằng Gia giàu có đầy quyền thế ở Vân Kinh, cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn không biết cũng khó.
Nhưng nghe nói anh vừa tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhiều năm chưa từng xuất hiện trong nước, không ngờ lại về nước vào lúc này.
E rằng giới tư bản Vân Kinh sắp có biến rồi.
Nghiêm Linh mệt mỏi thở dài, ngưỡng mộ bảo: “Không biết tòa soạn nào sẽ giành được suất phỏng vấn đầu tiên khi anh ta về nước nữa.”
Dù gì thì cũng là tòa soạn đầu tiên phỏng vấn cậu chủ tập đoàn Hằng Gia, kiểu gì cũng không đến lượt chủ biên nhỏ nhoi như chị ấy.
Trông Từ Thanh Đào như mới hoàn hồn lại, luống cuống tay chân tắt giao diện máy.
Đúng lúc WeChat nhảy ra một tin nhắn, cuối cùng cô cũng đợi được câu trả lời của tên đàn ông tồi kia.
Một giây trước khi nhấn mở tin nhắn WeChat, Từ Thanh Đào cười khẩy, thầm nghĩ: Dù cho anh ta ta có giải thích thế nào thì mình cũng không thèm nghe nữa!
Vừa mở ra xem thì thấy thái độ Tống Gia Mộc còn phách lối hơn cả cô, dứt khoát để lại một câu: [Đang bận. Giải thích sau.]
Cảm xúc trong cô như chẳng cần chuẩn bị gì, lửa giận cứ thế mà lan ra khắp cả đồng cỏ, nổ ầm ầm trong đầu cô, chọc cô tức đến nỗi bật cười.
Đang bận ư??
Có gì bận hơn cả việc đi lãnh giấy chứng nhận với bạn gái? Bận quay lại với bạn gái cũ nên cả thời gian giải thích với cô cũng không có luôn ấy hả???
Thứ cực phẩm cặn bã bạo lực lạnh này, khi phân loại rác chắc cô phải phân anh ta vào loại rác thải độc hại mới đúng chứ nhỉ??
Nếu nói tin nhắn mà Từ Thanh Đào gửi cho Tống Gia Mộc khi sáng vẫn còn mang theo chút hy vọng.
Thì, lúc này đây, sau khi thấy thái độ của Tống Gia Mộc, trong Từ Thanh Đào chỉ còn lại sự thất vọng dài đến vô cùng vô tận.
Bốn năm theo đuổi, yêu nhau một năm, và đổi lại là kết quả thảm thiết lông gà vỏ tỏi rơi đầy đất như thế này.
Từ cấp ba đến đại học, ít nhất thì đoạn tình tay ba này cũng đã khiến họ dây dưa tận năm năm rồi, Từ Thanh Đào đã mệt mỏi đến nỗi sức lực để tức giận cũng chẳng còn.
Suy nghĩ từng lưỡng lự trong đầu cô vô số lần mà nay cứ vậy mà thốt ra.
Chẳng khó khăn như cô đã từng nghĩ:
[Không cần giải thích.]
[Chúng ta chia tay đi.]
Chẳng có ai sẽ mãi mãi đứng ở nơi cũ chờ một người quay đầu.
Từ Thanh Đào nhìn lịch sử trò chuyện, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ mà chặn rồi xóa hết một lượt, sức lực trên đầu ngón tay như sắp nhấn vỡ màn hình.
Nhìn thêm mấy lần là không tôn trọng đôi mắt của mình, xin cảm ơn!
Dường như đã để ý đến tâm trạng của Từ Thanh Đào, Nghiêm Linh cầm ly cà phê và nhướn mày: “Bạn trai à?”
Từ Thanh Đào ngoài cười nhưng trong không cười, sửa lại lời chị ấy: “Bạn trai cũ.”
Nhớ đến hôm nay là ngày Từ Thanh Đào lãnh giấy chứng nhận kết hôn, Nghiêm Linh chợt im lặng một lúc.
“Xin lỗi em. Nếu muốn khóc thì có thể khóc trên đường, nhưng khi đến hiện trường phỏng vấn thì không thể để tâm trạng này còn sót lại nữa.”
Từ Thanh Đào nói: “Em sẽ không khóc.”
Nghiêm Linh nghe nói, khi người ta quá đớn đau thì sẽ khóc không ra nước mắt.
Thế là, ánh mắt chị ấy khi nhìn Từ Thanh Đào lại chứa thêm vài phần cảm thông.
Ai ngờ đâu, ngay giây sau, Từ Thanh Đào chậm rãi cất lời, giọng điệu kiên định: “Bởi vì bút kẻ mắt của em không chống nước.”
Bạn trai có thể về chầu ông bà, nhưng lớp trang điểm mắt tinh tế của mỹ nữ không bao giờ được phép bị tổn hại.
Nghiêm Linh: …
Nói có sách mách có chứng, chị không thể phản bác được.