Edit: Dưa Xanh
- --
Gần đây Giang Bích Nhân có cảm giác chán ăn, luôn ậm ực nôn khan ghê tởm, có mấy lần đang ăn cơm nửa chừng liền không nhịn được chui vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Cô cũng đã xem qua không ít phim truyền hình, nên trong lòng cũng đã mơ hồ có suy đoán. Sau khi đi mua que thử thai trở về, kết quả vậy mà lại trúng rồi.
Chờ đến khi ba ba tan làm, Giang Bích Nhân liền đem que thử thai cầm đến đưa cho ông nhìn xem: "Ba ba, con thật sự mang thai rồi!"
Vẻ mặt Giang Hi Phong không có gì là ngạc nhiên, một tay ôm Giang Bích Nhân vào lòng: "Con như muốn đem ba ba ép khô, mỗi lần tới kỳ nguy hiểm vẫn luôn cày cấy, vậy thì có thai cũng bình thường thôi."
Giang Bích Nhân đỏ mặt, vuốt ve bụng nhỏ: "Trong bụng có tiểu bảo bảo của ba ba, cảm giác thật thần kỳ."
Giang Hi Phong nhìn con gái hồn nhiên ngượng ngùng, ông không nhịn được chế trụ sau ót cô hôn xuống: "Về sau sinh thêm cho ba ba vài đứa nữa được không?"
Giang Bích Nhân hôn đáp lại ông: "Được… Chỉ cần ba ba muốn… Con sẽ nỗ lực mang thai… Ba ba cũng phải nỗ lực nha… Chăm chỉ bắn vào tử cung con nhiều hơn…"
Hai người hôn nhau đến cuối cùng lại biến thành triền miên không dứt.
Điên cuồng lăn lộn cả đêm, ngày hôm sau Giang Hi Phong liền đưa Giang Bích Nhân tới bệnh viện. Sau đó bác sĩ chuẩn đoán rằng cô đã mang thai hơn ba tháng.
Đoạn thời gian này, cô chắc chắn đây là đứa nhỏ của ba ba. Thật tốt quá đi.
Giang Hi Phong ôm Giang Bích Nhân vào trong ngực, vuốt vuốt bụng cô: "Sau khi trở về chúng ta liền chuyển nhà."
Giang Bích Nhân nghi hoặc hỏi: "Vì sao?" Căn nhà hiện tại vẫn rất tốt mà.
"Con muốn cho mọi người đều biết con hoài thai đứa nhỏ của ba ba sao hả?" Giang Hi Phong nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Ở một nơi khác sẽ không ai biết tới quan hệ của chúng ta."
Kỳ thật, Giang Hi Phong trước kia thường xuyên không về nhà, còn hai chị em Giang Bích Nhân thì về cơ bản cũng chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao, đổi nơi ở nói không chừng thật sự sẽ không ai biết bọn họ là cha con.
Giang Bích Nhân đương nhiên đồng ý, khuôn mặt bất giác đỏ lên: "Nói như vậy thì ở trước mặt người khác, con phải kêu ba ba là ông xã, có phải hay không?"
"Thật là thông minh." Giang Hi Phong đặt môi lên trán cô: "Bây giờ con kêu một tiếng nghe xem?"
Sắc mặt Giang Bích Nhân hun nóng, do dự một lúc sau đó nhỏ giọng nói: "... Ông xã."
Giang Hi Phong không nhịn được lập tức nâng cằm cô lên, kịch liệt dây dưa, đầu lưỡi điên cuồng xâm lấn khoang miệng, ra sức tước đoạt mọi ngóc ngách.
Giang Bích Nhân vì bị hôn mà thở hồng hộc, nắm tay nhỏ nhắn đánh nhẹ mấy cái lên người đối phương: "Đừng như vậy, còn đang ở bệnh viện, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ."
Giang Hi Phong nắm lấy tay cô: "Ta hôn vợ của mình thì có gì sai?"
"Ba ba, người thật là…" Giang Bích Nhân đỏ mặt, bị Giang Hi Phong ôm lấy. Sau đó lái xe đưa cô trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, hai người liền bắt đầu làm tình, côn th*t Nhậm Sâm Ngôn cắm vào hoa huy*t Giang Bích Nhân hưng phấn đưa đẩy.
Giang Bích Nhân sung sướng không ngừng rên rỉ: "Ba ba… Ưm a… Nhẹ chút… Ha a… Đừng đem bảo bảo cắm hư…"
Giang Hi Phong cười nhẹ, côn th*t chống tại miệng tử cung, vuốt ve bụng cô: "Bảo bảo, ba ba sẽ nhẹ nhàng thao mẹ con."
Giang Bích Nhân ngượng ngùng rên rỉ: "Ba ba… Ưm a… Như vậy có hơi kỳ quái…"
Sau khi xuất tinh vào trong tiểu huyệt cô, Giang Hi Phong lại tiếp tục len lỏi sờ đến hậu huyệt Giang Bích Nhân: "Bà xã, về sau vẫn là nên thao nơi này đi, miễn cho gây tổn hại đến bảo bảo?"
"Làm ở nơi đó... Thật sự quá kỳ quái..." Sắc mặt Giang Bích Nhân đỏ bừng.
Giang Hi Phong hướng vào bên trong bôi trơn: "Đều đã bị bác trai và anh họ thao lâu như vậy, vẫn còn chưa quen sao?"
Giang Bích Nhân bất chợt sửng sốt, đôi mắt không tự chủ được mà trợn to.
Ba ba… Ba ba, làm sao biết được…?
Giang Hi Phong sờ sờ khuôn mặt của Giang Bích Nhân: "Ta và bác trai con đã nói qua rồi, không sao hết. Nhân Nhân, chúng ta đều là người một nhà, về sau con gả cho ta, cũng có thể cùng bác trai con làm, không sao hết."
Chuyện này... Như thế nào mà có thể...?
Trong lúc Giang Bích Nhân còn đang khiếp sợ, thì Giang Phong đã làm tốt bước dạo đầu, đem thịt căn cứng rắn đút vào hậu huyệt.
Giang Bích Nhân rên lên một tiếng, lỗ nhỏ bị côn th*t to lớn từng chút xâm nhập, khiến cô không khỏi nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân.
Sau một phen nóng cháy kịch liệt, Giang Hi Phong cuối cùng cũng chịu bắn vào hậu huyệt cô.
Giang Bích Nhân không nhịn được hỏi: "Bác trai ông ấy… Đây là có chuyện gì vậy?"
"Bác trai cũng rất yêu con..." Giang Hi Phong hôn lên tay cô: "Đương nhiên con là vợ của ta, nhưng bất quá anh họ và bác trai sẽ cùng nhau chăm sóc con. Chúng ta là người một nhà mà, đúng không?"
Đầu óc Giang Bích Nhân xoay quanh một đống hỗn độn.
Tối hôm đó, anh họ và bác trai đột nhiên cùng nhau đến nhà cô.
Bác trai nhìn Giang Bích Nhân, tựa như có vài phần bất mãn: "Nhân Nhân, con thế mà lại mang thai đứa nhỏ của ba ba, rõ ràng là bác trai thao con trước, hưm?"
"Đúng vậy." Anh họ cũng áp tới ôm eo Giang Bích Nhân: "Cọng cỏ nhỏ, anh trai cũng muốn em sinh con cho anh."
Giang Bích Nhân luống cuống tay chân. Chuyện, chuyện này là sao... Huhu... Cô vẫn cảm thấy nó hơi kỳ quái...
"Anh à, anh thật sự là đủ rồi đó, ăn cái gì mà bay giấm." Giang Hi Phong nói: "Ai bảo Nhân Nhân thích tôi hơn, có đúng hay không?"
Giang Bích Nhân bối rối, không trả lời.
"Nhân Nhân, đừng sợ." Bác trai ôn nhu mà trấn an cô: "Sẽ làm cho con thật thoải mái."
...
Đêm đó, bác trai, anh họ, còn có ba ba đều vô cùng dịu dàng, làm cũng cực kỳ thoải mái.
Chỉ là... Chỉ là cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng...
Cứ như vậy qua một khoảng thời gian. Có đôi khi cả ba người đàn ông đều sẽ cùng cô làm tình, cũng có khi là hai người, hoặc là để một người đơn độc ở lại đây thao cô.
Dần dần, bộ ngực của Giang Bích Nhân gần như trưởng thành thêm một vòng, bụng cũng càng lúc càng lớn, phồng cao trông thấy.
Giang Hi Phong thao tiến tiểu huyệt Giang Bích Nhân: "Tại sao lại chạy tới cầu ba ba thao?"
Vẻ mặt của Giang Bích Nhân lộ ra biểu tình khó nhịn: "A... Tiểu huyệt rất ngứa..."
"Đã là thai phụ mà còn dâm đãng như vậy, không sợ ta đem bảo bảo thao chết sao?"
"Hô a… Không có biện pháp… Dâm huyệt muốn ăn đại dương v*t… Ưm a… Bởi vì bị dương v*t thao rất thoải mái… Ha a… Xin lỗi bảo bảo… Tiểu huyệt của mẹ quá ngứa… Bảo bảo sẽ tha thứ cho mẹ đúng không… A a…"
côn th*t của người đàn ông đẩy mạnh đến miệng tử cung: "Tiểu gia hỏa đá ta, đây là đang kháng nghị à? Nhưng cũng không thể trách, ai bảo mẹ con quá lẳng lơ nha."
"Còn đang ở trong tử cung của mẹ, mà mỗi ngày đều ngâm mình trong tinh dịch, không biết sinh ra sẽ thành cái dạng gì?"
"A… Ưm a… Ông xã… Ba ba… Con tới a a a ——!" Giang Bích Nhân thét lên một tiếng thất thanh, nhũ tiêm trương lớn, phun ra tia sữa.
"Sướng thành như vậy sao?" Giang Hi Phong cúi người xuống, ngậm lấy đầu v* cô liếm mút dòng sữa mẹ ngọt ngào: "Sau này sữa đều phải cho ta uống, không được phân cho bảo bảo, nhớ chưa?"
Giang Bích Nhân dâm mị rên rỉ: "Ưm a… Sao lại như vậy… Ha a… Bảo bảo… A a… Cũng quá đáng thương rồi…"
"Đứa nhỏ đó còn không phải là dùng t*ng trùng của ta mà sinh ra à? Không có ta thì sẽ có nó sao? Vậy thì nó cần uống sữa của con làm gì? Nó có thể thao cho con sướng như vậy không?" Giang Hi Phong ở một bên tàn nhẫn thao, một bên mạnh mẽ xoa nắn vú cô, dùng sức mút sữa.
"A a a… Núm vú sắp rớt ra rồi… Hức a… Nhẹ chút…"
"Còn muốn cho bảo bảo uống sữa không?"
"Không… Ưm a… Không cho nó… A a… Tất cả đều cho ba ba uống… Cho ông xã uống… A a a…"
"A a a… Tới… Lại tới a a a ——!"
Buổi chiều, bởi vì bên công ty ba ba có việc nên đối phương đã đi rồi. Mãi cho đến buổi tối vẫn chưa trở về.
Nhưng Giang Bích Nhân cũng không phải chịu cảnh cô đơn tịch mịch, vì bác trai đã đến tìm cô.
Giang Bích Nhân quỳ lên trên giường, dẩu mông, hậu huyệt bị bác trai hoàn toàn xâm nhập, thao đến cô gái nhỏ cả người run rẩy, không ngừng rên rỉ lãng kêu.
"Nhân Nhân, sau khi đứa trẻ này được sinh ra, thì cũng sinh cho bác trai một đứa đi."
Hai mắt Giang Bích Nhân mơ hồ không rõ, đại não bị khoái cảm to lớn hoàn toàn chiếm cứ: "Ưm… Được… Ách a… dương v*t lớn của bác trai thật tuyệt… A a… Con rất thích… Phải sinh đứa nhỏ cho bác trai… Chờ bảo bảo sinh ra… Ưm a… Liền lập tức sinh đứa nhỏ cho bác trai… A a a…"
"Nhân Nhân ngoan." Bác trai nhẹ nhàng xoay người Giang Bích Nhân qua, vừa thao vừa ngậm lấy vú cô liếm mút: "Vú lại lớn hơn rồi."
"Ưm a… Vú thật thoải mái… Bác trai… A a… dương v*t quá sâu… Ha a… Nhẹ chút…"
"A a a… Tới… Lại tới nữa a a a ——!"
...
Cứ như vậy mà qua một tháng, Giang Bích Nhân rốt cuộc cũng đến ngày dự sinh. Đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, là một đứa bé trai.
Trong thời gian ở cữ Giang Bích Nhân được chăm sóc vô cùng tốt, sữa mẹ mỗi ngày đều bị ba người đàn ông thay nhau hút khô, bảo bảo vẫn luôn phải uống sữa của người khác.
Cô vừa ra cữ, bác trai và anh họ đã gấp không chờ nổi mà đè cô xuống giải tỏa, song huyệt trước sau đều bị côn th*t lấp đầy.
"Nhân nhân, lần này nhất định phải hoài thai bảo bảo của ta." Bác trai ấn sâu vào trong tử cung cô, phóng thích nùng tinh đặc sệt.
"Này cũng không nhất định đâu, con cũng bắn hai lần mà..." Giang Thần Hợi vừa thao vừa nói: "Phải xem trứng của cọng cỏ nhỏ thích t*ng trùng của ai hơn."
"Nhân Nhân, con muốn mang thai đứa nhỏ của ai?"
"A a a… Đều muốn… Bác trai… Ưm a… Anh trai… Tất cả đều phải bắn ở bên trong… Ha a… Lại tới a a a ——!" Giang Bích Nhân thét lên, đây đã không biết là lần thứ mấy cô cao trào. Hai cái huyệt trước sau gắt gao co rút, phun ra lượng lớn d*m thủy, cả người cô hiện tại run rẩy giống như bị điện giật, vú lớn bị bác trai xoa niết cũng không nhịn được mà trào ra tia sữa.
...
Bởi vì Giang Bích Nhân đã sinh cho Giang Hi Phong một đứa con, dưới sự kháng nghị của bác trai và anh họ. Giang Hi Phong mỗi lần muốn thao tiểu huyệt Giang Bích Nhân đều phải mang áo mưa, cho đến khi Giang Bích Nhân tiếp tục mang thai.
Mỗi lần tới kỳ nguy hiểm thì bác trai và anh họ đều sẽ ở lại đây thao cô, thay phiên lấp đầy tử cung. Sau ba tháng, Giang Bích Nhân lại lần nữa mang thai.
Bọn họ suy tính thời gian, nhưng cả hai người đàn ông đều bắn cách thời gian mang thai không xa, cho nên cũng chẳng biết là con của ai, chờ tới khi sinh xong sẽ đi làm xét nghiệm ADN.
Giang Bích Nhân vác bụng to, bị bác trai tách hai chân ra tàn nhẫn thao cô.
Nhũ phong tuyết trắng cũng được bàn tay to lớn nắm chặt xoa bóp, thỉnh thoảng cúi đầu há mồm mút sữa bên trong.
Trước đây khi đang ở thời kỳ cho con bú, anh họ không biết tiêm cho cô thứ gì, mà từ đó về sau, sữa của cô rốt cuộc không dừng được, mỗi ngày đều sẽ căng trướng lợi hại.
Vậy nên mặc áo ngực rất khó chịu. Nhưng nếu không mặc, thì đầu v* sẽ cương cứng, sữa tràn ra làm ướt áo, nhìn cực kỳ dâm mĩ.
Cũng may có ba người đàn ông mỗi ngày đều hút sữa giúp cô.
Giang Bích Nhân bị bác trai thao không ngừng rên rỉ, đầu bị khoái cảm xoay đến mơ mơ màng màng, cô cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt, ký ức thời đi học dần dần trở nên mơ hồ…
Hức a… Chờ sau khi sinh đứa nhỏ này, lại phải lập tức tiếp tục mang thai… Bởi vì cô đã đồng ý phải cho mỗi người bọn họ một đứa con… Ưm a... Nhưng bọn họ không biết đủ… So với ý định muốn cô sinh nhiều thêm hai đứa… Ha... Thì ba người đàn ông càng muốn thừa dịp cô còn trẻ, sẽ cho cô mang thai thật nhiều… Sinh cho bọn họ một đám nhóc con...
- -----------------------------
Hoàn chính văn.P/s: Tác giả:Thà vui sướng mà ngu ngốc thay vì thanh tỉnh trong đau đớn.Cho nên tôi cảm thấy đây cũng được coi là HE, dù sao nữ chính cũng thật vui vẻ mà đúng không. Xem như người ngốc có phúc của người ngốc.Còn về ngày chân tướng được phơi bày... Áng chừng sẽ không có đâu, mặc dù có văn cũng sẽ không viết. Chỉ cần khiến cho nữ chính vẫn luôn hạnh phúc.Cuối cùng cũng kết thúc, tôi viết thịt tới sắp chết lặng rồi ╰(:з╰∠)_Nội dung truyện hơi bug một chút mong mọi người đừng để ý, ví dụ như nữ chính đang mang thai mà còn "bạch bạch bạch" kịch liệt như vậy không sợ sinh non sao. Vì đây là truyện người lớn phi logic, phục vụ thịt là chủ yếu, xin cảm ơn.