Edit: Dưa Xanh
- --
Bữa tiệc sinh nhật của Ngô Tiểu Kiều được tổ chức tại biệt thự nhà cô, cô gái này có quan hệ rất rộng rãi, cho nên người đến dự sinh nhật hiển nhiên cũng rất nhiều.
Sau khi Giang Bích Nhân đến nơi, cùng Ngô Tiểu Kiều chào hỏi một tiếng. Tiếp đó đưa quà tặng cho đối phương, trước khi hai người kịp hàn huyên vài câu, thì chủ nhân của bữa tiệc là Ngô Tiểu Kiều đã bị một đống bận rộn kéo đi.
Giang Bích Nhân đi dạo xung quanh, tham quan cách bày trí của nơi này.
Chủ đề của buổi sinh nhật hôm nay chính là vũ hội hóa trang, Giang Bích Nhân khi đến đây đã được đưa trước một chiếc mặt nạ che mắt. Cô liếc nhìn khắp nơi nhưng không không biết ai là ai, tự hỏi liệu trong đây có người mà cô quen biết hay không.
Người tới nhìn qua cũng đã khá đông đủ, tiệc sinh nhật cũng nên bắt đầu rồi. Điều hòa trong biệt thự được bật lên hết mức, Ngô Tiểu Kiều đeo chiếc mặc nạ long lanh màu lam sáng và mặc một chiếc váy sequin ngắn đứng trên sân khấu, nói một đoạn mở màn, sau đó tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.
"Mọi người không cần gò bó, cứ tận tình chơi thỏa thích đi. Toàn bộ tuấn nam mỹ nữ có mặt ở đây đều là bạn của tôi. Nếu nhìn vừa mắt muốn chơi 'four one nine' [*], thì chúng tôi liền cung cấp phòng ở!"
[*] Four one nine = 419: tình một đêm.
Giang Bích Nhân nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Ngô Tiểu Kiều, 'four one nine' là cái gì vậy?
Đang suy nghĩ miên man thì cô đột nhiên cảm thấy có người nắm chặt lấy bàn tay cô, rồi kéo vào toilet tầng một.
Giang Bích Nhân ngây ngốc hỏi: "Anh là ai?" Người kéo cô là một người đàn ông cao lớn mang mặt nạ đen.
Nghe được câu hỏi của cô, người đàn ông vươn tay tháo mặt nạ ra: "Em thật là nhẫn tâm, xóa Wechat còn kéo anh vào danh sách đen. Hiện tại gặp mặt còn làm như không quen biết anh, tốt xấu gì thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em nha."
Giang Bích Nhân hơi hơi trợn to mắt.
Nhậm Sâm Ngôn?
Từ lần đó sau khi ba ba yêu cầu, Giang Bích Nhân liền nói với hắn ta rằng ba cô đã biết chuyện của hai người, vì vậy mà không cho phép bọn họ tiếp tục liên lạc nữa, rồi cô cũng dứt khoát xoá luôn phương thức liên hệ của hắn ta.
Dần dần về sau, Giang Bích Nhân gần như quên mất trong cuộc sống của chính mình từng xuất hiện người tên Nhậm Sâm Ngôn.
"Nếu không phải vì công ty lúc trước nhận một dự án lớn không thể bỏ được, thì anh đã sớm tới tìm em." Nhậm Sâm Ngôn ôm mặt Giang Bích Nhân: "Em sao mà lại vô tình với anh như vậy? Hửm? Dùng ba em để ứng phó với anh? Cái cớ này cũng quá tệ rồi đấy?"
Giang Bích Nhân muốn nói cô không phải đang lấy cớ, nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Nhậm Sâm Ngôn hung hăng chặn miệng, hôn lên môi cô một cái thật sâu.
Giang Bích Nhân buộc phải thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn ta, đối phương tựa hồ như muốn phát tiết hết oán khí trong khoảng thời gian qua, giống như dã thú gặm cắn môi Giang Bích Nhân. Lưỡi hắn luồn sâu vào trong cổ họng cô, đem đầu lưỡi cô lôi ra cắn mút, như muốn một phát nuốt gọn cô.
Nụ hôn vừa dứt, Giang Bích Nhân đã không còn chút sức lực, mềm mại ngã xuống ở trên người Nhậm Sâm Ngôn thở hồng hộc.
Bởi vì hôm nay đến tham gia tiệc sinh nhật nên Giang Bích Nhân đã chọn mặc váy. Lúc này Nhậm Sâm Ngôn chỉ cần một vài động tác liền có thể đem váy và nội y của cô cởi sạch. Sau đó gấp gáp mà ngậm lấy một bên vú cô, một bên véo niết âm đế, một bên còn lại đưa ngón tay đút vào tiểu huyệt.
Giang Bích Nhân không nhịn được kêu ra tiếng: "A a… Nhẹ chút… Ha a… đầu v* muốn rớt ra rồi… Ưm a…"
Nhậm Sâm Ngôn thấy vậy đưa thêm hai ngón tay nữa cắm vào tiểu huyệt ướt át, thô bạo mà nhanh chóng khuếch trương.
Giang Bích Nhân bị cắm không ngừng rên rỉ, thử ngăn cản Nhậm Sâm Ngôn, nhưng lại bị hắn ta dễ dàng kìm hãm: "Em muốn mọi người đều tới vây xem sao hả tiểu tao hóa? Muốn để Tiểu Kiều nhìn xem bạn trai cô ấy thao em như thế nào?"
Giang Bích Nhân bị lời nói của đối phương kích thích, tiểu huyệt lại bắt đầu chảy nước, nhưng ngoài miệng cô vẫn không ngừng cự tuyệt: "Ưm a… Không… Không được… Ha a… Em đã đồng ý với ba ba… A a… Là sẽ không liên lạc với anh nữa…"
Nhậm Sâm Ngôn tách hai chân cô ra: "Em không nói anh cũng không nói thì ai sẽ biết đây? Anh đã ăn chay vài tháng rồi, để cho anh vào đi."
Hai chân Giang Bích Nhân bị Nhậm Sâm Ngôn mạnh mẽ tách ra, sau đó để côn th*t thô cứng nhắm ngay lỗ nhỏ, hung hăng thúc một cái thật mạnh.
Nhậm Sâm Ngôn thỏa mãn mà thở dài một tiếng: "Cuối cũng vào được rồi, mấy tháng nay anh đều suy nghĩ đến nó. Hôm nay lão tử nhất định sẽ thao nát tiện huyệt này." Nói xong, hắn liền đem Giang Bích Nhân đặt lên bồn cầu, ấn đùi cô bắt đầu nhanh chóng ra vào.
côn th*t to lớn chạm đến miệng tử cung, Giang Bích Nhân không nhịn được rên rỉ: "Ưm a… Nhẹ… Nhẹ chút…"
Nhậm Sâm Ngôn trong ngoài phối hợp mà cuồng thao, giống như đóng cọc mà từ trên đâm xuống thô bạo đụng phải miệng tử cung nhắm chặt.
Nhậm Sâm Ngôn thật sự quá độc ác, đến mức Giang Bích Nhân phải thốt lên khi bị đối phương va chạm, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị phá nát không thành câu.
Miệng tử cung tê dại khuây khỏa ngày càng lợi hại, sau một cú đâm có lực, cả người Giang Bích Nhân liền run rẩy đạt tới cao trào.
Mà Nhậm Sâm Ngôn bên này không chút mảy may thương tiếc, ngược lại còn nhanh chóng nắm bắt cơ hội ra sức đảo lộng miệng tử cung, mạnh mẽ đâm mở nó trong lúc cô gái cao trào, vô tình mà đem quy đầu cứng rắn khảm sâu vào cổ tử cung non mềm yếu ớt.
Khiến cho Giang Bích Nhân choáng ngợp, bởi đợt cao trào trước đó còn chưa kịp thích ứng thì một đợt cao trào khác lại kéo đến. côn th*t cắm trong tiểu huyệt không chút lưu tình mà tàn nhẫn cắm sâu vào tiểu tử cung mẫn cảm. Cả người cô giống như bị điện giật không ngừng run rẩy, đôi tay chống lên bồn cầu, các khớp xương đều đã trở nên trắng bệch, cô không nhịn được thét lên một tiếng, âm thanh quyến rũ mị hoặc đến cực điểm: "Ưm a… Lại tới… Huhu... Không được… Tiểu tử cung còn đang cao trào… A a a... Không thể đi vào… dương v*t vì sao… Còn hướng vào bên trong mà thao… Ưm… Nếu cứ như vậy… Thì sẽ luôn cao trào… A a… Lại tới nữa... Sẽ chết… Hức… Nhất định sẽ chết… Bị đại dương v*t thao chết… A a a..."
Lúc này, Giang Bích Nhân nghe thấy tiếng động từ bên ngoài: "Sao WC lại khóa rồi?"
"Có người ở bên trong làm bậy, vừa rồi cậu không nghe thấy tiếng của người phụ nữ kia kêu à, quả thật dâm đãng không chịu được, làm tôi muốn phá cửa xông vào thao chết tao hóa lẳng lơ."
"Đệch, mới đó mà đã gấp không chờ nổi, bữa tiệc mẹ nó chỉ vừa có bắt đầu."
"Vậy nên tôi mới nói bên trong nhất định là một tiểu tao hóa, cậu nghe một chút liền biết tình hình chiến đấu bên trong kịch liệt như thế nào, tao hóa này kêu lớn tiếng như vậy, khiến cho tôi cũng cứng luôn rồi."
Giang Bích Nhân nghe âm thanh bàn tán bên ngoài, vẻ mặt không khỏi đỏ bừng xấu hổ. Mà Nhậm Sâm Ngôn còn đang dùng sức cắm vào tử cung cô với tốc độ cao, cô vốn dĩ muốn kìm chế tiếng rên rỉ, nhưng thần trí thật mau đã bị đảo đến rối tinh rối mù, hiện tại cũng quên mất chính mình đang ở đâu, nhịn không được tiếp tục kêu lên.
"A a a… Nhẹ… Nhẹ chút… A a… Tử cung… Ưm a… Sắp bị đâm thủng… A a…"
"Không… A a… Không được… Huhu… Bụng sắp thủng… Ưm… Cầu xin anh… Nhẹ chút… dương v*t lớn của ông xã… A a a… Tao chó cái không được rồi… Lại muốn tới a a a ——!"
"Ưm a… Ông xã… Đại dương v*t… Quá tuyệt vời… A a… Yêu nhất… dương v*t… A a a… Sẽ bị ông xã... Thao chết..." Giang Bích Nhân bị thao cao trào liên tục, theo tốc độ va chạm ngày càng kịch liệt của đối phương, cô thậm chí còn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Không biết qua bao lâu, côn th*t của Nhậm Sâm Ngôn cuối cùng cũng chôn sâu vào trong tử cung cô bắn ra, từng luồng tinh dịch nóng bỏng đánh thẳng lên vách thành tử cung.
"A a a… Nóng quá… Ưm a… Nữa đi a a a ——!… Ông xã mau bắn tràn đầy đi… Ha a… Tử cung thật trướng… A a… Tinh dịch từ đại dương v*t… Rất thích…"
"Đây chẳng phải là yêu thích dương v*t đến nỗi không bỏ được sao?" Nhậm Sâm Ngôn vỗ vỗ mặt Giang Bích Nhân: "Về sau còn cùng anh liên lạc nữa không? Muốn được anh thao hay không?"
Giang Bích Nhân đắm chìm trong khoái cảm, thân thể tê liệt ngã xuống trên bồn cầu, mắt hạnh trống rỗng trả lời: "Muốn… dương v*t của ông xã là sướng nhất… Phải bị thao… Mỗi ngày đều phải ăn dương v*t… Mỗi ngày đều phải bị ông xã bắn tinh… Bắn đến tử cung tràn đầy… Thích nhất…"
"Như vậy mới ngoan chứ, hiện tại còn muốn ăn dương v*t không?" Nhậm Sâm Ngôn rút vật xấu xí kia ra, dứng trước mặt Giang Bích Nhân.
"Muốn… Muốn ăn…" Giang Bích Nhân nhìn gậy th*t dính đầy tinh dịch trước mặt, liền không chút do dự mà nuốt vào trong miệng, vừa liếm vừa mút, ăn tới tấm tắc rung động.
"dương v*t của anh ăn ngon không?"
Giang Bích Nhân lắc mông, một bên ăn dương v*t, một bên trả lời: "Ăn siêu ngon… Ngô ô…"
Trong lúc Giang Bích Nhân đang chăm chú ăn dương v*t, thì chợt nghe thấy một giọng nam quen thuộc: "Đây là chuyện gì vậy?"
- ---------------------------------