Edit: Dưa Xanh
- --
Giang Bích Nhân không hề hay biết cái ý tưởng này của chính mình có bao nhiêu đáng sợ, càng cân nhắc thì càng cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Nhưng mà cô không biết, Cố Nam Sơn có nguyện ý cùng cô chơi trò này hay không? Bất quá nhìn Cố Nam Sơn ngày thường khá dễ nói chuyện, cho nên hẳn là không thành vấn đề... Đi?
Suy nghĩ rối rắm một hồi, Giang Bích Nhân quyết định vì để có thể được chơi thỏa thích, từ giờ trở đi nhất định phải đối xử thật tốt với Cố Nam Sơn. Thời điểm đem bài tập trả lại cho hắn, cô còn thân thiết tặng kèm thêm một nụ cười ngọt ngào.
Cố Nam Sơn sửng sốt, khoé môi khẽ nhếch: " Nói đi, cậu trừ bỏ mượn chép bài tập còn muốn tôi giúp đỡ cái gì? "
Giang Bích Nhân tròn mắt kinh ngạc, nhanh như vậy đã bị nhìn ra rồi sao?
Giang Bích Nhân cảm thấy việc này thật đúng là không khoa học, cô còn chưa biết nói cái việc đó như thế nào cho tốt, vì thế tránh đi không nói, giả vờ bày ra bộ dáng bất mãn: " Tôi cười với cậu là có việc cần nhờ sao? Không thể đơn thuần mà cười được à? "
Cố Nam Sơn nghe cô nói như vậy mi mắt rung động, sang sảng cười to: " Đương nhiên là có thể, lúc nào cũng hoan nghênh cậu cười với tôi "
Cô không hiểu vì sao cứ cảm giác Cố Nam Sơn có hơi kì quái.
Giang Bích Nhân tự hỏi hai phút, nhưng cũng không đoán được Cố Nam Sơn suy nghĩ cái gì, sau đó cũng mặc kệ gạt qua một bên. Cô đem bài tập đã hoàn thành giao cho đại biểu môn, liền vui vẻ hớn hở đi tìm bạn trai.
" Học Ủy, những phần cậu ghi lại cho tôi thật sự rất hữu dụng nha! Cảm ơn cậu! "
Học Ủy ngượng ngùng mặt đỏ tới tận mang tai, hắn đẩy đẩy gọng kính: " Cậu, cậu có thể sử dụng là tốt rồi "
" Cái kia, tôi muốn hỏi cậu một chút " Giang Bích Nhân ngồi xuống bên cạnh Học Ủy: " Cậu làm như thế nào có thể hoàn thành bài tập a? Tôi đã nỗ lực hết sức rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có làm xong, luôn phải đi chép của người khác "
" Cái này, cái này... " Học Ủy nhìn qua vô cùng khó xử, điên cuồng đẩy mắt kính, lắp ba lắp bắp mà nói: " Mình không biết... Chắc có lẽ bởi vì mình tính toán tương đối nhanh, không cần phải làm qua nháp nhiều? "
Giang Bích Nhân nhìn ra được Học Ủy căn bản không hiểu nỗi lòng của một đứa học tra như cô, trong mắt rõ ràng như đang hỏi: " Bài tập như thế nào đã nỗ lực mà còn làm không xong? ". Hắn mê mang tìm ra lý do, cũng chỉ hướng cho cô một đao xuyên tim.
" Học thần đều khủng bố như vậy, tại hạ xin cáo từ " Giang Bích Nhân chấp tay ôm quyền, làm bộ đứng dậy.
Giang Bích Nhân vốn dĩ chỉ nghĩ giỡn một chút, nhưng Học Ủy lại cho rằng cô muốn đi thật, luống cuống đem tay cô giữ lại, sau đó lại giống như bị điện giật buông ra.
" Cái kia... Nếu cậu nguyện ý... Có gì mình cũng sẵn sàng giúp đỡ, tùy thời có thể đến tìm mình " Học Ủy cả người căng thẳng, nói năng có chút lộn xộn: " Bài tập chỗ nào không hiểu, mình cũng có thể giải đáp cho cậu "
Giang Bích Nhân mở to đôi mắt trong veo thuần khiết, há mồm hỏi: " Vậy cậu có thể giúp tôi làm bài tập không? "
" Bài tập, bài tập vẫn là tự chính mình làm thì tốt hơn, những kiến thức đó khi thi đều phải dùng, cậu muốn gặp mình lúc nào cũng được, mình giảng lại cho cậu " Học Ủy thật cẩn thận quan sát biểu tình của Giang Bích Nhân, e sợ cô không cao hứng, lại bổ sung thêm một câu: " Nếu, nếu thật sự làm không xong, mình, mình sẽ làm giúp cậu "
Oa nga, kết giao với người bạn trai như này thật đúng là nhặt được bảo vật nha. Giang Bích Nhân đột nhiên đối với chuyện thi vào đại học bùng lên một chút hy vọng le lói.
Chuông vào học vang lên, Giang Bích Nhân về lại chỗ ngồi chính mình, Cố Nam Sơn bên kia đột nhiên mở miệng: " Bài giảng có chỗ nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi, lúc nào cũng được. Hơn nữa, bài tập của cậu tôi cũng có thể làm giúp "
Giang Bích Nhân kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
" Chúng ta ngồi gần, càng thêm thuận tiện trao đổi, có phải hay không? "
- --------------------------------
><Ước gì cũng có người giúp mình làm bài tập như này... Haizz.