Beta: Amouriel
Gọi tên bạn trai cũ khi đang nồng nhiệt, đó là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Không cần nhìn cũng có thể biết, lúc này mặt Chu Tư lạnh như băng.
Tôi có thể giải thích điều gì đây? Bởi vì dù giải thích thế nào cũng là vẽ rắn thêm chân.
Chu Tư dừng lại tất cả động tác, giống như tất cả nhiệt tình vừa rồi cũng chưa từng xảy ra. Nhưng dường như có vô số bong bóng trong cơ thể tôi hỗn loạn, có chột dạ, cũng có ngứa ngáy. Vì thế tôi chủ động hôn môi Chu Tư, có chút ý tứ dụ dỗ anh.
Nhưng Chu Tư là quỷ hẹp hòi, mặc kệ tôi an ủi như thế nào, trực tiếp rút người rời đi, không lưu lại một chút tình cảm.
Cảnh này thật xấu hổ.
Không gian trên xe dù thế nào cũng không thể sử dụng được, tôi đang ngồi trên người Chu Tư định xuống xe, nhưng tay anh lại đặt lên eo tôi, như thể anh ấy không muốn tôi xuống xe.
Tôi nhìn Chu Tư một chút, lại cố ý lắc lắc người, làm nũng nói: “Anh Chu.”
Chu Tư lạnh lùng liếc tôi một cái, còn có chút nhân nghĩa giúp tôi sửa sang lại quần áo lộn xộn, anh rất nghiêm túc hỏi tôi: “Có biết tên anh gì không?”
Cái này còn phải nói sao! Tất nhiên là tôi biết! Dù sao từ khi tôi sinh ra đã quen biết Chu Tư, tuy rằng quan hệ của hai chúng tôi vẫn không tốt lắm, nhưng dù sao tôi cũng coi như là nhìn anh lớn lên. Không đúng, là anh nhìn tôi lớn lên.
Nhưng tình huống vừa rồi, tôi cũng không biết vì sao tôi bỗng nhiên gọi thành tên Trần Chí Thành.
Tôi điên cuồng gật đầu: “Bé Chu Tư!”
Chu Tư vẻ mặt bất đắc dĩ bóp thắt lưng tôi một cái, “Em gọi tôi là gì?”
Tôi lặp đi lặp lại: “Cưng à!”
Chu Tư rốt cục nở nụ cười, nhẹ nhàng hừ một tiếng nói với tôi: “Tiểu hồ ly tinh.”
Tôi nháy mắt với anh, lại cọ cọ trên người anh. Ý tôi là gì? Tôi tin tưởng Chu Tư rất rõ ràng, nhưng anh tự nhiên vững vàng như núi.
Nó không phải là một ngọn núi, sừng sững.
Tôi xám xịt ngồi trở lại ghế phụ, nhưng một ý niệm nào đó trong lòng tôi càng lúc càng mãnh liệt. Điều này giống như liếm thử một miếng kem đột nhiên bị người ta cướp đi, tôi căn bản còn chưa ăn đủ, làm sao cam tâm.
Tôi lén liếc mắt nhìn Chu Tư một cái, mấy lần muốn nói lại thôi. Tôi cũng không có khả năng hiện tại yêu cầu anh lại theo tôi cái gì đó đi, hiển nhiên bầu không khí cũng đã sớm bị phá huỷ
Chu Tư một tay điều khiển vô lăng, tay áo sơ mi khuỷu tay bị anh xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc đẹp mắt.
Anh thậm chí không nhìn tôi, thản nhiên hỏi tôi: “Cái ý tưởng quanh co gì đang diễn ra trong đầu em vậy?”
Tôi vô thức biện minh cho mình: “Ý tưởng quanh co là gì?
Chu Tư nói, “Vậy em đang nghĩ gì vậy?” ”
Tôi muốn phàn nàn, nhưng không dám lớn tiếng, vì vậy lẩm bẩm nói chuyện bừa bãi.
Chu Tư nói, “Anh không nghe rõ. ”
Tôi nói, “Lần cuối cùng anh nói với anh là lần đầu tiên, có thật không?”
Chu Tư nói: “Anh đã cho em một hình tượng rất thích chơi bời sao?”
Tôi nói, “Không phải là… chỉ là, anh thật sự rất giỏi, căn bản không giống lần đầu tiên của anh.”
“Cảm ơn đã khen.”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Còn có, anh không phải nói muốn nói chuyện sao? Bây giờ anh đang nói cái gì vậy? Thật là ghê tởm đưa em đến nơi hoang vu lột sạch ra, sau đó đè em ra ăn xong rồi chạy, đáng ghét….”
Càng nói đến phía sau tôi càng không có sức lực, nhất là khi bắt gặp ánh mắt của Chu Tư.
Chu Tư dừng xe lại, nghiêm túc nhìn đôi mắt của tôi, nhìn thấy cả người tôi sợ hãi, nhưng một câu cũng không nói.
Đây là điều tôi không thể hiểu được, tôi có thể cảm thấy Chu Tư có rất nhiều điều để nói với tôi. Nhưng với tính cách của anh, anh nói anh thành thục ổn trọng không thành vấn đề, nhưng đáng tiếc cái miệng này của anh, mở miệng không nói lời nào để làm gì đây.
Cuối cùng, Chu Tư gọi tên tôi: “Tạ Lệ.”
Tôi ngồi nghiêm chỉnh như một con chiên nhỏ đang chờ đợi sự phán xét.
“Em không cần phải chịu bất kỳ áp lực, cũng không phải vì cảm xúc của anh mà cảm thấy gánh nặng,” Chu Tư nói.
Tôi có chút trượng nhị hòa thượng sờ không ra đầu óc*, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lý giải lời Chu Tư.
*không hiểu được tình huống gì á.
Chu Tư rũ mí mắt xuống, giọng nói trầm thấp: “Dù sao, từ nhỏ đến lớn, em cũng chưa bao giờ để ý đến anh.”
Cái này.
Cái này tôi nên biết nói cái gì bây giờ?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình là một con gái không ra gì, cô phụ tình cảm của Chu Tư.
Chu Tư mở hộp đựng đồ trên xe ra, từ bên trong lấy ra một hộp trang sức nho nhỏ đưa cho tôi: “Lúc đi công tác vô tình nhìn thấy, cảm thấy rất thích hợp với em”
Tôi mở hộp trang sức ra, là một cặp bông tai móng vuốt mèo, đặc biệt tinh tế và đáng yêu. Tôi gần như thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chu Tư đưa tay sờ đầu tôi một chút, giọng nói cưng chiều: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về.”
Chiếc xe khởi động trở lại, ngay sau đó Chu Tư đã đưa tôi trở về nhà.
Sau khi chia tay Trần Chí Thành, tôi bèn chuyển về nhà ở, ba mẹ tôi đối với chuyện này ngược lại rất vui mừng, bọn họ vẫn không thích Trần Chí Thành lắm.
Lúc này trời có mưa, Chu Tư từ ghế lái xuống đưa cho tôi chiếc ô.
Trước khi chia tay, Chu Tư nói với tôi: “Tạ Lệ, nếu em muốn chơi, anh chơi với em, không muốn chơi trực tiếp nói cho anh biết, anh có thể biến mất khỏi thế giới của em bất cứ lúc nào, nhưng em đừng cố ý tránh mặt anh”
Tôi dừng một chút, tôi không biết có thể hiểu rằng tôi không phải chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này, miễn là tôi muốn làm với anh bất cứ lúc nào?
Xong rồi, làm sao tôi có cảm giác Chu Tư nói lời này đặc biệt chua xót vậy…
Tôi nhịn không được muốn bắt đầu mềm lòng.
Tôi nhận cái ô Chu Tư đưa tới, mu bàn tay lướt qua lòng bàn tay nóng bỏng của anh, trong lòng tê dại.
Chu Tư hất cằm về phía tôi “Trời mưa rồi, vào nhà đi.”
Tôi thế nhưng có chút lưu luyến không rời.
Vừa về đến nhà thì gặp ba tôi, ba tôi tinh mắt, hỏi: “Người vừa đưa con về là Chu Tư?”
Tôi kiệt sức.
Ba tôi lại lải nhải: “Tại sao không mời cậu ấy vào ngồi? Nói mới nhớ, ba đã lâu không gặp cậu ấy rồi. Công ty của Chu Tư gần đây phát triển nhanh chóng. Ba ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.”
Không có nhiều người có thể làm cho ba tôi ngưỡng mộ, tôi tò mò: “Anh ấy giỏi vậy sao?”
Ba tôi nói, “Con thậm chí còn không xem tin tức à? Anh ấy vừa được vinh danh là một thanh niên xuất sắc của thành phố đấy.”
Tôi thực sự không chú ý.
Sau khi lên lầu tôi đi tắm rửa, nằm trằn trọc trên giường, trong lòng rất loạn, không thể nói được rốt cuộc là cảm giác gì. Nhưng tôi biết, trong đầu tôi là Chu Tư.
Chu Tư, Chu Tư, Chu Tư.
Người này quả thực âm hồn bất tán.
Vì vậy, vào lúc 12:30 sáng, tôi ma xui quỷ khiến gọi điện thoại cho Chu Tư, giống như ngày hôm đó nhầm tưởng bạn thân và bạn trai cũ của tôi lén lút với nhau.
Điện thoại kết nối, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Tư, vẫn trầm thấp dễ nghe như trước, anh hỏi tôi làm sao vậy?
Tôi mang theo một lòng dũng cảm, nói với Chu Tư: “Chúng ta thử xem sao?”
Chu Tư biết rõ cố vấn: “Thử cái gì?”
Tôi nói, “Thử làm người yêu của nhau”
Chu Tư cười: “Xuống lầu, nói trước mặt anh.”