Tim tôi đập rất nhanh, Tần Tuấn Phi thâm độc nhìn tôi: “Xem ra cô sống cũng không quá tệ, Lạc Tĩnh Văn, cô thật sự đã leo lên được cây đại thụ Trình Dịch Lâm này rồi”.
Tôi nắm chặt cái tàn thuốc, cứng rắn nói: “Nếu biết tôi bấu víu vào Trình Dịch Lâm, anh còn dám tới tìm tôi? Không sợ Trình Dịch Lâm lại tiễn anh vào tù hả”.
Trong nháy mắt mặt mũi Tần Tuấn Phi trở nên méo mó, bàn tay đột nhiên tấn công về phía cổ tôi. Tôi kinh hãi giơ cái gạt tàn thuốc đập về phía người anh ta, chỉ là vào lúc quan trọng, tiếng mở cửa vang lên.
Tần Tuấn Phi ngây ra, còn tôi vui mừng trong lòng, hung hãn đập cái gạt tàn thuốc vào cánh tay anh ta.
Tần Tuấn Phi đau đớn kêu thành tiếng, cửa cũng mở ra.
“Cậu là ai!”, trong nháy mắt cửa mở, chân mày dì Vương liền nhíu lại. Dì ấy vội vàng ném đồ trong tay xuống đất, chạy mấy bước đến bên cạnh tôi, bảo vệ tôi sau lưng.
Tần Tuấn Phi che cánh tay mình, tròng mắt gần như sắp phun ra lửa, tôi bị dọa đến phát run, sợ hãi Tần Tuấn Phi sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì đó, tôi vội vàng muốn cầm điện thoại thông báo cho Trình Dịch Lâm.
“Lạc Tĩnh Văn, cô giỏi lắm”, giọng Tần Tuần Phi lạnh lùng, trợn mắt nhìn tôi.
“Cậu mau đi nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát”, dì Vương hung hăng trợn mắt nhìn anh ta.
“Trung thành bảo vệ chủ?”, Tần Tuấn Phi cười lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy giễu cợt và hận thù: “Lạc Tĩnh Văn, tôi tới là để đưa thiệp mời cho cô. Tôi và Văn Thiến sắp kết hôn rồi, cô hãy đến tham gia đi”.
Tần Tuấn Phi lấy ra từ trong túi một tấm thiệp mời đưa tới, tôi liền cau mày không lên nhận.
Lúc anh ta nói đến đưa thiệp mời, tôi liền nghi ngờ có phải anh ta muốn kết hôn với Cận Văn Thiến không. Không ngờ Trương Mỹ Nga thật sự đồng ý Tần Tuấn Phi ở bên Cận Văn Thiến. Chẳng lẽ ngày hôm đó lời tôi nói ở bệnh viện tư nhân không có tác dụng sao?
“Tôi không đi”, tôi không chút do dự từ chối, căn bản không muốn kéo dài dây dưa với Tần Tuấn Phi.
Tần Tuấn Phi nhướng mày: “Mặc dù chúng ta đã ly hôn rồi, nhưng không đến nỗi xích mích thành thù, nếu cô không tới tôi sẽ nghi ngờ là cô đang ghen”.
“Thiệp mời tôi để đây, đến lúc đó… cô sẽ đi cùng Trình Dịch Lâm chứ?”, Tần Tuấn Phi cười gằn, tiến lên mấy bước đặt thiệp mời lên bàn trà.
Tròng mắt hiện ra mấy phần giễu cợt: “Nhưng, Trình Dịch Lâm liệu có muốn tham gia hôn lễ chồng trước của vợ mình không?”
Không chờ tôi đáp lại, Tần Tuấn Phi liền nghênh ngang rời đi.
Tôi cau mày cầm tấm thiệp kia lên, hôn lễ đã được định vào ba ngày sau, địa điểm lại là khách sạn tôi và Tần Tuấn Phi muốn tổ chức hôn lễ, hóa ra nhà họ Tần lại tổ chức hôn lễ ở nơi trước kia sao?
Tôi phiền não vo tròn tấm thiệp rồi ném vào thùng rác, nhưng trong chốc lát lại không nhịn được nhặt nó lên.
Nhìn tấm thiệp nhăn nhúm kia, chân mày tôi cũng nhíu thành một vòng, tôi muốn đi, đặc biệt là lúc Tần Tuấn Phi nói câu nói kia, khiến tôi rất muốn biết Trình Dịch Lâm có thể đi cùng tôi hay không.
Mặc kệ nói thế nào thì Tần Tuấn Phi đã sắp kết hôn với Cận Văn Thiến, nhưng dù đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn với Trình Dịch Lâm, nhưng rốt cuộc cũng là vì một phần hợp đồng mới ở bên nhau.
Kể từ lúc Trình Dịch Lâm nói muốn cùng tôi chính thức qua lại, đối xử với tôi cũng vô cùng nhẹ nhàng quan tâm, nhưng trong lòng tôi quả thật không chắc chắn, không biết anh có tình cảm với tôi đến mức độ nào.
Tần Tuấn Phi nói tôi là tình nhân của Trình Dịch Lâm, cuộc sống kiểu mẫu của tôi bây giờ không phải như vậy sao? Tôi chỉ là “Làm đúng cương vị” mà thôi.
Trời còn chưa tối Trình Dịch Lâm đã quay về nhà, bởi vì tôi lên cơn sốt, cho nên anh quay về sớm hơn ngày thường.
Tôi nhìn Trình Dịch Lâm, trong lòng tính toán nên mở miệng như thế nào, nhưng không ngờ Trình Dịch Lâm lại nhắc chuyện này với tôi.
“Nếu em muốn đến hôn lễ, vậy thì anh sẽ đi với em”.
Tôi sững sờ: “Dì Vương nói với anh?”
Trình Dịch Lâm lắc đầu: “Chuyện Tần Tuấn Phi kết hôn gần như ai cũng biết, dựa vào tính cách của anh ta, không thể không đến tìm em”.
“Anh khá hiểu anh ta đấy…”, tôi thấp giọng lầm bầm, trong lòng thầm nói ngay cả Tần Tuấn Phi còn cố ý tới chọc giận tôi.
Tình huống như vậy nếu tôi ở quá khứ thì có tính là tự mình rước lấy không?