Tôi nghĩ mình khá bình thường, nếu như nói có chỗ nào đặc biệt thì có thể là ở chỗ mọi điều kiện của tôi đều đặc biệt kém hơn người khác chăng? Tôi nở nụ cười tự giễu, có lẽ là do Trình Dịch Lâm đã gặp qua quá nhiều cô gái vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt cho nên mới cảm thấy tôi có chút đặc biệt.
Cũng may Trình Dịch Lâm không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này mà chỉ nhìn tôi rồi nói: "Nếu như cô muốn học về việc kinh doanh thì nên chăm chỉ mà học. Tôi sẽ đưa cho cô xem một số sách nghiệp vụ trước, chờ sức khỏe của mẹ cô ổn định hơn thì cô hãy đến công ty làm việc đi".
Tôi gật đầu lia lịa, nét mặt lộ ra vẻ phấn khích tột độ nói: "Tôi sẽ làm công việc gì đây?"
Trình Dịch Lâm liếc nhìn tôi rồi ngồi vào bàn ăn, tôi cũng lập tức ngồi xuống đợi anh ta trả lời nhưng chỉ thấy anh ta lẳng lặng gắp một con tôm rồi từ từ bóc vỏ, ngay cả động tác bóc vỏ tôm cũng rất tao nhã.
Tôi cảm thấy rất ngứa ngáy trong lòng nhưng cũng không tiện thúc giục, sau đó lại ngạc nhiên nhìn thấy con tôm được bóc vỏ đã nằm trên cái đĩa trước mặt mình.
Anh ta dùng khăn ướt lau sạch những đốt ngón tay của mình rồi mới nói: "Làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc".
Tôi nghi hoặc nhìn Trình Dịch Lâm, cảm thấy có chút lo lắng: "Tôi không biết gì ngoại trừ y học... à, ngoại ngữ của tôi cũng không tệ, tiếng Anh cấp 6, tiếng Nhật cấp 1, có thể... có thể làm được không?"
Vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nghe có vẻ là một vị trí rất quan trọng, nhưng trong khoản thời gian học đại học tôi hầu như không đi làm thêm, chỉ muốn chăm chỉ phấn đấu học tập để trở thành bác sĩ càng sớm càng tốt. Bây giờ tôi không đi theo con đường đó nữa, thật sự không biết mình có thể làm được gì khác hay không.
“Không thành vấn đề”, Trình Dịch Lâm trả lời tôi mà không cần suy nghĩ, nhưng điều đó khiến lòng tôi càng thêm bất an.
Tôi muốn hỏi thêm về công việc, nhưng Trình Dịch Lâm không muốn nói về nó nữa. Anh ta nói rằng nhà không phải là nơi để nói chuyện công việc cho nên có chuyện gì thì đợi sau này đến công ty sẽ biết, vì vậy tôi chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
Mấy ngày kế tiếp, đầu tiên tôi nói cho Lâm Băng Thanh biết quyết định từ chối ứng tuyển, sau đó tôi ngày ngày ôm theo sách bệnh viện. Việc phải đọc những thuật ngữ chuyên nghiệp khiến cho tôi cảm thấy rất nhức đầu, mặc dù tôi đã có thể nhồi nhét vô số sách y học chuyên nghiệp vào trong đầu nhưng khi đọc những cuốn sách về kinh doanh mà Trình Dịch Lâm đưa vẫn khiến cho đầu óc tôi vô cùng choáng váng.
Tuy rằng học nhồi nhét cấp tốc nhưng trong thời gian này tôi cũng đã hiểu sơ qua được một số điểm quan trọng trong lĩnh vực kinh doanh, hơn nữa còn nắm rõ yêu cầu công việc của mình.
Nói một cách đơn giản thì công việc của tôi là hỗ trợ Trình Dịch Lâm trong mọi công việc của anh ta. Tôi ngay lập tức hiểu ý của Trình Dịch Lâm. Nếu như tôi muốn học cách kinh doanh thì đương nhiên học với anh ta là nhanh nhất.
Nhưng trong lúc tôi đang mong đợi chuẩn bị đến tập doàn Trình Thị làm việc thì Tống Tuyết Mai lại đến một lần nữa.
Lần này không chỉ có Tống Tuyết Mai mà còn có bà nội của Trình Dịch Lâm là Tiêu Truyền Phương cũng đến.
Bà ấy là một người rất có khí chất, tuy đã ngoài 70 nhưng vẫn có phong thái vô cùng duyên dáng trang nhã, bà ấy ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp không hề có dấu hiệu xuống sắc.
So với bà ấy thì tôi thực sự không thể ngẩng mặt lên nổi.
Tôi lo lắng nhìn bọn họ, thầm lo lắng không biết tại sao Trình Dịch Lâm còn chưa trở về, nhưng Tống Tuyết Mai không thể kìm chế được nên đã lên tiếng trước.
"Mẹ, chính là người phụ nữ này đang quyến rũ Dịch Lâm. Mấy ngày trước cô ta còn chạy thẳng đến văn phòng của Dịch Lâm. Mẹ nghĩ xem, tại sao Dịch Lâm lại kết hôn với cô ta chứ? Cô ta thậm chí còn từng ly hôn một lần!", trong lúc nói chuyện Tống Tuyết Mai còn hung hăng liếc nhìn tôi, không hề muốn che giấu sự ghê tởm của bà ta đối với tôi dù chỉ là nhỏ nhất.
Tim tôi thắt lại, chỉ có thể im lặng cúi đầu, có vẻ như mấy ngày qua Tống Tuyết Mai đã điều tra tôi rồi.
Tiêu Truyền Phương nhìn tôi nói: "Tôi là bà của Dịch Lâm, tại sao khi kết hôn với Dịch Lâm cô không đến ra mắt nhà chúng tôi?"
Tôi không biết phải giải thích như thế nào, nhưng may mắn thay Trình Dịch Lâm đã quay lại.
Anh ta tự nhiên bước đến gần tôi và ôm lấy eo tôi, điều đó đột nhiên khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
"Gần đây cháu bận quá không có thời gian lo đến mấy chuyện đó, bà nội, hôm nay bà vội vàng muốn gặp cháu dâu của mình đến thế hay sao?", trên mặt Trình Dịch Lâm nở một nụ cười, không có chút biểu hiện căng thẳng nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!