Nhìn anh ta rời đi, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, hàng lông mày không khỏi nhíu chặt.
Câu nói đó của Trình Dịch Lâm rốt cuộc có ý gì?
Lòng tôi hết sức rối bời, cả một đêm không tài nào ngủ ngon, ngày hôm sau cùng Trình Dịch Lâm tới bệnh viện với hai quầng thâm dưới mắt.
Môi trường trong bệnh viện rất tốt, việc kiểm tra cũng thuận lợi. Bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, dấu hiệu dọa sảy thai mấy ngày trước không hề ảnh hưởng gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm lấy bụng mình, vô thức nhìn về phía Trình Dịch Lâm, sau đó kinh ngạc phát hiện ra đôi môi của anh ta đang nhếch lên thành một nụ cười khi hỏi thăm bác sĩ một số vấn đề cần chú ý trong thai kỳ.
Trình Dịch Lâm thực sự rất để tâm đến đứa trẻ này, không đơn giản chỉ coi nó như “công cụ” thừa kế, đúng không?
Chút vui mừng lan ra trong lòng tôi, sau khi kiểm tra xong một lượt, Trình Dịch Lâm nhận được cuộc gọi nên tới công ty, còn tôi có hẹn với Lâm Băng Thanh, Trình Dịch Lâm gọi điện thoại cho tài xế tới đưa tôi đi.
Tất nhiên tôi không có bất kỳ ý kiến nào về việc này, phải nói rằng tôi và Trình Dịch Lâm là quan hệ hợp tác, anh ta là “chủ thuê”, tôi chỉ là “nhân viên”, không có tư cách đòi hỏi Trình Dịch Lâm phải lái xe đưa đón tôi.
Huống hồ Trình Dịch Lâm thực sự rất bận, hôm nay anh ta có thể cùng tôi đi khám sức khỏe đã đủ khiến tôi cảm động rồi.
Thế nhưng, tôi không ngờ khi tôi đợi tài xế ở cổng bệnh viện thì gặp được Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến.
Trông thấy tôi ở đó, hai người kia cũng không khởi sững người, nhưng sau đó Trương Mỹ Nga đã hùng hùng hổ hổ xông về phía tôi.
“Hay lắm Lạc Tĩnh Văn, tao xem lần này mày trốn đi đâu!”
Lần trước bà ta tới bệnh viện quậy phá làm tôi ngất xỉu, sau đó tôi không hề gặp họ nữa, xem ra người của Trình Dịch Lâm đã ngăn được họ rồi.
Lòng tôi run rẩy, cơ thể vô thức lùi về sau, vệ sĩ canh chừng bên cạnh tôi lập tức xông tới phía trước, túm lấy nắm đấm đang giơ lên của Trương Mỹ Nga.
“Lạc Tĩnh Văn, cô làm gì thế!”, Cận Văn Thiến lớn lối hô ầm lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của người bên cạnh.
Có vệ sĩ nên tôi yên tâm hơn khá nhiều, nhưng vẫn nhìn Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến với ánh mắt nghi hoặc. Bệnh viện tư nhân này là bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé, ngoài khoa phụ sản ra thì chẳng còn khoa nào khác, hai người họ tới đây làm gì?
Tôi thoáng sững người, nhìn thấy tệp hồ sơ giống hệt như của mình trong tay cô ta.
“Mày tới khám phụ sản?”, Trương Mỹ Nga trợn mắt nhìn tôi với vẻ bất ngờ.
Tôi gật gật đầu, nhướn mày nhìn họ: “Hai người cũng tới khám phụ sản sao?”
Tôi ra hiệu cho vệ sĩ buông Trương Mỹ Nga, nhưng đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Trương Mỹ Nga đã ngoài năm mươi rồi, muốn mang thai cũng không dễ dàng đến vậy, huống hồ bà ta mà mang thai thì không thể nào cần Cận Văn Thiến đưa tới đây.
Đáp án đã rõ mười mươi, tập hồ sơ kia chắc chắn là của Cận Văn Thiến.
Bây giờ Trương Mỹ Nga cùng Cận Văn Thiến tới đây, thế nên Cận Văn Thiến mang thai rồi, đã vậy đứa trẻ còn là của Tần Tuấn Phi?
Cận Văn Thiến lập tức khoác tay Trương Mỹ Nga, nhìn tôi với vẻ cảnh giác: “Đúng thế, tôi mang thai rồi, mẹ đưa tôi đi khám thai”.
“Mẹ?”
Tôi phì cười thành tiếng: “Chẳng phải Tần Tuấn Phi vừa ly hôn với tôi đã ngồi tù rồi sao? Các người kết hôn từ bao giờ vậy?”
Mặt mũi Cận Văn Thiến lập tức đỏ nhừ, định lao vào chửi mắng tôi, thế nhưng Trương Mỹ Nga đã túm lấy cô ta.
Trương Mỹ Nga nhíu mày nhìn tôi: “Đứa trẻ trong bụng mày là của ai?”
Tôi lập tức hiểu ra sự hoài nghi của Trương Mỹ Nga, đột nhiên nổi ý đùa bỡn nên cố tình hỏi lại: “Bà nói thử xem?”
Dù thế nào thì tôi và Tần Tuấn Phi cũng yêu nhau lâu như vậy, sau khi đăng ký kết hôn còn sống chung hơn một tháng trời, chắc chắn Trương Mỹ Nga nghi ngờ đứa trẻ trong bụng tôi là của Tần Tuấn Phi.
Thế nhưng khi nói câu này, tôi hoàn toàn quên mất hai vệ sĩ mà Trình Dịch Lâm sắp xếp đang đứng bên cạnh, cũng không suy tính đến việc câu nói này có thể mang đến rắc rối như thế nào cho mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!