Biết rõ kết quả, nhưng vẫn mong muốn, cho dù chỉ có một chút khả năng nhỏ nhoi.
Bầu không khí trên bàn trở nên nóng bỏng, có người ồn ào: "Gọi đi anh Triệt, không phải sợ quá rồi đấy chứ?"Khương Triệt lấy ra chiếc Apple màu đen của mình, xoay xoay ở đầu ngón tay: "Mày sợ chứ ông đây không sợ.
"Lại lục trong danh bạ một vòng, ánh mắt dừng ở trên avatar người kia nửa giây, cười nhạo một tiếng.
Không ngần ngại gọi đi.
Sau khi bật loa ngoài, điện thoại di động của người tại hiện trường vang lên.
Nhị Hoàng sốt ruột đặt tay lên môi, kêu lên: "Tưởng muội, sao em không còn! "Lời còn chưa dứt, Ứng Minh Sầm đã đẩy Tống Khinh Trầm một cái.
"Khinh Trầm, điện thoại di động của cậu đang rung kìa.
"Tống Khinh Trầm “A” một tiếng, hoảng hốt lấy điện thoại di động từ trong túi mình ra.
Trên màn hình điện thoại nhỏ và cũ, một avatar đen trắng xuất hiện, ở giữa có một chữ J lấp lánh.
Ngón tay cô run rẩy, vài giây sau mới ấn nút nối, do dự hỏi.
"Khương Triệt?"Khương Triệt đang nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh ý cười, anh ấy thoải mái dựa vào ghế ngồi, giọng nói từ Wechat vang lên.
Thấp và trêu chọc.
"Cà Lăm Nhỏ, mái tóc xoăn nhỏ của cậu rất đáng yêu đấy.
"Căn phòng riêng yên lặng cả phút.
Một phút sau, có người hét lên phấn khích.
"Ôi mẹ ơi! Ôi mẹ ơi”Toàn trường rối loạn.
Tống Khinh Trầm chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một tiếng nổ vang, giống như pháo hoa nổ tung trong chớp mắt, trống rỗng không nghe thấy tiếng gì nữa.
Có người đang lay động thân thể của cô: "Tống Khinh Trầm? Tống Khinh Trầm! Thôi nào, cậu trả lời thế nào.
"Ý thức chậm rãi trở lại.
Khuôn mặt cô nóng lên.
Giọng nói run rẩy.
"Cậu, sao cậu, lấy tôi, làm trò đùa, kiểu này! "Cô sắp cho là thật luôn rồi.
Khương Triệt lại cười, ánh mắt nhìn thẳng qua đám người hưng phấn, dừng lại một cách chính xác trên người Tống Khinh Trầm: "Nếu không phải nói đùa thì sao?".
Tiếng ồn ào giống như nước lạnh dội vào chảo rán, từ một điểm truyền đến toàn bộ phòng, Tống Khinh Trầm đỏ bừng mặt, cô nhìn thấy Khương Triệt làm ra một cái động tác.
Toàn trường im lặng.
Anh ấy nhìn về phía cô, xoay xoay ly rượu trong tay, chỉ hỏi: "Cậu nói xem?" ”Tống Khinh Trầm bình tĩnh lại giữa sự náo động.
Cô run rẩy trả lời: "Khương Triệt.
""Chúng ta, còn đang học, học trung học.
""Hẳn là nên lấy học tập, học tập làm chính.
"Khương Triệt nở nụ cười.
Lồ ng ngực chấn động, giọng nói trầm thấp lại đập vào màng nhĩ của mỗi người.
Anh ấy nói: "Được.
"Tống Khinh Trầm siết chặt ngón tay, nắm chặt chiếc điện thoại di động đen cũ kỹ.
Lông mi vẫn đang run rẩy, run rẩy líu nhíu trong không khí, giống như cánh ve sầu.
Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra lý do chân thật nhất trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!