Buổi chiều chỉ loáng thoáng viết, đến tối cô biết mình nhất định phải viết.
Khương Triệt nên biết.
Có người thích nghe anh ấy hát.
Giữa các thành viên ban nhạc roadway vẫn chưa quen thuộc hơn, nhưng sau hơn một tuần hợp tác, sự ăn ý đã được nâng lên một tầm cao mới.
Khương Triệt phụ trách biên soạn biên khúc, anh ấy sửa đi sửa lại, Chu Trì Vọng phụ trách lời rap, cũng lật mấy bản nháp lần nữa.
Cả hai đều rất tích cựcMặc dù Tống Khinh Trầm cảm thấy đã rất tốt rồi.
Trong lòng cô rất rõ ràng, có lẽ hai người này phải sửa đến trước cả buổi diễn tập.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ kỷ niệm.
Tiết học cuối cùng vào thứ Hai thường là một cuộc họp lớp.
Trước kia lão Dương sẽ làm bảng đỏ đen trong lớp, mỗi tuần sẽ kiểm kê điểm trừ nhiều nhất, sau đó thu tiền phạt làm quỹ lớp.
Hôm nay, giày cao gót của cô ấy vừa bước lên bục giảng, câu đầu tiên đã nói: "Tống Khinh Trầm của lớp học của chúng ta tham gia cuộc thi toán học toàn tỉnh, thành công vào vòng bán kết, xin chúc mừng!”Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cô còn đang mê man, liền nghe lão Dương đắc ý giới thiệu: "Học sinh khóa chúng ta lọt vào bán kết chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Khinh Trầm là một trong số đó, xem ra lớp chúng ta thật sự có người có năng lực rồi.
"Tiếng vỗ tay rầm rầm, khiến cho trên mặt cô hơi nóng lên.
Ngay sau đó, lão Dương nhanh chóng tuyên bố một việc quan trọng khác trong cuộc họp lớp lần này.
Chọn đại diện lớp học.
Lễ kỷ niệm của trường trung học số 7 thường sẽ tổ chức trong một ngày rưỡi, buổi chiều đầu tiên, đại diện các lớp phát biểu và biểu diễn tiết mục của lớp, ngày thứ hai buổi sáng sẽ diễn tập, buổi chiều chạy chương trình, buổi tối bắt đầu nghỉ.
Lớp 5 năm ngoái là Tưởng Kiều.
Năm nay lão Dương vẫn đơn giản thô bạo như trước, áp dụng phương thức bỏ phiếu không ghi tên, lại không chỉ định đối tượng, lớp trưởng đọc tên, lớp phó lên sân khấu vẽ chữ “chính”*.
Chú thích (*): Chữ “Chính” 正 có 5 nét.
Phần lớn phiếu bầu vẫn bỏ cho Tưởng Kiều.
Được hơn một nửa, bắt đầu có những ứng cử viên mới.
Cái tên khác đầu tiên là Ứng Minh Sầm, bỏ phiếu không phải là một, mà là liên tiếp, rõ ràng đã thương lượng xong.
Ứng Minh Sầm chỉ vào chóp mũi mình: “Có nhầm lẫn không thế? Bỏ phiếu cho tôi để làm gì hả?"Hàng ghế sau có người ồn ào: "Các lớp đều cho các mỹ nữ, ai nấy đều nói chuyện nhỏ nhẹ, lớp chúng ta có một người nói giọng to, chẳng phải là có thể đè được giọng nói của mọi người sao!”"Cút ra chỗ khác.
" Ứng Minh Sầm tức giận ném cục tẩy quan người bạn kia.
Liên tục còn có những cái tên khác xuất hiện, ít nhiều cũng có chút lý do.
Tấm vé cuối cùng, lớp trưởng nói mà mặt không đổi biểu cảm.
"Tống Khinh Trầm.
"Lớp phó học tập không nghe rõ: "Cái gì?""Tống Khinh Trầm một phiếu.
"Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngước mắt lên.
Trong nháy mắt, cô cảm giác được trong lớp có rất nhiều ánh mắt đồng loạt lia tới, nhìn chằm chằm cô.
"Không phải chứ, sao lại có người bầu cho Tống Khinh Trầm?"Có người nhỏ giọng nói thầm: "Lớp chúng ta ai mà chẳng biết cậu ấy là cà lăm nhỏ chứ?""Một cà lăm nhỏ, sao lại đại biểu lớp lên đài phát biểu chứ?"Đúng lúc này, có người cười lạnh một tiếng, xoay người lại.
"Tống Khinh Trầm, cậu nói xem, phiếu này chắc không phải là do cậu bỏ cho chính mình đấy chứ?""Dù sao ngoại trừ cậu ra, cũng chẳng có ai bỏ phiếu cho cậu cả.
Lớp học lặng ngắt như tờ.
Một đôi mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Tống Khinh Trầm.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Lý Xuân Vũ cực kỳ hài lòng, cô ta thêm mắm thêm muối: "Người thì nên tự biết mình, một cà lăm nhỏ lại đại biểu lớp phát biểu, chẳng phải là để cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường chê cười chúng ta sao?""Người khác sẽ nói, lớp 12 năm không có ai, mới có thể chọn được một bạn học cà lăm nhỏ đấy.
"Ánh mắt Tống Khinh Trầm bình tĩnh: "Tôi không tự bầu cho mình.
""Ồ" giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn ở đây, nhưng Lý Xuân Vũ không quan tâm cất cao giọng: "dám làm hay không dám nhận À? Ngoài chính mình, ai sẽ bỏ phiếu cho một người nói lắp chứ?"“Lý Xuân Vũ!”Chủ nhiệm lớp trầm mặt, quát lớn một tiếng: "Tuy là đang chọn đại biểu lớp, nhưng đã vào học rồi.
"Nói xong, nhìn lướt qua kết quả bỏ phiếu trên bảng đen, hiển nhiên, Tưởng Kiều vẫn giành được nhiều phiếu bầu nhất, mà chỉ mình Tống Khinh Trầm ở hàng cuối cùng có một phiếu.
"Không có bất kỳ quy tắc nào, không thể tự bỏ phiếu cho mình" Giáo viên chủ nhiệm cô Dương cẩn thận nói: "Đại diện lớp năm nay, ngoài yếu tố bỏ phiếu, còn có thể xem xét ý kiến của các giáo viên chủ nhiệm, điều này chắc hẳn các em cũng biết.
""Ai bình thường biểu hiện tốt hơn, ai có nhiều khả năng đại diện cho lớp lên phát biểu.
"Chủ nhiệm lớp nói nghiêm túc, nhưng không đè nén được tiếng nghi ngờ dưới bục giảng.
Lý Xuân Vũ đứng dậy ngay tại chỗ, tâm trạng kích động: "Cô Dương, ý của cô là muốn thiên vị Tống Khinh Trầm trước mặt mọi người sao?""Tham khảo ý kiến của giáo viên chủ nhiệm là được chọn rồi? Cũng bởi vì Tống Khinh Trầm tham gia kỳ thi toán học đã tiến vào vòng bán kết?"Một câu nói vừa dứt, rất nhiều đôi mắt sáng rực đã chuyển về phía Tống Khinh Trầm.
Lần này Lý Xuân Vũ rất thông minh, cô ta biết tất cả mọi người ở THPT đều đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, ghét nhất là người được quyết định nội bộ.
Rất nhanh, đã có người đứng về phía cô ta: "Cô Dương có thể nói ra, số phiếu của giáo viên bộ môn so với số phiếu của học sinh lớp chúng ta, có phần quan trọng nào không?""Nếu như có quan trọng, vậy buổi họp lớp hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa? Đi nagng qua sân khấu? Để “công chúa thi đua biết nói lắp” của lớp chúng ta làm đại diện lớp?"Cảm xúc dưới sự chủ trương của các bạn học càng ngày càng mãnh liệt, trong lớp không ngừng có bạn học nhảy ra, từng bước ép sát, từ một điểm mở rộng thành giáo viên thiên vị, nội tình đen tối trong trường.
Tưởng Kiều vẫn không tỏ thái độ, cô ta chỉ ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười đứng ngoài quan sát, chờ tiếng tranh cãi giảm bớt một chút mới đứng dậy duy trì.
"Không ai quy định, nhất định phải là tớ được chọn trúng.
"Lớp học im lặng.
"Có thể được các bạn học tán thành, tớ đã rất thỏa mãn rồi, nếu như không thể nhận được sự đồng ý của các thầy cô, nhất định là vì tớ vẫn chưa đủ cố gắng.
""Lần sau tớ sẽ cố gắng hơn.
"Phát biểu cảm xúc mấy câu, cô ta đã đẩy cảm xúc trong lớp lên cao trào, lời nói cũng từ “đạ biểu lớp được thầy cô quyết định nội bộ” trở thành “Tống Khinh Trầm cố ý đắp nặn hình tượng chăm chỉ”.
"Chúng ta đều biết Tống Khinh Trầm nói lắp, có phải cậu ấy đã sớm biết chuyện quy định nội bộ cho nên mới tự mình bỏ phiếu, cũng tiện cho các thầy cô âm thầm hành động?""Một đại diện lớp nói lắp bắp lên sân khấu phát biểu, nghe có vẻ không dốc lòng dốc sức sao? Có phải bước tiếp theo là ôm đồm học bổng của trường không?"Tống Khinh Trầm c ắn môi dưới, bỗng nhiên đứng dậy, gằn từng chữ trả lời: "Tôi, tôi không, tự bỏ, phiếu, cho chính mình.
""Nếu, tôi có chứng cớ, các cậu có, xin lỗi tôi, sao?"Cà Lăm Nhỏ thoạt nhìn yếu đuối không có cảm giác tồn tại, hôm nay lại cứng cỏi dị thường, ánh mắt chắc nịch, tâm tư không dao động, kiên định liếc qua mỗi một gương mặt quen thuộc trong lớp.
Những người cáo buộc cô là những người học cùng lớp với cô.
Thậm chí có người biết cô tham gia cuộc thi, tìm cô hỏi cách làm bài.
Chuông tan học reo lên.
Bên ngoài hành lang trở nên nhộn nhịp.
Không có ai trong lớp 5 xông ra ngoài giành cơm, đều cố chấp ngồi ở chỗ ngồi, chờ một kết quả.
Các bạn học bên ngoài tùy tiện đứng ở cửa sau gọi người: "Làm gì vậy? Mày vẫn chưa đi à?"Liếc mắt một cái, nhìn thấy lão Dương đứng trên bục giảng, lập tức xin lỗi: "Ngại quá, tao không thấy, vậy thì, tao xuống căng tin trước nha.