Thôi Đông Dĩnh nói một tiếng: "Không có chuyện gì, Cô Dương tìm không được chìa khóa phòng hoạt động, để cho tớ hỏi một câu.
”Nói xong, dừng một chút: "Chiều nay sau khi tan học, phòng hoạt động chỉ có một mình cậu sao?”Tống Khinh Trầm không lập tức lên tiếng, đang suy nghĩ trả lời như thế nào.
Thấy cô không trả lời, lớp trưởng lại kéo Tống Khinh Trầm sang một bên.
"Chiều nay tớ đã thấy.
"Tống Khinh Trầm: “?”"Cậu và Khương Triệt, cậu ta xách cơm đi vào.
"Nghe được tên Khương Triệt, Tống Khinh Trầm chợt giương mắt, ánh mắt chợt lóe.
Mắt đen mở thật lớn, ẩn dưới mái tóc xoăn xoăn, sáng ngời.
Lớp trưởng ngẩn ra, giọng điệu nhẹ hơn: "Tớ cũng không có ý gì khác.
”"Sắp lên lớp mười hai rồi, mọi tâm tư của chúng ta vẫn phải đặt vào học tập, cậu thật vất vả mới có cơ hội tham gia thi đấu, ngộ nhỡ bị ai nhìn thấy tố cáo đến trường! "Giọng nói của lớp trưởng chậm lại.
"Khương Triệt rất đẹp trai, làm việc lại kiêu ngạo, nhưng phẩm chất của người này hình như không được tốt lắm, lưu manh, cậu ở cùng một chỗ với người như vậy,không lâu dài.
"Lớp trưởng tiết tự học buổi tối, lớn hơn hai tuổi, lải nhải một chút, Tống Khinh Trầm lẳng lặng nghe, không phản bác, cho đến khi nói đến Khương Triệt.
Cô bình tĩnh hỏi: "Có phải cô Dương bảo cậu nói chuyện với tôi không?"Thấy lớp trưởng im lặng, Tống Khinh thầm thở dài: "Lớp trưởng, có thể giúp tớ một việc được không?”Lớp trưởng nhìn cô.
"Giúp tôi trả lời cô Dương, cô Dương một chút, xin cô ấy yên tâm, tôi học cấp, sẽ không yêu đương, cùng Khương Triệt cái gì, quan hệ cũng không có.
"Tống Khinh Trầm nói xong, lại dừng lại.
"Tôi cảm thấy, cô Dương có thể có chút hiểu lầm với Khương Triệt, cậu ấy không có trong tưởng tượng, tệ như vậy.
".
Lớp trưởng không đồng ý ngay lập tức, cô dùng tay đỡ gọng kính đen trên mũi: "Cậu với Khương Triệt, từ khi nào lại ở gần nhau như vậy thế?""Tôi nhớ rõ, mấy tháng trước cậu còn chẳng quen biết gì cậu ấy.
"Vẫn luôn rất quen thuộc, chưa từng là xa lạ.
Tống Khinh Trầm mấp máy khóe môi, ánh mắt giao với ánh mắt tìm tòi của lớp trưởng.
"Bắt đầu từ lúc lập đội.
"Lớp trưởng cũng chìm vào im lặng.
Thời gian được rút ngắn từng phút một.
Chuông vào học reo lên.
"Lớp trưởng, lớp chúng ta đến gần đủ rồi, hay là đợi lát nữa rồi xem xem còn ai chưa tới nhé.
"Lớp trưởng vội vàng lên tiếng: "Biết rồi, tôi đi ngay đây.
"Nói xong liền xoay người đi về phía sau.
Mới đi được hai bước, lại nghĩ đến cái gì đó, cô ấy bèn quay trở lại nói với Tống Khinh Trầm: "Tống Khinh Trầm, những lời sau đây không phải cô Dương nhờ tôi nhắn lại cho cậu, mà là suy nghĩ của tôi.
"Cô ấy mím môi, do dự trong chốc lát: "Sau khi lễ kỷ niệm của trường kết thúc, cậu và Khương Triệt vẫn không thể tiếp xúc thì đừng tiếp xúc nữa là tốt nhất.
"Tống Khinh Trầm chậm rãi nâng mắt, đối diện với cô.
"Đêm qua, đúng lúc tôi đi ngang qua sân thể dục đã thấy cậu ta và mấy nam sinh khác đang chơi bóng rổ.
""Ngoài ra còn có mấy nữ sinh đang đứng cạnh sân để cổ vũ cho cậu ấy, còn đưa nước và khăn mặt cho cậu ấy nữa.
""Mấy nữ sinh kia đưa nước qua, cậu ấy trực tiếp cầm lên rồi uống luôn.
"Lớp trưởng vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Tống Khinh Trầm.
Quá bình thường điềm tĩnh, nhìn không chút gợn sóng nào.
Lớp trưởng cảm thấy trực giác của mình không hề sai.
Không phải bỗng nhiên cô ấy tìm thấy Tống Khinh Trầm, mà cũng đã âm thầm quan sát Tống Khinh Trầm.
Mỗi lần Tống Khinh Trầm chọn chỗ ngồi, đều chọn vị trí ở cửa sau, nơi mà thỉnh thoảng còn có thể nhìn về phía lớp 7.
Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, trong lòng cô ấy chắc chắn như vậy.
Lớp trưởng ngẫm lại một chút, lại nhìn trái phải, nói không rõ ràng: "Còn nữa, sau đó, tôi lại nghe Khương Triệt nói, nhận đồ của mấy nữ sinh kia, hoàn toàn là bởi vì các cậu ấy tặng.
""Cậu ấy nói, mấy cô gái nhỏ thích tặng, sao lại không nhận chứ?"Tống Khinh khẽ nhấp nháy lông mi, từ trên xuống dưới, tần suất như cũ.
"Cậu ấy là người như vậy đấy, đều dùng cùng một thái độ để đối xử với tất cả mọi người, đối với cậu có thể cũng sẽ không có cái gì đặc biệt.
"Sắc mặt Tống Khinh Trầm không thay đổi, khẽ cười rồi nói: "Tôi biết.
"Không từ chối ý tốt, nhận tất cả theo thứ tự, nhưng cũng không cho người khác hy vọng.
Tống Khinh Trầm hiểu như vậy, cho nên mới có thể đè ép tâm tư mơ hồ của mình đến nơi sâu nhất.
Lớp trưởng kinh ngạc nhìn cô: "Cậu! "Cô ấy muốn nói gì đó, lại ngậm miệng.
Chuông vào học lại reo lên lần nữa.
Lớp trưởng khẽ giật mình, nhường đường mở cửa: "Tống Khinh Trầm, vào đi thôi, vào học rồi.
"Tống Khinh Trầm gật đầu, trở lại vị trí của mình, vặn hỏi Ứng Minh Sầm, tượng trưng cho có lệ: "Chuyện thi đấu.
"Những chuyện có liên quan đến Khương Triệt, cô không hề nhắc đến một chữ.
Ngày hôm sau, Tống Khinh Trầm chuẩn bị vài phương án đề phòng, gửi vào nhóm chat của ban nhạc thành lập tạm thời.
Bao gồm cả Khương Triệt.
Tống Khinh Trầm chỉnh sửa tin tức nhiều lần, một mình gửi cho Khương Triệt một tin nhắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!