Chương 346: Mọi người đều thi đấu làm kẻ điên
Đường Trạch Tông bước ra xe.
Phong Thần Nam xuống xe với Thời Ngọc Diệp.
Đường Trạch Tông sửng sốt một hồi khi hai bên đối đầu nhau.
“Anh là tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, Phong Thần Nam?”
“Anh Đường, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”
“Anh bắt cóc con gái tôi?”
“Anh bắt cóc con trai tôi?”
“Con nào của anh?”.
“Sáu, tất cả”.
Cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người rất kỳ lạ.
Nếu không phải Thời Ngọc Diệp biết họ mới gặp lần đầu thì cô đã nghi ngờ rằng họ là những người bạn đã biết nhau nhiều năm.
Có câu nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Ở các thương trường, dù nước giếng không cản nước sông thì họ cũng sẽ hiểu nhau ở một mức độ nhất định, vì vậy không ngạc nhiên khi Đường Trạch Tông biết rằng sáu đứa trẻo sinh ra trong gia đình Phong Thần Nam.
Mộ Tử Mỹ sửng sốt.
“Con của hai người học cùng trường mẫu giáo với con của chúng tôi?”
Thời Ngọc Diệp trả lời: “Có vẻ là như vậy rồi”
Đường Trạch Tổng thu lại ánh mắt. “Qua chuyện này tôi sẽ dở bỏ cái trường này”
Lần này trường mẫu giáo thật sự đã phụ lòng tin của ba mẹ. Trong gia đình Đường Trạch Tông chỉ có một cô con gái duy nhất, đó là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, ngày thường họ không để cho cô bé phải chịu chút oan ức nào cả, nhưng bây giờ cô bé lại bị bắt cóc.
Hôm nay cô bé phải chịu biết bao đau khổ rồi chứ.
Đường Trạch Tông đầy tức giận khi nghĩ đến điều này.
“Bọn người bắt cóc này đang ở đâu? Không phải đã nói thỏa thuận mười giờ sao? Tại sao vẫn chưa có người xuất hiện?”
Phong Thần Nam thờ ơ trả lời: “Ước chừng sẽ không xuất hiện”
“Ý anh là gì?”
Anh không nói gì.
Đột nhiên điện thoại di động của Đường Trạch Tông vang lên.
Khi anh ta trả lời điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút khác biệt với những kẻ bắt cóc đã gọi cho anh ta vào ban ngày. “Anh Đường, anh đã chuẩn bị tiền chưa?”
“Con gái của tôi đâu? Một tay giao tiền, một tay giao người, mau dẫn con bé ra đi.”
“Không vội, tôi còn muốn anh làm một chuyện cho tôi”
“Có chuyện gì vậy?”.
“Giết người nhà họ Phong cho tôi”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói với một giọng đều đều.
Đường Trạch Tổng cau mày thật sâu.
“Các người đòi hỏi nhiều quá”.
“Anh Đường, nếu anh muốn mang con gái của anh về thì anh hãy ngoan ngoãn làm theo lời của tôi. Hiện tại anh không đủ tư cách để thương lượng với tôi. Trong tay tôi có thứ mà anh muốn.”
Mặt của Đường Trạch Tông đen như than.
Nhưng đang trong đêm này cho nên không ai thấy được. Phong Thần Nam thuận tai, đột nhiên ngắt lời Đường Trạch Tông đang đứng cách đó không xa.
“Cơ Tưởng Thừa, ông lại muốn mượn dao giết người một lần nữa sao, ông muốn dùng tay của Đường Trạch Tông để giết tôi? Ha ha, ông quá tham lam rồi.”
Giọng anh rất vang vọng.
Vừa vặn để cho Cơ Tưởng Thừa trong điện thoại thấy.
Ông ta không thể nhịn được cười, ra lệnh.
“Bật loa”
Đường Trạch Tông mím chặt môi, mặc dù không muốn bị người ta sai khiến như vậy, nhưng mà anh ta nghĩ đến con gái mình vẫn còn trong tay người kia.
“Phong Thần Nam, đã lâu không nghe thấy giọng nói của rồi, anh có khỏe không?”
Ngay khi máy vừa bật loa ngoài, giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên đầy mỉa mai.
Phong Thần Nam không có hứng thú nói chuyện quá khứ với ông ta ở đây.
“Cơ Tưởng Thừa, nếu muốn giết tôi thì ông hãy tự mình làm đừng cứ dựa vào người khác động thủ. Sao ông không thoải mái chút, chúng ta mặt đối mặt đánh một trận?”
Cơ Tưởng Thừa cười lớn.
“Thật thú vị, có vẻ như anh rất muốn gặp tôi”
“Người duy nhất muốn gặp ông là Diêm Vương”
Sau khi Phong Thần Nam nói xong thì lại làm cho Cơ Tưởng Thừa bật cười.
“Anh có vẻ rất hận tôi”.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy Cơ Tưởng Thừa đang trì hoãn thời gina, không thể không xen vào: “Cơ Tưởng Thừa, ông muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo đây, chúng tôi không có nhu cầu kết giao tình cảm”
“Được.” Cơ Tưởng Thừa im lặng một lúc rồi tiếp tục.
“Không bằng như thế này đi? Chúng ta hãy chơi một trò chơi với nhau đi, hai người đánh nhau để xem ai giết được người còn lại. Khi một trong hai người chết, tôi sẽ trả lại các con cho các người”
Cơn giận của Đường Trạch Tông đột nhiên dâng lên.
“Đừng đi quá xa!”. “Tại sao ông muốn chúng tôi giết lẫn nhau!” Mộ Tử Mỹ tức giận đến phát run.
“Ông nói chỉ cần đem tiền lại đây liền thả bọn họ đi, hiện tại còn muốn chúng tôi giết người, đừng có quá đáng!”
Chỉ có Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam là bình tĩnh và thoải mái, thậm chí còn muốn cười một chút.
Quả nhiên, Cơ Tưởng Thừa thực sự là chơi trò này hoài mà không chán. Lần trước là Tô Cẩm Tú với Vinh Sở Triết, lần này là nhà họ Đường và nhà họ Phong. “Cơ Tưởng Thừa, ông thực sự xấu xa, không biết xấu hổ” Thời Ngọc Diệp nói một cách lạnh lùng.
“Ông thực sự cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng bị ống xúi giục thành công sao?”
“Ồ? Xem ra các người thật sự không muốn đánh nhau.” Câu cuối của Cơ Tưởng Thừa được cố tình kéo dài.
“Hừ, nếu các người đoàn kết như vậy thì tiếp tục đi. Nếu các người có thể sống sót dưới tay người của tôi thì tôi sẽ tính đến chuyện để cho các con các người đi”
Đường Trạch Tổng hét vào điện thoại.
“Ăn nói ngông cuồng!” Cơ Tưởng Thừa cúp điện thoại.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp nhìn nhau với vẻ mặt trịnh trọng. “Em cũng nghe thấy sao?” Anh hỏi. Cô gật đầu: “Anh có thể nghe thấy có bao nhiêu người không?”
“Khoảng hai mươi chiếc xe, nếu đầy đủ tất cả thì khoảng một trăm người”
Sau khi Phong Thần Nam nói lời này, Đường Trạch Tông cũng đã cảm nhận được sát khí trong không khí xung quanh. Anh ta lập tức kéo Mộ Tử Mỹ vợ mình ra đằng sau, tỏ vẻ tức giận.
“Nhóm bắt cóc này thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ. Bọn họ nói chỉ cần đem tiền chuộc sẽ được thả người, kết quả, bọn họ còn muốn giết người”.
Thời Ngọc Diệp thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh ta. “Kẻ bắt cóc này thực sự đến vì chúng tôi.
Anh Đường, con gái anh rất có thể là một người vô tội có liên quan, nếu thực sự là vì điều này, chúng tôi vô cùng xin lỗi anh.”
Mộ Tử Mỹ có ấn tượng tốt với Thời Ngọc Diệp, sau khi nghe điều này thì cô ấy cũng không tức giận.
“Mợ Phong không cần xin lỗi, người sai là kẻ bắt cóc. Cả sáu đứa con trai của cô đều bị chúng bắt đi, cả hai chúng ta đều là mẹ, tôi hiểu cảm giác của cô mà.”
Đường Trạch Tông mặc dù tức giận, nhưng cũng có phần lý trí.
“Chúng ta đều là người ngồi chung thuyền, lúc này không thể phân tâm. Bên kia phái đến nhiều người, chỉ khi chúng ta hợp tác thì mới có cơ hội giải quyết.”
Anh ta nói đúng.
Vừa dứt lời thì mọi người liền nhìn thấy trên đường bóng tối xuất hiện rất nhiều xe, hướng phía mình đi tới.
Mộ Tử Kỳ và Thời Ngọc Diệp đều được chồng mình bảo vệ phía sau.
Bóng dáng cao lớn của hai người đứng ở phía trước, nhưng mà đám người bên kia phái tới khí thế không thể ngăn cản, tràn đầy sát khí.
Bọn họ chỉ có bốn người thì làm thế nào để bảo vệ nhau được?
Lúc này Phong Thần Nam đột nhiên mở miệng nói gì đó.
“Lên xe.”
Dứt lời thì bốn người đều lên xe, nổ máy đồng thời quay đầu xe theo hướng về bọn họ và bật đèn sáng nhất.
Brùm brùm Những chiếc xe màu đen ở phía đối diện không hề sợ hãi mà tăng tốc lao về phía họ.
Thời Ngọc Diệp nhận thức được vấn đề mà họ phải đối mặt.
“Hiện tại bọn họ có lẽ mà muốn đụng vào xe của chúng ta phải không, chúng ta sẽ không bị hất xuống vách núi chứ?”
Phong Thần Nam không phản đối.
“Rơi khỏi một vách đá còn hơn là chiến đấu với họ”
“Tại sao?”
“Nếu như rơi xuống biển thì càng có cơ hội sống sót. Nếu em ở đây thì e rằng chúng ta không chống đỡ được vũ khí trong tay ho.”
Những gì anh nói là chính xác.
Còn trong một chiếc xe khác, Đường Trạch Tông cũng nghĩ vấn đề này. Hơn nữa, quan điểm của anh ta cũng giống như Phong Thần Nam.
Đặc biệt là khi nhìn thấy người ngồi xe đối diện mở cửa sổ và vẫy tay ra hiệu người ta đến hỗ trợ tấn công mình, lòng Đường Trạch Tông liền chùng xuống.
Râm!
May mắn thay, chiếc xe sử dụng kính chống đạn, nhưng mà Mộ Tử Mỹ vẫn bị dọa sợ.
“Chồng, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Lùi lại”
“Cái gì? Anh bị điên à?”
Đường Trạch Tông lên tiếng nói xong thì bất chấp tất cả, lái xe ngược lại, vừa vặn đứng ở mép vách núi.
Thời Ngọc Diệp giật mình nhìn họ chuẩn bị nhảy khỏi vách đá nhanh như vậy.