Chương 308: Quá khứ của Lâm Bảo Tâm
Người đàn ông trước mặt khí chất bất phàm, cử chỉ ăn nói thể hiện khí chất của người có học thức, tài giỏi trong xã hội.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt dịu dàng, trang nhã, giữa hai người đó dường như có một cảm giác thân thiết khó diễn tả được.
‘Vương Thanh Tâm đã từng nghe nói tới Phong Thần Nam, giám đốc của tập đoàn Phong thị, cũng biết anh có một người vợ vô cùng xinh đẹp nhưng cô ta chưa từng thấy hình ảnh của họ, vì vậy trong nhất thời vẫn còn chưa tin tưởng lắm.
“Các người không lừa tôi chứ?”
“Nếu không tin thì cô cứ thử lấy điện thoại di động ra kiểm tra thử, tôi cũng không ngại đâu, trên mạng chắc cũng sẽ có một hai bức ảnh chụp vợ chồng tôi.”
Phong Thần Nam vừa dứt lời, Vương Thanh Tâm bán tín bán nghỉ lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm thử.
Quả nhiên, trên mạng đúng là có hình của họ, có hình chụp lén họ ngồi ăn ở quán ven đường, có hình họ đi tiệc từ thiện, dạ tiệc.
Đôi vợ chồng trong hình, chính là hai người ở trước mặt Vương Thanh Tâm.
Xem ra người thật còn đẹp hơn trong hình nhiều.
‘Vương Thanh Tâm đã biết hai người là ai, nhưng trong lòng còn có chút nghỉ ngờ, lý trí nói cho cô ta biết, không thể dễ dàng tin người lạ như vậy được.
“Sao hai người lại tới tìm tôi? Hình như hồi còn sống Văn Lương chưa từng nói với tôi về hai người…”
Thời Ngọc Diệp thấy cô ta dùng ba chữ “hồi còn sống” thì khẽ nhíu mày, nói: “Thật ra chúng tôi là bạn thân cũ, đã lâu rồi chưa gặp nhau. Gần đây không liên lạc được với anh ta, lại nhớ tới anh ta từng nói là anh ta đã có vợ con nên mới tới tìm cô.”
Vương Thanh Tâm ngẩn người, đôi mắt trở nên buồn bã.
“Anh ấy đã chết rồi, đã chết từ năm năm trước rồi”
Trong giọng nói còn mang đầy sự ưu thương, không hề giống như giả bộ.
Xem ra cô ta cũng không biết cái chết của chồng mình là giả.
Thời Ngọc Diệp nhìn về phía Phong Thần Nam, mặt không đổi sắc nói: “Trước tiên chúng ta tìm một nơi để ngồi xuống rồi nói chuyện”
Vì vậy bốn người đi tới một nhà hàng khác, cố ý chọn một căn phòng cách âm để bảo đảm bí mật an toàn.
Vừa ngồi xuống, Phong Thần Nam đã chủ động mở miệng hỏi thăm: “Chồng của cô thật sự đã chết rồi sao?”
‘Vương Thanh Tâm nghe vậy, khẽ nhíu mày gì? Chẳng lẽ tôi lại đi lấy chuyện sống chết của chồng mình ra để lừa gạt các người hay sao?”
“Tôi không có ý như vậy, chỉ Thì ra Phong Thần Nam đã có chuẩn bị trước, móc từ trong túi ra vài tấm hình, đặt lên bàn Những tấm hình này đều là do Bé Hai dùng kỹ thuật hack để tìm ra hình ảnh giám sát, trong đó có mấy tấm đều chụp được rõ ràng khuôn mặt của Lâm Bảo Tâm, hơn nữa phía dưới còn có ghi ngày tháng.
“Những tấm hình này là hình ảnh giám sát của mấy tháng gần đây. Việc chồng cô chưa chết, cô có biết không?”
Trái tim của Vương Thanh Tâm đập loạn nhịp, cô vô cùng căng thẳng, cầm những tấm hình ở trên bàn lên xem Kĩ.
Sau khi nhìn những tấm hình và dòng chữ ghỉ ngày tháng xong, sắc mặt cô ta trắng bệch.
“Làm sao có thể? Văn Lượng… Anh ấy..
Năm năm trước không phải là anh ấy đã rơi xuống vực, chết rồi sao?”
“Tôi nhớ không nhầm thì vào khoảng thời gian ấy, cuộc sống của hai người có chút khó khăn”
Thời Ngọc Diệp bỗng nhiên mở miệng.
“Vì vậy nên anh ta cố ý dựng lên một tình huống ngoài ý muốn để lừa gạt lấy tiền bảo hiểm giúp cô và đứa bé có cuộc sống tốt hơn Không lẽ mấy năm nay anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt cô một lần nào sao?”
‘Vương Thanh Tâm che miệng lại, nghẹn ngào, toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.
Trong ánh mắt của cô ta, ngoại trừ khiếp sợ, còn có những tia phức tạp hơn.
“Sao anh ấy lại ngốc như vậy cơ chứ… Tại sao lại phải kiếm tiền bằng cách này…2”
“Cô có thể nói rõ tình hình lúc đó cho chúng tôi biết có được không?”
Vương Thanh Tâm khịt khit mũi, cố nhịn không rơi nước mắt, sau đó bắt đầu kể lại từ đầu câu chuyện ngày trước.
“Khi tôi quen biết Văn Lượng, anh ấy chỉ là một người làm thuê trong nhà hàng, nhà nghèo, chỉ được cái trắng trẻo. Mặc dù tôi chỉ là con gái nuôi của Vương gia, nhưng so với anh ấy thì chúng tôi cũng không tính là môn đăng hộ đối. Một thời gian sau, Vương gia sắp xếp cho tôi một đám cưới, tôi đã từ chối, đêm đó tôi và Văn Lượng đã cùng nhau bỏ trốn suốt đêm, rời khỏi thành phố.
Thời điểm ấy chúng tôi không có nơi nương tựa, cả hai lại không có bằng cấp gì, tôi ít nhất còn tốt nghiệp cấp ba, nhưng anh ấy mới cấp hai đã bỏ học, vì vậy chúng tôi không tìm được một công việc tử tế, khoảng thời gian ấy cuộc sống của chúng tôi vô cùng khó khăn. Sau này, tôi cũng đã tìm được công việc làm thêm ở quán ăn, nhưng rồi vì ông chủ phát hiện ra tôi mang thai nên không vui, đã đuổi việc tôi, vì vậy áp lực về kinh tế đè nặng lên đôi vai của Văn Lượng”
“Anh ấy phải đi vay mượn rất nhiều tiền, vì vậy nợ nần trả mãi không xong, khoản nợ nhiều đến mức đủ để đè chúng tôi ngộp thở.
Từ sáng sớm đến tối muộn anh ấy đều phải đi làm, làm tới ba bốn công việc nhưng tiền lương cũng không đủ để trả nợ. Thực ra lúc đó tôi cũng muốn tìm một công việc làm thêm để giúp anh ấy san sẻ phần nào nhưng lại bị anh ấy ngăn lại.
Anh ấy nói muốn tôi an tâm dưỡng thai, không muốn tôi phải quá lao lực. Rồi một thời gian sau, đột nhiên có một ngày, Văn Lượng nói với tôi muốn đi leo núi với bạn, kết quả là anh ấy một đi không trở về. Sau đó bên bảo hiểm đưa tiền cho tôi, nhờ có số tiền ấy mà toàn bộ nợ nần đã được trả sạch, mặc dù còn dư tiền đế sinh con nhưng vẫn không đủ..”
Vương Thanh Tâm càng nói, càng đau lòng, không kìm được nước mắt. Cô ta quay sang nhìn con trai đang ngoan ngoãn uống nước trái cây ở bên cạnh, có chút đau lòng, tiếp tục nói.
“Thằng bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Trong ba năm khi mới sinh, ba ngày hai bữa lại vào bệnh viện một lần. Tiên bảo hiểm nhân thọ của Văn Lượng thoáng cái đã tiêu sạch. Những khoản nợ đã từng dùng tiền bảo hiểm để trả, một lần nữa lại quay lại Nhưng cũng may, sau khi thằng bé tìm được tim phù hợp, phẫu thuật thành công nên có thể sống tới bây giờ. Nhưng hiện tại lại có một vấn đề khác, thằng bé không có hộ khẩu, không thể đi học được”
Thời Ngọc Diệp nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao cô không cho thằng bé nhập vào hộ khẩu?
Cho dù là ba của nó không còn nữa nhưng có giấy đăng kí kết hôn thì cô vẫn nhập hộ khẩu cho thằng bé được mà”
“Tôi và Văn Lượng chưa lĩnh chứng giấy đăng kí kết hôn…”
Ánh mắt của Vương Thanh Tâm tràn đầy sự bi thương.
“Lúc đó chúng tôi lo lắng rằng sau khi đi lĩnh chứng sẽ bị người Vương gia tìm ra được, đuổi theo truy bắt, vì vậy nên không dám đi lĩnh chứng. Cũng chính vì vậy mà thắng bé sinh ra không có hộ khẩu, tiền thuốc men đều không được hưởng phúc lợi nên toàn bộ tiền đều đổ hết vào đó Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam không thể ngờ tới rằng toàn bộ sự việc éo le như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
“Vậy bây giờ cô vội vàng trở về Bắc Hải là để xin tiền của Vương gia?”
“Không phải như vậy, tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể giúp thãng bé nhập hộ khẩu, sau đó thằng bé có thể đến trường học như bao đứa trẻ khác…
‘Vương Thanh Tâm nói tới đây, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam tràn đầy cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!