Chương 276: Tôi là dược sĩ hàng đầu
Khi cô chạy đến bệnh viện, mẹ Phong và ba Phong đang ở trên hành lang hỏi Lưu Mạnh Hòa về tình trạng hôn mê của Phong Thần Nam.
Khi họ nhìn thấy Thời Ngọc Diệp và bé Lớn cùng nhau xuất hiện, bọn họ sững sờ trong giây lát Lưu Mạnh Hòa như bắt được cọng rơm cứu mạng “Cô Thời! Tình cờ cô cũng ở đây. Ông Phong và bà Phong đang hỏi tôi về tình trạng của bệnh nhân. Tôi nghĩ cô là người chịu trách nhiệm chính cho ca mổ, không thì cô lại đây nói cho họ về tình hình của bệnh nhân đi?”
Tục ngữ nói rất đúng, chỉ cần tìm được người thay thế đủ nhanh thì sẽ không đến lượt mình bị ăn mãng.
Ông Phong nhìn thấy sự xuất hiện của con dâu nên chủ động nói ra tình huống.
“Thần Nam hôn mê đã lâu, trong lúc đợi ba mẹ thấy cơ thể của nó biến thành màu đen nên tìm viện trưởng Lưu để hỏi rõ. Nhưng viện trưởng.
Lưu lại nói ông ấy không biết chuyện này. Con là người phẫu thuật cho Thần Nam vào thời điểm đó. Những người trong bệnh viện nói họ chỉ giải quyết tốt hậu quả của cuộc phẫu thuật đó mà thôi”
Thời Ngọc Diệp bình tĩnh trả lời “Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng, Thần Nam sẽ sớm tỉnh lại thôi?”
“Tại sao mẹ lại nghe bọn trẻ nói Thần Nam bị đầu độc? Vụ đầu độc là như thế nào? Tại sao những người trong bệnh viện biết nó bị đầu độc nhưng vẫn không có hành động gì?” Mẹ Phong lo lắng hỏi.
o với trước đây, thái độ hiện tại của bà ấy khá tốt, tuy không hung dữ nhưng giọng nói vẫn to khiến người khác dễ bị ù tai.
“Mọi người ở đây chờ một chút, con đem thuốc giải vào trong cho anh ấy, sẽ không sao đâu: Thời Ngọc Diệp giải thích ngắn gọn, mẹ Phong nhìn thấy lọ thuốc màu hồng trên tay cô, giật nảy mình.
“Con lấy thuốc giải độc ở đâu? Bệnh viện làm ra à? Có đáng tin không? Thật sự có tác dụng giải độc à?”
“Thuốc do bé Lớn làm ra”
“Cái gì? Con dám cho Thần Nam uống thuốc do một đứa trẻ làm ra? Đây không phải là rõ ràng muốn hại nó sao!”
Mẹ Phong to giọng nói câu này đã thu hút sự chú ý của các y tá xung quanh, may mắn là Thời Ngọc Diệp không cảm thấy xấu hổ vì điều này, thay con trai mình giải thích.
“Bé Lớn thành thạo chế tạo thuốc, thứ này sẽ không gây hại cho Thần Nam.”
Lúc này, tâm trạng của Lưu Mạnh Hòa vô cùng chấn động.
Đứa nhỏ này không chỉ hiểu được y thuật, còn có thể làm ra thuốc?
Đồng thời, ông cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng “Có thể ư? Đứa nhỏ này còn chưa bắt đầu học tiểu học, vậy mà cô tin tưởng nó như vậy?
Không, mẹ không cho phép con đối xử qua loa như vậy với mạng sống của Thần Nam như vậy.
Mẹ là một người tin vào khoa học. Loại thuốc này không có giấy chứng nhận tuyệt đối không thể sử dụng lên người con trai mẹ. “
Khi mẹ Phong trở nên căng thẳng, chứng hoang tưởng của bà ta lại tái phát, bà ta kéo cô lại, không cho cô vào.
Ngay cả ba Phong cũng nhìn chăm chẳm vào lọ thuốc màu hồng, cau mày không nói, như thể đã chấp nhận hành động của mẹ Phong Bé Lớn, người đang đứng ở một bên, đôi mắt vốn đầy phấn khích của nó lóe lên một tia khổ sở.
Giây tiếp theo.
Nó nhớ lại những gì bố đã nói với nó.
“Con phải tự tin vào bản thân mình trước, có lòng tự tin mới có thể không bị những ánh mắt và ý kiến của người khác làm tổn thương.”
Hai tay nắm chặt lại trong vài giây.
Đúng vậy.
Bây giờ, có rất nhiều người trên khắp thế giới bỏ rất nhiều tiền để nhờ nó làm thuốc, đây đều là sự công nhận thực lực của nó.
Với thân phận của nó bây giờ, không cần phải sợ mình bị nghỉ ngờ về thực lực..
Nửa ngày sau.
Bé Lớn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hét vào mặt những người lớn đang bị giãng co với nhau: “Ông nội, bà nội, hai người vẫn muốn tiếp tục kéo dài việc lây lan của chất độc trên người ba à?”
Ba Phong muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bé Lớn lấy từ trong túi ra một tệp tài liệu lớn mà nó đã chuẩn bị trước, mở ra, lấy ra một tờ trong số chúng.
“Chứng nhận này của Hiệp hội Dược sĩ, đại diện cho mọi thứ về thực lực. Loại thuốc cháu làm ra có đáng tin cậy hay không, có tác dụng phụ hay không, mọi người có thể đi hỏi Hiệt Dược sĩ”
Nghe thấy như vậy, ba Phong nhanh chóng lấy tài liệu ra xem cho rõ.
Chữ ký của “Lạc Trần” được viết ở góc dưới khiến ông giật nảy mình.
Thời Ngọc Diệp nhướng mày.
‘Vừa rồi cô không tranh cãi với mẹ Phong là cố ý cho con trai mình có cơ hội thể hiện, xem Bé Lớn có chủ động làm rõ thân phận hay không.
Quả nhiên không phụ lòng cô, con trai của cô thật giỏi Lưu Mạnh Hòa hỏi.
“Cháu là dược sĩ Lạc Trần? Chuyện này làm sao có thể? Nghe nói dược sĩ Lạc Trần là một ông lão, cháu hình như còn chưa đến năm tuổi?”
Mẹ Phong cũng đã được nghe nói về thành tựu của Lạc Trần.
Có thể nói, không ai không biết dược sĩ Lạc Trần giỏi như thế nào, là người duy nhất trên thế giới có thể chế tạo thuốc cấp SS!
Khi nghe được lời nhận xét của lưu Mạnh Hòa, bà không khỏi cau mày, rơi vào trong nghỉ Cháu trai của bà thực sự giỏi như vậy sao?
“Chứng chỉ này sẽ không phải giả chứ?”
Bà cuối cùng cũng không thế nhịn được thốt ra những nghỉ ngờ trong lòng.
Thời Ngọc Diệp lên tiếng bênh vực con trai ngay lập tức.
“Nếu không tin, bây giờ mẹ có thể đến Hiệp sĩ để xác định là thật hay là giả. Nhưng ờ tình huống của Cảnh Thành không thể kéo dài được nữa. Thay vì vướng bận chuyện này chuyện kia, tại sao không để cho con chứng minh hiệu quả của thuốc giải độc? “
“Nhưng…”
Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên sau lưng mọi người.
“Làm sao vậy? Đứa nhỏ này có thiên phú hơn người. Các người là ông bà của nó mà còn không tin ư? Bây giờ mạng người là quan trọng nhất, nếu không cho bọn họ vào đưa thuốc, ba của đứa bé cũng chính là con của hai người sẽ chết. Đến lúc đó đừng đổ lỗi cho bác sĩ vì đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Mọi người ở đây sẽ làm chứng”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đi tới, theo sau là ba của Thời Ngọc Diệp, Thời Văn Nghĩa.
Người vừa mới nói chuyện chính là người phụ nữ trông quý phái, quyến rũ này, nhưng không ai có mặt ở đây nhận ra cô ấy là ai Mẹ Phong muốn nói gì đó nhưng trong lòng lại sinh ra vài phần sợ hãi không thể giải thích được.
Thật sự rất kỳ lạ Người phụ nữ mặc váy trắng này trông còn khá trẻ, vậy sao khí chất của cô ấy lại mạnh mẽ như vậy, giống như một người lớn tuổi đã trải qua gian khổ của cuộc sống?
Đặc biệt là đôi mắt kia, như nhìn thấu được mọi chuyện, quả thật khiến người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lưu Mạnh Hòa cảm thấy mình sắp được xem một bộ phim truyền hình gia đình kịch tính, thấy rằng ông ấy nên rời khỏi nơi này.
Công Tôn Thanh đi tới, liếc nhìn ba Phong và mẹ Phong, giật giấy chứng nhận từ Ba Phong rồi nhét nó lại cho bé Lớn.
“Các người không đi vào cho cậu †a uống thuốc?”
Bé Lớn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Với sự bảo vệ của mẹ và lão tố, cậu cảm thấy mình có nhiều tự tin hơn.