Chương 255: Sẽ không có cơ hội xoay chuyển nữa
“Cấm Tú! Cấm Tú con tỉnh lại đi!”
Ông Tô thống khổ ôm lấy con gái, nhìn miệng cô ta đầy máu, lâm vào hôn mệ, lập tức vô cùng hoảng loạn.
Ông ta đã mất vợ rồi, không thể mất thêm con gái nữa.
“Xe cấp cứu… đúng rồi, gọi điện thoại gọi xe cấp cứu!”
Ông Tô hoang mang cầm điện thoại di động lên, lúc này điều hòa phun ra một lưồng khí trắng nhưng ông ta không hề phát hiện ra.
Khi ông ta sắp gọi điện thoại đi thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, sau đó đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, cả người mất đi trọng.
†âm ngã nhào xuống đất.
Bên trong một căn phòng VIP.
Qua camera giám sát, sau khi mọi người thấy Tô Cẩm Tú xảy ra chuyện, ai nấy đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
‘Vẻ mặt Phong Thần Nam âm trầm, đấm một quyền lên sô pha.
“Hóa ra trận hỏa hoạn năm đó là do cô ta đứng phía sau sai khiến!”
Kế hoạch của trận hỏa hoạn đó được thiết kế vô cùng chu toàn, hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào, vì thế cho tới bây giờ cảnh sát vẫn không thể điều tra ra ai là người Tới tận bây giờ mới có thể biết được sự thật từ miệng Tô Cẩm Tú Trước tiên là giết Vinh Sở Triết, sau đó lại năm.
lần bảy lượt muốn giết Thời Ngọc Diệp.
Phong Thần Nam hận không thể bóp chết người phụ nữ đang sống sờ sờ này ngay lập tức.
“Phong Thần Nam, anh bình tĩnh chút đi”
Lúc này Thời Ngọc Diệp lại vô cùng bình tĩnh, cẩn thận phân tích mọi chuyện.
“Tuy rằng năm đó cô ta chủ động hợp tác với Lệnh Hồ Hải để diệt trừ tôi nhưng sau lưng chắc.
chắn cũng là do Lệnh Hồ Hải và Cơ Tưởng Thừa gây khó dễ. Sau khi cô ta giết Vinh Sở Triết thì mất trí nhớ, sợ là con chịp trí nhớ đã được gài vào cô ta lúc đó. Sau đó cô ta ôm thù hận với em, muốn giết em, tất cả đều là âm mưu của Cơ Tưởng Thừa Tần Gia Hưng thu dọn máy tính và dụng cụ, nghe phân tích như vậy không khỏi thở dài một hơi “Ôi trời ơi, rốt cuộc cô đã đắc tội gì với Cơ Tưởng Thừa vậy?”
“Nói ra thì có lẽ anh không tin, tôi cũng không biết mình đắc tội gì với anh ta nữa”
“Vậy thì cô phải cẩn thận chút, bị người của anh ta theo dõi, về cơ bản đều không có kết cục tốt đâu”
Thời Ngọc Diệp nhún vai, trông có vẻ rất thoải mái, như thể chuyện bị người ta đuổi giết là một chuyện hết sức bình thường vậy.
Mà Phong Thần Nam lúc này vẫn trầm mặc như cũ Dù tất cả chuyện này có phải là do Tô Cẩm Tú tự nguyện làm hay không, hiện giờ cô ta cũng đã là tội phạm giết người, không thể nào chối bỏ được nữa.
“Đăng Dạ Hiên, cậu phái người ra tay chưa?”
“Tôi phái rồi, Tô Cẩm Tú và bố cô ta đều đã bị đưa tới sở cảnh sát thành phổ Hải Phòng rồi, hơn nữa còn cung cấp hết các băng chứng buộc cô ta thừa nhận tội giết người. Không lâu nữa chúng ta cũng sẽ được cảnh sát gọi tới phối hợp điều tra”
Nghe anh ta báo cáo, đôi mắt lạnh lùng của Phong Thần Nam khẽ nheo lại.
“Khiến cô ta từ nay về sau không bao giờ có cơ hội xoay người nữa”
Đảng Dạ Hiên nghe vậy lập tức đáp: “Vâng, tôi biết rồi Nửa tiếng sau.
Trên mạng đều là tin tức Tô Cẩm Tú giết người Mới đầu mọi người còn tưởng chỉ là tin lăng xê, sau đó bồng nhiên có thợ săn ảnh tung ra ảnh cô ta bị trói ở đồn cảnh sát, hơn nữa còn đeo thẻ của tội phạm giết người Ngay lập tức bùng nổ hot search Chỉ một tiêu đề cũng khiến lượt tìm kiếm leo lên đầu bảng # Tô Cẩm Tú giết người Mạng xã hội trở nên sục sôi.
“Nữ thần một thời, hiện giờ đã là tội phạm giết người rồi! Loại phụ nữ này tâm địa quá thâm độc”
“Bài đăng nói cô ta đã giết bạn tốt của tổng giám đốc Phong thời cấp ba, sau đó còn gây hỏa hoạn để đối phó với Thời Ngọc Diệp. Trời ơi, người phụ nữ đáng sợ như vậy sao có thể vào giới giải trí chứ?
“Cút khỏi giới giải trí đi! Đúng là loại cặn bã của xã hội?
“Cút đi, trực tiếp phán tử hình được không?
Gô ta không có tư cách được sống!”
‘Ủng hộ tử hình! Một mạng đổi một mạng!”
Tin tức bất ngờ nổ ra khiến chị Văn ở thành phố Hải Phòng không khỏi hoảng sợ.
Cô ta vừa mới xem qua các bài đăng trên mạng, cảm thấy đây là sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Xong lồi.
Tung hoành trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cô ta vừa nhìn là biết Phong Thần Nam đang báo thù Tô Cẩm Tú…
Nếu như Tô Cẩm Tú thật sự giết người thì chị Văn chắc chẳn cũng sẽ bị điều tới sở cảnh sát thẩm vấn, điều tra.
“Chị Văn, có cần phải nhờ quan hệ xã hội xử lý những việc này trước không?”
Khi chị Văn còn đang không biết làm gì thì đột nhiên có một đồng nghiệp mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô ta Cô ta suy nghĩ một lúc, sắc mặt trở nên lạnh băng “Không cần quan hệ xã hội đâu”
“Tại sao? Chính ta quyết định từ bỏ cô ấy sao?”
“Phong Thần Nam không phải người chúng ta có thể trêu chọc tới, nếu như hiện giờ tẩy trắng cho cô ấy, e là người tiếp theo chết sẽ là công ty chúng ta.
“Vậy chúng ta chứ để mặc Tô Cẩm Tú như vậy.
“Đừng nói nữa, đây là hậu quả cô ấy tự gây ra, gieo gió thì phải gặt bão thôi.”
Cuối cùng đồng nghiệp cũng không nói nhiều nữa.
Chị Văn thu hồi ánh mắt, nhìn về chiếc cúp quán quân ra mắt kia, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm.
Trong không khí chỉ còn lại âm thanh nỉ non của cô ta.
“Cẩm Tú, em đừng trách chị. Mấy ngày nay, những gì có thể khuyên chị đều khuyên em rồi, do em cố chấp, em không buông bỏ được chấp niệm trong quá khứ. Ai bảo em đắc tội ai không đắc lại đi đắc tội Phong Thần Nam chứ? Trò chơi này, thứ lỗi chị không thể chơi tiếp cùng em, chị vẫn còn phải nuôi gia đình, những người khác trong.
công ty cũng phải có công việc để làm tiếp, mọi người đều bị em làm cho liên lụy quá nhiều rồi, không thể giúp em được nữa. Cho dù có thế nào, mong em có thể tự mình chống đỡ vượt qua mọi chuyện”
Ngày hôm sau.
Thành phố Hải Phòng.
Khi Vinh Sở Lâm bước ra từ cục cảnh sát, ngẩng đầu bèn thấy Mắn Tuyết Nguyệt đang chạy về phía anh ta.
“Vinh Sở Lâm!”
Dáng vẻ sốt ruột này, bao nhiêu năm qua anh †a chưa từng thấy.
“Sao rồi? Vừa rồi ở bên trong, cảnh sát nói gì với anh? Chuyện của anh anh năm đó có phải do.
Tô Cẩm Tú làm không?”
Mãn Tuyết Nguyệt bắt lấy bả vai Vinh Sở Lâm, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng Vinh Sở Lâm đối diện với ánh mắt cô ấy.
Tất cả mọi cảm xúc bực bội vừa rồi ở trong lòng đều tan thành mây khói trong nháy mắt đứng trước đôi mắt sáng rực như sao này.
Thay vào đó là sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
Thật lâu sau, anh ta chậm rãi vươn tay, lau đi dòng nước mắt chảy ra vì lo lắng quá độ.
“Chắc là vậy rồi”
“Cái gì gọi là chắc vậy? Anh không hỏi cho rõ ràng sao? Bao nhiêu năm qua không có tin tức gì vì sao đột nhiên lại có tiến triển? Tìm được manh mối và chứng cứ rồi sao? Anh mau nói đi chứ!”
Mẫn Tuyết Nguyệt không ngừng lôi kéo Vinh Sở Lâm nói cho ra nhế, khiến anh ta nhớ lại trước đây khi hai người ở bên nhau, mỗi lần cãi nhau, dáng vẻ cô ấy cũng luôn như vậy.
Đột nhiên, khóe miệng lại cong lên một nụ cười.
“Em đúng là vẫn còn còn thích anh.”
“… Vinh Sở Lâm!”
Mãn Tuyết Nguyệt tức giận như muốn nổ.
tung.
Anh ta thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Tra ra manh mối rồi”
“Là Phong Thần Nam nói với anh?”
“ừ”
Mẫn Tuyết Nguyệt lập tức trở nên thoải mái, một cảm giác xúc động dâng lên trong lòng.
Cô ấy che miệng lại, không kiềm được mà khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!