Chương 248: Mang hạnh phúc đến cho toàn thế giới
Bỗng nhiên, Lôi Chí lên tiếng phản bác ông Tô.
“Ông Tô, không lẽ ông không có nghe rõ những gì thư ký An Vũ đã nói sao?”
Ông Tô cau mày nhìn lấy người bạn cũ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Ông ta chỉ nhớ rằng thư ký An Vũ vừa rồi yêu cầu họ nhanh chóng rời khỏi, nếu không thì sẽ nhờ bảo vệ đuổi họ ra ngoài.
Hoàn toàn không thể nghe ra thông điệp quan trọng nào trong lời nói đó cả.
Sau một hồi im lặng, Lôi Chí cũng nhận ra ông Tô không để ý đến chuyện quan trọng nhất, nên đã lên tiếng nhắc nhở.
“Cô ta vừa nãy nói, người tiếp theo xuất hiện chính là cô Thời đó”
“Vậy thì sao?
“Ông Tô, có phải ông đã quên rồi không, dược sĩ Lạc Trần chính là người tiếp theo xuất hiện”
Ngay khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt của ông Tô và Tô Cẩm Tú lập tức cứng đờ.
Như thể nghỉ ngờ bản thân đã nghe nhầm vậy, Tô Cẩm Tú không thể tin được nhìn lấy Lôi Chí.
“Ông nói lại lần nữa?”
“Cái cô Thời mà bị hai người luôn miệng nói là một tên lâu la nhỏ, chính là người tiếp theo sẽ lên sân khấu phát biểu đấy. Tiếp theo là bài phát biểu quan trọng, nếu như không lầm thì cô Thời đó, chính là dược sĩ Lạc Trần mà các người đã dày công tìm kiếm”
Loảng xoảng Sau khi nghe thấy những lời này, Tô Cẩm Tú trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống đất.
Doạ đến ông Tô vội vàng dìu cô ta dậy.
“Cẩm Tú? Con gái, con không sao chứ? Đừng làm ba sợ..”
Tô Cẩm Tú mặt mày trắng bệch ngã ở dưới đất.
Đôi mắt vốn đầy sự thù hận, ngay lập tức bị che đi bởi sự kinh ngạc và tuyệt vọng.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào.
Cô ta và ba đã xa xôi ngàn dặm đến thành phố Cao Ninh, dược sĩ hàng đầu thế giới mà họ dày công tìm kiếm, hoá ra là Thời Ngọc Diệp?
Làm sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Khi Tô Cẩm Tú nhớ đến vừa rồi họ ở ngay trước mặt Thời Ngọc Diệp, nói với thư ký Vũ An rằng muốn gặp dược sĩ Lạc Trần, lúc này, cô ta thậm chí đã nghĩ đến cái chết rồi.
Nếu thực sự là Thời Ngọc Diệp, thì vừa rồi có phải đã ngầm cười nhạo cô ta rồi không?
Là cười nhạo đôi chân của cô ta không thể đi, hay là cười nhạo cô ta ngu dốt và đáng thương?
“Không, mình không chấp nhận được, mình không tin! Làm sao có thể là cô ta chứ! Không thể nào!”
Tô Cẩm Tú chìm vào trong suy nghĩ của mình, không thể thoát ra, nhất thời mất kiểm soát cảm xúc, bắt đầu gào thét với không khí.
Cảnh tượng quen thuộc khiến cho lòng ông Tô thắt lại, vội vàng ôm chặt lấy đứa con gái.
“Cẩm Tú, con bính tĩnh lại đi! Ba nhớ mọi người đều nói dược sĩ Lạc Trần là một ông lão già, chưa từng có người nói qua là một người phụ nữ cả. Con đừng khẳng định sự thật nhanh như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Ông Tô quả thực là một doanh nhân giỏ mang lại hi vọng cho người khác, chỉ với đi liền khiến cho Tô Cẩm Tú lấy lại bình tĩnh.
Lôi Chí không ngờ rằng lời nói của mình sẽ khiến cho Tô Cẩm Tú đột nhiên trở thành như vậy, bèn nhanh chóng tán thành nhất “Đúng vậy đúng vậy, Cẩm Tú, cháu đừng căng thẳng như vậy, chú Lôi vừa rồi nói nhầm. Dược sĩ Lạc Trần rõ ràng là một ông lão già, không thể nào là một người phụ nữ trẻ như vậy được.
Những người ưu tú trong Hiệp hội Dược sĩ của chúng ta, đều không trẻ như vậy, cho nên có lẽ không thể nào là cô ta được”
Tô Cẩm Tú ngẩng đầu lên nhìn ba mình.
Mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không phục.
“Ba, chúng †a ra ngoài xem, con muốn xem rõ, Thời Ngọc Diệp rốt cuộc xuất hiện ở nơi này với thân phận gì”
“Được, ba đưa con đi ra ngay”
Ông Tô vội vã bế Tô Cẩm Tú lên chiếc xe lăn, cả ba người cùng nhau trở về hội trường.
Vừa trở về chỗ ngồi không bao lâu thì bài phát biểu trên sân khấu đã kết thúc.
Tất cả các khán giả ở đây đều không khỏi ngồi thẳng người, mong chờ nhân vật lớn xuất hiện cuối cùng này.
Khi Thời Ngọc Diệp được mời lên sân khấu phát biểu, mọi người đều không khỏi ồ lên “Đây là dược sĩ Lạc Trần sao?”
“Chết tiệt, tại sao có thể là một người phụ nữ thế? Hơn nữa lại còn trẻ như vậy?”
Dược sĩ hàng đầu thế giới lẽ nào không phải là một ông lão già sao?”
“Tôi dường như đã nhìn thấy cô ấy ở trên mạng, đã từng có vụ xô xát xảy ra, nhưng tôi lại không nhớ ra là tên gì”
Sự bàn bạc xôn xao ở dưới sân khấu, không hề ảnh hưởng đến việc xuất hiện của Thời Ngọc Diệp.
Cô điềm tĩnh cầm micro lên và nhìn khắp toàn hội trường, hai giây sau, cả hội trường đều im lặng, lặng lẽ chờ cô phát biểu.
Khí trường mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Cuối cùng, Thời Ngọc Diệp đã lên tiếng.
Giọng nói trong trẻo êm tai văng vắng bên tai của mọi người.
“Xin chào mọi người, tôi là trợ lý của… dược sĩ Lạc Trần, Thời Ngọc Diệp.”
Tất cả mọi người trong hội trường suýt chút bị đánh lừa bởi câu nói ngắt quãng này của cô, đợi sau khi nghe trọn vẹn lời nói mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả ông Tô và Lôi Chí ở dưới sân khấu cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hoá ra là trợ lý, tôi còn tưởng chính là người đó nữa..”
Chỉ có một mình Tô Cẩm Tú không hề buông lơi Cô ta nhìn chảm chằm lấy Thời Ngọc Diệp ở trên sân khấu, siết chặt nằm đấm ở bên váy, không ai có thể nhận ra trong lòng cô ta lúc này cảm thấy căm ghét đến nhường nào.
Ở trên sân khấu.
“Dược sĩ Lạc Trần có việc bận nên không thể đến được, vì vậy, hôm nay thay thế do tôi phát biểu. Tiếp đến, tôi muốn chia sẻ với mọi người công thức bí mật để luyện chế thuốc mà dược sĩ Lạc Trần chưa từng công khai ra ngoài, hi vọng mọi người sẽ có thu hoạch sau khi nghe xong”
Sau khi Thời Ngọc Diệp nói xong chủ đề của nội dung phát biểu, toàn hội trường ngay lập tức sôi sục.
“Công thức bí mật để luyện chế thuốc? Đó không phải là bí mật mà gia tộc Công Tôn không tiết lộ trong truyền thuyết sao?”
“Tuyệt quá rồi, nghiên cứu bao nhiêu năm nay đều không có kết quả, hôm nay cuối cùng có thể có được lời giải rồi!”
“Trời ạ, dược sĩ Lạc Trần chuẩn bị mang lại hạnh phúc cho xã hội đây!”
Tất cả các khán giả vui mừng bàn tán xôn xao.
Ngay cả anh em nhà họ Lưu lặng lẽ theo dõi bài phát biểu ngồi ở phía cuối trong hội trường, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Lại có thế là công thức của thầy luyện chế thuốc hàng đầu..”
Lưu Mạnh Hoà khó tin lặp đi lặp lại, sau đó nở ra một nụ cười khố tâm: “Trước khi bắt đầu hội thảo nghiên cứu và thảo luận, cô ấy còn nói cái gì.. chỉ là chia sẻ bài văn nghiên cứu thảo luận học thuật thông thường? Hai thứ này, là giống nhau sao?
Hay cho một bài văn nghiên cứu thảo luận học thuật thông thường.
Công thức bí mật của thầy luyện chế thuốc hàng đầu, đó là kho báu của tất cả dược sĩ ưu tú trên toàn thế giới, thứ này trong mắt của cô chỉ là một bài văn nghiên cứu thảo luận học thuật thông thường sao?
“Thực sự khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên…
Lưu Trọng Hoài mặt mày đen như than đứng ở bên cạnh.
Chính thức là vì câu nói ‘bài văn nghiên cứu thảo luận học thuật thông thường’ đó của Thời Ngọc Diệp, ông ta đã hiểu lầm và khinh thường cô, dẫn đến hành vi lỗ mãng và bất lịch sự sau này.
Ông ta rất không phục, tại sao mọi người đều nói rằng là lỗi của ông †a?
Nếu không phải vì lời nói khiến người ta dễ hiếu lầm đó của Thời Ngọc Diệp, thì ông ta làm sao có thể sẽ khinh thường cô chứ?
Thời Ngọc Diệp không phải là người nên nói lời xin lỗi sao?
Cùng lúc này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!