Bác Khả còn có một người cháu nhỏ đang học tiểu học, nếu thay hợp đồng cũng chỉ có thể để họ ở lại từ sáng đến chiều tối!
Dương Ngọc Yến từ ngồi dưới đất thoáng nhảy dựng lên, biểu cảm lộ rõ ý muốn phản đối câu nói của anh, hay tay cô chống xuống nạnh, gương mắt cũng ngước lên mà nói:
- Ai nói với anh như thế? Bác Khả nói với tôi bác sống một mình ở một chung cư nhỏ, cháu ở đâu ra? Anh là không muốn họ ở lại thì đúng hơn, nhà bác ấy lại còn xa như vậy!
Vương Lam Nhất không nói, đúng thật trước đây anh để cả ba người làm việc theo ca là có lí do, đơn giản vì trong nhà chỉ có một mình anh hơn nữa cả ba đều là nữ nên ở lại là điều phải cân nhắc. Nhưng hiện tại có đã có cô, việc để họ ở lại là có thể xem là thoải mái hơn, nhưng bây giờ điều khiến anh không chấp thuận là gì?
Đơn giản ngay từ đầu, anh đã không cho phép cả ba được chạm vào cơ thể cô dù chỉ là cái nắm tay cũng không, tuy nhiên là do cô mặc kệ mà bảo vệ họ trước anh nên bản thân anh cũng không thể làm gì, suy cho cùng lý do là anh giữ của, không thích bất cứ ai chạm vào cô kể cả nam lẫn nữ, khó chịu nhưng do anh quá giỏi việc che giấu cảm xúc không biểu lộ ra mặt, một phần vì không muốn chấp nhận việc mình...
Trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn không có kết luận hoà thuận nào được đưa ra, cách tốt nhất là phòng của ai người đó về vì càng nói càng rối hơn, vốn dĩ anh và cô có suy nghĩ trái ngược nhau hoàn toàn, nói chuyện lại càng không thể hợp ý được, chứ đừng nói là bàn ý về một vấn đề nào đó đang tồn tại, trường hợp này nên chỉ một người đưa ra quyết định người còn lại nhẫn nhịn mà chấp nhận theo.
Lại một ngày nữa kết thúc không mấy khả quan!
Vui hay không thì thời gian cũng nhất quyết không lưu tâm mà cứ thế trôi. Sau cả một đêm trằn trọc, Vương Lam Nhất thức dậy với một tâm thế đầy mệt mỏi, gương mặt vẫn lạnh toát từ sau cuộc trò chuyện giữa cô và anh tối qua cho đến sáng hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu giãn cơ mặt. Còn cô thì lại hoàn toàn khác, dù khó chịu không kém nhưng vẫn ngủ ngon lành như thể chẳng có điều gì xảy ra.
Buổi sáng chủ nhật, Vương Lam Nhất hôm nay không đi làm, anh chuẩn bị xong bữa sáng cũng đã gần bảy rưỡi, lúc này Dương Ngọc Yến mới vui vẻ bế Mẩu Mẩu từ trên phòng đi xuống, nhưng vừa chỉ nhìn thấy anh, cô đã lườm chặt anh một nhịp, nụ cười vui vẻ chuyển thành điệu bộ giễu cợt mà nói:
- Xin chào tiểu Vương khó ở ích kỷ buổi sáng vui vẻ!
Anh đặt tờ báo đang cầm trên tay xuống dưới bàn, dùng ánh mắt giết người dán thẳng vào con người đang đứng trước mặt, nhìn gương mặt tràn đầy sự thách thức của cô, anh cũng thừa hiểu bây giờ mạnh miệng châm chọc như thế nhưng chỉ cần mới bị anh nắm thóp là đã từ hổ biến thành thỏ con, thậm trí còn thêm cả hai hàng nước mắt! Nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ đứng dậy hơn thua mà tóm lấy cổ cô doạ nạt, nhưng bây giờ anh nhịn, thà nhịn để cô không khóc và cũng để tránh đi hậu quả bị cả hai bên gia đình chất vấn.
Thấy anh im lặng, Dương Ngọc Yến mới đặt Mẩu Mẩu sang một bên rồi ngồi xuống ghế hỏi:
- Anh giận à?
Vương Lam Nhất rời anh mắt sang hướng khác ung dung cầm tờ báo lên đọc, trầm giọng trả lời lại:
- Tôi không có thời gian chấp vặt vài câu nói của em!
- Thế sao anh không trả lời câu nói của tôi lúc nãy? -Dương Ngọc Yến-
Vương Lam Nhất hạ tờ báo xuống, khoé môi khẽ nhếch nhẹ lên một bên, vẫn cái gương mặt lạnh tanh hai loại không cảm xúc ấy, một là trầm lặng theo hướng bình tĩnh nghiêm túc, hai là khi tức giận. Hai kiểu này thay nhau tồn tại quanh năm nhìn đã khiến người khác không thoải mái rồi:
- Nếu tôi nói lại hay tức giận với em thì có khác nào tôi tự nhận những tính cách mà em đặt ra cho tôi đâu chứ!
- ...
- Ăn nhanh lên, tôi đưa em đến trường làm thủ tục đăng ký nhập học!
Cô nhăn nhó phụng phịu nhìn anh, định cãi không ăn nhưng nghĩ lại do phải đến trường nên đành thôi.
......
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Vương Lam Nhất đứng chờ sẵn ở bên ngoài xe, mãi một lúc sau mới thấy cô từ trong nhà chạy ra, trên người mặc chiếc áo building màu trắng sữa rộng vừa mỏng phối cùng với chiếc quần đen xuông rộng, nhìn đơn giản kín đáo nhưng lại có chút khác so với thường ngày, mặc vậy với cô là quá đủ với cái thời tiết hơi se lạnh của đầu thu rồi.
Chiếc xe dần di chuyển, từ đây tới trường cô học cũng không quá xa, nếu đi xe ô tô cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút là đã đến nơi rồi. Ngồi trong xe cô im lặng hướng mắt hiếu kỳ ra bên ngoài ngắm nhìn thành phố xa lạ đầy sự mới mẻ này. Vương Lam Nhất bắt gặp ánh mắt của cô qua gương chiếu lại, anh cười nhẹ mà nói:
- Vân Nam không như Nam Thành, con người nơi đây họ nói không với thành thật, phức tạp hơn nơi em sống trước đây, nên đừng cố tìm người làm bạn khi ở đây. Tôi để em tự tìm hiểu, nhưng tốt nhất là phải an toàn!