Bạch Tú Sa không dám nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông. Căn bản trong tâm trí của cô lúc này vẫn còn lưu lại hình ảnh hắn ta cưỡng hôn mình. Hai gò má của cô vẫn đỏ ửng, vành tai lúc này lại đỏ hơn. Bạch Tú Sa vội vàng vén tóc ra phía trước để che đi hai bên tai của mình.
Cô ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình.
Tại sao hắn lại biết cô thích ăn cơm sườn nhỉ? Lẽ nào là ông nội đã nói cho hắn biết sao?
Nghĩ tới đó, Bạch Tú Sa ngay lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía Bạch Long Đức.
Bạch Long Đức dường như đọc thầm được suy nghĩ của cô, ông nở một nụ cười, nói với cô vài câu.
"Ông thấy tay nghề nấu nướng của chồng con không tồi!"
"Không chỉ là một hoạ sĩ, dáng người cũng được, nhưng quan trọng nhất là nấu ăn ngon."
"Đúng là một chàng rể tài giỏi!"
Bạch Long Đức nhấp một ngụm chè mà Đinh Thừa Phong vừa mới pha ra, miệng tấm tắc khen ngợi chàng rể quý mà ông trời ban cho.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập hợp lại bàn ăn. Vừa dùng bữa sáng vừa bàn bạc công việc.
Hai anh em nhà Bạch Phàm Tuân ban đầu cũng chẳng vừa mắt Đinh Thừa Phong là mấy. Hai bọn họ nhìn nhau như đang ra hiệu việc gì đó, sau khi cùng thống nhất với nhau, Bạch Phàm Tuân lên tiếng.
"Ông nội, cháu thấy Đinh Thừa Phong chỉ ở nhà không thôi cũng nhàn rỗi quá. Mà nghề hoạ sĩ như cậu ta lại thất nghiệp, đồng lương kiếm được hàng tháng cũng ít ỏi. Con nghĩ Đinh Thừa Phong nên kiếm thêm một công việc để trang trải cuộc sống cũng như chăm sóc cho em họ."
Đinh Thừa Phong nghe vậy, trong lòng thầm cười mỉa mai.
Không ngờ lại có kẻ nhiều chuyện đến như vậy!
Bạch Long Đức nhấp một ngụm rượu, gắp thức ăn vào bát cho cô cháu gái rượu. Xong xuôi ông mới quay lại nhìn về phía Bạch Phàm Tuân, hỏi lại.
"Thừa Phong chỉ cần ở nhà chăm lo cho Tiểu Sa là được rồi!"
"Nhưng mà ông nội à, chỉ ở nhà không thôi thì không có được. Mà người ngoài lại bàn tán xôn xao về vấn đề nhà họ Bạch có một thằng con rể chuyên ăn bám. Ông đâu thể danh tiếng nhà họ Bạch bị người đời chê cười đâu chứ!"
Bạch Minh Án lên tiếng thay cho anh trai mình, tiếp tục nói: "Từ hôm qua đến giờ trong công ty mọi người bàn tán về vấn đề này. Nếu như em rể không có công việc có mức thu nhập ổn định, sớm ngày Bạch gia chúng ta bị bọn họ chê cười."
"Ông nghĩ Thừa Phong không nhất thiết phải có công việc ổn định! Tiểu Sa con bé còn nhỏ, ông cần con bé có người ở bên cạnh chăm lo. Tiền sinh hoạt Bạch gia đưa ra cũng đủ để Thừa Phong trang trải cuộc sống, nếu như thiếu có thể xin thêm."
"Dù nghề hoạ sĩ hiện tại không được ưa chuộng, nhưng mỗi lần có người đưa ra yêu cầu thì Thừa Phong có thể kiếm được từ một triệu đến năm triệu tiền công vẽ."
Bạch Long Đức từ tốn giải thích tình về nghề nghiệp. Theo quan điểm của ông, nghề hoạ sĩ là ngành nghề khá đặc thù, nó dành riêng cho những người có năng khiếu về hội họa và không phải ai cũng có thể theo đuổi được.
Có được chàng rể có năng khiếu tốt như vậy, ông ta lấy lý do gì để chê bai chứ.
Ngành nghề này cũng có thứ vất vả của riêng nó, nhưng lại nhận lại đồng tiền lương cực kỳ có giá trị cao.
Không kể đến, nghệ sĩ phải vất vả trong việc tìm nguồn cảm hứng mới, lại còn chuẩn bị dụng cụ để bắt tay thực hiện, xong rồi phác hoạ bản thảo, đi đường nét tỉ mỉ, tổng quát lại toàn bộ kiệt tác của mình, cuối cùng là đưa tác phẩm mình vừa hoàn thành đến công chúng, hoặc là người đặt.
Trong qua trình làm cũng xảy ra sơ suất, không tìm đúng nguồn cảm hứng, kiệt tác không vừa mắt với công chúng phải sửa lại, mất rất nhiều thời gian.
Đối với Bạch Long Đức mà nói, chàng rể lần này thật sự rất ưng ý.
"Ông nội, con cũng biết ngành nghề nào cũng có cái nhiệt huyết riêng. Thử hỏi lỡ như cả tháng không có khách hàng nào đến đặt, liệu rằng tháng đó em rể lấy gì để tiêu xài? Chẳng nhẽ lại ngửa tay xin viện trợ từ gia đình vợ sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!