Bạch Tú Sa vừa lau khô tóc, ánh mắt khó chịu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở ban công.
Đang yên đang lành lại có một kẻ lạ từ trên trời rơi xuống, đã thế lại còn dùng chung phòng với mình, một vị tiểu thư cao quý như cô nàng đâu chịu khuất phục với sự thật hiện tại này.
Nhưng nghĩ đến tâm niệm cuối cùng của ông nỗi mình, Bạch Tú Sa cắn răng nhẫn nhịn, học cách làm quen có hình bóng của người đàn ông trong phòng.
Đinh Thừa Phong nhân lúc cô gái không để ý đến, hắn vội vã lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau vệt máu trên mũi, sau đó lén lút đút vào trong túi quần.
Sau khi xong mọi việc, Đinh Thừa Phong bước vào trong phòng ngủ nhưng không dám tiến lại gần cô gái nhỏ này.
Bạch Tú Sa chỉ vì quên không mang quần áo vào cho nên mới khoác khăn tắm bước ra ngoài. Sau một hồi lựa chọn được bộ đồ hợp ý mình, cô không thèm để ý đến người đàn ông đứng bên cạnh bàn, hờ hứng cầm đồ bước vào phòng tắm.
Có một kẻ nào đó bị người vợ cho ăn một tấn bơ, bật lực vỗ trán, thở dài một cách ngao ngán.
"Tiểu bạch thỏ, sẽ có ngày tôi thuần phục được em! Khi ấy em đừng mong cuộc được này thoát khỏi sự trói buộc của Ảnh Huyết Phong này!"
Hắn tự nói với lòng mình, sau sững người khi nhận ra bản thân mình lại nhắc đến cái tên đầy đau thương này.
"À không, sau này em mãi mãi chỉ là người phụ nữ của Huyết Ảnh!"
"Có tôi em sẽ có tất cả! Bao gồm cả giọng nói nữa, tôi sẽ giúp lấy lại giọng nói trước kia của mình."
Một lần nữa Bạch Tú Sa bước ra khỏi phòng tắm, thân hình đẹp đẽ cùng với đôi chân dài nuột nà, điểm nhấn ở đây là chiếc váy màu hồng phấn mặc trên người của cô, càng làm tăng vẻ đẹp thuần khiết, ngây thơ của người con gái đang lớn.
Đinh Thừa Phong từ đầu đến cuối nhìn cô nàng không rời mắt, hệt như ánh mắt ấy đang tìm kiếm ra điểm hợp lý để mình động lòng, theo đuổi cô gái trẻ này.
Vẻ đẹp thướt tha, thuần khiết, trong sáng, bảo sao đàn ông nhìn vào yêu luôn từ ánh nhìn đầu tiên.
Nhưng bọn họ đều quay xe hết, bởi vì cô nàng này mắc bệnh câm, đã thế lại phải ở rể.
Đời người con trai, kỵ nhất hai chữ: Ở rể.
Bốn mắt nhìn nhau, không một ai thoát lên lời nào.
Đinh Thừa Phong định lên tiếng để phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt nơi căn phòng này thì bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư!"
Đó là giọng nói của Tiểu Nhiên, người hầu riêng của Bạch Tú Sa.
Đinh Thừa Phong lúc này chỉ cười nhẹ một cái, sau đó tiến lại gần cánh cửa, khuỷu tay tì vào vách tường, giọng vọng ra phía bên ngoài.
"Có chuyện gì?"
Tiểu Nhiên nghe thấy giọng của người đàn ông, cô hơi sững người lại, sau đó vội vàng lên tiếng giải thích.
"A... thiếu... thiếu gia..."
Tiểu Nhiên ngấp ngứ một lúc, dường như cô ấy chưa quen với cách xưng hô. Dù sao người đàn ông này cũng chỉ mới xuất hiện, đương nhiên cô vẫn chưa kịp thích ứng.
"Lão gia bảo tiểu thư cùng ngài xuống dưới nhà nói chuyện."
Đinh Thừa Phong khẽ ừ một cái, sau đó nhanh chóng đi về phía Bạch Tú Sa.
"Vợ ơi, bố đang chờ chúng ta dưới nhà đó!"
Bạch Tú Sa không bận tâm đến nét mặt phấn khích của người đàn ông, trực tiếp lướt qua mặt hắn tiến đến mở cửa phòng, bước ra bên ngoài bỏ mặc người đàn ông ở phía sau lưng mình.
"Ơ kìa..."
Đinh Thừa Phong vươn tay ra định bắt lấy tay của người con gái nhưng lại bị cô phũ phàng, bàn tay của hắn vẫn cứng đờ trên không trung, ánh mắt bất lực nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô nàng.
"Thật là... khó hiểu tâm tình của con gái thật..."
Hắn thở dài, bàn tay đó thu lại, song lại đưa lên vuốt mái tóc ngược về phía sau.
Thân phận ở rể này, thật đáng để con người ta bàn tán rôm rả.
Đinh Thừa Phong không thể thay đổi được sự thật hiện tại, dù sao mục đích hắn quay trở về là để báo thù chứ không phải bận tâm đến những lời giàm pha của thiên hạ.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi của hắn vang lên, phía bên Lucas cấp bách gọi đến.
"Lão đại, lão đại! Không hay rồi!"
Đinh Thừa Phong nhíu mày, thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng.
"Tên Sasaki đã cho người đến bắt Hiroko mang đi rồi!"
"Bọn họ đến có đông không?"
"Chỉ có hai tên cao to, ngoài ra không có ai khác!"
Đinh Thừa Phong biết, Hiroko là cánh tay đắc lực của Sasaki. Mất đi cô ta thì chẳng khác nào hắn mất đi cánh tay trái của mình. Vậy nên suốt bao năm qua hắn luôn coi cô gái Hiroko này là quân cờ trên cuộc chiến đẫm máu, tuỳ ý sai khiến cô, coi cô chẳng khác nào là chuột bạch nằm trên bàn thí nghiệm.
"Bọn chúng mang cô ta đi lâu chưa!"
"Vẫn chưa! Tôi và cùng một vài người đến cướp cô ta lại."
Đinh Thừa Phong gật đầu, nhắc nhở Lucas: "Hành động thật kỹ vào, mấy tên đó giải quyết gọn lẹ, thủ tiêu không còn một dấu vết nào."
Căn dặn xong, hắn ta cúp máy, chân mày sắc như lưỡi kiếm nhíu lại.
Có vẻ như cuộc chiến lần này sắp sửa kéo tới rồi.
Nhưng suy cho cùng, mục đích của hắn cũng chỉ là báo thù cho gia tộc, việc khác hắn không để tâm đến nhiều.
"Kệ đi! Ngày diệt vong của năm gia tộc sắp sửa đến rồi! Nhà họ Ảnh sớm sẽ hưng thịnh lại từ đâu!"
Đinh Thừa Phong cũng chẳng nghĩ suy gì nhiều nữa, nhanh chóng đuổi theo người con gái. Khi Đinh Thừa Phong bước đến cầu thang, một cảnh tượng vô cùng áp lực đập thẳng vào đồng tử của hắn.