Trời tối dần, cô và Khiết Tường đi trên dãy hành lang, anh lên tiếng hỏi:
“Nhiên Nhiên, tối hôm qua em có ăn hoa quả anh đưa chứ?”
Cô bật cười đáp
“A…có chứ, từ lúc làm người mẫu đến giờ em vẫn không thể ăn nhiều đồ dầu mỡ được, tự dưng có chút thèm”
Anh bật cười
“Thế em muốn ăn không? Chỉ được ăn một chút thôi”
Cô lắc đầu cười gượng
“Không cần đâu, em có thể chịu được mà”
Đứng trước phòng cô,Khiết Tường lại cố tình nói:
“Nhiên Nhiên, nếu tối ngủ thì đóng cửa ban công lại nhé, gió thổi vào lạnh lắm đấy”
Cô ngạc nhiên rồi cười
“Vâng, em biết rồi”
Cô mở cửa đi vào phòng mình mất, anh chợt thở dài quay về phòng mình.
Tại phòng Tinh Nhiên, cô ngồi trước bàn trang điểm ngắm chính mình một hồi rồi nằm lên bàn thở dài lẩm bẩm:
“Chỉ 2 tuần nữa thôi, cũng nhanh thật vì mình ở đây gần 3 tháng rồi”
Cô cầm sợi dây chuyền của anh tặng trên cổ ra xem ngẫm nghĩ một hồi
“Nhớ lại thì mình vẫn chưa tặng Tước Thần gì cả, mình nên tặng anh ấy gì đây nhỉ?”
Vài ngày sau, tại một cửa hàng, Tinh Nhiên mang kính râm đi vào bên trong khiến mọi người xung quanh trầm trồ nhìn bàn tán
“A…có phải là Hạ Tinh Nhiên không?”
“Không ngờ ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn cả trong ảnh đấy”
“Cô ấy đi một mình không sợ phiền phức à”
Lúc này, cô nhìn xung quanh cửa hàng rồi đi đến một bệ kính, bên trong có rất nhiều đồng hồ nam đẹp mắt, bỗng cô nhân viên mỉm cười hỏi
“Tiểu thư cô muốn mua đồng hồ tặng bạn trai ạ?”
Tinh Nhiên bật ngạc nhiên rồi lắc đầu
“À không, tôi muốn mua nó cho một người bạn”
Rồi cô nheo mày ngẫm nghĩ
( Mình đã lén xin nghỉ chụp ảnh một ngày và giấu anh Khiết Tường ra ngoài để mua quà cho Tước Thần, nếu anh ấy biết được chắc sẽ lại giận mình cho xem)
Rồi cô chỉ tay vào chiếc đồng hồ vội nói
“Lấy tôi cái này, giúp tôi gói lại đi nhé”
Cô nhân viên gật đầu lịch thiệp đáp:
“Vâng ạ”
Tinh Nhiên thanh toán xong thì cầm túi quà vội đi ra ngoài thì bị rất nhiều người vây lấy hỏi triền miên, họ cầm máy quay và chụp ảnh rất nhiều
“A…xin lỗi cô có phải là Hạ Tinh Nhiên không?”
Tinh Nhiên cười gượng đáp
“A…không mấy người nhận lầm người rồi”
Những người đó không ngừng nói
“Sao có thể lầm được, nếu tháo chiếc kính râm đó ra thì chắc chắn là Hạ Tinh Nhiên rồi”
“Xin hỏi cô vào cửa hàng nam mua đồ gì vậy?”
“Có phải là mua quà tặng bạn trai không?”
Họ không ngừng vây lấy Tinh Nhiên, chen lấn khiến cô bất lợi
(Chết rồi, làm sao thoát khỏi đám người này đây)
Lúc này những người khác lấy điện thoại lên chuẩn bị quay trực tiếp khiến cô giật mình, ánh mắt lo lắng sau chiếc kính râm
( Không phải họ định phát sóng trực tiếp chứ? Mình không thể xuất hiện trên bảng tin phát sóng được)
Cô đang lo sợ thì một cánh tay từ đâu kéo tay cô ra khỏi đám đông đang chen lấn mất, Tinh Nhiên chỉ vừa kịp nhận ra người đang kéo tay mình là bóng lưng của một cô gái, cô ta vừa kéo vừa nói:
“Mau đi theo tôi”
Rồi cô nhìn người đang kéo tay mình liền có chút ngạc nhiên
” Ơ…”
(Sao bóng lưng cô gái này quen quá vậy?)
Một hồi sau, sau vách tường vắng vẻ, Tinh Nhiên cúi đầu gối thở dốc lẩm bẩm:
“May quá, được cứu rồi”
Cô ngẩn lên nhìn bóng lưng cô gái phía trước mình nói
“Cảm ơn cô đã cứu tôi”
Bỗng cô gái đó quay lại, nét mặt cười tự tin nhìn cô thì Tinh Nhiên sửng sờ ngạc nhiên lấp mấp nói lớn:
“A…ư…Tư Đồng, sao lại là cô?”
Tư Đồng bật cười, chống nạnh nói
“Mới có mấy tháng thôi mà cô quên tôi rồi sao? Ngạc nhiên thật, không ngờ cô lại là người nổi tiếng”
“Tôi chỉ mới nổi vài tháng qua thôi, mà nói mới nhớ, từ lúc rời khỏi đảo tới giờ không biết cô thế nào? Cô đã tìm lại được gia đình mình chưa?”
Tư Đồng dựa lưng vào tường thở dài
“Chưa, từ lúc vào thành phố, tôi và những người dân khác lang thang khắp nơi, do luôn sống trên đảo từ nhỏ nên bọn tôi không biết gì về thành phố cả, đương nhiên có một số người trong chúng tôi cũng giải tán đi theo đường riêng của mình cả rồi.”
Tinh Nhiên ngạc nhiên tiếp lời
“Vậy bây giờ cô sống ở đâu? Cô không có nhà ở đây mà nhỉ?”
“Thời gian qua tôi được một người phụ nữ nhận về làm việc ở một cửa hàng và được sống ở đó nên cũng dần thích nghi với cuộc sống ở thành phố đông đúc này ,nhưng tôi không thể tìm được gia đình tôi vì chẳng có chút thông tin nào, tôi cũng không biết họ có thật sự có sống ở thành phố này không nữa”.
Tinh Nhiên đi đến vỗ vai Tư Đồng tiếp lời
“Tư Đồng, nhờ ơn cô ở trên đảo mà tôi mới được sống và trở lại thành phố này, nếu có gặp khó khăn thì cô có thể liên lạc với tôi”
Tư Đồng bật cười
“Được, nhưng tôi liên lạc với cô bằng cách nào?”
Tinh Nhiên cười gượng
“Đương nhiên là qua điện thoại rồi”
“Điện thoại? Là cái gì?”
Tinh Nhiên đỡ trán mình bó tay
( Đúng là không thể trách được, mặc dù Tư Đồng là người thành phố nhưng số phận lại đưa đẩy cô ấy đến hòn đảo hoang vắng nên bây giờ cô ấy chẳng biết nhiều thứ về hiện đại cho lắm)
Tư Đồng tiếp lời phán đoán:
“Có phải là thứ để dùng liên lạc với nhiều người không?”
Tinh Nhiên cười gượng nói tiếp:
“Đúng vậy, tôi rất muốn mua giúp cô một cái nhưng thật sự bây giờ tôi đang rất bận”
Rồi cô nhìn đồng hồ trên tay mình phát hoảng:
“A chết rồi, gần tới giờ quay quảng cáo rồi”
Rồi cô chuyển mắt lên nhìn Tư Đồng liền đưa cho cô một tờ địa chỉ
“Trong tờ giấy này là địa chỉ nơi tôi đang ở, nếu muốn gặp tôi thì cô đến đường này nhé”
Rồi Tinh Nhiên nhanh chóng chạy đi mất, Tư Đồng lẩm bẩm nhìn tờ giấy ngơ ngác nói:
“Ơ…nhưng mà tôi có biết đường đi đâu”
Tại công ty mỹ phẩm, Tinh Nhiên chạy vào mở cửa thở dốc
“A..xin lỗi, tôi…tới trễ. Đã tới giờ quay quảng cáo chưa?”
Người đàn ông hôm qua đi lại bật cười:
“May quá chúng tôi chuẩn bị bấm máy, cô Hạ Tinh Nhiên mời cô vào trong thay đồ a”
Rồi anh ta đưa cho cô một bộ đồ gợi cảm hở hang, cô nheo mày nhìn cái áo đen ngắn hở rốn và chiếc chân váy ôm người ngắn đến mức sát khe đùi liền nhíu mày thắc mắc hỏi:
“Đây là quay quảng cáo mỹ phẩm, sao phải mặc bộ đồ thế này?”
Người đàn ông đó bật cười nói:
“Chúng tôi quay quảng cáo về làn da trắng nên bộ đồ này được thiết kế để tôn vinh làn da của cô, đừng nghĩ nữa mau vào phòng thay đồ đi a”
Bên trong phòng thay đồ, Tinh Nhiên chợt lấy điện thoại ra thì thấy một tin nhắn của Khiết Tường gửi đến:
[Nhiên Nhiên, sao em không đợi anh đưa em đến chỗ quay quảng cáo đó?]
Cô thở dài lẩm bẩm
“Phù, đợi khi quay xong mình sẽ trở về chỗ ngài Triệu đợi anh ấy vậy”
Sau đó cô lấy hộp quà bắt mắt đã mua lúc nãy ra xem thầm mỉm cười nhẹ:
“Chờ hết tuần này Tước Thần đến thăm mình, mình sẽ đưa nó cho anh ấy”
Rồi cô bỏ hộp quà vào túi xách mình bước ra khỏi phòng thay đồ làm đám đàn ông ở đó ngạc nhiên sáng mắt mê mẩn rồi cô đặt chiếc túi xách lên bàn gần đó bật hỏi
“Tôi thay xong rồi, các anh…đã chuẩn bị xong chưa?”
Người đàn ông đó đi lại bật cười nói
“Sẽ quay sớm thôi a”
Rồi hắn đi lại kéo chặt tay cô khống chế khiến cô giật mình hỏi
“A…ơ anh làm gì vậy?”
Những người quay phim ở đó cũng đi lại kéo tay cô trói chặt, rồi dùng băng keo bịt miệng cô. Người đàn ông đó cười nhếch
“Đúng là con cá dễ vây vào lưới, không ngờ nữ minh tinh lại bị bắt dễ dàng như vậy”
Tinh Nhiên rưng rưng nước mắt giẫy giụa cố lên tiếng nhưng miếng băng keo đã dán kín miệng cô khiến cô không thốt nên lời
“Ưm…ưm”
Phía bên ngoài, A Lạc bước vào thì cả đám người ở đó cúi đầu nói
“Lão đại, bọn tôi bắt được cô ta rồi, chính xác cô ta là Hạ Tinh Nhiên người mà ngài cần”
Tinh Nhiên to mắt nhìn tên đứng trước mặt mình sực nghĩ
( Hắn là…tên kì lạ kéo tay mình trên tàu lúc đó)
A Lạc nhếch môi
“Làm tốt lắm”
Rồi hắn ném cho cả bọn đấy một số tiền lớn khiến chúng bật cười mừng
“Lão đại, bọn em cũng dụ được cô ta mặc bộ đồ hở hang đó rồi, mà…anh định làm gì với cô ta vậy?”
A Lạc lờ câu hỏi của tên thuộc hạ tiến lại gần Tinh Nhiên cúi xuống nâng cằm cô lên nhếch môi
“Cứ tưởng sau lần trên tàu đó cô và tên Hàn Tước Thần đó chết rồi chứ? Không ngờ lại để tôi thấy cô trên bảng tin, còn lại là người nổi tiếng cách đây không lâu, chắc hẳn Hàn Tước Thần hắn cũng còn sống nhỉ?”
Cô cố gắng giẫy giụa thì hắn bật cười
“Giẫy giụa cũng vô ích, đó là lỗi của cô vì đã đến đây một mình, thật không uổng công ta bỏ chút tiền ra thuê cái công ty này giúp mình một ít chuyện mà, nhờ vậy cô mới tin là có công ty đang hoàng mời mình đi quay quảng cáo đấy”
Rồi A Lạc quay lại nhìn đám thuộc hạ lạnh nhạt lên tiếng:
“Dẫn cô ta đi”
Đám thuộc hạ vâng lời rồi vác Tinh Nhiên lên vai bước đi đến chiếc xe được đậu sẵn phía dưới.
Lúc này ở công ty CPF, anh có cảm giác bất an liền đứng dậy giữa phòng làm việc nheo mày nghĩ:
( Kì lạ, sao mình lại cảm thấy bồn chồn lo lắng thế này?)
Anh bật đứng dậy khỏi ghế làm việc đi ra ngoài không ngừng suy nghĩ:
(Cảm thấy khó chịu thế này…là vì cái gì chứ?)
Rồi anh sực nghĩ đến cô liền lẩm bẩm
“Tinh Nhiên”
Lúc này trên xe của A Lạc, Tinh Nhiên bị hai tên thuộc hạ giữ lấy hai tay ngoài ghế sau, A Lạc ngồi cạnh cười lớn liếc mắt nhìn mấy tên thuộc hạ lên tiếng ra lệnh:
“Cô ta cứ ưm ưm mãi làm ta thấy khó chịu chết được, mở băng miệng ra đi’
Tên thuộc hạ gật đầu “vâng” rồi kéo mạnh băng bịt miệng cô ra, cô vùng vẫy chống cự quát lớn:
“Sao anh lại muốn bắt tôi hả? Anh và Tước Thần có quan hệ gì? Còn nữa mấy người là ai?”
A Lạc cười nhạt nói:
“Hưm, tôi là Lạc Diệc Minh, thuộc hạ của Diệp phái bang,mà nói với cô cũng vô dụng, vì cô sắp rơi vào tay tên Tống Lục Tài kia rồi. Cô là thứ để tôi trao đổi với hắn”
Tinh Nhiên sửng sờ hỏi:
“Trao đổi? Cái gì chứ? Mấy người tưởng tôi là công cụ sao? Thả tôi ra”
Cô cố giẫy giụa trong xe, tay bị trói đằng sau không thể phản khán liền bị hai tên thuộc hạ ngồi cạnh hai bên giữ chặt tay hơn.A Lạc nheo mày lên tiếng:
“Cô chống cự cũng vô ích, nếu cô không liên quan gì tới tên Hàn Tước Thần kia, có lẽ cô đã sống một cuộc bình yên rồi, tiếc là…cô là con mồi thích hợp nhất để dụ hắn hợp tác với tôi, vì điểm yếu của hắn chỉ có mình cô mà thôi, lần này bắt được cô tôi thậm chí còn đạt được tận hai mục đích, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn”
Hắn vừa nói vừa nhếch môi âm hiểm thì cô lại nheo mày nói:
“Gì chứ?Tôi không biết gì cả, tôi không biết anh và Tước Thần có thù oán gì với nhau, tôi cũng không biết giữa mấy người có chuyện gì nhưng mà…anh không được làm hại anh ấy”
A Lạc ngạc nhiên rồi bật cười phá lên:
“Làm hại hắn à? Nực cười thật, cô nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, vì hắn rất thông minh nên tôi sẽ dùng cô làm mồi nhử, để xem…hắn có đi theo hợp tác với tôi không đã”
Tinh Nhiên nhăn mặt nói lớn:
“Hợp tác? Ý anh là gì? Anh muốn anh ấy hợp tác với anh chuyện gì chứ?”
A Lạc nheo mày cười nhẹ, đôi mắt chứa đầy sự gian xảo nói tiếp:
“Chắc là cô không nên biết thì hơn, cho dù có nói tôi dám cá cô cũng chẳng hiểu gì, tôi chắc hẳn đó là lí do vì sao hắn không kể rõ bản thân mình cho cô biết, rằng hắn là…sát nhân”
Tinh Nhiên giẫy giụa quát lớn:
“Ai chẳng biết chứ, tôi không quan tâm anh ấy có quá khứ hay làm đầy việc xấu xa, nhưng anh ấy đã thay đổi rồi chắc chắn không làm những việc đó nữa, tóm lại anh mau thả tôi ra”
A Lạc nheo mày hằn giọng nói:
“Mau băng miệng cô ta lại đi, đúng là ồn ào”
Hai tên thuộc hạ nghe vậy băng miệng cô lại khiến cô bất lực không thể la thêm một tiếng nào nữa.
…
Mặt trời lúc này đang dần lặn xuống tạo nên ánh chiều tà đỏ rực.
Tại phòng chụp ảnh, Khiết Tường nhăn mặt nhìn ông chủ Triệu trách móc nói:
“Sao ngài lại để Nhiên Nhiên tự ý rời khỏi đây hả? Công ty cô ấy hẹn sẽ quay quảng cáo ở đâu?”
Ông chủ Triệu đưa cho Khiết Tường tờ danh thiếp địa chỉ đến công ty đó rồi trả lời:
“Cô ấy đến công ty này từ lúc trưa, cậu đến theo địa chỉ này tìm cô ấy xem sao?”
Khiết Tường liền cầm lấy địa chỉ rồi nhanh chóng quay đi mất, anh lấy điện thoại gọi cho cô.
Đúng lúc này phía bên kia, chúng mở cửa xe đưa cô đến ngôi biệt thự của Tống Lục Tài thì điện thoại cô reo lên đột ngột khiến cô giật mình thì A Lạc nhíu mày thò tay vào túi quần cô lấy điện thoại cô ra nhăn mặt nhìn cái tên trên màn hình điện thoại đang gọi đến, hắn lẩm bẩm:
“Khiết Tường?”
Rồi hắn tắt máy mất, bật cười nhìn cô đang cố nói chuyện trong miếng băng bịt miệng một cách không rõ:
“Ả…iện….oại…o…ôi” (Trả điện thoại cho tôi)
Hắn cười ngạo nghễ nói:
“Bây giờ thì chẳng ai liên lạc được với cô rồi”
Chúng đưa cô hướng vào cổng biệt thự đó rồi dẫn vào trong.
Trên đường lúc này, Khiết Tường vừa lái xe vừa nhăn mặt tự hỏi:
“Sao Nhiên Nhiên lại tắt máy chứ?”
Trời đã hơn 6 giờ tối, chúng dẫn cô đi trên dãy hành lang giữa thảm đỏ của nhà Tống Gia. A Lạc đi đến nhìn một cô người hầu nói:
“Bảo chủ nhân các người ra đây”
Cô người hầu cúi đầu đáp “vâng” rồi quay mặt đi đến phòng của Tống Tục Tài.
Phía bên trong căn phòng đó, Tống Lục Tài đang ngồi cùng một cô người hầu bị xé toạc cả áo và đang bị treo tay lên thành giường, hắn hành hạ thân xác cô người hầu ấy đến mức kiệt sức bằng những trò biến thái và tàn nhẫn, trên người cô đầy những vết bầm tím và máu me đang chảy dọc xuống người. Hắn cầm lên con dao ngắn rạch nhẹ mặt cô gái ấy khiến cô đau đớn nhưng lại không thể rên được một tiếng nào nữa, cứ như cảm giác sống không bằng chết vậy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng bên ngoài làm tắt mất cuộc chơi của hắn, hắn liếc mắt nhìn ra cửa thì cô người hầu đứng bên ngoài lên tiếng gọi:
“Chủ nhân, có người đến tìm ngài”
Nghe vậy Tống Lục Tài bật đứng dậy khàn giọng, tay kéo lấy chiếc áo sơ mi trên giường mặc vào hỏi:
“Là ai?”
Cô người hầu lấp mấp ngoài cửa:
“Dạ…là người của Diệp bang ạ”
Nghe thế hắn đi ra mở cửa tiến đến phòng khách thì thấy A Lạc đang đứng cùng với Tinh Nhiên đang bị đám thuộc hạ phía sau trói chặt. Hắn bật sửng sờ bước ra tiến lại gần Tinh Nhiên với khuôn mặt bỡ ngỡ.
A Lạc nhếch môi nói:
“Tôi đã đưa thứ ngài cần đến rồi, giờ thì trao đổi đi”
Tống Lục Tài bật thắc mắc hỏi:
“Ngươi thật sự bắt được cô gái này? Bằng cách nào chứ?”
A Lạc bật cười
“Điều đó không quan trọng, quan trọng là thứ ngài muốn đang ở trước mặt ngài đấy”
Tống Lục Tài tiến tới sờ nhẹ tay nâng cằm Tinh Nhiên lên trong khi cô đang nhìn hắn bằng một ánh mắt sợ sệt. Hắn bắt đầu trợn mắt lên cười lớn như một tên điên loạn nói:
“Hahaha cuối cùng thì ta cũng có cô gái này, A Lạc, thứ ngươi muốn ta sẽ đưa ngươi sau, giờ thì…”
Hắn định giơ tay đến kéo Tinh Nhiên thì A Lạc phất tay hắn ra nói:
“Khoan đã, tôi muốn giao tại đây, giao xong rồi thì ngài mới có quyền đưa cô gái này đi được”
Nói xong A Lạc âm thầm ngẫm nghĩ:
( Tên Tống Lục Tài này là loại người thích chiếm lợi, một khi đã lấy tận tay thì hắn còn lâu mới hoàn thành việc giao chất nổ cho mình)
Tống Lục Tài phỉ môi nhíu mày:
“Hừ, được thôi”
…
Trên đường đi lúc này, Tước Thần dang lái xe với tâm trạng thấp thỏm, thì anh nhìn thấy chiếc xe phía trước xe anh ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Sao chiếc xe phía trước quen quá vậy?”
Rồi anh tăng tốc nhanh lên chiếc xe phía trước đó, hướng mắt nhìn qua ô cửa xe bên phải nói lớn:
“Này, Tinh Nhiên đâu hả?”
Bên chiếc xe kia, Khiết Tường nhìn anh ngỡ ngàng hỏi:
“Hàn…sao anh lại…”
Tước Thần nhăn mặt hằn giọng nói:
“Trả lời đi, Tinh Nhiên cô ấy đâu rồi?”
“Tôi đang tìm cô ấy đây, anh quay về được rồi”
Khiết Tường nói xong liền lái xe nhanh hơn lướt qua xe anh khiến anh nhíu mày như bị thách thức, liền lái vượt qua xe Khiết Tường rồi chặn đầu xe của Khiết Tường phía trước lại khiến cả hai xe phải dừng lại đột ngột phát ra một tiếng kít dài của thắng gấp.
Rồi Tước Thần bước xuống xe đi đến mở cửa xe Khiết Tường ra nắm lấy cổ áo anh lên nghiến răng nói:
“Tức là Tinh Nhiên không có chỗ anh chứ gì? Cô ấy đâu?”
Khiết Tường đẩy tay Tước Thần ra nhíu mày trả lời:
“Cô ấy nhận lời mời quay quảng cáo của một công ty, tôi đã bảo cô ấy là chờ tôi đến đón đi nhưng cô ấy lại bỏ đi trước, bây giờ tôi đang đến công ty đó tìm cô ấy”
Nghe vậy Tước Thần nheo mày nói lớn:
“Công ty đó ở đâu? Dẫn đường đi”
Tại công ty mỹ phẩm, Khiết Tường lần theo địa chỉ rồi cả anh và Tước Thần dừng xe lại trước một công ty. Vừa mới xuống xe, Tước Thần nóng vội đi thẳng vào công ty đó với mục đích tìm kiếm cô thật nhanh vì lòng anh đang có một cảm giác bất an tột độ. Khiết Tường đi phía sau anh cũng vội không kém nhưng lại vừa ngạc nhiên nghĩ:
(Thái độ anh ta lo lắng như vậy? Chỉ là cô ấy đi quay quảng cáo, có cần sốt sắn vậy không?)
Hai người đi giữa dãy hành lang khiến mọi người phải ngó nhìn rồi Tước Thần nắm lấy cổ áo của một người nhân viên gần đó lên hỏi:
“Này, hôm nay có Hạ Tinh Nhiên đến đây không?”
Người nhân viên lắc đầu bật run
“A…tôi không biết”
Khiết Tường đi đến nhìn Tước Thần nói lớn:
“Anh bình tĩnh lại đi, sao cứ phải nóng vội như vậy, chắc cô ấy chỉ ở trong đây thôi”
Tước không để ý lời Tường nói liền đi vào lục tung các căn phòng bên trong thì thấy một căn phòng hé mở. Anh mở cửa ra xem thì thấy có đám người bên trong đang ngồi tụ tập đếm tiền cười khúc khích, chúng thấy anh thì giật mình tột độ đứng dậy hỏi:
“A…mấy…mấy người là ai?”
Tường đi vào lên tiếng:
“Tôi được biết nữ minh tinh Hạ Tinh Nhiên đang ở đây, tôi đến đưa cô ấy về”
Chúng lấp mấp nhìn nhau bật run trả lời:
“Nữ minh tinh gì chứ? Hôm nay không có cô gái nào đến đây cả”
Tường giật mình nheo mày
“Vậy là sao? Rõ ràng nơi này là nơi đã mời cô ấy tham gia quảng cáo mà”
Tước nheo mày liền giơ tay đến nắm lấy cổ áo tên đứng gần đó quát lớn:
“Nói mau, cô ấy đâu hả?”
Lúc này Tường đi đến gần chiếc bàn gần đó, anh cầm lên chiếc túi xách của Tinh Nhiên lẩm bẩm:
“Đây là túi xách của Nhiên Nhiên, sao lại…”
Lúc này Tước Thần vẫn đang tra hỏi mấy tên kia nhưng chúng vẫn liên tục lắc đầu, bật run phủ nhận nói không biết thì Tường đi lại giơ túi xách cô lên hỏi:
“Nếu cô ấy không đến đây, vậy tại sao có túi xách của cô ấy?”
Chúng bật run lấp mấp:
“A…ơ cái này…”
Tước Thần bắt đầu cáo giận, anh nhếch môi đáng sợ hầm hực:
“Lúc nãy bước vào đây tao thấy chúng bây đếm tiền, không phải là tiền nhận từ ai khi làm xong chuyện được giao chứ”
Chúng nhìn anh run lẩy mẩy vẫn một mực phủ nhận:
“Sao…sao có thể…cô ấy thật sự không…có ở đây đâu”
Tường nhíu mày nói tiếp:
“Thế cho tôi xem camera phòng này, nếu tôi biết các người nói dối và làm chuyện xấu, tôi sẽ phơi bày cái công ty này xem mấy người có bị bỏ tù mục gân hay không?”
Chúng bắt đầu cảm thấy bất an rồi quỳ xuống xin tha mạng:
“Làm ơn bọn tôi chỉ làm theo chuyện người ta giao cho thôi, hoàn toàn không có ý bắt cô Hạ Tinh Nhiên đâu”
“Đúng vậy, tôi không muốn ở tù a”
Tước Thần nhăn mặt hỏi:
“Là ai? Ai đã sai khiến mấy người?”
Một người lấp mấp trả lời:
“Không…không biết, có một nhóm người áo đen nói sẽ cho chúng tôi rất nhiều tiền, tất cả cũng vì mưu sinh thôi nên chúng tôi mới lợi dụng công ty này giả danh để vào được nơi cô Tinh Nhiên làm việc mới mời cô ấy đến đây a”
Lúc này nghe những lời đó, anh nghiếng răng tức giận đấm mạnh tay lên chiếc bàn khiến nó gãy ra làm đôi, ai nấy đều giật mình tột độ, tay anh bắt đầu rỉ máu rồi anh hầm mặt hỏi:
“Phòng trực camera ở đâu?”
Chúng dẫn hai người đến phòng xem camera của căn phòng ấy, khi hình ảnh trong căn phòng hiện lên trên màn hình máy tính, anh quát lớn vào tai một tên đang ngồi trước màn hình nói lớn:
“Mau tua nhanh đến đoạn cô ấy bị bắt đi”
“A…vâng vâng”
Tên đó lấp mấp, tay run run nhấp chuột tua nhanh đến thời gian đoạn Tinh Nhiên bị bắt, rồi có một nhóm người áo đen đi vào, và một bóng dáng quen thuộc của A Lạc. Anh to mắt sửng sờ lẩm bẩm:
“A Lạc, sao hắn lại…”
Tường bật thắc mắc hỏi:
“Anh biết tên cầm đầu trong nhóm áo đen này”
Tước Thần vẫn im lặng, tâm trí anh bắt đầu hỗn tạp lo lắng tột độ