Tinh Nhiên vội vã chạy vào chung cư mình, cô mở cửa phòng rồi chạy vào đóng cửa thật chặt lại, cô vẫn không ngừng khóc rồi nằm lên giường mình, nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm cả gối rồi sờ nhẹ lên môi mình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy lẩm bẩm
“Mất rồi, nụ hôn đầu của mình…bị anh ta lấy đi rồi”
Một lúc sau, phía ngoài cửa, anh chạy đến gõ cửa liên tục trước phòng Tinh Nhiên, vừa gõ vừa nói lớn
“Em mở cửa ra đi, Tinh Nhiên”
Bên trong phòng, Tinh Nhiên hét lớn
“Tôi và anh bây giờ chẳng còn dính líu gì với nhau rồi, đừng làm phiền tôi,nếu còn gõ cửa nữa tôi sẽ gọi bảo vệ lên đó”
Bên ngoài cửa anh không ngừng khó chịu nghĩ
( Bây giờ cô ấy đang rất tức giận, mình vào lúc này không phải ý hay)
Anh nghĩ xong bật nói
“Được, anh không gõ cửa nữa, nếu tâm trạng em ổn định thì sáng mai anh sẽ nói chuyện với em”
Phía bên trong phòng, Tinh Nhiên tức giận ném gối vào cửa
(hừ, anh còn đòi nói chuyện với tôi làm gì nữa, đồ đáng ghét)
Tại căn hộ anh, anh bước vào trong nhà với tinh thần bấn loạn, tức giận cởi áo rồi ném lên ghế sofa, không ngừng lẩm bẩm
“Để xem em còn giận tôi đến bao giờ, đúng là con lừa hay giận dỗi mà”
Sáng hôm sau, anh đứng trước cửa phòng cô một hồi thì cô chợt mở cửa ra chuẩn bị đi làm, cô thấy anh liền giật mình nhanh chóng đóng cửa lại lớn tiếng nói
“Anh đứng trước phòng tôi làm gì hả? Tôi phải đi làm”
Anh nhăn mặt gõ cửa tiếp
“Nếu muốn đi làm thì ra đây nói chuyện đàng hoàng với anh đi, bằng không thì đừng hòng thoát ra ngoài được”
Cô đứng bên trong cách anh một cánh cửa nói tiếp
“Nói gì chứ? Tôi và anh thì có gì để nói”
Anh đứng sau phía cửa bên kia tiếp lời
“Nếu em không ra đây thì làm sao biết anh nói gì? Tinh Nhiên em ra đây cho anh”
Cô vẫn ngang bướng đứng sau cánh cửa nói lớn
“Không, nếu anh còn đứng đó làm tôi không thể ra ngoài được thì mấy ngày sau anh sẽ thấy xác của tôi trong căn hộ này đó”
Anh giật mình tiếp lời
“Được, anh không đứng đây nữa, em ra đây đi”
Cô tiếp lời
“Ai tin anh chứ?Anh không đứng đấy mà bảo tôi ra à”
Anh chợt im lặng một hồi, cô đứng bên trong ngẫm nghĩ
( Không phải anh ta đi rồi chứ? Sao im lặng quá vậy?)
Cô lên tiếng hỏi
“Anh chắc không còn đứng ngoài cửa chứ?”
Cô vừa nói xong nhưng không gì ngoài im lặng, cô thở phào
( Chắc anh ta về phòng mình rồi cũng nên)
Cô chợt mở cửa dần rồi hé mắt ra nhìn qua khe cửa nhỏ ấy, chỉ thấy cửa căn phòng anh đối diện, cô mừng rỡ
“Tốt, đây là cơ hội của mình để thoát ra ngoài”
Nhưng khi cô vừa mở cửa ra dần thì thấy anh đang đứng cạnh tường bên ngoài cửa, cô giật mình định đóng lại tiếp thì anh đã đi đến nhanh chóng đặt tay lên cánh cửa khiến cô không đóng lại được.
Cô tức giận quát
“Anh là đồ nói dối, anh đã nói sẽ không đứng ngoài này nữa mà, bây giờ còn chặn cửa của tôi, anh muốn gì đây?”
Anh nhăn mặt tiếp lời
“Nếu không làm thế thì biết khi nào em mới ra hả?”
Anh kéo chặt tay cô rồi nhanh chóng ôm cô vào lòng mình, cô giật mình cố đẩy người anh ra nhưng sức lực cô quá yếu ớt hoàn toàn không thể áp đảo người đàn ông này
Anh bật nói khẽ
“Đừng đẩy nữa, em nghĩ em có thể thoát khỏi anh sao?”
Cô bật nhíu mày hỏi
“Rốt cuộc anh muốn gì đây?”
Anh vẫn ôm cô rồi nói một cách dịu dàng
“Đêm qua anh đã làm không đúng với em, nên đứng đây xin em tha thứ”
Cô nhăn mặt khó chịu nói
“Cái gì tha thứ chứ? Anh tưởng anh nói chuyện dịu dàng như vậy thì sẽ làm tôi động lòng sao?”
Anh buông cô ra rồi nắm chặt hai vai cô
“Số tiền hôm qua, anh đã vứt tất cả đi rồi, anh không phải xem em là công cụ để có được nó, mà vì anh cần nó để có được em”
Tinh Nhiên chợt nhìn anh to mắt hỏi
“Anh…đang nói gì?”
Anh nhìn vào đôi mắt to ngốc nghếch đó rồi bật cười
“Nụ hôn hôm qua…đó là cách thể hiện tình cảm của anh, đương nhiên nó không phải mấy trò biến thái như em nghĩ”
Tinh Nhiên chợt đỏ mặt rồi cô nhíu mày khoanh tay quay lưng lại bật nói
“Hừ, anh là một tên xảo huyệt, ai tin anh chứ?”
Anh chợt vòng tay qua eo cô rồi ôm nhẹ
“Nếu em không tin thì tối nay anh sẽ chứng minh cho em thấy một cách chi tiết”
Cô chợt xấu hổ giẫm vào chân anh hét to
“Tránh ra tên sắc lang nhà anh, anh toàn nói mấy lời mê hoặc gạ gẫm phụ nữ”
Anh bật cười
“Nếu anh gạ gẫm thì người phụ nữ duy nhất bị anh gạ gẫm là em”
Cô che hai tai mình lại rồi nhíp mắt bước đi nhanh lẩm bẩm
“Tôi không nghe gì hết”
Anh đứng nhìn cô mỉm cười nhẹ
( dễ thương thật)
Cứ thế ngày đó đến công ty, anh ta đều ngồi cạnh bàn làm việc tôi rồi thì thầm mấy câu đáng sợ đến rùng mình
Cô cố chăm chú nhìn vào máy tính làm việc, không quan tâm những gì anh ta làm
Anh ngồi cười thầm rồi ngồi vẽ lung tung vào các tập tài liệu trên bàn, mỗi bức vẽ là một cô gái và một chàng trai đang ở bên nhau
Anh lấy luôn cả tài liệu của cô vẽ lung tung lên đấy, cô nhìn lại tìm tập tài liệu của mình trên bàn
“Ơ đâu rồi? Mình mới để nó đây mà”
Cô chợt nhìn sang anh, anh đang vẽ lung tung trên chính tài liệu của cô khiến cô nhăn mặt hét lớn
“Tên chết bầm nhà anh làm gì thế hả?”
Mọi người trong phòng làm việc đều hướng nhìn hai người
Cô giật lại tập tài liệu xem trong lòng đầy nước mắt
“Ôi tài liệu của tôi sao anh dám vẽ lung tung lên đấy hả? Anh là trẻ con sao?”
Cô nhăn mặt nhìn anh, anh vẫn thản nhiên mỉm cười
“Khi nào em nói chuyện với anh, anh sẽ không phá nữa”
Cô nghiến răng đứng dậy nhìn A Lục
“Quản lí,tôi muốn đổi bàn làm việc”
A Lục cười gượng đổ mồ hôi nhễ nhãi nhìn cô và anh lấp mấp
“Được…được thôi”
Cô nhanh chóng dọn bàn làm việc mình thì anh cũng đứng dậy lên tiếng
“Thế thì tôi cũng đổi bàn làm việc”
Tinh Nhiên nhíu mày nhìn anh
“Anh muốn cái gì đây?”
Anh bật cười
“Anh đã nói rồi mà, còn muốn hỏi lại sao?”
A Lục chợt đỡ trán thở dài
( Danh chức quản lý của mình đã bớt ngầu từ khi hai người này xuất hiện)
Cả văn phòng chợt im lặng nhìn hai người cải nhau vật vã
Tinh Nhiên nhăn mặt nhìn anh quát lớn
“Tóm lại anh không được phá đồ của tôi, nếu anh làm hỏng thứ gì đó tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”
Anh im lặng một hồi rồi ngồi lại bàn làm việc mình bật nói
“Được rồi, anh không phá nữa, em đừng chuyển chỗ ngồi”
Cô thở dài rồi ngồi lại bàn làm việc mình
“Được, tôi tạm thời tha cho anh”
Cô quay lại nhìn những người trong văn phòng đang nhìn mình, rồi bật cười gượng
“Thật ngại quá, xin lỗi đã làm phiền mọi người”
Một lúc sau, cô chợt nhìn sang bàn làm việc của anh thì thấy anh đã nằm ngủ từ bao giờ, cô chao mày khó hiểu
( Thật là…đến đây làm việc mà lại ngủ luôn vậy sao?)
Cô lấy đống tài liệu đã bị anh vẽ lung tung lên xem rồi nheo trán
“Thật không ngờ anh ta là tên ảo tưởng, không lẽ cô đơn quá hóa thành tên biến thái rồi sao? Sao có thể vẽ mấy cái này chứ?”
Cô chợt nhận ra, cô gái trong bức vẽ của anh lẩm bẩm
“Cô gái này…không lẽ là mình sao?”
“Ừ, là em đó”
Một giọng nói vang lên bên cạnh cô, cô giật mình nhìn anh lấp mấp
“Anh…anh dậy từ bao giờ vậy hả?”
Anh ngồi dậy ngoáp dài
“Vừa dậy, thấy em xem bức vẽ lung tung của anh rất chăm chú”
Cô nhăn trán rồi vứt đống tài liệu vẽ lung tung của anh lên bàn
“Hừ, tôi chỉ muốn xem anh vẽ cái gì thôi, ai mà chăm chú chứ?”
Cô đứng dậy sắp xếp tài liệu thì anh ta bật hỏi
“Em đi đâu vậy?”
Cô nhíu mày
“Đi ăn trưa, xem ra anh ngủ đến bây giờ còn không nhận ra tới giờ nghỉ trưa rồi à?”
Nói xong cô nghoảnh lưng đi vài bước rồi quay lại nhìn anh hỏi
“Anh không đi ăn cùng tôi luôn sao?”
Anh mỉm cười
“Nào có, anh đang đợi em mời đi cùng đấy chứ”
Cô nhíu mày nghoảnh mặt đi khó chịu nói
“Hừ, bây giờ anh muốn đi hay không tùy anh?”
Một lúc sau tại bàn ăn, mọi người nhìn hai người xì xầm to nhỏ
“Kia có phải cô gái hôm trước gây chuyện với Nhĩ Hà bên phòng C không?”
“Ừ, nói nhỏ thôi, lần trước Nhĩ Hà cô ta đắc tội đến cô gái đó liền bị người đàn ông kia vặn cằm không thương tiếc”
“Hai người đó có phải là một đôi không? Vì tôi thấy từ lúc anh ta vào công ty tới giờ đều đi cùng cô gái tên Hạ Tinh Nhiên kia”
“Tôi rất thích mấy anh chàng đẹp trai, nhưng vừa đẹp trai vừa tàn bạo thì đáng sợ quá, cô gái Tinh Nhiên kia cũng chịu được hay thật đấy”
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, tại bàn ăn cô nheo mình nói
“Nhờ anh mà tôi lại có thêm vài tin tức được bàn tán rồi kìa”
Anh bật cười nhẹ
“Thì sao đâu, anh cũng vì em bị người khác nghĩ xấu là đàn ông tàn bạo đấy thôi”
Cô lại nheo mày hỏi
“Anh đúng là…người khác nói xấu anh, anh không tức giận sao?”
Anh lại nhìn cô tiếp lời
“Ai quan tâm chứ? Nhưng dám nói xấu em thì anh sẽ tức giận”
Cô bật cười nhạt nói tiếp
“Mấy người đó cũng đang nói xấu tôi, sao anh không tức giận đi”
Anh mỉm cười
“Vì họ nói chúng ta là một đôi nên anh sẽ không tức giận”
Cô chợt đỏ mặt gượng nói
“Vớ vẩn? Tôi đây còn lâu mới thèm để ý anh, với lại tôi và anh bây giờ chỉ có thể ở mức quan hệ bạn bè”
Anh lại bật cười tiếp lời
“Từ bạn bè cũng chuyển lên tình yêu được mà, anh thì không vấn đề, chỉ cần đợi em đồng ý”
Tinh Nhiên nhìn anh nheo trán
“Anh mơ đi, lúc trước thì như tên hắc ám đáng sợ thích dọa tôi,bây giờ tự dưng biến thành người dịu dàng,còn nói mấy câu sến súa đó nữa, tôi còn lâu mới chấp nhận anh”
Anh lại mỉm cười hỏi
“Thế mẫu người đàn ông của em là gì?”
Cô bật hứng nói
“Đương nhiên là tính cách phải lịch sự, dịu dàng, tốt bụng…điển hình như Quân Tổng chẳng hạn”
“rộp”
Anh khó chịu đặt đôi đũa lên bàn rồi cố cười
“Hừ, nếu em muốn thì được thôi”
Cô bật cười gượng xua tay chán chường
“Không cần đâu, từng mấy chuyện anh làm lúc trước cũng đủ vỡ tan hình ảnh tốt đẹp của tôi về anh rồi”
Anh lại nheo mày khó chịu
“Em nói vậy là vẫn ương bướng không chấp nhận anh sao?”
Cô bật cười rồi đứng dậy nói
“Anh rõ quá rồi còn gì, tôi cũng ăn xong rồi nên về phòng làm việc mình đây”
Dứt lời cô đi mất, anh vẫn ngồi đó căm phẫn tột đột
( Trước giờ những đồ mình muốn đều lấy qua như trở bàn tay,còn trái tim cô ấy thật khó lấy)
Tan làm, Tinh Nhiên đứng trước máy bán nước tự động liền lấy một lon coca, anh đứng cạnh cô bật nói
“Lấy cho anh với”
Cô nheo mày vô tình nói
“Anh không có tay sao?”
Anh nhíu mày rồi giật lấy lon nước cô đang uống rồi đưa lên miệng mình uống một cách ngon lành
Cô to mắt quát
“Anh thật bất lịch sự, sao dám giật nước của tôi uống hả?”
Cô đang quát thì chợt gượng nói
“Như thế…chẳng khác nào hôn gián tiếp”
Anh nhìn cô rồi đưa lon nước cho cô tiếp lời
“Hay em cũng uống đi”
Cô lớn tiếng nói
“Anh đang đùa sao? Đã lấy rồi thì uống hết luôn đi”
Anh bật cười
“Anh chỉ muốn em hôn gián tiếp lại anh, không được sao?”
Cô đỏ mặt rồi nheo mày
“Anh đúng là tâm thần, tôi đã nói rồi, chúng ta chỉ có thể ở mức quan hệ bạn bè”
Anh mỉm cười xảo huyệt
“Hay chúng ta làm hành động thân thiết để thăng lên mức quan hệ yêu đương nhé”
Cô gượng đến hóa giận
“Tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, chúng ta chỉ có thể ở mức bạn bè, mãi mãi là bạn bè”
Anh lại tiếp lời
“Em định để anh độc thân cả đời sao?”
Cô nhăn mặt
“Anh độc thân thì liên quan gì tôi? Anh cũng có thể tìm mấy cô gái khác xinh đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi gấp trăm nghìn lần kìa”
Anh đi đến cô bật cười nói
“Nhưng chỉ có em mới có chìa khóa đi vào tim anh”
Cô nhìn anh rồi nheo mày
“Tôi nhớ là tôi chỉ có duy nhất chìa khóa cửa nhà anh, hoàn toàn không có chìa thứ hai đi vào tim anh như anh nói đâu”
Anh lại xòe hai bàn tay tiếp lời
“Cái tự hai là do em tự tạo, anh nào biết”
Cô nhăn mặt hóa giận nói
“Tôi không cải với anh nữa, đúng là tốn thời gian mà”
Cô quay lưng bước đi, anh kéo tay cô lại
“Em định đi về bằng taxi sao?”
Cô nhíu mày
“Đúng vậy, thả tay tôi ra”
Anh bật cười nói tiếp
“Thế còn xe anh, ai lấp chỗ trống phía sau đây hả?”
Cô giật tay ra
“Hừ, ai mà biết”
Anh lại kéo tay cô rồi mở cửa xe ra, ném cô vào trong, cô bật ngồi dậy quát lớn
“Anh dám ném tôi như thế sao? Tên chết tiệt kia”
Anh ngồi vào ghế lái rồi bật cười
“Nếu em không muốn ngã thì nhanh thắc dây an toàn đi”
Cô vẫn nhíu mày ngang bướng
“Không, tôi chỉ muốn xuống xe”
Anh mỉm cười rồi đạp phanh chạy thật nhanh khiến cô ngã nhào ra ghế trước lớn tiếng
“Ớ…anh bị điên sao? Anh chạy nhanh như thế là muốn đi gặp tổ tiên sớm à? Lần trước anh cũng lái xe như thế trước mặt tôi và Khiết Tường, tôi còn chưa hỏi tội anh đấy”
Rồi anh bật cười nhạt
“Em lại sai nữa rồi, ngồi xe anh mà dám nhắc đến tên người ta khác thì em phải trả giá”
Anh lái xe nhanh hơn khiến cô lay người mạnh
“Khoan…khoan đã, anh chạy chậm chút thôi”
Một lát sau, anh dừng chân trước một cửa hàng làm đẹp lớn
Anh nhanh chóng mở cửa xe rồi bế cô ra ngoài trong khi cô còn đang chóng mặt bất tỉnh vì trận lái xe của anh lúc nãy, cô bật tỉnh dậy rồi quát lớn
“A…anh bế tôi đi đâu thế hả?”
Anh bật cười nói
“Làm nhan sắc em nổi bật hơn sau đó đưa em đi hẹn hò với anh”
Cô to mắt tột độ
“Cái gì? Khoan…khoan đã, để tôi xuống…”
Anh bế cô vào trong mất
Sau 1 tiếng chờ đợi, cô bước ra với chiếc váy đẹp rạng ngời, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng và kiểu tóc được làm xoăn nhẹ khiến anh bật ngạc nhiên đỏ mặt
Anh cười dịu dàng rồi nói
“Tốt lắm, người của anh phải như thế”
Cô nhăn mặt co mày
“Anh lại bị điên sao? Tôi vừa đi làm về lẽ ra phải được nghỉ ngơi,anh lại còn bắt tôi đến đây làm mấy chuyện dư thừa”
Anh vẫn không quan tâm kéo tay cô đi
“Nè đi thôi”
Cô lấp mấp hỏi
“A…đi nữa sao?”
Tại nhà hàng, anh nhìn cô hỏi
“Em ăn gì?”
Cô tiếp lời
“Anh tưởng làm mấy chuyện này thì tôi sẽ chấp nhận anh sao?”
Anh bật cười
“Tóm lại em có ăn không?”
Cô ngang bướng nói
“Không”
Anh nhíu mày
( thật ngang bướng mà)
Anh tiếp lời
“Nếu em không chọn món thì anh sẽ la to cho mọi người biết, em là người phụ nữ của anh”
Cô bật giật mình gượng mặt rồi giật lấy thực đơn
“Tôi chọn, tôi chọn mà, miễn anh đừng nói câu đó”
Anh bật mỉm cười nhẹ
“Tốt”
Một lúc sau khi ăn xong, anh lại kéo tay cô đến một cửa hàng trang sức.
“Em thích cái nào lấy đi”
Cô nhíu mày
“Anh định mua cho tôi?”
Anh gật đầu
“Ừ”
Cô vẫn lạnh nhạt không vui nói
“Tôi không cần, tiền của anh là tiền kiếm bằng mấy việc bất hợp pháp, tôi chỉ lấy khi nó là tiền anh làm ra bằng những việc xứng đáng”
Cô nói xong quay lưng ra khỏi cửa hàng, anh nhíu mày đi theo cô nói lớn
“Được thôi, nếu là tiền kiếm ra bằng việc chính đáng em mới chấp nhận quà của anh đúng không?”
Cô trả lời
Phải, tôi còn lâu mới tin anh kiếm được tiền một cách chân chính đấy”
Anh mỉm cười nhẹ tiếp lời
“Thế thì phiền em đợi tháng sau đi, anh sẽ tặng em đồ do tiền anh kiếm một cách chân chính”
Cô khoanh tay rồi lên xe mất, vẫn lạnh nhạt nói
“Hừ, anh làm được trước đã hẳn nói”
Tại rạp phim
Cô quay lại hỏi anh
“Anh chọn phim gì thế?”
Anh bật cười
“Là mấy bộ đại loại như lần trước chúng ta xem”
Cô nhăn mặt
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!