Không thể không nói, Giang Trần trí nhớ kinh người, một phần giải bài thi, trong vòng một canh giờ, đã bị hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh viết ra.
Giang Trần đứng dậy, đẩy giải bài thi tới.
- Thần mời bệ hạ xem qua, lại mời tất cả người phụ trách thẩm duyệt.
Giang Trần ngữ khí nhẹ nhõm, tràn đầy tự tin.
Đông Phương Lộc tiếp tới, quét nhìn vài lần, phát hiện giải bài thi này, quả nhiên cùng lúc trước xem không giống. Trầm tư một lát, lại giao giải bài thi cho bốn người phụ trách kia.
- Bốn vị khanh gia, hảo hảo thẩm duyệt thoáng một phát. Việc này quan hệ trọng đại, các ngươi vạn lần không thể chủ quan.
Đông Phương Lộc dặn dò.
Bốn người phụ trách kia thoáng cái cảm thấy áp lực rất lớn.
Một bên là đương kim quốc quân bệ hạ dặn dò, bên kia là Đỗ Như Hải mang theo ánh mắt uy hiếp rõ ràng.
Advertisement
Dù sao đây là trên Kim Loan điện, địa bàn của vương thất, Quốc quân uy nghiêm, cuối cùng nhất vẫn áp qua Đỗ Như Hải mang tới áp lực.
Bốn người này, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu thẩm duyệt.
Ngay từ đầu, biểu lộ của bốn người cũng chỉ là hơi có chút ngoài ý muốn, cảm thấy giải bài thi này cùng cái trước hoàn toàn bất đồng.
Nhưng sau khi thấy bộ phận tự do phát huy, bốn người phụ trách này lại trở nên cực kỳ ngưng trọng, ngẫu nhiên lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, lại hiểu ý cười cười, đón lấy lại như gặp phải nan đề gì, đi theo lại xuất hiện cảm giác "thì ra là thế" bừng tỉnh đại ngộ.
Nhìn xem biểu lộ của bốn người này biến hóa phong phú như thế, rất nhiều người đều hiếu kỳ, cái giải bài thi này có phức tạp như vậy sao? Lại khiến bốn người này biểu lộ khoa trương như thế?
Advertisement
Thật lâu, bốn người kia mới không thỏa mãn đem bài thi khép lại.
- Như thế nào?
Đông Phương Lộc tự mình hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, phần giải bài thi này, nếu như là chúng ta chấm, nhất định là điểm cao nhất.
- Phải. Hơn nữa, bộ phận tự do phát huy kia, hắn lý luận khắc sâu, giải thích độc đáo, tầm mắt rộng lớn, dù là bản thân vi thần, cũng cảm thấy không bằng.
- Vi thần cũng rất có đồng cảm, giải bài thi này tài hoa hơn người, để cho người không khỏi sinh ra cảm giác núi cao ngưỡng vọng.
- Vi thần chỉ có một câu, cuốn này, là vi thần bình sinh ít thấy, chưa từng có ai!
Đánh giá, một cái so với một cái cao.
Ai nấy đều thấy được, bốn người phụ trách này cũng không phải ăn nói lung tung. Từ biểu lộ say mê của bọn hắn, liền nhìn ra được, rất nhiều thứ trong giải bài thi kia, cũng cần bọn hắn có thời gian đi tiêu hóa.
Xem bộ dạng thỏa mãn của bọn hắn, chỉ sợ nội dung trong giải bài thi, đã làm cho bọn hắn mở rộng tầm mắt, được ích lợi không nhỏ.
Đông Phương Lộc như có thâm ý nhìn Giang Trần, khẽ thở dài:
- Chư vị khanh gia, ngay cả trẫm cũng có chút hồ đồ rồi. Đồng nhất một đề, vì sao hai phần giải bài thi lại hoàn toàn bất đồng. Một phần tài hoa hơn người, khuất phục người phụ trách; nhưng một phần lại rắm chó không kêu, không cách nào đạt tiêu chuẩn.
- Bệ hạ, khảo hạch này đã qua một đêm, một đêm thời gian, Giang Hãn Hầu phủ hoàn toàn có thể mời một đám cao nhân tới, hỗ trợ bào chế một phần giải bài thi thoả mãn. Việc này, quá đơn giản rồi.
Đã qua một đêm, xác thực có rất nhiều sự tình sẽ dễ dàng biến đổi.
Đỗ Như Hải cũng kêu gào:
- Bệ hạ, Giang gia này tự cho là thông minh, lại không biết là mình ngu xuẩn. Hạ thần lời nói không dễ nghe, Giang Trần này hoàn khố, không học vấn không nghề nghiệp, tại vương đô là nổi danh. Nếu nói bài thi thuyết phục giám khảo này là hắn làm, chỉ sợ ngay cả người buôn bán nhỏ trên đường cũng không tin.
Cục diện, đối với Giang Trần bất lợi như trước.
Khi tất cả ánh mắt lại một lần nữa tập trung đến trên người Giang Trần, Giang Trần lại cười ha ha, ngạo nghễ tiến lên một bước:
- Đồng nhất đề thi, các ngươi hoài nghi ta ăn gian, cũng nói được đi qua. Vậy làm phiền mấy vị giám khảo, ra lại một ít đề mục, Giang Trần nguyện ý cùng mấy vị giám khảo luận bàn một chút.
Hiện trường luận bàn!
- Giang Trần, ngươi cho rằng đây là Giang Hãn Hầu phủ của ngươi sao? Trên triều đình, há có thể cho ngươi trò đùa?
Đúng vậy a, cho ngươi đáp đề một lần nữa, đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn rồi, há có thể cho ngươi làm càn lần nữa?
Đông Phương Lộc cười ha ha, ngăn lại những triều thần rục rịch kia:
- Trên triều đình, ngồi mà luận đạo, đây là sự tình cao nhã, Đông Phương Vương Quốc ta, có tuổi trẻ hậu bối đảm phách như thế, phải cổ vũ, không thể bóp chết. Theo như Giang Trần thỉnh cầu, chỉ là khổ cực bốn vị giám khảo, phải phí một ít tâm tư rồi.
Bốn giám khảo ngược lại là không sao cả, hiện tại bọn hắn có cơ hội ở trước mặt quốc quân bệ hạ biểu hiện tài năng, cái cơ hội này cũng không tệ nha.
Hơn nữa, bọn hắn cũng rất hiếu kỳ, bốn phần giải bài thi này, thật là Giang Trần làm sao? Nếu thật sự là như thế, bọn hắn cũng muốn khảo thi Giang Trần một chút, nhìn xem có thể có thu hoạch hay không.
Tứ đại khoa mục《 Võ học thư 》, 《 Linh Dược thư》, 《 Quyền mưu thư》, 《 Binh đạo thư》.
Trong đó 《 Quyền mưu thư》 cùng 《 Binh đạo thư》 trên thực tế đều là phụ gia, nội dung khảo hạch cũng không nhiều, tỉ trọng không lớn, cho nên hai vấn đề này ra trước.
Hai giám khảo, tất cả ra hai đề mục, Giang Trần hơi chút suy nghĩ, liền bắt đầu trả lời.
Mạch suy nghĩ rõ ràng, quan điểm mới lạ, lập ý cao xa, cảnh giới vô cùng.
Khi Giang Trần đem bốn đáp án từng cái trả lời ra, chẳng những hai giám khảo kia, ngay cả triều thần cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì, Giang Trần trả lời, thật sự quá đặc sắc rồi. Mỗi một phần đáp án, đều không phải loại tận lực truy cầu lập dị kia.
Nhưng mỗi một đáp án, lại cho ra ngoài ý liệu, trả lời hợp tình hợp lý, để cho người nghe có chút suy nghĩ, có chỗ thu hoạch.
- Bệ hạ, hai đề mục này, đã là sở học bình sinh của vi thần. Giang Tiểu Hầu trả lời, bất kể là từ góc độ nào, cũng đã vượt qua trình độ học thuật của vi thần. Thần bội phục.
- Vi thần cũng bội phục. 《 Binh đạo thư》, vi thần tin tưởng trình độ của Giang Tiểu Hầu, tuyệt không phải người giải bai thi ban đầu kia!
Lời này vừa nói ra, đã nhấc lên gợn sóng rồi.
- Hoa giám khảo, ngươi đây là ý gì?
《 Binh đạo thư》 Hoa giám khảo kia thản nhiên nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!