Trở lại Sát Tinh tông, Hàn Sảng nhanh chóng tìm Giang Trần, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì ở Thần Vương phủ.
Giang Trần thản nhiên nói lại, cũng không có bất kỳ dấu diếm gì.
Hàn Sảng sau khi nghe xong, biểu lộ phức tạp cực kỳ, ngữ khí càng thêm phức tạp:
- Tiểu Chân trưởng lão, làm người nối nghiệp Thần Vương phủ ngươi cũng không làm, mặt mũi của bổn tông quả thực rất lớn nha.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ai bảo mị lực Hàn tông chủ lớn tới như vậy chứ?
- Ít vuốt mông ngựa đi, đừng tưởng rằng bản tông không biết toan tính của ngươi nhất định cũng giống như toan tính của ta. Ngươi không thèm để ý tới vị trí chư hầu Thần vương, như vậy mục tiêu ngươi muốn hướng tới nhất định là vị trí cao hơn chư hầu Thần vương. Đúng chứ?
Giang Trần cười ha hả:
- Ta đã sớm nói qua, chúng ta là trăm sông đổ về một biển, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau trên đường a.
- Vậy ta chờ ngày đó tới.
Hàn Sảng mừng rỡ nói.
- Hai người cười cười nói nói, lúc này ngoài động phủ Giang Trần truyền tới tiếng cười sảng khoái của Hàn Sảng.
- Không thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian ta ra ngoài, Tiểu Thạch chúng ta lại cấu kết với tông chủ a. Xem ra ta trở về không phải lúc rồi.
Hàn Sảng hiếm khi mặt đỏ lên, dịu dàng nói:
- Đại Chân trưởng lão, ngươi cũng thực sự biết hưởng phúc a. Gia nhập Sát Tinh tông chúng ta, trừ chiến lôi đài ra, sau đó ngươi cơ hồ không có mặt ở tông môn. Ngươi không biết là ngươi bỏ gánh nặng cho người khác như vậy là có chút quá phận hay không?
- Ha ha, tông chủ, ta không ở đây không phải cũng bớt đi một phần thức ăn sao? Lại nói, đây cũng là xuất lực cho tông môn, tiết kiệm tài nguyên cho tông môn a. Lại nói, mỗi ngày nếu như ta đều ở đây, đâu có cơ hội để ngươi thông đồng với tiểu Thạch nhà ta chứ?
Giang Hoàn lảo đảo đi tới.
Vẻ mặt hắn khoa trương nói:
- Tốc độ rất nhanh nha, vậy tức ăn mặc chỉnh tề như vậy. Xem ra bình thường thông đồng không ít, được huấn luyện nghiêm chỉnh nha.
- Thông đồng cái đầu ngươi.
Hàn Sảng chu môi, để lại một làn gió thơm rồi đi ra ngoài.
- Đừng đi, đừng đi. Tông chủ dừng bước, bằng không ta tránh đi một chút là được chứ gì?
Hàn Sảng trong lòng không thẹn với lương tâm, nhưng mà hành động giống như là bị người ta bắt gặp, nhanh chóng chạy đi, giống như sợ Đại Chân trưởng lão này bắt nàng trở lại vậy.
Giang Hoàn thấy Hàn Sảng rời khỏi, trên mặt mang theo vài phần mập mờ mỉm cười, đánh giá Giang Trần:
- Thiếu chủ, không phải hai người thực sự thông đồng với nhau đó chứ?
Giang Trần tức giận nói:
- Vậy ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta không đoán được. Thiếu chủ phẩm vị rất cao, nhưng ta cũng nhìn ra, Hàn tông chủ này là hoàng hoa khuê nữ nha.
- Được rồi, chớ nói nhảm nữa. Những ngày này ngươi lại lêu lổng ở đâu vậy?
Giang Trần có chút tức giận hỏi.
- Cái gì gọi là lêu lổng chứ?
Giang Hoàn phiền muộn nói:
- Ta chạy đi chạy lại bốn phía đều là vì đại sự kia. Thiếu chủ không biết hiện tại Thái Uyên đại thế giới rất là loạn. Rất nhiều tu sĩ Thần vương trước khi đại hội chư hầu Thần vương diễn ra đều không có ý định ngoi đầu lên. hiện tại Thái Uyên đại thế giới hoàn toàn lâm vào trong trạng thái khủng hoảng. Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, sợ bị người ta giết chết.
- Đã chuyển biến xấu tới trình độ này rồi hay sao?
Giang Trần giật mình không thôi.
- Ta không khoa trương một chút nào. Đúng rồi, thiếu chủ hiện tại đã dung hợp huyết mạch tới tình trạng nào rồi?
- Đã vượt quá tám phần, có thể trước khi tới đại hội chư hầu hoàn thành mười phần. Có lẽ không thành vấn đề.
Giang Trần rất là tự tin.
- Tốt, tốt.
Hai mắt Giang Hoàn tỏa sáng:
- Chỉ cần thiếu chủ đột phá Thần Vương, dung hợp huyết mạch, tín vật tạo hóa ở trong tay người, nhất định sẽ nhận chủ. Đến lúc đó Thái Uyên đại thế giới lại trở về trong tay phụ tử thiếu chủ.
Với tư cách là tâm phúc của Thái Uyên Thiên đế, Giang Hoàn chờ mong ngày này đã rất lâu rồi.
Giang Trần cười cười, lại nói:
- Ta còn có một tin tức tốt.
- Cái gì?
Giang Trần lập tức đem một ít chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này hai năm rõ mười nói cho Giang Hoàn. Sau khi Giang Hoàn nghe xong càng giật mình không thôi.
- Hàn Sảng tiểu nữu này có khí khái như vậy hay sao? Chậc chậc, quả thực chúng ta đã luôn xem thường nàng ta. Xem ra về sau ta không thể tiếp tục trêu đùa nàng ta nữa.
Không thể không nói, nghe Hàn Sảng làm những chuyện này, Giang Hoàn không khỏi bắt đầu kính nể. Cảm thấy mình đùa giỡn nàng như vậy có chút quá phận.
- Đúng vậy, Hàn tông chủ quả thực đáng khâm phục. Hoàn thúc, nếu như việc này có thể thành, đó chính là hai bút cùng vẽ. Đến lúc đó phụ tử chúng ta liên thủ, nhất định có thể vững vàng khống chế thế cục Thái Uyên đại thế giới này. Đem độc thủ phía sau màn bắt ra.
Giang Hoàn cũng đã chờ mong chuyện này từ lâu, hắn gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Ta sớm biết như vậy, thiếu chủ nhất định có thể làm được. Ta cũng biết Thái Uyên Thiên đế bệ hạ nhất định sẽ đứng lên. Người phản đối Thái Uyên thiên đế bệ hạ, người đả đảo sớm muộn gì cũng phải hối hận.
- Đúng vậy, cho dù loại nhân vật như Xích Thủy Thần vương cũng phải hối hận.
Giang Trần nói.
- Xích Thủy Thần vương trong đám chư hầu Thái Uyên đại thế giới cũng coi như là chư hầu nhất lưu. Nếu như hắn cũng hồi tâm chuyển ý, cảm thấy bệ hạ là tốt nhất. Nếu như nhân tâm phát triển theo chiều hướng này, như vậy việc này có thể thành công.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Hiện tại đành nhìn độc thủ phía sau màn còn có mánh khóe gì không. Hiện tại thứ ta lo lắng nhất chính là độc thủ phía sau màn thực lực cường hãn, nếu như hắn thực sự có thực lực luyện hóa một phương đại thế giới, như vậy đến lúc đó sẽ phải khổ chiến một phen.
- Khổ chiến thì thế nào chứ? Thiếu chủ đừng quên, thiếu chủ là Thần vương có tín vật tạo hóa, coi như là vừa mới đột phá Thần vương, có tín vật tạo hóa, thực lực sẽ cao hơn một đoạn. Hơn nữa thiếu chủ dung hợp huyết mạch tứ đại thần thú. Cũng có thể luyện hóa một phương đại thế giới. Thiếu chủ, người phải tin chắc rằng, đến lúc đó người đủ ưu thế mang tính áp đảo. Bất kể địch nhân gì ngăn trước mặt người đều bị giết.
- Đúng vậy.
Giang Trần nghiêm túc gật đầu:
- Thần cản giết thần, phật cản giết giật.
Thanh âm của Giang Trần tràn ngập sát ý, đây không phải là trò đùa, cũng không phải là lời nói vui đùa của hắn. Đây là tranh giành vận mệnh, là tranh giành quyền thế, cũng là tranh giành số mệnh.
Người thắng có được thiên hạ, người thua, thua tất cả.
Không thể buông tha, nhất định kẻ dũng mãnh sẽ thắng.
Cho nên Giang Trần tuyệt đối không có khả năng lùi bước. Hắn đăm chiêu suy nghĩ, nhưng mà dù nghĩ thế nào thì cũng phải dũng cảm tiến lên, ôm quyết tâm tử chiến tới cùng với địch nhân.
...
Thời gian vài chục năm lại chậm rãi trôi qua.
Mỗi ngày Giang Trần đều tiếp tục dung hợp huyết mạch, tiến triển tuy rằng chậm chạp, nhưng mà đang vững bước tiến về phía trước theo sự chờ mong của hắn.
Tốn ba mươi năm, huyết mạch dung hợp được chín thành.
Lại qua ba mươi năm, huyết mạch tứ đại thần thú đã hoàn thành dung hợp một đại chu thiên cấp bậc Chư thiên lần cuối trong cơ thể hắn.
Huyết mạch tứ đại thần thú rốt cuộc triệt để dung hợp vào một chỗ trong cơ thể Giang Trần, diễn hóa Thiên đạo.
Giang Trần mở mắt ra, hắn gần như có thể cảm nhận được khoảng cách của hắn với cảnh giới Thần vương chỉ còn một tầng màng mỏng.
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể tùy thời phá vỡ màng mỏng này, tiến vào cảnh giới Thần Vương.
Mà lúc này đại hội chư hầu Thần vương cũng tới giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Tại Sát Tinh tông, Cát trưởng lão và Từ trưởng lão kia đang mơ mộng bái kiến Thiên đế.
Hàn Sảng dày vò vô số năm, rốt cuộc cũng đợi tới lúc Giang Trần xuất quan.