Ở phía Đông ngoại ô Kiến Nghiệp có rất nhiều dinh thự của quý tộc và hoàng tộc. Tuy Hành Dương vương không ở Kiến Nghiệp nhiều, nhưng thái hậu rất thương hắn, cho nên dinh thự của hắn tại Kiến Nghiệp cũng nằm trong khu vực đó. Khi trăng sáng sao thưa, đèn đuốc trong Hành Dương vương phủ thưa thớt, mọi người đã nghỉ cả, kẻ gian xông vào. Xung quanh yên tĩnh, Lưu Mộ vừa chìm vào giấc ngủ không lâu thì chợt nghe thấy tiếng mũi tên phóng lên trời - có báo động! Lưu Mộ vội vã trở mình ngồi dậy, ánh lửa hắt lên chấn song, chiếu sáng gương mặt hung dữ của hắn.
“Công tử, có người nửa đêm xông vào địa lao, muốn cứu người!” Cửa bị đập dồn dập.
Lưu Mộ khoác áo vội vã ra cửa, trước khi đi ra, hắn đảo mắt quét nhìn trên tường, cầm lấy cung tên sừng trâu ở trên tường. Đẩy cửa ra nhìn thị vệ, Lưu Mộ được mọi người che chở đi vào tâm chiến trường, hắn giận dữ quát: “Ta biết ngay Kiến Nghiệp không được yên, có rất nhiều kẻ vẫn không phục ta. Ban đêm xông vào địa lao cứu người, các ngươi không bố trí người canh giữ hả? Muốn ăn cơm chùa đúng không!?”
Cánh thị vệ bị quát mắng cúi gằm đầu, không dám nói nhiều, trong lòng liên tục kêu khổ.
Trước khi đến Kiến Nghiệp, Hành Dương vương từng bị tập kích trên đường. Đáng lý Hành Dương vương nên dưỡng thương cho khỏe rồi hẵng vào Kiến Nghiệp, nhưng Lưu Mộ còn trẻ nên nóng tính, khăng khăng muốn vào Kiến Nghiệp tố cáo với bệ hạ, thái hậu. Phụ tá bên cạnh Hành Dương vương phải khuyên nhủ rất nhiều lần, mới không để vị công tử hung hăng này nói rõ toàn bộ sự tình chân tướng. Bọn họ giữ lại một tên trong số thích khách, định tra hỏi kẻ này xem ai là người muốn giết Hành Dương vương; còn với bệ hạ, Hành Dương vương chỉ nói có một người muốn giết hắn. Đến sau này khi phụ tá biết Lục tam lang từng rời khỏi Kiến Nghiệp mấy tháng, mọi người không thể không suy nghĩ nhiều.
Sớm đoán được sẽ có người đến thăm dò nên bọn họ đã canh phòng bố trí cẩn mật, thậm chí còn mời cao nhân bày bát quái kỳ môn ở rừng cây bên ngoài địa lao... Nhưng như thế vẫn không ngăn được là sao?
Mọi người kinh hãi: Có phải kỹ năng của thích khách Kiến Nghiệp cao quá rồi không?
Hành Dương vương Lưu Mộ đùng đùng chạy ra cùng hộ vệ, đến khi thấy rõ tình hình, mặt đã đen lại càng đen thêm. Hắn nhìn thấy ánh lửa như du long, khi hộ vệ trong phủ giật mình tỉnh giấc, lập tức ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây quanh kẻ xông vào phủ trong đêm. Lưu Mộ thấy trong phủ ầm ĩ lớn như vậy, còn tưởng có nhiều thích khách lắm. Kết quả hắn đưa mắt nhìn, lại chỉ có một hắc y nhân đội nón đang bị bao vây.
Trong tay hắc y nhân tóm chặt con tin đang hấp hối.
Nón lá phủ lụa che kín mặt, một tay cầm kiếm một tay nắm người, thân pháp mạnh mẽ, động tác cực nhanh, hắn vừa đánh vừa lùi, nhiều hộ vệ như thế lại không thể chặn nổi hắn.
“Chúa công, chúa công...” Trong số các phụ tá, có một ông lão lớn năm mươi tuổi tuổi nhất vội vã thắt vạt áo chạy ra ngoài. Ông ta thở hổn hển, kêu gào chúa công rất tha thiết mà cũng đầy sốt sắng. Đột nhiên thấy hắc y nhân bị bao vây ở giữa, cách chiếc nón lá lại như đang nhìn chằm chặp vào mình. Ông lão hoảng hốt, lập tức bất động, hy vọng đối phương cho rằng mình chỉ là một quản sự vô dụng trong phủ.
Nhưng thích khách lại rất nhạy bén, dỏng tai lắng nghe, bỗng nhiên nhảy vọt lên trời. Người trong tay đã bất tỉnh, không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn, hắn bất ngờ tung chiêu giữa không trung, sát chiêu phóng thẳng tới ông lão run cầm cập đang dựa vào bên dưới khung tre.
Lưu Mộ: “Khổng tiên sinh ——”
Còn chưa dứt lời, Lưu Mộ lập tức giương cung tên, nhắm thẳng vào thích khách giữa không trung. Thích khách khựng lại, vội vã nhảy lùi ra sau. Nhưng mũi tên bắn ra vừa nhanh lại mạnh, lúc hắn né người ra sau, mũi tên sượt qua cánh tay. Thích khách rơi xuống đất, lại bị bao vây lần nữa, đành phải ứng chiến tiếp.
Lưu Mộ lạnh lùng nói: “Tiếp tục dàn trận tiễn!”
“Vâng!” Hộ vệ đồng thanh đáp, âm thanh rung trời.
Lưu Mộ hạ cung xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh phụ tá Khổng tiên sinh. Tuy Hành Dương vương nuôi rất nhiều phụ tá môn khách, nhưng Khổng tiên sinh là người đã đi theo chăm sóc hắn từ khi hắn còn nhỏ. Khổng tiên sinh được thái hậu tìm đến, không những bày mưu tính kế giúp Lưu Mộ, mà còn chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt của Lưu Mộ hồi bé. Thế nên cảm tình của hắn dành cho Khổng tiên sinh sâu đậm hơn người khác nhiều.
Hắn lao đến nắm lấy cánh tay khẳng khiu của ông, đuổi người vào nội viện: “Ông tới đây làm gì? Còn không quay về trốn mau!”
“Chúa công, chúa công!” Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, chân tay Khổng tiên sinh nhũn cả ra, nhưng vẫn nắm lấy tay Lưu Mộ, vội vàng chỉ vào thích khách áo đen bị vây trong trận tiễn, “Chúa công, nếu đã là thích khách, còn mặc trang phục dạ hành, biết rõ nếu đội nón đánh nhau thì không thuận lợi bằng che mặt, vậy vì sao thích khách này lại đội nón!”
Lưu Mộ giật mình, dừng lại: “Tiên sinh nói tiếp đi.”
Hai mắt Khổng tiên sinh tỏa sáng, “Nón lụa của hắn còn dài hơn bình thường, càng khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế, mà người ngoài cũng không thể nhìn rõ hắn. Nếu đã lẻn vào Hành Dương vương phủ ban đêm, vì sao còn phải tốn công vô ích, chọn cách ăn mặc tệ hại như thế? Điểm khác nhau giữa nón và khăn che mặt là, nón có thể che được hoàn toàn khuôn mặt hắn, còn khăn thì chỉ có thể che được từ mắt trở xuống...”
Lưu Mộ thốt lên: “Vậy chắc chắn bộ phận trên mặt hắn rất đặc biệt, người ngoài nhìn qua cũng có thể nhận ra. Cho dù chỉ nhìn mắt hắn!”
Lưu Mộ phân tích tiếp: “Nhất định người này không phải là tử sĩ bình thường... Đúng, người này có thể phá được cả kỳ môn độn giáp, tử sĩ bình thường sao có thể làm được chuyện đó? Người này lại không dám để ta nhìn mặt... Có lẽ gương mặt rất nổi trội, có lẽ ta biết hắn!”
“Đa tạ Khổng tiên sinh!”
Thiếu niên chắp tay, trịnh trọng cám ơn rồi lập tức quát “hất nón của hắn xuống”, sau đó tự mình dẫn người đánh đến. Thấy hắn đã hiểu, Khổng tiên sinh vuốt râu hài lòng. Ôm con tim đập thình thịch vì sợ hãi, lúc này Khổng tiên sinh mới để người hầu đỡ về nội viện. Song ông vẫn không chịu về ngủ, mà là nấp ở cửa viện nhìn trận đánh, nghĩ bụng, rốt cuộc là nhân vật nổi danh nào ở Kiến Nghiệp lại tới ám sát Hành Dương vương?
Rốt cuộc có bao nhiêu người ở Kiến Nghiệp hận chúa công?
Khổng tiên sinh vô cùng lo lắng.
Nhưng thế đánh giữa trận chiến đã có thay đổi!
Võ công cùng tâm tư của thích khách cực kỳ tốt, bị Hành Dương vương dẫn binh bao vây nhưng hắn không chút hoảng hốt, nhịp đánh vẫn như trước. Thích khách tiến dần đến thư phòng vương phủ, kẻ bao vây cho rằng đã đoán trúng dụng ý của hắn, đoán hắn muốn trộm gì đó từ thư phòng. Đường đến thư phòng đầy binh mã, người càng lúc càng đông, sau khi thấy rõ bố trí, thích khách có phần hoảng hốt, tiết tấu tăng dần, kẻ bị túm trong tay mấy lần va phải tường, máu chảy không ngừng. Lúc mọi người cho rằng đã nắm chắc phần thắng, thì đột nhiên thích khách lắc mình chạy sang một bên.
Hành Dương vương Lưu Mộ giật thót: “Không hay rồi!”
Đó là góc chết với bọn họ ——
Quả nhiên thích khách lùi về sau lộn vòng trên không, bị hắn mấy lần đánh loạn, thế nên tình thế chỉ bao vây ở phía trước. Hắn lùi về sau, người ở phía sau rất ít, lập tức bị hắn trở tay đâm ngược bất ngờ, không kịp đối phó đã đi đời. Đúng vào lúc này, thích khách xách người nhảy qua tường, trốn thoát khỏi Hành Dương vương phủ.
Đám người ở Hành Dương vương phủ: “...”
Không một ai dám nhìn sắc mặt của Hành Dương vương.
Đương lúc bọn họ còn đang hổ thẹn, thì Hành Dương vương đã giương cung lên, không chút do dự nhảy qua tường đuổi theo: “Tặc tử nhà ngươi dám!”
Mọi người kinh hoàng: “Công tử!”
Công tử thiện chiến như vậy, một mình đuổi theo kẻ địch, thế thì bọn họ có lợi gì? Công tử cao quý, nếu xảy ra chuyện gì thì toàn bộ vương phủ cũng phải đền tội. Chỉ là một thích khách nho nhỏ, mạng của hắn đâu đáng tiền bằng công tử? Mọi người sợ hãi tái nhợt mặt mày, vội vã cũng đuổi theo. Mấy cận vệ bảo vệ Hành Dương vương còn gấp gáp hơn, nhảy ngang nhảy dọc trong đêm hòng truy tìm Hành Dương vương.
Gần như ngoại thành phía Đông đều là đất của dòng dõi quý tộc, đất xây rất rộng, viện san sát. Hành Dương vương sung sức chẳng sợ ai, đuổi theo thích khách liền một dặm. Đúng là cơ hội tốt, sau một hồi đánh nhau, thích khách đã bị thương. Lưu Mộ đuổi theo bắn tên mấy lần, sức lực lại lớn nên đã bắn trúng mấy chỗ.
Có điều, Lưu Mộ tức giận: Không bắn trúng chỗ hiểm!
Thích khách dẫn theo một người qua lại trong đêm đen, có vẻ rất tinh tường địa hình. Mà Hành Dương vương đuổi theo hắn qua lại trong vườn cây lại hoa mắt chóng mặt. Lưu Mộ hoảng hốt, trong lúc bực tức, thì thuộc hạ đã đuổi theo đến nơi.
Tùy tùng số một: “Công tử, ngài không thể hành động một mình được! Nếu ngài bị thương, nhất định bệ hạ sẽ giết chúng thuộc hạ.”
Tùy tùng số hai: “Công tử, chuyện nhỏ thế này cứ giao cho người dưới là được. Công tử phải nhớ bảo trọng mình.”
Tùy tùng số hai: “Công tử, ở đây là khu vực của quý tộc hoàng tộc, ngài không thể lỗ mãng được, nếu làm phiền các quý nhân thì không ổn đâu.”
Trái một câu phải một câu, Lưu Mộ bị khuyên mà lửa giận bùng phát. Nhưng bọn họ đều là người già cạnh hắn, là người mà tiên hoàng và thái hậu sắp xếp cho hắn, dù hắn không muốn nghe thì cũng chỉ có thể nín nhịn, đẩy bọn họ ra. Nhưng đến lúc đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng của thích khách đâu.
Lưu Mộ: “Tại các ngươi hết! Các ngươi làm ta mất dấu hắn rồi!”
“Các ngươi có thể đừng cứ đuổi theo ta được không hả —— từ Hành Dương cho đến Kiến Nghiệp, không thể để ta một mình hành động một khắc nào sao?!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, giọng thảm thiết: “Công tử, chúng thuộc hạ vô dụng ——”
Lưu Mộ tức giận, quẳng mạnh cây cung xuống đất. Nhưng đám tùy tùng này cứ khăng khăng giữ hắn ở lại còn mình đuổi theo, Lưu Mộ chỉ có thể nhịn. Lại đuổi theo hơn một khắc nữa, bọn tùy tùng nói tiếng bước chân của thích khách rất nhẹ, rất không tầm thường. Lưu Mộ nhướn mày, lạnh lùng xem bọn họ có thể phân tích được gì. Một người nói: “Vừa đến đây thì hành tung của thích khách thì trở nên nhẹ hẳn, hoặc là hắn đã chạy trốn đến nơi an toàn; hoặc là hắn và người hắn cứu đi đã tách nhau ra.”
Lưu Mộ dừng lại: “Tách ở chỗ này? Có thể tách đi đâu được?”
Tùy tùng nói: “Ra khỏi phía Bắc là núi Chung, ở Tây Nam là cửa cung, đây là nơi ở của dòng dõi quý tộc. Khổng tiên sinh nói người này không tầm thường, vậy khả năng lớn nhất là cửa cung. Nhưng trước đó hắn cố ý lừa ta ở thư phòng, có thể thấy tâm tính người này rất nhạy cảm, có lẽ sẽ suy nghĩ theo hướng ngược lại. Như vậy chắc hẳn cửa cung là biện pháp che mắt, khả năng chạy trốn lên núi Chung sẽ cao hơn.”
Lưu Mộ: “...”
Nhóm thuộc hạ này, tuy quá bảo vệ hắn, không hy vọng hắn gặp chút nguy hiểm nào, nhưng cũng khá là được việc. Chí ít mà nói, với một người mới đến Kiến Nghiệp không quen biết như hắn thì khó lòng phân tích được như vậy. Vừa có kết luận, người của Hành Dương vương phủ lập tức phân đội, mỗi toán lục soát một ngả. Hành Dương vương dẫn theo đông đảo thuộc hạ, đi đến núi Chung mà theo như bọn họ phân tích là có khả năng cao hơn...
***
Biển hoa bát ngát khắp Chung Sơn, Tử Hà mông lung sau sương khói.
Một ngày trước, Lục tam lang Lục Quân đi cùng bọn họ đến đã mất tích, La Linh Dư và Lục nhị lang tìm khắp nơi mà không thấy người đâu. Được Lục nhị lang an ủi “đây là chuyện thường xảy ra, tam lang xuất quỷ nhập thần, quen là thấy bình thường thôi”, La Linh Dư đành cùng Lục nhị lang đến chỗ tụ tập với các biểu tiểu thư trước.
Các biểu tiểu thư tụ năm tụ ba đi tới, cùng dẫn theo khuê mật đến, Hàn thị nữ rời khỏi Lục gia sớm nhất lại tìm Ninh Bình công chúa Lưu Đường đến chơi cùng các nàng.
Lần đầu tiên gặp công chúa, ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng trong lòng La Linh Dư rất căng thẳng. Lúc các quý nữ không chú ý, nàng lén lút xoa lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Nhìn các quý nữ nói cười vui vẻ, cũng không tâng bốc vị công chúa kia, La Linh Dư lại càng biết thêm về các nữ lang thế gia này: gia thế của bọn họ cực kỳ tốt, trong mắt các nàng, công chúa hoàng thất cũng chỉ là tốt số lúc đầu thai thôi chứ chẳng giỏi giang gì hơn.
Đây cũng là sức mạnh của thế gia giàu có.
La Linh Dư vô cùng hâm mộ, càng củng cố quyết tâm gả vào danh môn cho bằng.
Ninh Bình công chúa Lưu Đường tuổi tác xấp xỉ La Linh Dư, tính tình trầm tĩnh, khá ngại ngùng xấu hổ. La Linh Dư nhìn ra, tuy được Hàn thị nữ mời đến chơi cùng, nhưng có vẻ Lưu Đường còn căng thẳng hơn kẻ nhà quê đến từ Nam Dương là nàng. Xoay lưng về phía công chúa, La Linh Dư cười nói với Hàn thị nữ: “Ta cứ tưởng công chúa cũng vênh váo kiêu căng, không ngờ vị công chúa này lại rất hiền thục.”
Hàn thị nữ chẳng hề để tâm, trong đầu nghĩ vậy cô đã gặp được mấy vị công chúa rồi?
Vẫn là Vương thị nữ tính tình điềm đạm hơn, cười nói giới thiệu với La Linh Dư: “Vị công chúa này là muội muội ruột của Trần vương Lưu Thục. Trần vương không hay nói, dĩ nhiên muội muội của ngài cũng không nói nhiều. Muội chưa gặp bao giờ sao? Trần vương rất thân với Lục tam lang, trước kia lúc ở Lục gia, ta thường thấy Trần vương đến tìm tam biểu ca chơi. Có lúc Ninh Bình công chúa cũng đi theo... Muội thực sự chưa gặp hả?”
La Linh Dư ngạc nhiên, cười bảo chưa. Các biểu tiểu thư khác nghe thấy bọn họ nói chuyện, bèn nói La Linh Dư ở Lục gia thêm mấy ngày, sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi. Nhắc đến Trần vương, đề tài lại vòng đến Lục tam lang, giọng của các nữ lang càng thêm mấy phần an oán —— bọn họ đến ở Lục gia, chính là vì muốn có thể “vô tình gặp gỡ” Lục tam lang thường xuyên mà. Nhưng liên tục mấy tháng, Lục tam lang không hề ở Lục gia; vất vả lắm mới quay về thì lại lấy cớ dưỡng thương nên không ra khỏi cửa.
Các biểu tiểu thư mặt dày ở lại Lục gia mấy tháng, cuối cùng còn bị Lục phu nhân mỉa mai, cũng vì thế mà không thể gặp Lục tam lang... Chúng nữ xót xa nói: “Vẫn là La nương tử may mắn, vừa đến Lục gia đã được tam biểu ca dắt đi dạo vườn, chắc chắn bây giờ càng thân hơn rồi.”
“La nương tử dịu dàng xinh đẹp đến thế, nhất định tam biểu ca thích nói nhiều với cô lắm đúng không?”
La Linh Dư xấu hổ đáp: “Không có đâu. Huynh ấy ghét ta lắm.”
Tuy không biết nàng nói thật hay giả, nhưng chúng nữ cũng đã được an ủi đôi phần. Đề tài thay đổi, chuyển sang nói chuyện khác. Ninh Bình công chúa Lưu Đường nghe các nàng nói chuyện mà ngạc nhiên, một lúc sau mới biết thì ra biểu tiểu thư La Linh Dư này đang ở Lục gia. Nàng ngẫm nghĩ, quan hệ của huynh trưởng nhà mình và Lục tam lang không tệ, thế là lặng lẽ quan sát La Linh Dư. La Linh Dư và nàng nhìn nhau, mỹ nhân mắt lấp lánh, tai đào môi đỏ, chỉ hờ hững nhìn qua đã khiến Lưu Đường đỏ mặt, vội vã ngoảnh đi nơi khác.
Lưu Đường lặng lẽ nghĩ: nữ lang này quá rực rỡ. Không biết huynh trưởng đã gặp chưa nhỉ? Sao không nghe thấy huynh ấy nhắc đến?
Còn La Linh Dư thì đang suy nghĩ: vị công chúa dễ xấu hổ này trông quen quá... A, mình nhớ ra rồi, thì ra là cái đêm Lục phu nhân làm khó đó, mình thấy tam biểu ca đang ở cùng với một lang quân, lang quân đó, bây giờ ngẫm lại, e chính là Trần vương Lưu Thục.
La Linh Dư nhanh chóng nghĩ ngợi: theo lời bọn họ nói thì hình như Trần vương Lưu Thục cũng chưa chưa thành thân... Trời ơi, lang quân cạnh tam biểu ca của mình, không phải là Hành Dương vương thì cũng là Trần vương, không phải lang quân quý tộc thì toàn là con cháu hoàng thất, ai ai cũng xuất sắc, nhìn ai cũng thấy ổn.
Mình không tin lang quân nào trên đời này cũng khó lấy lòng như tam biểu ca!
La Linh Dư đỏ mặt mỉm cười với Lưu Đường, Lưu Đường lại xấu hổ né tránh.
Buổi chiều đầu tiên không đi chơi được nhiều, chúng nữ đều rất mệt nên buổi tối đi nghỉ sớm. Ngày hôm sau, La Linh Dư mới cùng các nữ lang lên núi Chung chơi đùa. Lục nhị lang Lục Hiển không quá yên tâm về biểu muội, lại thêm đại sư chùa Khai Thiện không giải thích được giấc mơ của mình nên hắn càng buồn hơn, vẫn nửa tin nửa ngờ về giấc mơ đó. Lục nhị lang muốn giải sầu, bèn lặng lẽ đi theo sau các nữ lang. Tuy Lục nhị lang trầm tĩnh không nói nhiều, cũng có nữ lang chủ động bắt chuyện với hắn, cho nên chuyến du ngoạn không đến mức nhàm chán, Lục nhị lang cũng cười nhiều lên.
Đến tối, chúng nữ lang ngủ đêm ở Hoa Đào Ổ trên núi. Hoa Đào Ổ tại núi Chung là bán đảo, cây cối hoa cỏ rậm rạp, chim hạc tranh xuân. Phía Đông của Hoa Đào Ổ là hồ Tử Hà rộng lớn, nước hồ trong veo, tụ chung với nước suối. Trong màn đêm, một bên là nhà ở, một bên là mặt hồ tĩnh lặng. Nước suối chảy ráo, hoa đào xoay tròn rơi xuống mặt hồ Tử Hà, cảnh nơi đây thực sự rất thơ mộng trữ tình.
Chơi suốt một ngày, đến khi trời tối, các thị nữ thắp sáng đèn hoa, chúng nữ xếp bàn nhỏ lại thành vòng, không vội ngủ sớm mà tiếp tục chơi nữa. Cờ vây, đoán đồ, thêu hoa, đố đèn chơi hoài chơi mãi, cho đến lúc chơi trò ném tên vào ống thì La Linh Dư mới chịu thua. Chúng nữ ngạc nhiên, sau lại cười nói: “Còn tưởng không có gì có thể làm khó La muội muội (tỷ tỷ), thì ra muội muội (tỷ tỷ) không giỏi trò ném tên vào ống.”
Ném tên vào ống cần tìm một mục tiêu, trong tay cầm mũi tên, phải ném cho vững.
Quả thực La Linh Dư không chơi được.
Nàng ngồi ngay ngắn trước bàn, xấu hổ đáp: “Ta không giỏi vận động, chỉ cần trò nào cần vận động là không chơi được... Nhưng công chúa điện hạ lại chơi rất giỏi.”
Ninh Bình công chúa Lưu Đường ngạc nhiên, lúc bấy giờ mới ý thức được La Linh Dư đang khen mình, hai má đỏ lên, liên tục khoát tay, nhỏ giọng nói: “Không không không... Trò này luyện tập nhiều là giỏi thôi. Ta còn hâm mộ La tỷ tỷ đây này, nếu ta có thể ngâm thơ biết vẽ như La tỷ tỷ, thì các tỷ tỷ công chúa khác đã không xa lánh ta.”
Vương thị nữ nói: “Mỗi người có sở trường của mình. Công chúa điện hạ giỏi ném tên vào ống, La muội muội lại giỏi chơi trò chơi.”
Hàn thị nữ đứng bên chua xót nói: “Hừ, chơi trò này thì được lợi gì? Có lợi hai hơn nữa, hoa thần hai hôm tới cũng không rơi lên đầu chúng ta.”
Lúc này La Linh Dư mới nhìn sang, hồ nghi hỏi: “Hoa thần gì cơ? Muội muội đang nói ngày Hoa Triêu hả?”
Hàn thị nữ đáp: “Đúng thế. Hằng năm cứ đến ngày Hoa Triêu, Kiến Nghiệp sẽ chọn ra người tài hoa dung mạo xuất sắc nhất trong số các nữ lang làm Hoa thần. So ra thì, không chỉ các nữ lang lang quân bỏ phiếu bình chọn, mà năm nào Kiến Nghiệp cũng sẽ mời năm danh sĩ bình bầu. Người được chọn làm Hoa thần, không chỉ rải hoa chúc phúc cho bách tính khắp thành trong ngày Hoa Triêu, mà sẽ còn được các tài tử vẽ tranh làm thơ ca tụng, bức họa cũng người đó cũng sẽ được bổ sung vào "tuyển tập Hoa thần". Đây là vinh dự lớn lắm đấy...”
Nàng ta càng nói giọng càng chua chát, càng ai oán. Những nữ lang khác có vẻ mặt khác nhau, song cũng rất ao ước.
Vương thị nữ quay đầu nhìn La Linh Dư chằm chằm, một lúc sau mới cười nói: “La muội muội có tướng mạo như thế, tài nghệ cũng khiến chúng ta bái phục, hay năm nay thử một lần đi? Nếu muội thử, ta sẽ bỏ phiếu cho muội.”
Chúng nữ ngẩn người, rối rít quan sát La Linh Dư, tâm tư xoay chuyển, cũng cười nói có thể chọn nàng. La Linh Dư khoát tay lia lịa bảo không được, Hàn thị nữ cười nhạt: “Dù các tỷ có khen La tỷ tỷ lên trời cũng vô dụng. Vị Trần nương tử kia, từng được đại nho đương thời là Chu Đàm dạy dỗ, hai năm liền đều là Hoa thần. Chúng ta chọn ai không quan trọng, cuối cùng mấy vị danh sĩ chọn ai mới quan trọng. Bọn họ đều là danh sĩ, chắc chắn vẫn sẽ chọn Trần nương tử ái đồ của Chu đại nho thôi.”
Mọi người dừng lại, có người bảo: “Quả thật tài nghệ của Trần nương tử tốt hơn chúng ta nhiều.”
La Linh Dư như có điều suy nghĩ, trong lòng khẽ động.
Theo lời của các nàng nói, thì hình như Trần nương tử chưa gặp mặt bao giờ được công nhận là tài nữ trong số các nữ lang Kiến Nghiệp. Tài nữ là ai La Linh Dư không quan tâm, nhưng vinh dự làm Hoa thần thì một năm mới có một lần, cuối cùng còn được vào “Tuyển tập Hoa thần”, được người đời truyền nhau ca tụng. Cho dù hôn nhân đại sự, thì vinh dự này cũng đáng để tranh đấy chứ. Huống hồ người thời đại này lại khen ngợi danh tiếng Hoa thần như thế, thật sự rất có ích cho việc hôn nhân đại sự.
Chỉ là Trần nương tử này có chỗ dựa quá lớn, còn nàng chỉ vừa mới đến, sao có thể đánh bại được...
La Linh Dư im lặng nghe các nữ lang tranh chấp, trong lòng cẩn thận tính toán. Bất chợt công chúa Lưu Đường quay mặt sang, thấp giọng nói với nàng: “Ta cảm thấy nhất định tỷ có thể thành Hoa thần.”
Mắt phượng của La Linh Dư khẽ nhướn lên, con ngươi lấp lánh nhìn sang. Trong lòng nàng nảy sinh một suy nghĩ, nhìn chằm chặp Lưu Đường, trong đầu nghĩ: Ồ, công chúa... Hình như trước giờ không có công chúa nào tranh giành chức Hoa thần bao giờ, nếu công chúa tham gia, thì không biết có thể tám lạng nửa cân với vị Trần nương tử kia không?
La Linh Dư đã tìm được bàn đạp cho mình, mỉm cười đáp: “Ta cũng cảm thấy công chúa có thể làm Hoa thần đấy. Để huynh trưởng công chúa giúp là được rồi. Hơn nữa công chúa có nhiều huynh trưởng thế mà.”
Còn toàn là công tử quyền cao chức trọng, ai dám giành đây?
Lưu Đường ngạc nhiên, rõ ràng cho tới giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này, mắt chớp chớp, tâm tư khẽ động: Í, đúng thế, hình như nàng cũng có thể chơi trò này mà.
Đánh động được Lưu Đường rồi, nàng quay sang nói chuyện đùa giỡn với các nữ lang. Nhưng chưa đến một canh giờ thì đêm đã khuya, chúng nữ liên tục thấy mệt, lần lượt rời chỗ quay về đi ngủ. Để thị nữ Linh Ngọc dọn dẹp yến tiệc, còn một mình La Linh Dư ra ngoài đi dọc ven hồ.
Biển hoa ở bán đảo nhìn như vô tận, mặt nước lấp lánh hắt lên y, La Linh Dư chậm rãi đi dọc bên bờ hồ Tử Hà, cánh hoa đỏ thắm nhẹ nhàng rơi xuống, bồng bềnh theo dòng nước. La Linh Dư vô cùng kích động, vừa đi dạo cạnh hồ vừa nghĩ nên giành chức Hoa thần thế nào.
Nếu quả thật có công chúa tham gia, cân bằng với Trần nương tử thì tốt quá rồi. Hai hổ tranh nhau, nữ lang đến từ vùng khác như nàng mới có thể nổi bật lên được. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, nàng tất phải cực kỳ xuất sắc, để ai ai cũng phải nhìn chằm chằm, như vậy mới có thể lót đường tiến đến chức Hoa thần. La Linh Dư đi tới đi lui ở ven hồ, đang nghĩ xem mình có thể dùng tài nghệ gì để nổi bật đây...
Còn đang do dự đi lung tung quanh hồ, thì đột nhiên nước hồ rung chuyển, bọt nước nổi lên òng ọc, một cánh tay từ trong nước vươn ra, chụp lấy chân của La Linh Dư.
La Linh Dư sợ hãi hét toáng, một lang quân mặt mày tái nhợt nhảy ra khỏi hồ: “Đừng kêu... Cứu ta.”
Nửa đêm canh ba đột nhiên có một lang quân chui lên từ hồ Tử Hà, cánh tay với ngực đầy máu đỏ, tuấn tú như thủy quái, người đó chính là Lục tam lang Lục Quân biến mất hai ngày nay.
Lục Quân vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy La Linh Dư chần chừ, cười khổ: Tại sao lại là nàng? Vì sao những nữ lang khác không thể giống La Linh Dư, thích đi tới đi lui cạnh hồ Tử Hà vào nửa đêm canh ba?
Nữ lang nhẫn tâm La Linh Dư này... Liệu có khi nào đẩy chàng xuống nước lần nữa, làm như không thấy rồi quay đầu bỏ đi, đến hôm sau lại tuyên bố “trời tối quá nên muội không thấy rõ” không?