Edit: Time
Beta: Cy
–
Nhan Lộ Thanh nằm trên gối, mắt híp mơ màng dần mở to thành mắt cún con, ngơ ngác trợn mắt nhìn người phía trên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hóa ra chỉ đôi lời tán tỉnh là có thể đánh thức một người đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Thẻ bài gì đó, rồi lật thẻ bài ý là sủng hạnh này nọ… lại còn dạy bệ hạ.
Nghe cứ như anh thật sự rất muốn được sủng hạnh ấy!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Nhan Lộ Thanh lập tức bị chính mình làm kinh ngạc, cả người đều không thoải mái.
Cô cảm thấy lỗ tai và mắt mình sắp nóng đến bốc hơi rồi, liền vội vàng nói chuyện để giảm bớt sự xấu hổ lúc này: “Em đương nhiên biết, em chỉ là…” Nhan Lộ Thanh ấp a ấp úng thú nhận: “Em chỉ là chỉ đùa một chút thôi.”
Chỉ là nói đùa một chút thôi mà!
Cũng không phải trước đây chưa từng như thế bao giờ, tự dưng bây giờ lại nghiêm túc là thế nào?
“Đùa thôi à…” Cố Từ kéo dài âm cuối, anh cố ý nói: “Nếu đã nói lật thẻ bài chỉ là nói đùa, vậy thì có phải không nên ngủ cùng nhau không?”
“…”
Này thì không được.
Bởi vì ôm Từ công chúa ngủ không phải chỉ thoải mái bình thường đâu, vào lúc cô lạnh sẽ cảm thấy nằm trong lồng ngực Cố Từ rất ấm áp, còn khi cô nóng sẽ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mát mẻ của anh, có tác dụng làm mát. Lồng ngực của anh thật sự là bảo vật điều hòa nhiệt độ thần kỳ.
Với lại, da dẻ của Măng công chúa rất đẹp, vừa mềm vừa mịn, xúc cảm khi chạm vào phải nói là phê chữ ê kéo dài. Nhan Lộ Thanh thuộc loại người không có gì để ôm cũng phải ôm chăn mới ngủ được, bây giờ đã được hưởng thụ cảm giác ôm loại bảo bối này một tuần rồi còn kêu cô ôm chăn ôm gối, chỉ sợ là vừa ngủ đã không chịu được phải tỉnh giấc rồi.
Nhưng cô cũng không có lý do nào hợp lý để phản bác những lời Cố Từ nói.
Lật thẻ bài có vẻ là… thật sự là muốn thị tẩm đó à?
Thị tẩm.
Trong đầu Nhan Lộ Thanh bỗng chốc hiện lên rất nhiều cảnh tượng và dòng chữ mang đủ loại màu sắc, cô vội vàng gạt chúng đi rồi quan sát vẻ mặt của Cố Từ. Anh vẫn chống bên gối nhìn cô, như thể đang thực sự muốn đợi cô trả lời.
Nhan Lộ Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng dứt khoát quyết định không giải thích gì nữa, trực tiếp đưa nắm tay từ trong chăn ra vòng qua vai Cố Từ, kéo anh xuống gần, hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt anh.
Sau đó dùng đôi mắt cún con đáng yêu đầy chân thành mà nói: “Sao hôm nay nhìn anh đẹp trai quá vậy chứ.”
Bước đầu ổn định cảm xúc đã.
Nhan Lộ Thanh lại ngáp một cái, đôi mắt cún con đáng yêu lấp lánh ánh nước, cô lẩm bẩm nói: “Em buồn ngủ sắp chết rồi nè.”
Tiếp đến lại làm nũng.
Cố Từ vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Nhan Lộ Thanh lại chớp mắt lần nữa. Vào lúc cũng không biết là chớp được mấy cái rồi, Cố Từ chống nửa người trên lên, vươn tay về phía đầu giường tắt đèn.
Nhan Lộ Thanh: Nhìn đi, đây không phải là đã dỗ được vợ rồi sao?
Sau khi bệ hạ cơ trí ra tay chuyển bại thành thắng, liền hài lòng nhắm mắt ôm lấy bảo vật ái phi điều hòa nhiệt độ, không chỉ có thế, bên tai còn truyền đến giọng nói chúc ngủ ngon vừa trong trẻo lạnh lùng vừa vô cùng êm tai của ái phi.
“Ngủ ngon.”
*
Đêm nay ngủ rất ngon, cộng thêm đoạn đối thoại phong cách bệ hạ này bệ hạ nọ đầy cổ xưa trước khi đi ngủ, khiến Nhan Lộ Thanh cũng có một giấc mơ về thời cổ đại.
Cô mơ thấy hình ảnh mình mặc hoàng bào, ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương.
Có điều trên hoàng bào này không có biểu tượng hình rồng tôn quý như thêu trên hoàng bào bình thường, mà càng giống như hàng nhái. Hình thêu trên áo choàng vậy mà lại là mấy con gấu trúc, con nào con nấy béo tròn, không hề có hai chữ nào gọi là uy nghiêm cả.
Hơn nữa cũng bởi thân hình cô tương đối nhỏ bé, vốn đã không thể chống đỡ nổi loại khí chất này rồi. Thêm vào đó, mặc một bộ quần áo như vậy, lại ngồi trên chiếc ghế lấp lánh ánh vàng như thế, thật là cực kỳ… cực kỳ khó coi.
Bây giờ Nhan Lộ Thanh rất hay nằm mơ, có nhiều khi biết rõ mình đang ở trong mơ. Khi trên người thêm tấm hoàng bào, cô như một diễn viên cosplay nhìn dáo dác xung quanh, vị hôn quân chờ nàng ái phi của mình xuất hiện trên sân khấu, kết quả đến cuối cùng thậm chí đã tỉnh dậy cũng chẳng gặp được anh lấy một lần.
Hôn quân muôn phần tiếc nuối mở mắt, kết thúc giấc mơ này.
Mặc dù không thấy hình dáng người nào đó trong mơ, nhưng cô vừa mới mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là gương mặt của trai đẹp trong thực tại, hai mắt vẫn nhắm, lông mi dài vô cùng. Tiếc nuối của vị hôn quân trong giấc mơ lập tức đều tan biến hết, liền bắt đầu vui vẻ ngắm nhìn.
Thật ra thì lúc đầu Cố Từ có vẻ không quen với việc được người khác ôm cho lắm, bởi cô thường ngủ sớm hơn Cố Từ, phần lớn thời gian tỉnh giấc cũng sớm hơn một chút. Mấy ngày đầu tuần trước, thỉnh thoảng cô có thể nhìn thấy anh vô thức cau mày trong trong lúc mơ ngủ khi được cô ôm.
Nhưng anh cũng chưa từng có bất kỳ hành động kháng cự nào.
Sau khi Nhan Lộ Thanh phát hiện ra điều này, cô cũng cảm thấy áy náy, muốn kiềm chế lại. Nhưng dù có kiềm chế thì chung quy vẫn là nằm chung một giường, cơ thể sau khi ngủ say thì cũng không còn chịu sự kiểm soát của bản thân nữa, một khi đã ngủ là liền lăn vào người anh.
Cứ như vậy qua mấy ngày, vào hai ngày cuối cùng bỏ trốn, Cố Từ dường như đã hoàn toàn thích nghi với các kiểu bám, ôm, dính chặt và… kẹp của cô.
Dù sao khi anh ngủ, mặt mày đều giãn ra, vẻ mặt dịu dàng, cũng không còn cảm giác khó chịu không quen, nhìn qua vô cùng thoải mái. Hơn nữa, vào những khi cô mắt nhắm mắt mở mơ màng dậy đi vệ sinh, Cố Từ sẽ bởi vì cô rời đi mà bất ngờ đưa tay ra “kéo” người trở về.
Có đôi khi Nhan Lộ Thanh thức dậy sẽ rất ngượng ngùng phát hiện tay mình vậy mà lại duỗi vào trong quần áo của người nào đó. Tất nhiên cũng bởi vì eo của anh so với quần áo sờ thích hơn nhiều, mà Cố Từ, người thường khó ngủ cũng vẫn ngủ say, chẳng có phản ứng gì với điều này.
Dù sao thì bây giờ cả hai đã hình thành thói quen.
Thay vì tổng kết thành thói quen thích ứng với đối phương, nên nói đây là một thói quen mà nếu rời xa đối phương, xác suất cao sẽ gây mất ngủ thì đúng hơn.
*
Một tuần sống trong cuộc sống thần tiên đã hoàn toàn kết thúc. Nhan Lộ Thanh vốn cho rằng tốt xấu gì thì cũng phải còn một ngày cuối tuần để cho họ nghỉ ngơi một chút, nhưng buổi sáng, Cố Từ lại bị cậu của anh gọi đi.
Cô tức giận nghĩ, đây chẳng phải là trái ngược với giấc mơ đêm qua à? Mặc hoàng bào thì có ích gì! Măng công chúa mới là người trăm công nghìn việc kia kìa.
Nhan Lộ Thanh vừa thầm chửi rủa trong lòng vừa nghe điện thoại của Bánh Quai Chèo Nhỏ gọi đến.
Gần đây, Bánh Quai Chèo Nhỏ liên lạc với cô rất đều đặn. Vì là người chịu trách nhiệm hỗ trợ xin nghỉ phép và chọn điểm đến cho Nhan Lộ Thanh, Bánh Quai Chèo Nhỏ cần báo cáo sơ qua những gì giảng viên đã hỏi thăm cô đi đâu trong giờ học để Nhan Lộ Thanh còn biết đường chuẩn bị sẵn.
Nhưng điều này lại vừa vặn cho Bánh Quai Chèo Nhỏ cơ hội để tìm đến cô. Làm một fan hâm mộ couple uy tín, Bánh Quai Chèo Nhỏ ngày nào cũng tận dụng mọi khả năng để thăm dò về cuộc sống thường ngày của cô và Cố Từ.
Hôm qua biết tin hai người đã trở về, Chèo phi không kìm được, hôm nay vừa rời giường đã hỏi xem Cố Từ có ở nhà không, nghe tin anh không có nhà, cô ấy lập tức gọi điện cho Nhan Lộ Thanh.
Mà Nhan Lộ Thanh cũng ậm ờ qua loa trả lời các kiểu thể loại câu hỏi của cô ấy, tầm mắt lướt qua Sói bên cạnh ghế sô pha.
Tối qua nó chào hỏi hai người xong, còn ngậm cho Cố Từ con số gì đó, Nhan Lộ Thanh đã quên mất. Bỏ trốn ra ngoài một chuyến, trong tâm trí cô đương nhiên chỉ chứa đựng chuyện hai người ở bên nhau là nhiều, không quá bận tâm những chuyện như thế này, chỉ là nhìn lướt qua thì nó vẫn đang nghịch con số đồ chơi.
Giữa chừng, Bánh Quai Chèo Nhỏ đột nhiên nói: “Bạn trai đến dưới nhà rồi, cục cưng à, tớ đi hẹn hò trước đã, thứ hai lại gặp, aaaaaaa nhớ tiếp tục kể tớ nghe đó nha!”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Người này rõ ràng đến hỏi xin cơm chó của cô mà, kết quả bây giờ chính cô bị vả mặt mà ngồi nhà ăn cơm chó, trơ mắt nhìn người ta đi hẹn hò với bạn trai!
Nhan Lộ Thanh đang âm thầm bất mãn, cũng không biết là trùng hợp hay là thần giao cách cảm, công chúa đang bỏ trốn đột nhiên gọi video cho cô.
“…”
Kết nối xong, cô nhìn thấy gương mặt vừa ngắm không bao lâu xuất hiện trên màn hình, cũng không biết tại sao, cô thiếu chút không kiềm được nở ra một nụ cười.
Nhan Lộ Thanh lên tiếng hỏi trước: “Bây giờ anh không làm việc hả?”
“Đang làm việc.” Cố Từ quay ống kính camera sang một bên, để lộ cánh cửa lớn được trang hoàng đơn giản phía sau, trên đó viết “Đang họp”. Anh chỉ tay về phía cửa rồi nói: “Bọn họ đang tranh cãi trong đó”.
“Ồ…” Nhan Lộ Thanh tựa vào ghế sô pha: “Vậy là anh không thích ồn ào nên mới đi ra ngoài gọi điện thoại cho em?”
“Không phải.” Cố Từ quay ống kính trở về, đôi mắt đen mang theo ý cười: “Chỉ là bọn họ cãi nhau đã cho anh một lý do thích hợp thôi.”
Vài giây sau, anh khẽ thì thầm: “Anh nhớ em.”
“…”
Một cuộc điện thoại rõ ràng là đã thành công dỗ được chủ nhà.
Nhan Lộ Thanh không khỏi suy nghĩ, nếu như Cố Từ nghiêm túc ăn bám thì đừng ai trên thế giới này hòng vượt qua được anh.
Cố Từ không gọi điện thoại lâu lắm, nhưng rõ ràng cuộc điện thoại này quả thực làm cho tâm trạng cả hai người đều lâng lâng ngọt ngào. Sau bữa trưa, Nhan Lộ Thanh vui vẻ tiếp tục ngồi trên sô pha xem TV.
Trước đây cô không có thói quen ngủ trưa, nhưng trong suốt một tuần bỏ trốn này, Cố Từ thỉnh thoảng sẽ đòi chợp mắt ngủ trưa, kéo theo cô cũng phải ngủ hai ba lần.
Chương trình buổi trưa hôm nay có tác dụng ru ngủ quá mạnh, Nhan Lộ Thanh bất giác trở nên cực kỳ buồn ngủ, xem được một lúc đành phải lên tầng trở về phòng, ngã xuống giường bắt đầu ngủ.
Từ lâu cô đã quen với tình trạng “mỗi lần ngủ đều mơ”, nhưng cô không ngờ một giấc ngủ trưa trong lúc nhất thời như vậy lại khiến cô mơ thấy những chuyện vô cùng kỳ quái, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.
Nhan Lộ Thanh biết rõ, mình nằm mơ thấy những chuyện đã xảy ra ở thế giới kia.
Cô mơ rằng… cô bị xuyên không tiến vào quyển sách này, tác giả của nguyên tác lại có những hành động mới.
Độ nổi tiếng của Cố Từ trong nguyên tác phải nói là vượt xa mọi nhân vật khác, nói cho cùng, combo người vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại còn thảm thì ai mà không đau lòng, hiển nhiên Nhan Lộ Thanh cũng không phải người duy nhất có cách nghĩ như vậy. Ngoại trừ fan kém hơn fan couple của nam nữ chính ra thì Cố Từ là nhân vật được yêu thích nhất trong nguyên tác truyện này, không ai sánh bằng, bình luận lập tức bùng nổ trong chương truyện anh chết, tạo ra vô số chủ đề và bình luận, trong đó chia làm ba phái với ba phong cách.
Phái khuyên nhủ lý trí: Bà ơi, xin người hãy nhìn Cố Từ thật sự bị hành tơi tả đến mức phi logic đi, anh ấy không nên kết thúc tính mạng mình như vậy đâu, sắp đặt như thế thì cả đời anh ấy còn ý nghĩa gì khác ngoài bi thương nữa chứ…
Phái đánh rơi liêm sỉ bỏ lý trí: Tác giả làm ơn cho Từ Từ sống lại đi! Nếu như cô không muốn thì để tôi quỳ xuống van cô, hy vọng cô đừng có phụ lòng tốt của người khác mà TvT.
Phái manh động không cần lý trí: Hoặc là viết cho Cố Từ sống, hoặc là con mẹ mày trốn cho kỹ vào.
Tóm lại là thì tất cả đều quy về cùng một yêu cầu: Cố Từ phải sống.
Có thể là đột nhiên lương tâm bộc phát, cũng có thể bởi lực lượng fan hâm mộ Cố Từ quá đông đảo, trước khi xuyên sách do tai nạn máy bay, Nhan Lộ Thanh thấy chuyên mục đăng truyện của tác giả đúng là mới cập nhật bộ truyện mới, tên khá tùy tiện: “Cứu rỗi nhân vật đẹp, mạnh, thảm bị ngược”.
[Nhân vật chính: Cố Từ
Giới thiệu tóm tắt: Tạm để đó, còn chưa nghĩ ra nên cứu thế nào.]
Tuy nói chỗ nào cũng viết đầy hai chữ “qua loa” to đùng, nhưng hố vừa mới ra mắt, đủ loại số liệu đã bắt đầu tăng cao. Fan yêu thích truyện của Cố Từ hết sức mừng rỡ, lan truyền khắp nơi tin vui đặc biệt này, vừa đập mìn vừa bơm nước*, đương nhiên Nhan Lộ Thanh cũng dùng mọi tài khoản độc giả mình có trong khả năng đầu tư cho bộ truyện sắp ra mắt này.
(*Độc giả xem tiểu thuyết yêu thích của và đăng ký nạp tiền trên trang web là sẽ có thể “đập mìn”. Trên thực tế, “đập mìn” nói chung là một hình thức đọc tiền xu khác. Tương ứng với đó là lựu đạn, ngư lôi nước sâu… Tên gọi khác nhau thì số tiền ủng hộ cũng khác nhau.)
Nhưng trong giấc mơ của Nhan Lộ Thanh, hôm nay tác giả lại ngoi lên chỉnh sửa phần giới thiệu này.
Nhân vật chính ban đầu chỉ có một người giờ lại đổi thành hai người.
[Nhân vật chính: Cố Từ, Nhan Lộ Thanh
Giới thiệu tóm tắt: Cố Từ và Nhan Lộ Thanh là một cặp, nhưng không phải là Nhan Lộ Thanh mà mọi người đang nghĩ.]
???
Toàn bộ độc giả trợn tròn mắt.
Nhan Lộ Thanh trong giấc mơ cũng trợn tròn mắt.
Cô không biết mình tự nhiên tỉnh do giấc mơ đến hồi kết thúc hay là bị giấc mơ này làm cho hoảng sợ đến mất ngủ, tóm lại là cô vừa mới mở mắt liền bật dậy khỏi giường thẫn thờ.
Cái này… có nghĩa là gì???
Cảm giác nhập vai trong giấc mơ này vô cùng chân thật, tất cả đều như được chứng kiến bằng chính mắt mình. Không có nhiều hình ảnh, nhưng ẩn ý biểu đạt vẫn rất rõ ràng.
Trong lúc cô còn đang cố gắng nhớ lại các chi tiết trong giấc mơ, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh của dòng điện.
Nhan Lộ Thanh theo bản năng tưởng cuối cùng Makka Pakka cũng online, trong lòng mừng rỡ, thử gọi nó ở trong đầu nhưng lại không hề nhận được hồi âm.
Một lúc sau, cô ý thức được âm thanh kia hình như truyền đến từ bên cạnh mình.
Cô quay đầu lại, trong phòng thế nhưng lại xuất hiện người máy mà cô gặp lúc cô mới xuyên không đến đây.
Vẫn là dáng vẻ cũ, vẫn vô cùng xấu xí, kì dị.
Nhan Lộ Thanh đầu tiên có hơi sững sờ, rồi sau đó nhìn về phía người máy, thử thăm dò gọi biệt danh hết sức xấu hổ kia: “…Makka Pakka?”
Người máy giống như tức đến nỗi hư hỏng luôn rồi, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo đáng yêu mà cô lựa chọn vào lần đầu tiên, nhưng lại mang theo cả tiếng rít rít rất không phù hợp với giọng nói ấy, nghe rất tủi thân: “Hu hu hu, Maria! Là tôi, Maria!”*Tác giả có lời muốn nói:
Makka Pakka: Ông đây tự do rồi! (Đùa đó, chưa tự do đâu.)
Sẽ có biến, nhưng tôi đảm bảo sẽ không bẻ lái sang huyền nghi*. Càng về cuối càng ngọt đó, tôi không có đầu óc viết loại truyện huyền nghi hay ngược tâm đâu, mọi người cứ tin tưởng điều này là đủ rồi.
(*Huyền nghi: Thể loại truyện ngôn tình có xen lẫn yếu tố ly kỳ bí ẩn)