Edit: Tiểu Liên Hoa
Beta: Cy
–
[Đừng giận.]
[Yêu em.]
Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân cô dễ dàng bị mấy chữ hiển thị trên màn hình điện tử trêu chọc. Nửa đêm một lần, bây giờ lại một lần nữa.
Không phải là cô chưa bao giờ nhìn thấy “Yêu em”, cũng không phải là chưa bao giờ nghe người khác nói “Yêu em” với mình.
Các chị em phụ nữ mỗi ngày không có việc gì cũng có thể nói yêu bạn, giúp mua một cái gì đó nói yêu bạn, cho chép bài tập về nhà nói yêu bạn, hứa sẽ cùng cô ấy đi vệ sinh cũng có thể gặt hái một câu yêu bạn.
Thật tình mà nói thì hai chữ này có gì đặc biệt à?
Không có.
Tại sao thay đổi thành người khác nói thì lại hoàn toàn khác?
Vì sao Cố Từ nói thì lại đặc biệt như vậy chứ?
Đây không phải là công chúa ốm yếu, đây chính là họa quốc yêu phi mà, cho dù không mở miệng cũng có thể khiến người khác thần hồn điên đảo.
Cô thở dài trong lòng.
Chờ “Đừng giận” và “Yêu em” dần dần biến mất trên màn hình, gương mặt Nhan Lộ Thanh nóng lên, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía vị chủ tôn.
“Không giận.” Cô nói: “Em chỉ đang đùa thôi, anh không muốn nói chuyện, vậy chúng ta cứ nói chuyện như thế này đi.”
Ai mà lại giận người vợ Từ công chúa này được chứ!
Cô không phải là người không biết tốt xấu như vậy.
Trong thời gian giao tiếp với người vợ câm, Nhan Lộ Thanh cũng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc tương tự như thế này.
Ví dụ như lúc anh muốn uống nước thì sẽ nhìn chằm chằm cô, nội tâm hiện ra hai chữ: [Khát quá.]
Cuối cùng cơm cũng đã được đưa đến phòng, anh lại nhìn chằm chằm cô, nội tâm lại xuất hiện một câu hỏi đáng thương: [Có thể không ăn không?]
Cũng không biết là do trạng thái bị bệnh của anh hay là nguyên nhân gì khác, Từ công chúa như thế này thật sự khiến người khác khó có thể chống đỡ.
Mỗi một câu hiện ra đều giống như đang làm nũng.
Lúc trước, Nhan Lộ Thanh cảm thấy căn nhà nhỏ trong lòng mình bất tri bất giác đã bị Cố Từ chiếm đóng, anh đã vào ở từ lâu, hơn nữa còn bắt đầu trồng măng nuôi gấu trúc. Bây giờ, cô cảm thấy người này có thể còn mở một trang trại nuôi hươu, thỉnh thoảng lại khiến trái tim cô vui vẻ nhảy nhót.
Yêu đương với Cố Từ, không chỉ giống với loại cảm giác gặp gỡ bất ngờ, mà còn rèn luyện tố chất tâm lý con người rất nhiều. Cô luôn cảm thấy sau này bất kể trải qua sóng to gió lớn gì, đều có thể có một trái tim kiên cường bất khuất.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là tất cả những khoảnh khắc này đều không có cách nào ghi lại. Nhan Lộ Thanh đã từng thử rồi, mỗi lần nhìn thấy trò chơi nội tâm thú vị, cô lại muốn thử xem nội dung hiển thị trong bong bóng có thể chụp ảnh màn hình hay không, kết quả phát hiện ảnh chụp màn hình chỉ có giao diện trò chuyện, không có bong bóng.
Cho nên công chúa quý giá làm nũng như vậy, chỉ có thể dùng đại não lưu lại.
Bởi vì cuộc nói chuyện tối hôm qua đến trời sắp sáng mới kết thúc, nên hai người dậy muộn, khiến bữa sáng khách sạn đưa tới khi ăn vào trong bụng rồi cũng gần như có thể xem là cơm trưa.
Buổi chiều, vào lúc hiệu quả của thuốc gần như có hiệu lực, nhiệt độ của Cố Từ cũng dần dần giảm xuống. Trận bệnh này của anh còn lâu mới bằng trận sốt cao bất thường của Nhan Lộ Thanh lúc đó, tuy rằng hạ sốt chậm nhưng rất ổn định, không sốt lại.
Hạ sốt kèm theo đổ mồ hôi, cho nên nhiệt độ cơ thể vừa giảm xuống bình thường, Cố Từ đã lập tức xuống giường đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Nhan Lộ Thanh nhìn bóng lưng anh, trong lòng chậc chậc lên tiếng đánh giá: Quả nhiên công chúa đều yêu sạch sẽ.
Lẽ ra hai người đã đi vào buổi tối.
Nhan Lộ Thanh nằm trên giường, nhìn trần phòng ngủ, bên tai là tiếng nước chảy từ phòng tắm mà Cố Từ đang tắm rửa.
Sau khi trở về lại trở lại tháng ngày mà ban ngày thì đi học, còn buổi tối chỉ có thể gặp mặt anh chưa đầy một tiếng?
Tuy rằng hơi thấy có lỗi với hai con trai ngốc trong nhà, nhưng nếu thật sự như vậy, vậy cô thật sự không muốn trở về…
Ở bên ngoài chơi đến chán cả tuần nay, ai chịu được sự chênh lệch kia chứ!
Hơn nữa cô vẫn luôn mơ nhưng không nhớ được lại không thấy rõ, khiến mỗi lần cô yên lặng suy nghĩ thì sẽ có cảm giác không an toàn, luôn luôn cảm thấy một cái gì đó sắp xảy ra.
Nhưng tuy rằng Nhan Lộ Thanh không nhớ được nội dung, mỗi lần mơ xong vẫn sẽ cảm nhận được nỗi buồn lưu lại. Mấy lần trước cũng không giống như cảm xúc tiêu cực, ngược lại có khi tỉnh lại còn cảm thấy vui vẻ, cho nên trước kia cô cũng không đặc biệt để ý.
Cho dù tối hôm qua Cố Từ nói cô đã khóc, cô cũng có thể cảm giác được giấc mơ của mình không đáng sợ chút nào. Khác với cơn ác mộng trước đây khiến cô suy nghĩ lung tung khi xem phim xong, cô có thể xác định rằng nước mắt không liên quan đến nỗi sợ hãi, mà là một loại đau buồn.
Trước đây là cảm xúc tích cực, hạnh phúc, niềm vui, bây giờ là đau buồn. Cô cảm giác như những giấc mơ của những ngày này đều là đang lắng nghe toàn bộ câu chuyện, và cho đến đêm qua, cảm giác như câu chuyện không tiếp tục nữa mà đã kết thúc rồi.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, cửa phòng vệ sinh phát ra một tiếng lạch cạch, Cố Từ từ phòng tắm đi ra, trên cổ vắt khăn mặt màu trắng, tóc dù không còn nhỏ giọt nhưng vẫn ướt.
“Này, bệnh vừa hết sao lại đi gội đầu vậy?” Nhan Lộ Thanh lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Anh đã gội thì thôi, còn không chịu lau khô nữa à?”
Cô vừa nói vừa xuống giường đi tới bên cạnh anh. Cố Từ không có biểu hiện gì, cụp mắt nhìn điện thoại cô đặt ở bên giường.
“…”
Nhan Lộ Thanh im lặng hồi lâu.
“Anh có sức tắm rửa mà lại không có sức nói chuyện hả?”
Đại khái là do vừa bị hơi nóng bốc hơi, làn da quanh mắt Cố Từ hơi ửng đỏ, bình thường đã đủ mê hoặc người khác, bây giờ nhìn anh lúc không nói lời nào thì lực sát thương quả thực tăng lên gấp bội.
Cơ thể Nhan Lộ Thanh tự động cử động, vừa cắn răng vừa mở khóa điện thoại.
Trải qua một buổi chiều trao đổi như vậy, động tác của cô lưu loát thuận lợi nhấn vào Wechat, tìm được khung đối thoại với Cố Từ.
Không lâu sau, bong bóng của anh xuất hiện như đã hẹn.
[Giúp anh sấy.]
“?” Nhan Lộ Thanh đang đầy dấu chấm hỏi, bong bóng tiếp theo lại vừa vặn giải đáp nghi ngờ của cô.
[Không có sức.]
“…”
Được lắm, có sức tắm mà không có sức sấy tóc và nói chuyện.
Nhan Lộ Thanh muốn nói cái gì đó, nhưng đối với đại mỹ nhân mới tắm ra lại nói không nên lời, nghĩ phải tranh thủ làm khô tóc anh, đừng bị cảm lần thứ hai mới là quan trọng nhất, đành phải nhận lệnh lại ngọt ngào đi lấy máy sấy tóc ra.
Cô cắm điện máy sấy tóc, Cố Từ liền thuận thế ngồi ở mép giường, vừa vặn trong tầm tay cô.
Tay trái Nhan Lộ Thanh dừng lại trên tóc anh vài giây, tay kia bật công tắc, bắt đầu lần đầu tiên sấy tóc cho anh.
Sấy tóc cho người khác và sấy cho mình không giống nhau, Nhan Lộ Thanh cảm thấy rất mới lạ. Từ giây phút mở công tắc, giống như có một loại ký ức, cô sấy tóc cho Cố Từ thế nhưng lại quen thuộc đến lạ.
Thật kỳ lạ, cô cũng chưa từng làm việc ở tiệm cắt tóc mà?
Trong đầu vừa mới hiện ra nghi ngờ này, Cố Từ đang ngồi đột nhiên lần nữa lấy điện thoại đẩy đến trước mắt cô, Nhan Lộ Thanh bỗng dưng sửng sốt.
Anh lại bắt đầu hiện ra bong bóng.
[Điều chỉnh số nhỏ nhất đi.]
Nhan Lộ Thanh ngơ ngác, tắt công tắc rồi hỏi: “Tại sao?”
[Như vậy ồn lắm.]
Công chúa anh đây thật lắm chuyện! Anh vừa hạ sốt còn kén cá chọn canh!
Nhan Lộ Thanh nghĩ nếu như không nhanh sấy khô anh cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Sau đó cô lại nghĩ đêm đó Cố Từ mới tới đây rõ ràng cũng dùng tốc độ lớn nhất để sấy, cô ở bên ngoài đều nghe thấy tiếng, sao bây giờ lại ghét bỏ mà chê ồn ào chứ?
Cô còn chưa hỏi ra miệng, Cố Từ lại hiện ra câu tiếp theo.
[Rất thoải mái, em có thể sấy cho anh chút nữa.]
“…”
Một câu nói giải thích hợp lý về tất cả hành vi của anh, hơn nữa khiến cô gần như không thể cầm nổi điện thoại.
Tổ tông! Tổ tông!!!
Nhan Lộ Thanh mắng mình: Hôn quân ơi hôn quân, vì sao bản thân lại có thể chịu nổi cảnh này cơ chứ!
Sau đó vừa rối rắm vừa vô cùng ngọt ngào mà… sấy tóc với tốc độ gió thấp nhất cho anh.
Nhưng tốc độ gió có thấp thế nào, sấy tóc đàn ông cũng sẽ không lâu được. Chờ đến khi gần như đã khô, Nhan Lộ Thanh vừa xoa mái tóc mềm mại mượt mà của anh, vừa đưa mắt nhìn anh đang cầm điện thoại của mình làm gì đó.
Nhìn vào giao diện đó, hình như là… đang hủy vé?
Nhan Lộ Thanh tắt công tắc, thuận thế quỳ một gối xuống giường, nằm sấp về phía trước. Cô thấp hơn Cố Từ không ít, bây giờ như vậy vừa vặn có thể từ phía sau gác lên vai anh, gần như ghé vào sau lưng anh.
Bởi vì động tác của cô, ngón tay Cố Từ dừng lại, Nhan Lộ Thanh nằm sấp lên người anh hỏi: “Anh đang hủy vé về tối nay sao?”
Cố Từ gật đầu.
“Anh không muốn quay lại à?”
Hỏi xong câu này, Cố Từ dường như lại cố ý muốn cô cầm điện thoại, Nhan Lộ Thanh lập tức ngăn cản hành vi của anh: “Anh nói chuyện đi! Nói đi! Anh mà còn lười mở miệng thì em sợ sau khi trở về dây thanh quản của anh sẽ co lại luôn ấy.”
Hơn nữa, cô còn rất nhớ giọng nói của anh.
Cố Từ nhìn cô vài giây, thế mà lại vô cùng nghe lời thật sự mở miệng: “Ừ.”
Chỉ có một chữ.
Nhưng dừng một hồi, anh lại tìm cho mình một lý do không muốn trở về: “Nào có ai bỏ trốn chỉ trốn hai ngày đâu.”
Hầu như một ngày không nói chuyện, giọng nói của anh hơi khàn, cũng tương đối trong, nghe đặc biệt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng gợi cảm.
Nhan Lộ Thanh vô cùng thỏa mãn, không nhịn được ha ha hai tiếng: “Có đạo lý, có đạo lý, nếu đã bỏ trốn, chắc chắn phải trốn cho đủ!”
Nhan Lộ Thanh vốn là hôn quân không đứng đắn, tương đối mà nói thì công chúa nào đó vẫn luôn đứng đắn đột nhiên muốn mời hôn quân điên cuồng một phen, vậy chắc chắn không chỉ cô sẽ không từ chối, mà còn phải điên cuồng hơn cả anh.
Vì thế cô giơ hai tay hai chân tán thành quyết định của Cố Từ.
Nhan Lộ Thanh từ khi đi học tới nay, tỷ lệ đi học cơ bản đều đầy đủ. Cố Từ cũng giống như vậy, cho nên hai người đều tìm bạn học hỗ trợ, có thể giúp được thì giúp, không giúp được thì trực tiếp xin giáo viên nghỉ phép, hai người bọn họ đều đã nộp báo cáo bệnh trạng, điểm này cũng sẽ không bị nghi ngờ.
Nhưng đối với các bạn cùng lớp thì không chắc lắm.
Nhan Lộ Thanh giải thích chuyện này với Bánh Quai Chèo Nhỏ trên Wechat, bị cô ấy điên cuồng nổ bom nửa tiếng đồng hồ.
Cũng không phải hỏi cô trốn học để làm gì, bởi vì Bánh Quai Chèo Nhỏ đã biết hai người lần này là bỏ trốn đi du lịch.
Lúc trước ở công viên giải trí Nhan Lộ Thanh nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của người qua đường, có mấy em gái suy nghĩ muốn chụp bọn họ để gửi bản thảo.
Không ngờ các cô ấy thật sự đã gửi, còn thật sự bị Bánh Quai Chèo Nhỏ đang theo dõi tình yêu tự động lưu lại.
Có thể là do hai người vẫn luôn di chuyển, khuôn mặt trong mấy tấm ảnh chụp được không có độ nét cao, nhưng đều có thể nhìn rõ các đường nét cơ bản, băng đô trên đầu cũng thấy rõ ràng, bình luận phía dưới chỉ là diễn đàn trong trường thay đổi địa điểm, còn bầu không khí giống nhau như đúc.
Làm sao Bánh Quai Chèo Nhỏ có thể bỏ qua loại cơ hội này, tất nhiên cũng chia sẻ Weibo kia lên diễn đàn, gọi là: #Mẹ hỏi tôi tại sao đang nghịch điện thoại mà lại khóc, tôi nói với bà, couple flop mà tôi đu đã debut rồi.#
“…”
Nhan Lộ Thanh kéo Cố Từ nhìn từ đầu đến cuối một lần, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài bình luận cô còn không nhịn được mà cười thành tiếng. Cố Từ bình tĩnh hơn cô, sắc mặt như thường, nhưng xem ra tâm trạng cũng rất tốt.
Sau khi hủy vé, họ tiếp tục ở lại đây thêm năm ngày nữa.
Cố Từ cũng không sắp xếp hành trình gì nữa, đều là hai người nghĩ ra mới tính, thuận theo tự nhiên, muốn chơi cái gì thì đi chơi cái đó, chơi tương đối tùy ý vui sướng.
Cuộc sống ngày thường của thần tiên này cuối cùng cũng chấm dứt bởi cuộc gọi đoạt mạng liên hoàn từ cậu của Cố Từ, anh trai Nhan Lộ Thanh cùng với Đại Hắc và Tiểu Hắc. Hơn nữa những địa phương mang tính biểu tượng nhất trong thành phố này hai người đều đã đi hết rồi. Suy nghĩ lại thì bỏ trốn một tuần cũng không thua tiêu chuẩn tối thiểu của bỏ trốn lắm, cũng đã đến lúc nên dẹp đường hồi phủ rồi.
Trên đường trở về với khi đi là hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng chiếc máy bay bay trở về còn lớn hơn, mức độ thoải mái của khoang hạng nhất so với lúc đi còn cao hơn, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn không nhịn được muốn thở dài. Càng gần đích đến, càng giống như ngực bị đá đè lên vậy, trọng lượng của tảng đá càng ngày càng nặng.
Cô tựa vào vai Cố Từ, hoàn toàn không ngủ được, bởi vì mấy ngày nay ăn uống quá vui vẻ và thoải mái. Cố Từ chăm sóc cô quá tốt, không ngủ chút nào hoàn toàn do không buồn ngủ.
Nhan Lộ Thanh nhìn tầng mây bên ngoài, buồn bực nói: “Bây giờ em rất đồng ý với câu nói của anh khi trên đường tới đây.”
Cố Từ không lên tiếng, nhưng anh chắc chắn biết là câu nào.
Lúc đó cô hỏi, bởi vì chuyện gì mà anh mới muốn “bỏ trốn”, làm chuyện không giống với Cố Từ làm như vậy.
Anh nói chỉ là đột nhiên mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh cô.
Bỏ trốn đến thành phố không biết sẽ xảy ra chuyện gì và mỗi một phút mỗi một giây đều ở bên cạnh em.
*
Xuống máy bay liền trở về biệt thự quen thuộc. Vừa vào cửa chính, Nhan Lộ Thanh nhìn thấy Sói vừa gào khóc vừa nhào tới hai người, Đại Hắc và Tiểu Hắc phía sau nó chạy theo không kịp.
Vì thế Cố Từ bắt đầu vuốt lông Sói, còn Nhan Lộ Thanh thì lại tiếp nhận oán niệm vô hạn của đứa con trai ngốc. Hai người phân công hợp tác hết sức rõ ràng, hiệu suất cũng rất cao.
Nhan Lộ Thanh rảnh rỗi còn chỉ trên sàn nhà: “Anh xem, lúc trước anh nói Sói thích chơi đồ chơi chữ cái, bây giờ nó thay đổi rồi đó! Tất cả đây đều là số.”
Cố Từ nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt dừng lại trong chốc lát.
Khả năng quan sát của Sói cực mạnh, nó cũng nhìn thấy món đồ chơi mà hai người họ chú ý, lập tức chạy tới ngậm một số “7”, sau đó đi tới trước mặt Cố Từ.
Anh nhận lấy, như có điều suy nghĩ mà nhìn số “7” kia vài lần, sau đó mới thu hồi tầm mắt rồi sờ đầu Sói.
Dù sao bỏ trốn một tuần, mỗi ngày đều dính lấy nhau, tự nhiên cũng thích ứng với việc ngủ cùng nhau. Tới mười giờ tối, sau khi tắm rửa, Nhan Lộ Thanh bị đồng hồ sinh học Cố Từ nuôi đúng giờ vang lên. Cô xuống tầng, vừa ngáp vừa thẳng thắn hỏi người ngồi trên sô pha: “Ngủ ở chỗ em hay ở chỗ anh?”
“…”
Cố Từ không nói gì, trước tiên giơ tay giúp cô lau nước mắt chảy ra vì ngáp.
Không đợi anh trả lời, Nhan Lộ Thanh lại tự mình đưa ra quyết định: “Không phải, em hỏi anh để làm gì? Em là người đứng đầu gia đình mà.”
Cô lại lập tức vỗ bả vai Cố Từ, nói giọng hoàng đế: “Vậy cứ quyết định như thế đi, hôm nay
lật thẻ bài* của anh, ngủ ở chỗ anh đi.”
(*Lật thẻ bài là phương thức, thủ tục để hoàng đế lựa chọn thê thiếp ở chung phòng ở thời cổ đại, mỗi thẻ bài tượng trưng cho một phi tần, hoàng đế thích người nào thì sẽ lật lại thẻ bài đó.)“…”
Sau khi cô nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của con trai ngốc và người nào đó sắp thị tẩm, liền nghênh ngang đi vào phòng Cố Từ, sau đó chui vào chăn của anh, đặc biệt còn thỏa mãn đắp chăn, động tác trôi chảy liền mạch.
Lúc Nhan Lộ Thanh lên tầng tắm rửa, Cố Từ gọi điện thoại cho cậu ở phòng khách, nội dung cuộc nói chuyện đều là loại người ngoài nghe như đang thiên thư*, cho nên cô mới nhàm chán lên tầng tắm rửa.
(*Sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra, ám chỉ văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu)
Bây giờ Cố Từ mới rảnh rỗi đi tắm rửa.
Nhan Lộ Thanh nhắm mắt lại nghe tiếng nước trong phòng tắm, nghĩ đến mỗi ngày trong thời gian bỏ trốn, cô đều nghe thấy âm thanh này trước khi đi ngủ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tiếng nước cũng dễ nghe như vậy, còn đột nhiên có cảm giác hạnh phúc khó hiểu.
Nhan Lộ Thanh nghe xong cũng sắp tiến vào trạng thái mơ màng, Cố Từ từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên nằm vào.
Trên người anh mang theo mùi hương giống như mình, Nhan Lộ Thanh ngửi thấy mùi lập tức tự động xoay người, ôm lấy anh rồi tìm một tư thế quen thuộc thoải mái, chuẩn bị ngủ say.
Cố Từ lại đột nhiên nhéo mặt cô.
“Lời em vừa nói ban nãy không tính nữa à?”
Tiếng cười của anh vang lên bên tai cô, dễ nghe như có thêm tiếng vọng lại. Nhan Lộ Thanh ngủ đến mê mang, nhưng nghe được giọng nói của vợ vẫn rất vui vẻ, vì thế cười đến có chút ngây ngốc, cô nhắm mắt hỏi: “Hửm? Anh đang nói gì vậy?”
“Anh nói…” Cố Từ hơi kéo dài âm cuối: “Em không biết lật thẻ bài là có ý gì hả?”
Nhan Lộ Thanh gắng gượng mở mắt ra, trong nháy mắt đối diện với Cố Từ, một vài ký ức miễn cưỡng quay về lại trong đầu.
Lật thẻ bài? Ồ, cô vừa nói đùa như vậy mà. Dù sao đây cũng là vợ, ái phi của cô.
Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng nói chuyện.
“Để ta dạy bệ hạ văn ngữ vậy.” Cố Từ hơi cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp kia giống như có một lực hút thật lớn, trong nháy mắt rất tốt mà nhìn cô, thấp giọng nói: “Là ý chỉ sủng hạnh.”*Tác giả có lời muốn nói:
Không phải bây giờ! (Ôm đầu) nhưng sau này sẽ sủng hạnh đủ! Sau này Quốc Vương Gấu Trúc sẽ hung hăng sủng hạnh Công chúa nước Măng sủng hạnh đến mức chính mình mất đi năng lực hành động.
Nhiều năm về sau, nước Gấu Trúc lưu truyền một quyển sám hối do Hôn Quân nước Gấu Trúc vừa xoa eo vừa tự tay viết, chủ đề: “Không nên nói đùa.” QAQ