Edit: Xoài
Beta: Cyane
–
Sau khi Cố Từ làm xong tất cả những việc này, anh không vội vàng tiến thêm bước nữa mà lại tiếp tục giữ tư thế cúi người, tay đặt lên trên gối nằm của cô, mặt cách cô càng ngày càng gần.
Cuối cùng anh dừng lại ở một độ cao không di chuyển nữa, cứ vậy mà nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhan Lộ Thanh ngơ ngẩn lặp lại từ mà anh đã nói: “Thử… cái gì?”
Đuôi lông mày Cố Từ khẽ nhếch lên, nhẹ giọng hỏi lại: “Cô nói xem thử cái gì?”
Cùng lúc Cố Từ vừa dứt lời, trong đầu Nhan Lộ Thanh cũng nhớ lại cảnh tượng và đoạn hội thoại vừa rồi.
Lúc đầu hình như khá bình thường, không phải là cô đang ôm gối ôm, Cố Từ nhìn thấy thì nhắc tới lý do cô bịa ra lúc đó à.
Cô cảm thấy chắc là do anh nhìn thấy bản thân mình bị làm thành gối ôm, vẫn có chút không thoải mái nên mới nhắc tới đề tài đó.
Vấn đề là lúc anh hỏi “Thật sự sẽ có fan chọn ôm gối thay vì ôm người thật à?”, cô đã đưa ra câu trả lời rằng…
Cô nói, gối ôm có thể kẹp được, còn người thật thì lại không được.
Câu nói này và hai câu mà Cố Từ vừa nói xong hoàn toàn khớp với nhau.
“Cô chắc chắn không được?”
“Vậy thì thử xem đi.”
!!!
Cô thật sự muốn hỏi một câu là: Từ công chúa, anh có biết cái gì gọi là rụt rè không?
Trong nháy mắt tỉnh táo lại, đau đớn trên người Nhan Lộ Thanh đều biến mất không còn nữa, cô trừng mắt nhìn Boss, cứ như vậy mà ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Từ.
Nhìn đôi mắt đẹp thâm thuý của anh và biểu cảm mang chút ý cười quyến rũ đó.
Nhan Lộ Thanh còn chưa biết nên trả lời thế nào, nên biểu hiện ra sao thì đầu óc thế mà lại mô phỏng cái gọi là “Thử xem” của Cố Từ, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Anh nằm nghiêng hay nằm thẳng?
Mà cô lại phải thử thế nào đây?
Thử dùng hai chân kẹp gối ôm, hay là dùng tư thế nằm nhoài người trên gối ôm để kẹp?
Nhan Lộ Thanh càng nghĩ, trên mặt càng ngày càng nóng lên. Chờ sau khi cô tưởng tượng hai cách này xong, cô mới chậm chạp nhận ra mình đang nghĩ gì trong đầu. Sau đó giống như phảng phất có thứ gì đó nổ tung bên tai, Nhan Lộ Thanh đột ngột tỉnh táo lại, cảm giác xấu hổ ấy dần dâng lên.
Từ đầu đến cuối chỉ mất thời gian là nửa phút đồng hồ.
Cố Từ quan sát biểu cảm và sắc mặt của cô, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật cười nói: “Đúng là xuất sắc.”
Suy nghĩ của Nhan Lộ Thanh ngay lập tức bị cắt đứt, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Gì cơ?”
Cố Từ: “Sắc mặt của cô.”
Rất thú vị.
Đổi tới đổi lui, suy nghĩ trong lòng như viết hết lên trên mặt, chỉ thiếu chút nữa là chưa bảo người quay video ngắn diễn xuất tới mà thôi.
Rõ ràng ban đầu phong cách của cô không phải vậy. Lúc cô đối diện với anh thì đeo mặt nạ, lúc đối diện với những người khác, dù là Đại Hắc hay Tiểu Hắc cô cũng đeo mặt nạ lên. Tuy trong lòng có vô số những lời mắng chửi, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn kịch một cách cẩn thận.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, lớp mặt nạ của Nhan Lộ Thanh bắt đầu biến mất không còn thấy nữa khi đứng trước mặt anh.
Nhìn cô bây giờ, có vẻ phản ứng không nhỏ.
Bị ép nên căng thẳng quá rồi à?
Mới thế này thôi mà đã căng thẳng rồi?
Cố Từ trả lời xong, thu tay đang chống lại từ bên gối, một lần nữa kéo dài khoảng cách. Anh ngồi dậy, đứng ở mép giường nhìn cô: “Không sao.” Nghĩ xong, lại nói thêm một câu: “Không dám thì thôi.”
Đầu gối của anh từ mép giường rời đi trong nháy mắt, tấm nệm đang lún xuống liền bằng phẳng trở lại.
Nhan Lộ Thanh nằm trên giường, cảm giác đối với chuyện này vô cùng rõ ràng, trong giây lát vậy mà trong lòng cô lại có hơi thất vọng.
Sau khi Cố Từ nói xong cũng không nói thêm hay có động tác nào khác nữa, tư thế tuỳ ý đứng tại chỗ, tựa như đang đợi cô trả lời, cũng như chỉ là đơn thuần quan sát cô.
“…”
Nhan Lộ Thanh nghĩ, đau bụng kinh cũng coi như là bị bệnh nhỉ.
Lúc bị bệnh còn không thể tùy hứng được thì khi nào mới có thể chứ?
Nghĩ đến đây, Nhan Lộ Thanh đột nhiên buông gối ôm trong tay ra, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Có gì mà không dám?” Biểu cảm của cô nghiêm túc, câu chữ rõ ràng nói: “Thử thì thử thôi.”
“…”
Lời này trong căn phòng yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng đến dị thường.
Đôi mắt Nhan Lộ Thanh mở tròn, như con gấu trúc phiên bản chibi in trên người cô, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Từ ngay lập tức nhớ đến một tháng trước, lúc cô ũ rũ cụp đuôi về nhà, khi một bụng uất ức đưa cho anh một đoá hoa, ánh mắt ướt sũng làm anh liên tưởng tới một con cún nhỏ xinh đẹp đáng yêu lại thích làm nũng.
Kỳ quái ở chỗ anh cũng không quá đặc biệt yêu thích loại cún nhỏ đấy lắm, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng ngay lúc ấy và bây giờ, anh đều cảm thấy… Đôi mắt của Nhan Lộ Thanh vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng im lặng vài giây.
Nhan Lộ Thanh vẫn không nhận được hồi âm.
Cô thấy Cố Từ đứng tại chỗ một hồi, rồi anh chợt mỉm cười, sau đó không nói một lời mà xách áo khoác ban nãy để bên cạnh lên rồi đi về phía cửa phòng.
Nhan Lộ Thanh há hốc mồm: “Này… Không phải chứ, anh đi đâu vậy?”
Sau khi hỏi xong, trong đầu Nhan Lộ Thanh hiện lên vô số suy đoán.
Làm gì vậy? Không thử nữa à?
Cô đồng ý rồi, anh lại muốn chạy trốn hả?
Không lẽ chỉ là miệng nói muốn thôi sao?
Đúng lúc Cố Từ mở cửa được một nửa, nghe vậy liền dừng động tác lại, xoay người cười như không cười nhìn cô.
“Đương nhiên là…” Giọng điệu anh tuỳ ý, lại khiến người khác mơ màng hết lần này đến lần khác: “Đi tắm, chuẩn bị một chút.”
“…!!!”
Cố Từ nhẹ nhàng đóng cửa lại, Nhan Lộ Thanh ngồi trên giường ngây người hồi lâu, khuôn mặt dần dần đỏ lên, một lúc lâu sau mới nhúc nhích, sau đó giống như con đà điểu đâm đầu vào gối ôm.
A a a a a chỉ cần nói đi tắm là được rồi mà!
Tại sao lại nói chuẩn bị một chút nữa chứ!
Chuẩn bị cái gì! Có gì tốt đâu mà chuẩn bị?
Lúc nội tâm cô đang điên cuồng nã đạn, bụng chợt quặn cơn đau, Nhan Lộ Thanh vội vàng nghiêm túc nằm bò lên gối, không lộn xộn nữa.
Cô đang thở ra “khì khì” từng đợt khí lạnh giống như con rắn đang thè lưỡi nhằm giảm bớt cơn đau, âm thanh dòng điện vang lên, giọng nói của Makka Pakka đột nhiên xuất hiện bên tai.
“Maria…” Nghe có chút tủi thân: “Lại là mã loạn… Sau khi Cố Từ trở về thì có mã loạn, anh ấy đi rồi mà đầu óc cô vẫn còn một đống mã loạn, não của cô đều bị anh ấy chiếm hết rồi!”
“Tao làm gì được đây.” Tuy rằng vì lời nói của Cố Từ mà vừa rồi Nhan Lộ Thanh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô vẫn vô cùng lưu loát nói: “Tao thích mã loạn, cũng nghĩ rằng nếu trong đầu toàn mã loạn thì còn thoải mái chút. Tao không nghĩ đến mã loạn thì mày có khiến cho tao ngừng đau được không?”
Chắc là cô thẳng thắn quá mức nên Makka Pakka thật sự không phản bác lại, nó lập tức nhận sai: “Tôi sai rồi hu hu hu, vậy nếu bây giờ còn đau tôi cũng có thể trò chuyện cùng cô.”
Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, dù sao một chốc nữa Cố Từ cũng chưa về, vì thế gật đầu nói: “Được thôi, không phải lúc trước mày nói thành tích thực tập của mày đứng nhất sao? Vậy kể một chút xem lúc mày thực tập đã trải qua thế giới nào rồi.”
Sau đó Makka Pakka đơn giản kể cho cô nghe chuyện cũ của vài vị ký chủ, Nhan Lộ Thanh giữa chừng đi vào toilet, nghe đến nỗi thất thần. Lúc đỡ bụng dưới trở lại giường lần nữa, cô bảo tạm dừng, bắt đầu chủ động hỏi vấn đề có liên quan đến thế giới này:
“Thế giới này nhìn qua cũng khá hoàn chỉnh, tựa như tất cả mọi người đều sinh hoạt một cách bình thường… Vậy nếu trong sách không xuất hiện những người đó thì bọn họ có thật sự tồn tại không?”
Makka Pakka: “Cô có thể hiểu là hai thế giới, chúng độc lập nhưng đều thật sự tồn tại, chỉ là bây giờ có liên quan đến nhau nên cô được xuyên qua đây…”
Hai… Thế giới ư?
Nhan Lộ Thanh nói: “Nói cách khác, thế giới của tao và nơi này kết nối với nhau, cơ hội để chúng kết nối với nhau là thông qua một quyển sách. Có thể hiểu như vậy đúng không?”
“Đúng thế!”
Nhan Lộ Thanh lại hỏi: “Vậy những người trong sách này hành động dựa theo cái gọi là quy định cốt truyện của hệ thống đúng không? Không có ai không bị hạn chế à?”
“Có chứ.” Makka Pakka trả lời: “Chẳng qua là gần như không có khả năng thực hiện mà thôi.”
Nhan Lộ Thanh lập tức tò mò: “Hả? Làm thế nào được?”
Makka Pakka: “Trùng sinh.”
“…” Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt: “Vậy thì đúng là… khó thật.”
Vốn dĩ đều là thế giới trong sách, còn muốn trùng sinh nữa thì chơi thế nào được.
Makka Pakka lại bảo: “Nhưng lúc trước tôi có nghe các tiền bối tám với nhau, chuyện này thật ra cũng từng có tiền lệ. Dù sao bất cứ thế giới nào cũng có người ý chí lớn, chỉ là xác suất nhỏ đến mức không đáng kể, tổng cộng cũng chỉ có hai ba người mà thôi.”
“Tao hiểu rồi, giống như trúng số hay đang đi trên đường thì bị sét đánh trúng vậy.” Nhan Lộ Thanh cười: “Tao vì tò mò nên mới hỏi vậy thôi, cũng không trông cậy vào việc có thể gặp người như thế. Hơn nữa… tiếp xúc với người trâu bò như vậy, mấy cái mạng cũng không đủ để tao chơi nữa.”
Loại người này tồn tại là để người khác lúc rảnh thì nhiều chuyện ngưỡng mộ, chỉ được đứng từ xa nhìn chứ không được ghẹo chọc.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Nhan Lộ Thanh còn đang chuẩn bị hỏi mấy câu chuyện xưa trùng sinh đó, miệng còn chưa kịp mở thì giọng nói của Makka Pakka bên kia lại mơ hồ, bị từng đợt âm thanh điện từ thay thế.
“…”
Dụng cụ che chắn đã tới.
Anh tới rồi!
Nhan Lộ Thanh lập tức từ trên gối ôm lùi xuống dưới, từ nằm bò biến thành nằm nghiêng, đúng lúc cửa bị gõ hai tiếng.
Rồi sau đó, cô thấy Cố Từ đẩy cửa vào.
So với cô như là người ở hai mùa khác nhau, anh mặc áo trắng ngắn tay, tóc hơi lộn xộn, thoạt nhìn rất mềm mại, như vừa mới sấy xong.
Cố Từ đóng cửa lại, khi đến gần mép giường, Nhan Lộ Thanh mới chú ý tới đồ vật trong tay mà anh xách theo.
“Đây là gì vậy?” Cô nói xong muốn duỗi tay tới cầm lấy.
Cố Từ không cho cô cơ hội này.
Anh cởi bỏ nút thắt của thứ trong tay, sau đó hơi khom lưng luồn tay qua eo cô, tựa như điều chỉnh độ dài ngắn một chút, sau đó “Cạch” một tiếng, sau lưng cô bị thắt chặt.
“Cái này là… dì Disney của cô đưa cho.”
Cố Từ vẫn luôn không quá thích những tên gọi kỳ quái đó của cô, gì mà Đại Hắc, Tiểu Hắc, dì Disney, tựa như anh rất ghét bỏ chúng, anh đều dùng “Con trai của cô” để thay thế tên gọi Đại Hắc và Tiểu Hắc.
Nhưng không biết vì sao lúc cần thiết phải xưng tên, anh vẫn sẽ gọi biệt danh kỳ quái do cô đặt đó.
Giống như bây giờ, tuy ghét bỏ nhưng vẫn nói “dì Disney của cô” vậy.
Đây là một việc rất nhỏ thôi, nhưng trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn cảm thấy hơi xúc động.
Đeo vào không bao lâu thì phần eo của cô bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ. Tên gọi của thứ này cô cũng không rõ lắm, nhưng công dụng là dùng để chườm nóng bụng.
Cố Từ ngồi dậy, Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, định nói gì đó thì lại đột nhiên sững sờ.
Ban đầu anh về, vì mặc quần áo tương đối chỉnh tề nên người thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, chủ yếu là do nhan sắc của công chúa cũng có công dụng che đậy nhất định.
Nhưng bây giờ tắm rồi, thay một bộ quần áo đơn giản như vậy, cả người thả lỏng, biểu cảm mỏi mệt của anh dường như cuối cùng cũng không che giấu được, hai mắt khép hờ.
Nhan Lộ Thanh mở miệng hỏi: “Cố Từ, anh buồn ngủ lắm phải không?”
“…”
Cố Từ theo thói quen muốn phủ nhận.
Nhưng lời nói đến bên môi, mí mắt rủ xuống: “Ừ, rất buồn ngủ.”
“Tối hôm qua thức đêm đến năm giờ, hôm nay dậy lúc tám giờ.” Không chỉ thế, anh còn nói chi tiết thêm: “Trưa vốn dĩ muốn ngủ một giấc mới xuất phát, lại dời thời gian về sớm hơn.”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt, sao đi công tác mà lại khổ như vậy? Thế này không phải chỉ ngủ được có ba tiếng thôi à?
“…Tại sao vậy?”
Cố Từ nhìn cô, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra lướt lướt, tìm được khung chat rồi đưa đến trước mặt cô.
Nhan Lộ Thanh thấy hai tin nhắn mình gửi đi.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Anh biết không?]
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Hôm nay chủ nhà thiếu chút đã không còn nữa, trong nhà suýt chút nữa đã mất đi chủ nhân. /khóc lớn.]
Cố Từ cười nói: “Trong nhà sao có thể mất đi chủ nhà được? Đương nhiên tôi phải nhanh chóng quay về rồi.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cô nhỏ giọng phản bác: “Nhưng tôi nhắn cho anh xong thì anh đã về tới nhà lâu rồi.”
Nói xong cũng tự hiểu được điều gì đó: “À! Là Đại Hắc và Tiểu Hắc nói cho anh đúng không?”
Cố Từ khen: “Thông minh quá.”
“…”
Tuy rằng không biết Đại Hắc và Tiểu Hắc báo cáo thế nào, tóm lại anh vì mình nên mới quay về sớm hơn…
Nhan Lộ Thanh cảm thấy dây thần kinh trên mặt mình có hơi không thể khống chế được nữa, khoé miệng như luôn muốn giương lên phía trên, nhưng vì dáng vẻ anh trông rất buồn ngủ nên sinh ra một loại cảm giác khác.
Không đợi cô thoát ra khỏi cảm giác vừa ngọt ngào lại đau đớn này, Cố Từ đột nhiên ngồi xuống bên người cô khiến Nhan Lộ Thanh hoảng sợ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt Cố Từ dò hỏi nhìn sang bên đây: “Chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.”
“…”
Tại sao vậy?
Tại sao câu này lại tự động nhiễm sắc vậy!
Anh là công chúa! Anh có thể rụt rè xíu được không?
Nhan Lộ Thanh há miệng, lại nói không nên lời, sau đó nghe thấy Cố Từ mở miệng: “Chờ thử xong rồi thì tôi quay về ngủ.”
“…”
Đúng vậy, Cố Từ chỉ ngủ có ba tiếng, điều quan trọng bây giờ là phải khiến anh đi ngủ càng sớm càng tốt.
“Vậy thì anh… cứ trực tiếp…”
Nhan Lộ Thanh chỉ lên giường, hàm ý gì thì không cần nói cũng biết.
Sau khi Cố Từ nằm xuống, hoá ra lại giống tưởng tượng lúc trước của Nhan Lộ Thanh, còn hỏi cô: “Dùng tư thế nào nằm đây?”
“…”
Hai người đều mặc quần áo ở nhà.
Cô ngồi trên giường, đại mỹ nhân nằm bên cạnh, thậm chí còn đang hỏi cô nên dùng tư thế nào để nằm.
Trường hợp này đổi người khác thì ai mà không suy nghĩ lệch lạc cho được chứ???
Nhan Lộ Thanh không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân, chậm rì rì vặn vẹo về phía anh. Cứ như vậy dịch chuyển một hồi, cuối cùng cũng xích tới kế bên đại mỹ nhân.
Ban đầu cô vốn dĩ ở tư thế quỳ gối.
Lúc còn đang rối rắm mình có nên làm vậy hay không thì đại mỹ nhân đang nằm lại đột nhiên lên tiếng:
“Còn không bắt đầu…” Anh cười khẽ: “Thì tôi ngủ luôn đó.”
“…”
Lời này đúng lúc khiến cho Nhan Lộ Thanh nghĩ ra một ý tưởng.
Cô lập tức thay đổi động tác ngồi xuống, đầu tiên là mang gối ôm đặt sang một bên, sau đó hai tay kéo chăn qua phía hai người, hoàn toàn duỗi người ra, nhanh chóng nằm xuống bên cạnh Cố Từ, chăn cũng đúng lúc đáp trên người cả hai.
Giây phút chăn rơi xuống mang theo một trận gió nhẹ, chóp mũi hai người là một mùi hương tươi mát thoang thoảng.
Cố Từ:?
Giường Nhan Lộ Thanh không chỉ lớn, mà gối nằm trên giường cũng rất dài, một mình ngủ rất ngon, hai người ngủ cũng cực kỳ rộng rãi.
Sau khi Nhan Lộ Thanh đắp chăn đàng hoàng xong, cô quay đầu nằm nghiêng nhìn khuôn mặt Cố Từ viết đầy dấu chấm hỏi: “Không phải anh bảo muốn ngủ sao?” Cô nói đạo lý rất rõ ràng: “Anh xem, dù sao chúng ta đều mệt, vậy không bằng trực tiếp ngủ một giấc nhỉ, bù lại giấc ngủ do anh về sớm mà không ngủ kịp, vừa hay luôn.”
Nói xong, cảm giác buồn ngủ nói đến là đến, cô ngáp một cái.
Cố Từ:?
“Đừng mở mắt nữa.” Nhan Lộ Thanh từ trong chăn vươn tay ra, chuẩn xác che lên mí mắt anh.
Cố Từ theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp vẫn không dời đi của cô, bên tai truyền đến giọng nói: “Cố Từ, anh mau ngủ đi.”
Âm cuối mềm mại như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
“…”
Ngón tay của Nhan Lộ Thanh không phải cứ đặt ở bên trên mãi, cô phát hiện mình dời đi rồi mà Cố Từ vẫn im lặng nhắm mắt.
Giờ này, trời đã dần sụp tối.
Nhan Lộ Thanh không có thói quen kéo kín rèm vào ban ngày như Cố Từ, cô hoàn toàn mở rộng rèm ra. Lúc này ánh sáng ấm áp màu cam ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc chăn bông màu trắng, khuôn mặt ngược sáng của Cố Từ đẹp như một bức tranh.
Cô ngắm một hồi thì bắt đầu xuất thần, không biết qua bao lâu, hô hấp của Cố Từ ngày càng trở nên nhẹ và đều hơn, lông mi cũng gần như không động đậy, tựa như thật sự đã ngủ rồi.
“Cố Từ, anh ngủ rồi à?” Nhan Lộ Thanh ngập ngừng, giọng nói rất nhỏ.
Không có câu trả lời.
“Lần trước chúng ta mặt đối mặt ngủ cùng nhau như vậy là lúc trong hốc cây.” Cô yếu ớt nói: “Nói đến đó, anh còn nhớ rõ lúc chúng ta ở trong hốc cây không?”
Anh vẫn không đáp lại như cũ.
“Lúc ấy tôi có hỏi anh sắp được cứu rồi, anh có vui không.” Cô hơi thở dài: “Lời nói của anh chắc là lời nói thật lòng…”
Cô hơi dừng lại, cuối cùng Nhan Lộ Thanh nói ra bí mật mà lúc ấy cô đã không nói.
“Nhưng tôi thì nói dối.”
“Thật ra lúc tôi rời đi, tôi không vui chút nào.”
Mặc kệ anh có ngủ hay không, Nhan Lộ Thanh chỉ là bị cảnh tượng này trong ký ức khiến xúc động nên mới nói ra nhanh như vậy.
Có thể là liên quan đến việc uống thuốc ban nãy, nên Nhan Lộ Thanh cũng bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Một khi đầu óc đã không được tỉnh táo thì màn kịch kỳ quái nào cũng có thể xảy ra.
Cô lại trầm trồ thưởng thức nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của vợ một hồi, trong lòng cảm thán. Ai da, hôn quân vậy mà lại dụ dỗ được công chúa nước Măng lên giường mình. Đây là bước tiến nhỏ trong lịch sử, nhưng lại là một bước tiến lớn của nước Gấu Trúc.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy lực tác động của gương mặt này hơi lớn, vì thế lật người lại ngủ.
Đúng lúc gối ôm bị cô đặt ở một bên kia, cô ôm chặt gối ôm theo thường lệ, hai chân cũng quen thói kẹp lại, chưa tới vài phút đã chìm vào mộng đẹp.
*
Lúc tỉnh lại trước mắt là một màn tăm tối.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy trên người hơi nhẹ đi, dây lưng bên hông eo dường như không còn nữa, nhưng điều thần kỳ là bụng cô không đau nhiều, cơ thể cũng rất nóng.
Nhan Lộ Thanh nhớ lại ký ức trước khi ngủ, nhớ mình và Cố Từ ngủ chung cả một buổi chiều, nhớ bản thân quay lưng về phía anh, ôm gối ôm…
Lúc Nhan Lộ Thanh lười nhác vươn vai muốn ôm lấy gối ôm, thì bỗng nhiên phát hiện xúc cảm trên tay hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải.
Sao gối ôm lại cứng như vậy?
Ôm gối ôm ngủ có một nhược điểm là tuy mềm nhưng khi ngủ sẽ nóng.
Sao hôm nay cái gối này của cô ôm âm ấm êm ái quá.
Hình như còn thoải mái hơn cả ôm gối ôm nữa.
Không chờ cô suy nghĩ kỹ thì bên tại lại chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Thế nào?”
“…” Vì khoảng cách quá gần, Nhan Lộ Thanh ngây người vài giây mới mơ màng hỏi lại: “Hả? Cái gì mà thế nào?”
Vừa mới hỏi xong, cô cảm thấy chân mình hơi động đậy, mà “Gối ôm” mình đang ôm cũng động đậy theo!
“…!!!”
Cánh tay Nhan Lộ Thanh đang ôm “Gối ôm” lập tức cứng đờ.
Cô cuối cùng cũng ý thức được chân mình đang để ở chỗ nào!!!
Lúc ấy ngủ cùng anh một đêm trong hốc cây, Nhan Lộ Thanh nhớ sáng hôm sau Cố Từ cho cô xem một đoạn video, trong đó là đủ loại hành động mà cô đã làm sau khi ngủ.
Nhưng khi đó dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, mà tất cả những việc này như đang tái hiện lại cảnh tượng trong hốc cây đó. Chẳng qua lần này không phải cô nghe Cố Từ thuật lại, mà là chính mình lâm vào tình huống này, cô thật sự đang bám chặt lên người Cố Từ như gấu trúc đang ôm măng!!!
Cố Từ trả lời câu hỏi lúc trước của cô, giọng nói lạnh lùng trong trẻo lần thứ hai vang lên khắp phòng:
“Đương nhiên là hỏi cô cảm giác ôm người thật thế nào rồi.”
“…” Nhan Lộ Thanh hít thở không thông. Tại sao, tại sao, tại sao chứ? Rõ ràng là ôm gối ôm ngủ, cô cho rằng sẽ không xuất hiện loại tình huống này cơ mà!
Nhưng Cố Từ vẫn chưa xong.
Cô nín thở chịu đựng sự xấu hổ, lúc muốn lặng lẽ thu cánh tay và chân lại thì…
“Không phải cô thích gối ôm của mình à?”
Anh tiếp tục nói chuyện, giọng nói mang ý cười: “Vậy sao bây giờ nó lại nằm dưới đất rồi?”
“…”