Edit: HinhNhan Lộ Thanh nói sơ qua một lần, dù sao Makka Pakka cũng biết chuyện cô đang học thôi miên, vì thế cũng không cần gạt nó làm gì.
Cô rất hưởng thụ quá trình mở túi quần áo rồi treo vào trong tủ đồ.
Cố Từ nói: “Cô ấy đẹp hơn.”
Cố Từ nhìn vào mặt Nhan Lộ Thanh, cô đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trước ngày hôm qua rồi, hoàn toàn khác với sáng nay.Tiểu Hắc sửng sốt: “Không phải gì ạ?”
Cô thật sự chỉ mua cho hai vị thư ký kia thôi.“Nếu tôi biết tôi không có thì tôi đã không đến rồi.”*Beta: CyaneThật ra hình như cũng không phải.
Anh đột nhiên hơi muốn cười, còn có cảm giác xa lạ đang từ từ sinh sôi.
*–
Không hiểu sao lại có cảm giác cô vợ bắt gặp mình mua đồ hàng hiệu cho thư ký.
“…”
Chủ nhà không hiểu rõ vợ mình, mà người vợ cũng chẳng hiểu rõ chủ nhà.Không ngờ anh cũng đến trước.
Tuy rằng anh không cười, nhưng biểu cảm cũng coi như ôn hòa. Sau đó anh hơi nghiêng người, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, giọng điệu tùy ý: “Cô đi dạo phố, sao lại mua đồ nam?”Cảm giác này khá mới lạ, thậm chí trong một khoảnh khắc, Nhan Lộ Thanh còn sinh ra ảo giác là Cố Từ đang thả thính mình.
“Maria, cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì hả? Sao cảm xúc dao động lớn quá vậy?”
“Bình luận là…” Nó suy nghĩ một lát: “Tôi có thể nghe ra được quan hệ của hai người rất tốt, nếu Cố Từ cảm thấy cô đáng yêu, vậy thì nhất định cô sẽ không rơi vào kết cục y như trong cốt truyện gốc, chẳng phải chuyện này rất tốt sao?”Cô rất hưởng thụ quá trình mở túi quần áo rồi treo vào trong tủ đồ.Cảm giác này khá mới lạ, thậm chí trong một khoảnh khắc, Nhan Lộ Thanh còn sinh ra ảo giác là Cố Từ đang thả thính mình.Nhan Lộ Thanh đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời, cũng từng đoán đáp án của Cố Từ có thể nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình không.
Cứ như không thể nắm được trong lòng bàn tay.
Có điều công chúa nước địch hỏi chuyện này làm gì?Cơn bùng nổ lại kéo đến lần thứ hai.Mặc kệ thế nào thì cô cũng cảm thấy chắc nó chỉ là một đáp án không rõ ràng mà thôi, ví dụ như từng là bạn học nè, một người bạn đối xử tốt với anh, hoặc con người rất tốt, v.v.
Không chỉ một cái, có tận mấy túi to.
Hỏi xong chưa quá ba giây thì cô nghe thấy Cố Từ nói: “Rất nhiều.”
Cơ mà… Đáng yêu?
“Câu này phải hỏi cô ấy.”
Cơ mà tại sao cô lại không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có những giọng nói ôn tồn của Cố Từ khi nói mấy câu như “Cô ấy rất đáng yêu”, “Cô ấy đẹp hơn”, “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ” vậy?
“…”
Bình tĩnh trở lại, Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, sau đó hỏi một vấn đề cô luôn bị mọi người xung quanh hiểu lầm.Sau khi bắt đầu lựa quần áo, cô nghe thấy Đại Hắc cảm thán với Tiểu Hắc bên cạnh mình: “Bây giờ gu thưởng thức của Nhan tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, tôi còn buồn bực tại sao lần này chỉ gọi hai người chúng ta ra ngoài, hóa ra là không mua nhiều quần áo như trước kia nữa.”Tác giả có lời muốn nói:Đáng yêu???
Cô nói xong liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, bỗng chạm phải tầm mắt của anh.
“Không có.”
Trời đất bao la, vui vẻ là lớn nhất.Cứ như không thể nắm được trong lòng bàn tay.“…”
Đáng yêu???
Cô rất hưởng thụ quá trình mở túi quần áo rồi treo vào trong tủ đồ.
Cô rất hưởng thụ quá trình mở túi quần áo rồi treo vào trong tủ đồ.Hahahahahahahahahahahahahahaha, đm cười chết mất.Đáp án gì vậy?
Giọng của Cố Từ vẫn ổn định như những lần trước, hết sức dễ nghe. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô lại nghe ra một chút ý cười trong giọng nói quen thuộc của anh.
Nhưng đáp án của câu hỏi này lại là “Không có”?
Cuối cùng hai anh em đều rất vui vẻ, có lẽ là cảm thấy hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt nên cũng nói nhiều hơn, kẻ xướng người họa cứ như là đang tấu nói vậy, pha trò chọc Nhan Lộ Thanh vui vẻ vô cùng.Khi còn nhỏ Nhan Lộ Thanh từng có một khoảng thời gian hơi mũm mĩm, mà ngũ quan của cô lại vô cùng đẹp, thế nên thường xuyên được khen là đáng yêu. Nhưng từ khi cô bắt đầu cao hơn, đến khi tới năm mười tuổi thì đã rất ít khi nghe thấy người nào dùng từ này để miêu tả bản thân, đa số đều khen xinh đẹp thôi.
Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại từ cõi thần tiên. Đúng thật là cô đang đứng trước cửa một cửa hàng của nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng.
Cái máy chặn hình người Cố Từ rất thần kỳ, chẳng những Makka Pakka không thể xem trực tiếp cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì, mà cho dù cô có nhớ lại chuyện xảy ra với Cố Từ trong đầu thì nó cũng không thể nhìn được, là chặn hoàn toàn 360 độ luôn.
Trong mắt của Đại Hắc thường xuyên để lộ thông tin rằng cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, và cả những người trong biệt thự từng tiếp xúc với Nhan Lộ Thanh trước kia, thì đều tỏ vẻ rằng cô với lúc trước cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.Nhưng bây giờ cô không hỏi về vẻ bề ngoài, Cố Từ cũng không trả lời về chuyện đó.
“?” Tại sao lại không hẳn là người bình thường? Chẳng phải bảo là cảm thấy cô không có bệnh à?
Hỏi xong chưa quá ba giây thì cô nghe thấy Cố Từ nói: “Rất nhiều.”
Nhan Lộ Thanh thỏa mãn nhận lấy lời khen của Từ công chúa như ý muốn, nhưng ngoại trừ cảm giác thành tựu, thứ cô cảm nhận được nhiều hơn lại là một sự căng thẳng… khó nói ra bằng lời?
Cố Từ hỏi: “Sao đột nhiên muốn đi dạo phố vậy?”Cừ thật, dù có bị thôi miên cũng không hề bớt cà khịa được chút nào đúng không???Nếu các bạn của Nhan Lộ Thanh được hỏi “Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”, cô còn có thể thay bọn họ đưa ra đáp án nữa cơ: Một đứa ngu ngốc.
Câu trả lời đến lâu hơn so với những câu hỏi trước đó.
*
Edit: HinhHay! Hay cho câu cố ý giả ngu!!!Ở trước ngu ngốc có thể có thêm các danh từ khác, ví dụ như “Siêu cấp ngu ngốc”, “Một đứa ngu ngốc có khuôn mặt đẹp”, “Nhìn thì tưởng tiên nữ nhưng lại là đứa ngốc”, tóm lại sẽ tuyệt đối thống nhất.
Mà vào lúc này, đối với việc cho dù mình có nghĩ gì thì Makka Pakka cũng không thể nhìn thấy, tâm lý của Nhan Lộ Thanh vậy mà lại xuất hiện một chút may mắn. Chuyện này cô có thể kể lại cho người khác, nhưng cô không muốn để bất kỳ kẻ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh kia hết, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng không được.
Nhan Lộ Thanh nói sơ qua một lần, dù sao Makka Pakka cũng biết chuyện cô đang học thôi miên, vì thế cũng không cần gạt nó làm gì.
“…” Nhan Lộ Thanh không nói gì: “Chuyện đến hiện tại, tao đã không còn chú ý đến điểm này nữa rồi, mày không muốn bình luận gì về câu trả lời của anh ấy hết hả?”
Nhan Lộ Thanh vừa chuyển kênh vừa nói: “À, không có gì, chỉ là giải sầu thôi.”Vội vàng ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh lại nhớ đến chuyện hình như cuộc thi giữa kỳ của anh cũng là hai ngày, trước khi đi cô còn nói: “Hôm nay thi cố lên nha.” Sau đó cô nhận được một câu “Cảm ơn” của Cố Từ.Cái máy chặn hình người Cố Từ rất thần kỳ, chẳng những Makka Pakka không thể xem trực tiếp cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì, mà cho dù cô có nhớ lại chuyện xảy ra với Cố Từ trong đầu thì nó cũng không thể nhìn được, là chặn hoàn toàn 360 độ luôn.Vậy thì tại sao… anh lại cho ra đáp án này?
“Cô ấy rất đáng yêu?”
“Giải sầu.” Cố Từ lặp lại hai chữ cuối cùng, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cô không vui à?”
Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại từ cõi thần tiên. Đúng thật là cô đang đứng trước cửa một cửa hàng của nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng.Nhan Lộ Thanh không có cách nào nói Cố Từ nghe những chuyện đó, cô đành phải qua loa nói: “Haizz, anh cũng biết ông nội tôi luôn kêu tôi trở về trường gì gì đó mà, nhưng tôi lại quen ở nhà không muốn tới trường… Có điều một ngày nào đó vẫn phải quay về trường học hành thôi, cho nên tâm trạng mới không vui.”“Cô ấy rất đáng yêu?”
Còn có thể trả lời vậy à?
Không hổ là trí tuệ nhân tạo, Nhan Lộ Thanh vẫy tay với Makka Pakka, lại ép mình đi vào giấc ngủ. Cũng may lần này cơn mệt mỏi đã chiến thắng, cô ngủ thẳng đến rạng sáng.Nhan Lộ Thanh nhớ lại, bên tai dường như lại một lần nữa vang lên tiếng nói của Cố Từ, cứ như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện. Cô cảm thấy mình sắp nóng đến nổ người luôn rồi.
Nhan Lộ Thanh không có cách nào nói Cố Từ nghe những chuyện đó, cô đành phải qua loa nói: “Haizz, anh cũng biết ông nội tôi luôn kêu tôi trở về trường gì gì đó mà, nhưng tôi lại quen ở nhà không muốn tới trường… Có điều một ngày nào đó vẫn phải quay về trường học hành thôi, cho nên tâm trạng mới không vui.”
Tiểu Hắc sửng sốt: “Không phải gì ạ?”
“Không ngoại trừ việc cô ấy có hành vi cố ý giả ngu.”Đây lại là lời thật lòng á?
Chỉ là có một số việc không nghĩ thông thôi.
Thoạt nhìn tinh thần của anh rất tốt, trong mắt sạch sẽ, hôm nay Từ công chúa có giá trị nhan sắc gần như full điểm.
Nhưng cô không rời khỏi cửa hàng này, ngược lại còn lập tức đi vào, thuận tiện quay đầu lại nhìn hai bảo vệ của mình: “Không phải.”
Nhan Lộ Thanh phủ nhận lời của Đại Hắc: “Tôi vào đây không phải mua cho Cố Từ, mà là chọn quần áo cho hai người.” Sau đó cô cười: “Hơn một tháng nay hai người cũng vất vả rồi, cứ tùy tiện shopping đi, chọn cái gì cũng được, tôi thanh toán.”Cố Từ đáp: “Cũng không hẳn.”Nhưng như này không giống với phong cách của Từ công chúa mà!
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “… Ừm, không mua cho người khác.”
“Anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh bây giờ có gì khác với lúc trước không?”
Nếu các bạn của Nhan Lộ Thanh được hỏi “Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”, cô còn có thể thay bọn họ đưa ra đáp án nữa cơ: Một đứa ngu ngốc.Maria – Chủ nhà: Vợ à, thật ra mỗi ngày đều thay vương miện cho anh đó. (Nhóc đáng yêu ở khu bình luận bổ sung thêm: Cười chết tôi)Nhan Lộ Thanh quả thật không biết nên dùng tâm trạng gì để hỏi vấn đề tiếp theo, bởi vì cô tuyệt đối không ngờ rằng vừa mới bắt đầu mà đã có đáp án bất ngờ như thế.
*
Tuy rằng anh không cười, nhưng biểu cảm cũng coi như ôn hòa. Sau đó anh hơi nghiêng người, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, giọng điệu tùy ý: “Cô đi dạo phố, sao lại mua đồ nam?”
Chủ nhà cạn lời rồi.
Nhan Lộ Thanh rõ ràng còn chưa ăn cái gì, nhưng không hiểu sao lại thấy nghẹn: “… Đã gọi là bạn thân rồi mà, không cần khách sáo.”Vậy còn xoắn xuýt con khỉ gì, cứ nghe theo trực giác đi, muốn hỏi gì thì hỏi đó.
Nhan Lộ Thanh quả thật không biết nên dùng tâm trạng gì để hỏi vấn đề tiếp theo, bởi vì cô tuyệt đối không ngờ rằng vừa mới bắt đầu mà đã có đáp án bất ngờ như thế.
Ở trước ngu ngốc có thể có thêm các danh từ khác, ví dụ như “Siêu cấp ngu ngốc”, “Một đứa ngu ngốc có khuôn mặt đẹp”, “Nhìn thì tưởng tiên nữ nhưng lại là đứa ngốc”, tóm lại sẽ tuyệt đối thống nhất.
Bữa sáng ngày hôm sau.
Hahahahahahahahahahahahahahaha, đm cười chết mất.Cô đợi lỗ tai bớt nóng lại rồi mới lên tiếng tiếp:
Nhan Lộ Thanh giật mình một lúc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, xác nhận một lần nữa: “Vậy thì Nhan Lộ Thanh trong mắt anh chính là một người hoàn toàn bình thường… Phải không?”
Lúc này lực chú ý của Nhan Lộ Thanh đã không còn ở dự định ban đầu khi thôi miên Cố Từ nữa rồi.
Đáp án gì vậy?Câu trả lời đến lâu hơn so với những câu hỏi trước đó.“Anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh bây giờ có gì khác với lúc trước không?”
Có điều anh ta nói cũng rất buồn cười.
“Câu này phải hỏi cô ấy.”Trong mắt của Đại Hắc thường xuyên để lộ thông tin rằng cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, và cả những người trong biệt thự từng tiếp xúc với Nhan Lộ Thanh trước kia, thì đều tỏ vẻ rằng cô với lúc trước cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Công chúa nước Măng thật đỉnh.
Giọng của Cố Từ vẫn ổn định như những lần trước, hết sức dễ nghe. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô lại nghe ra một chút ý cười trong giọng nói quen thuộc của anh.
“…” Nhan Lộ Thanh không nói gì: “Chuyện đến hiện tại, tao đã không còn chú ý đến điểm này nữa rồi, mày không muốn bình luận gì về câu trả lời của anh ấy hết hả?”Nhưng cô chưa từng hỏi là thay đổi cụ thể thế nào, bởi vì cô không muốn nghe bọn họ nói, thật chất bọn họ chỉ coi sự thay đổi của cô thành một lần sinh bệnh mới thôi.
Đi dạo phố một hồi lâu, ban đầu cứ mua rồi lại mua đúng là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh mua đến khi Đại Hắc và Tiểu Hắc đều cầm đầy hai tay thì cô đã thấm mệt. Nhan Lộ Thanh thất thần, sau đó vô thức đi đến trước một cửa hàng, lại bị Tiểu Hắc phía sau nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đây là cửa hàng đồ nam…”
Vậy còn xoắn xuýt con khỉ gì, cứ nghe theo trực giác đi, muốn hỏi gì thì hỏi đó.
Hỏi xong chưa quá ba giây thì cô nghe thấy Cố Từ nói: “Rất nhiều.”Hỏi xong chưa quá ba giây thì cô nghe thấy Cố Từ nói: “Rất nhiều.”
Chủ nhà cạn lời rồi.
Có điều công chúa nước địch hỏi chuyện này làm gì?
…?!Trái tim nhỏ của Nhan Lộ Thanh nảy lên hai cái liên tục: “…Ví dụ như?”’
Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc và Tiểu Hắc đi đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố. Vốn cô còn tưởng mình có thể chỉ vào một loạt quần áo rồi nói “Lấy hết toàn bộ” y như trong phim diễn, nhưng đến hiện trường mới phát hiện mình không thể làm được.
Nhưng cô chưa từng hỏi là thay đổi cụ thể thế nào, bởi vì cô không muốn nghe bọn họ nói, thật chất bọn họ chỉ coi sự thay đổi của cô thành một lần sinh bệnh mới thôi.
Cô thắc mắc nhìn Cố Từ, phát hiện anh từ từ cong môi nở nụ cười, giọng nói trở nên trầm thấp: “Chỉ mua cho hai bọn họ thôi à?”
Nhan Lộ Thanh âm thầm phỉ nhổ trong lòng một phen, rồi lại trừng mắt nhìn khuôn mặt kia. Nhưng công chúa nước địch thật đẹp, từ mắt cho đến môi. Nhìn một hồi, lửa giận của cô lại bị dập tắt một cách kỳ lạ.Cố Từ nói: “Cô ấy đẹp hơn.”
Tầm mắt Cố Từ lướt qua mấy nhãn hiệu, cuối cùng chính xác dừng lại ở trên một nhãn hiệu dành cho đàn ông.
Lúc này lực chú ý của Nhan Lộ Thanh đã không còn ở dự định ban đầu khi thôi miên Cố Từ nữa rồi.…?!
Có điều công chúa nước địch hỏi chuyện này làm gì?
Cửa còn chưa mở, giọng nói đã truyền vào trước.Trí mạng x2
Beta: Cyane
Anh nói: “Tôi chỉ tin vào thứ mình thấy.”
Công chúa nước Măng thật đỉnh.Fuck! Sao sau khi bị thôi miên lại biết ăn nói vậy chứ!
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “… Ừm, không mua cho người khác.”
Có điều công chúa nước địch hỏi chuyện này làm gì?Nhan Lộ Thanh thỏa mãn nhận lấy lời khen của Từ công chúa như ý muốn, nhưng ngoại trừ cảm giác thành tựu, thứ cô cảm nhận được nhiều hơn lại là một sự căng thẳng… khó nói ra bằng lời?
Không hiểu sao lại có cảm giác cô vợ bắt gặp mình mua đồ hàng hiệu cho thư ký.
Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt: “…”
Cô vốn định đợi Cố Từ trả lời xong câu này thì hỏi anh có cảm thấy cô hiện tại là một nhân cách mới hay không, bởi vì đây là suy đoán của cô từ trước tới giờ.
Cơn bùng nổ lại kéo đến lần thứ hai.
*
“Bộ quần áo này chỉ tôi có hay là người khác cũng có?” “Chỉ có anh là không có.”Mà vào lúc này, đối với việc cho dù mình có nghĩ gì thì Makka Pakka cũng không thể nhìn thấy, tâm lý của Nhan Lộ Thanh vậy mà lại xuất hiện một chút may mắn. Chuyện này cô có thể kể lại cho người khác, nhưng cô không muốn để bất kỳ kẻ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh kia hết, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng không được.Cô chưa bao giờ biết được với cái thân thể y chang như người bệnh nan y này, mà mình còn có thể trải nghiệm được cảm giác gọi là “máu nóng sôi trào”, thật sự quá high.
“Maria thật là lợi hại!” Không ngờ sự chú ý của Makka Pakka lại hoàn toàn khác với cô, nó kinh ngạc nói: “Cô có thể thôi miên cả Cố Từ luôn!!!”
“Anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh bây giờ có gì khác với lúc trước không?”Cô vô cùng vừa lòng với đáp án thứ hai của Cố Từ. Nếu lời anh nói là thật, vậy thì Nhan Lộ Thanh sẽ quyết định bỏ qua chuyện dùng thân phận chủ nhà uy hiếp trước đó.
Tốc độ nói của cô có hơi nhanh hơn, nhưng Cố Từ thì không, anh vẫn giữ nguyên giọng nói khá ổn định.
Nhan Lộ Thanh vào nhà trước, đi theo sau là Đại Hắc và Tiểu Hắc hai tay cầm đầy túi mua sắm.
Nhan Lộ Thanh lập tức hỏi: “Nhưng mà bệnh của cô ấy đã được xác nhận rồi, tại sao anh lại cảm thấy không có?”
Nhưng đáp án của câu hỏi này lại là “Không có”?Lúc đó mặc dù cô đang thất thần, nhưng dường như là đang nghĩ đến vị công chúa nước địch trước mặt này. Sau đó khi nghe thấy câu “Nhan tiểu thư muốn mua đồ cho Cố Từ” của Đại Hắc, cô mới đột nhiên xuất hiện tâm lý phản nghịch. Hôm nay chủ nhà thật sự không mua!
Nhan Lộ Thanh không hề phát hiện, cô còn đang vui vẻ nói chuyện. Đổi dép xong, lúc đi đến phòng khách cô mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ.Bình tĩnh trở lại, Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, sau đó hỏi một vấn đề cô luôn bị mọi người xung quanh hiểu lầm.
Cố Từ đáp: “Cũng không hẳn.”
Nhan Lộ Thanh chỉ huy Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Hai người đưa mấy thứ đó lên phòng để quần áo trên lầu đi, đừng có treo vào tủ, để tôi tự làm.”
Nhan Lộ Thanh: “…”“Anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh bây giờ… có bị bệnh tâm thần không?”
Cảm giác này khá mới lạ, thậm chí trong một khoảnh khắc, Nhan Lộ Thanh còn sinh ra ảo giác là Cố Từ đang thả thính mình.
Đây có lẽ là lần có đáp án lâu nhất.
–“Không có.”
Anh đột nhiên hơi muốn cười, còn có cảm giác xa lạ đang từ từ sinh sôi.
Đi dạo phố một hồi lâu, ban đầu cứ mua rồi lại mua đúng là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh mua đến khi Đại Hắc và Tiểu Hắc đều cầm đầy hai tay thì cô đã thấm mệt. Nhan Lộ Thanh thất thần, sau đó vô thức đi đến trước một cửa hàng, lại bị Tiểu Hắc phía sau nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đây là cửa hàng đồ nam…”Tuy rằng Nhan Lộ Thanh nói thế, Đại Hắc và Tiểu Hắc vẫn không dám thoải mái mua sắm. Nhưng cô cứng rắn nhét cho bọn họ vài bộ com lê, khiến hai người không muốn nhận cũng phải nhận.Từ công chúa: ___________.Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt: “…”
Ba người ra ngoài vào buổi chiều, đợi cho đến khi Nhan Lộ Thanh đi không nổi nữa mới về nhà thì mặt trời đã buông xuống.
Có điều anh ta nói cũng rất buồn cười.
Nếu các bạn của Nhan Lộ Thanh được hỏi “Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”, cô còn có thể thay bọn họ đưa ra đáp án nữa cơ: Một đứa ngu ngốc.
Đây lại là lời thật lòng á?Không có?
“Cô ấy rất đáng yêu?”
Edit: Hinh
Tác giả có lời muốn nói:
Thật sự là giống y đúc mọi ngày.Cô vốn định đợi Cố Từ trả lời xong câu này thì hỏi anh có cảm thấy cô hiện tại là một nhân cách mới hay không, bởi vì đây là suy đoán của cô từ trước tới giờ.
Cái máy chặn hình người Cố Từ rất thần kỳ, chẳng những Makka Pakka không thể xem trực tiếp cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì, mà cho dù cô có nhớ lại chuyện xảy ra với Cố Từ trong đầu thì nó cũng không thể nhìn được, là chặn hoàn toàn 360 độ luôn.
Nhan Lộ Thanh không hề phát hiện, cô còn đang vui vẻ nói chuyện. Đổi dép xong, lúc đi đến phòng khách cô mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ.
Nhan Lộ Thanh không muốn ở nhà lãng phí cả ngày, cô cảm thấy mình nên tìm chuyện gì đó làm để dời lực chú ý. Cô nghĩ, cô đội thay nhiều nồi cho cơ thể này như vậy, thì cũng nên dùng cơ thể này vui vẻ một chút chứ.
Đại Hắc: “Là loại đồ khiến cậu cảm thấy cả người làm ra và người mua đều bị mù ấy.”Nhưng đáp án của câu hỏi này lại là “Không có”?
Nhưng bây giờ cô không hỏi về vẻ bề ngoài, Cố Từ cũng không trả lời về chuyện đó.
“Người khác có, tôi không có.” Cố Từ cười nhìn cô, đuôi mắt cong lên cực kỳ xinh đẹp, anh nói: “Nhan Lộ Thanh, đây chính là đãi ngộ bạn thân của cô sao?”Nhan Lộ Thanh lập tức hỏi: “Nhưng mà bệnh của cô ấy đã được xác nhận rồi, tại sao anh lại cảm thấy không có?”
Ba người ra ngoài vào buổi chiều, đợi cho đến khi Nhan Lộ Thanh đi không nổi nữa mới về nhà thì mặt trời đã buông xuống.
Nhan Lộ Thanh vào nhà trước, đi theo sau là Đại Hắc và Tiểu Hắc hai tay cầm đầy túi mua sắm.
Nhan Lộ Thanh phủ nhận lời của Đại Hắc: “Tôi vào đây không phải mua cho Cố Từ, mà là chọn quần áo cho hai người.” Sau đó cô cười: “Hơn một tháng nay hai người cũng vất vả rồi, cứ tùy tiện shopping đi, chọn cái gì cũng được, tôi thanh toán.”
Vốn cô cảm thấy mình mệt chết đi được, nhưng sau khi tắm rửa xong nằm trên giường thì có lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào trên người cũng kỳ lạ.“Cô ấy rất đáng yêu?”Tốc độ nói của cô có hơi nhanh hơn, nhưng Cố Từ thì không, anh vẫn giữ nguyên giọng nói khá ổn định.
Tiểu Hắc chưa từng trải qua chuyện đó nên hiếu kỳ hỏi: “Hồi trước cô ấy mua quần áo gì vậy?”
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bình thường, chỉ có mỗi Nhan Lộ Thanh tự mình rối rắm phức tạp trong lòng, chứa cả một bụng tâm sự. Cô xuống tầng sớm hơn bình thường, thầm nghĩ muốn ăn sáng khác thời gian với Cố Từ, ai ngờ vừa ngồi xuống ghế thì Cố Từ đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Anh nói: “Tôi chỉ tin vào thứ mình thấy.”
Một lát nóng, một lát lại lạnh, một tí lại cảm thấy chăn vướng víu. Ngủ không được nên cô định chơi điện thoại để nâng cao sự buồn ngủ, nhưng càng chơi lại càng tỉnh táo.“…”
Lúc này lực chú ý của Nhan Lộ Thanh đã không còn ở dự định ban đầu khi thôi miên Cố Từ nữa rồi.
Cô vô cùng vừa lòng với đáp án thứ hai của Cố Từ. Nếu lời anh nói là thật, vậy thì Nhan Lộ Thanh sẽ quyết định bỏ qua chuyện dùng thân phận chủ nhà uy hiếp trước đó.
Nhưng bây giờ cô không hỏi về vẻ bề ngoài, Cố Từ cũng không trả lời về chuyện đó.Khi còn nhỏ Nhan Lộ Thanh từng có một khoảng thời gian hơi mũm mĩm, mà ngũ quan của cô lại vô cùng đẹp, thế nên thường xuyên được khen là đáng yêu. Nhưng từ khi cô bắt đầu cao hơn, đến khi tới năm mười tuổi thì đã rất ít khi nghe thấy người nào dùng từ này để miêu tả bản thân, đa số đều khen xinh đẹp thôi.Lúc này lực chú ý của Nhan Lộ Thanh đã không còn ở dự định ban đầu khi thôi miên Cố Từ nữa rồi.
Nhan Lộ Thanh thỏa mãn nhận lấy lời khen của Từ công chúa như ý muốn, nhưng ngoại trừ cảm giác thành tựu, thứ cô cảm nhận được nhiều hơn lại là một sự căng thẳng… khó nói ra bằng lời?
Cố Từ thật sự nghĩ như thế? Anh cảm thấy cô không có bệnh?
Đáp án gì vậy?
Cừ thật, dù có bị thôi miên cũng không hề bớt cà khịa được chút nào đúng không???
Thoạt nhìn tinh thần của anh rất tốt, trong mắt sạch sẽ, hôm nay Từ công chúa có giá trị nhan sắc gần như full điểm.“Vậy anh nghĩ tại sao Nhan Lộ Thanh lại xuất hiện thay đổi lớn đến thế?”
“Sao hôm nay anh không mở tivi vậy?”
Cố Từ ngồi trên sô pha, nghe thấy có tiếng động ở cửa liền quay đầu lại nhìn.
Nhan Lộ Thanh không hề phát hiện, cô còn đang vui vẻ nói chuyện. Đổi dép xong, lúc đi đến phòng khách cô mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ.
Cô vốn định đợi Cố Từ trả lời xong câu này thì hỏi anh có cảm thấy cô hiện tại là một nhân cách mới hay không, bởi vì đây là suy đoán của cô từ trước tới giờ.“…” Nhan Lộ Thanh không nói gì: “Chuyện đến hiện tại, tao đã không còn chú ý đến điểm này nữa rồi, mày không muốn bình luận gì về câu trả lời của anh ấy hết hả?”“Câu này phải hỏi cô ấy.”
“Vậy anh nghĩ tại sao Nhan Lộ Thanh lại xuất hiện thay đổi lớn đến thế?”
Nhan Lộ Thanh nhớ lại, bên tai dường như lại một lần nữa vang lên tiếng nói của Cố Từ, cứ như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện. Cô cảm thấy mình sắp nóng đến nổ người luôn rồi.
Thật sự là giống y đúc mọi ngày.
Nhan Lộ Thanh phủ nhận lời của Đại Hắc: “Tôi vào đây không phải mua cho Cố Từ, mà là chọn quần áo cho hai người.” Sau đó cô cười: “Hơn một tháng nay hai người cũng vất vả rồi, cứ tùy tiện shopping đi, chọn cái gì cũng được, tôi thanh toán.”Trời đất bao la, vui vẻ là lớn nhất.Nhan Lộ Thanh: “?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Lộ Thanh âm thầm phỉ nhổ trong lòng một phen, rồi lại trừng mắt nhìn khuôn mặt kia. Nhưng công chúa nước địch thật đẹp, từ mắt cho đến môi. Nhìn một hồi, lửa giận của cô lại bị dập tắt một cách kỳ lạ.
Còn có thể trả lời vậy à?
Nhan Lộ Thanh rõ ràng còn chưa ăn cái gì, nhưng không hiểu sao lại thấy nghẹn: “… Đã gọi là bạn thân rồi mà, không cần khách sáo.”
Khi còn nhỏ Nhan Lộ Thanh từng có một khoảng thời gian hơi mũm mĩm, mà ngũ quan của cô lại vô cùng đẹp, thế nên thường xuyên được khen là đáng yêu. Nhưng từ khi cô bắt đầu cao hơn, đến khi tới năm mười tuổi thì đã rất ít khi nghe thấy người nào dùng từ này để miêu tả bản thân, đa số đều khen xinh đẹp thôi.Nhan Lộ Thanh giật mình một lúc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, xác nhận một lần nữa: “Vậy thì Nhan Lộ Thanh trong mắt anh chính là một người hoàn toàn bình thường… Phải không?”
–
Hay! Hay cho câu cố ý giả ngu!!!
“Nếu tôi biết tôi không có thì tôi đã không đến rồi.”Câu trả lời đến lâu hơn so với những câu hỏi trước đó.
Chương 38
Sau khi lửa giận bị dập tắt, sự chán nản lại cuộn đến.
Cố Từ đáp: “Cũng không hẳn.”
Vốn cô cảm thấy mình mệt chết đi được, nhưng sau khi tắm rửa xong nằm trên giường thì có lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào trên người cũng kỳ lạ.
Nhan Lộ Thanh: “?”
Nhưng trên mặt lại không hiện ra chút gì.Cố Từ ngồi trên sô pha, nghe thấy có tiếng động ở cửa liền quay đầu lại nhìn.“?” Tại sao lại không hẳn là người bình thường? Chẳng phải bảo là cảm thấy cô không có bệnh à?
…?!
Sau khi lửa giận bị dập tắt, sự chán nản lại cuộn đến.
*
Nhan Lộ Thanh không có cách nào nói Cố Từ nghe những chuyện đó, cô đành phải qua loa nói: “Haizz, anh cũng biết ông nội tôi luôn kêu tôi trở về trường gì gì đó mà, nhưng tôi lại quen ở nhà không muốn tới trường… Có điều một ngày nào đó vẫn phải quay về trường học hành thôi, cho nên tâm trạng mới không vui.”Không đợi cô mở miệng nói gì, ngay sau đó, cô chợt nghe thấy nửa câu sau của Cố Từ.
“Tôi biết mà, người khác có chừa lại cũng sẽ không đến lượt tôi.”
Không chỉ một cái, có tận mấy túi to.“Không ngoại trừ việc cô ấy có hành vi cố ý giả ngu.”
Cửa còn chưa mở, giọng nói đã truyền vào trước.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Khi còn nhỏ Nhan Lộ Thanh từng có một khoảng thời gian hơi mũm mĩm, mà ngũ quan của cô lại vô cùng đẹp, thế nên thường xuyên được khen là đáng yêu. Nhưng từ khi cô bắt đầu cao hơn, đến khi tới năm mười tuổi thì đã rất ít khi nghe thấy người nào dùng từ này để miêu tả bản thân, đa số đều khen xinh đẹp thôi.
Nhan Lộ Thanh nhớ lại, bên tai dường như lại một lần nữa vang lên tiếng nói của Cố Từ, cứ như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện. Cô cảm thấy mình sắp nóng đến nổ người luôn rồi.“…” Chỉ đơn giản vậy thôi à?Hay! Hay cho câu cố ý giả ngu!!!
Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc và Tiểu Hắc đi đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố. Vốn cô còn tưởng mình có thể chỉ vào một loạt quần áo rồi nói “Lấy hết toàn bộ” y như trong phim diễn, nhưng đến hiện trường mới phát hiện mình không thể làm được.“Maria, cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì hả? Sao cảm xúc dao động lớn quá vậy?”Cừ thật, dù có bị thôi miên cũng không hề bớt cà khịa được chút nào đúng không???
Cố Từ nhìn vào mặt Nhan Lộ Thanh, cô đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trước ngày hôm qua rồi, hoàn toàn khác với sáng nay.
Beta: CyaneCông chúa nước Măng thật đỉnh.
Nhan Lộ Thanh nhớ lại, bên tai dường như lại một lần nữa vang lên tiếng nói của Cố Từ, cứ như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện. Cô cảm thấy mình sắp nóng đến nổ người luôn rồi.Nhan Lộ Thanh âm thầm phỉ nhổ trong lòng một phen, rồi lại trừng mắt nhìn khuôn mặt kia. Nhưng công chúa nước địch thật đẹp, từ mắt cho đến môi. Nhìn một hồi, lửa giận của cô lại bị dập tắt một cách kỳ lạ.
Ở trước ngu ngốc có thể có thêm các danh từ khác, ví dụ như “Siêu cấp ngu ngốc”, “Một đứa ngu ngốc có khuôn mặt đẹp”, “Nhìn thì tưởng tiên nữ nhưng lại là đứa ngốc”, tóm lại sẽ tuyệt đối thống nhất.
Cuối cùng cô không muốn lãng phí đầu óc để suy nghĩ nữa, Nhan Lộ Thanh thuận miệng nói: “Anh có câu gì… muốn nói với Nhan Lộ Thanh không?”Thật ra hình như cũng không phải.Chủ nhà cạn lời rồi.
Không có?
Nhan Lộ Thanh nhớ lại, bên tai dường như lại một lần nữa vang lên tiếng nói của Cố Từ, cứ như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện. Cô cảm thấy mình sắp nóng đến nổ người luôn rồi.
Cơ mà tại sao cô lại không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có những giọng nói ôn tồn của Cố Từ khi nói mấy câu như “Cô ấy rất đáng yêu”, “Cô ấy đẹp hơn”, “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ” vậy?Đại Hắc nhanh chóng chọc Tiểu Hắc: “Đừng có không hiểu chuyện! Nhất định là mua cho Cố…”Hôm nay Nhan chủ nhà vốn định chăm chỉ học bài, trước khi thôi miên cho Cố Từ, cô vẫn luôn trong tình trạng tập trung lực chú ý. Ai ngờ câu trả lời của người nào đó cứ như là đi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc cao lúc thấp, không buông lỏng tí nào, khiến cho tinh thần của cô hiện tại vô cùng mệt mỏi.
Sau khi lửa giận bị dập tắt, sự chán nản lại cuộn đến.
Sau khi bắt đầu lựa quần áo, cô nghe thấy Đại Hắc cảm thán với Tiểu Hắc bên cạnh mình: “Bây giờ gu thưởng thức của Nhan tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, tôi còn buồn bực tại sao lần này chỉ gọi hai người chúng ta ra ngoài, hóa ra là không mua nhiều quần áo như trước kia nữa.”
Cố Từ hỏi: “Sao đột nhiên muốn đi dạo phố vậy?”
Mặt Đại Hắc không hiểu sao lại hơi đỏ lên.Cuối cùng cô không muốn lãng phí đầu óc để suy nghĩ nữa, Nhan Lộ Thanh thuận miệng nói: “Anh có câu gì… muốn nói với Nhan Lộ Thanh không?”
Chủ nhà đột nhiên sửng sốt.
Bữa sáng ngày hôm sau.Đây có lẽ là lần có đáp án lâu nhất.
Nhưng cô không rời khỏi cửa hàng này, ngược lại còn lập tức đi vào, thuận tiện quay đầu lại nhìn hai bảo vệ của mình: “Không phải.”
Trời đất bao la, vui vẻ là lớn nhất.
Giọng của Cố Từ vẫn ổn định như những lần trước, hết sức dễ nghe. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô lại nghe ra một chút ý cười trong giọng nói quen thuộc của anh.
“Có.” Anh nói: “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ.”
Mặc kệ thế nào thì cô cũng cảm thấy chắc nó chỉ là một đáp án không rõ ràng mà thôi, ví dụ như từng là bạn học nè, một người bạn đối xử tốt với anh, hoặc con người rất tốt, v.v.
*Cô vốn định đợi Cố Từ trả lời xong câu này thì hỏi anh có cảm thấy cô hiện tại là một nhân cách mới hay không, bởi vì đây là suy đoán của cô từ trước tới giờ.*
“A… Tôi chỉ là đi ngang qua, sau đó muốn khao Đại Hắc và Tiểu Hắc một chút, nên liền mua cho bọn họ mấy bộ đồ.”
Cô chưa bao giờ biết được với cái thân thể y chang như người bệnh nan y này, mà mình còn có thể trải nghiệm được cảm giác gọi là “máu nóng sôi trào”, thật sự quá high.
Cô nói xong liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, bỗng chạm phải tầm mắt của anh.
Cô chưa bao giờ biết được với cái thân thể y chang như người bệnh nan y này, mà mình còn có thể trải nghiệm được cảm giác gọi là “máu nóng sôi trào”, thật sự quá high.Nhan Lộ Thanh chưa từng ngờ rằng, sau khi mình hoàn thành công cuộc thôi miên vĩ đại, lại đón tiếp hậu quả như thế.
Một lát nóng, một lát lại lạnh, một tí lại cảm thấy chăn vướng víu. Ngủ không được nên cô định chơi điện thoại để nâng cao sự buồn ngủ, nhưng càng chơi lại càng tỉnh táo.
Cô vô cùng vừa lòng với đáp án thứ hai của Cố Từ. Nếu lời anh nói là thật, vậy thì Nhan Lộ Thanh sẽ quyết định bỏ qua chuyện dùng thân phận chủ nhà uy hiếp trước đó.Vốn cô cảm thấy mình mệt chết đi được, nhưng sau khi tắm rửa xong nằm trên giường thì có lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào trên người cũng kỳ lạ.
Nếu các bạn của Nhan Lộ Thanh được hỏi “Nhan Lộ Thanh là người như thế nào?”, cô còn có thể thay bọn họ đưa ra đáp án nữa cơ: Một đứa ngu ngốc.
“Lần sau hai người theo tôi ra ngoài thì mặc cái bộ kẻ sọc kia ấy.” Tiếng nói của cô gái cao vút, so với buổi sáng cứ như là hai người khác nhau: “Chậc, vô cùng đẹp, vô cùng có sức uy hiếp luôn!”Một lát nóng, một lát lại lạnh, một tí lại cảm thấy chăn vướng víu. Ngủ không được nên cô định chơi điện thoại để nâng cao sự buồn ngủ, nhưng càng chơi lại càng tỉnh táo.
Thông báo các câu trả lời điền vào chỗ trống xuất sắc trong khu vực bình luận.
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “… Ừm, không mua cho người khác.”Cứ giày vò như thế cho tới rạng sáng, hình như Makka Pakka nhận thấy được sự không bình thường của cô nên chủ động liên lạc.
Không đợi cô mở miệng nói gì, ngay sau đó, cô chợt nghe thấy nửa câu sau của Cố Từ.
Vội vàng ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh lại nhớ đến chuyện hình như cuộc thi giữa kỳ của anh cũng là hai ngày, trước khi đi cô còn nói: “Hôm nay thi cố lên nha.” Sau đó cô nhận được một câu “Cảm ơn” của Cố Từ.“Maria, cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì hả? Sao cảm xúc dao động lớn quá vậy?”
Đầu tiên Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nhất định là anh thấy được mấy cái túi mà Đại Hắc và Tiểu Hắc cầm rồi.Cái máy chặn hình người Cố Từ rất thần kỳ, chẳng những Makka Pakka không thể xem trực tiếp cô với Cố Từ xảy ra chuyện gì, mà cho dù cô có nhớ lại chuyện xảy ra với Cố Từ trong đầu thì nó cũng không thể nhìn được, là chặn hoàn toàn 360 độ luôn.
Mặt Đại Hắc không hiểu sao lại hơi đỏ lên.
“Anh cảm thấy Nhan Lộ Thanh bây giờ… có bị bệnh tâm thần không?”–Mà vào lúc này, đối với việc cho dù mình có nghĩ gì thì Makka Pakka cũng không thể nhìn thấy, tâm lý của Nhan Lộ Thanh vậy mà lại xuất hiện một chút may mắn. Chuyện này cô có thể kể lại cho người khác, nhưng cô không muốn để bất kỳ kẻ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh kia hết, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng không được.
Cứ giày vò như thế cho tới rạng sáng, hình như Makka Pakka nhận thấy được sự không bình thường của cô nên chủ động liên lạc.
Nhưng cô chưa từng hỏi là thay đổi cụ thể thế nào, bởi vì cô không muốn nghe bọn họ nói, thật chất bọn họ chỉ coi sự thay đổi của cô thành một lần sinh bệnh mới thôi.
Anh đột nhiên hơi muốn cười, còn có cảm giác xa lạ đang từ từ sinh sôi.Nhan Lộ Thanh nói sơ qua một lần, dù sao Makka Pakka cũng biết chuyện cô đang học thôi miên, vì thế cũng không cần gạt nó làm gì.
“Có.” Anh nói: “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ.”
Nhan Lộ Thanh âm thầm phỉ nhổ trong lòng một phen, rồi lại trừng mắt nhìn khuôn mặt kia. Nhưng công chúa nước địch thật đẹp, từ mắt cho đến môi. Nhìn một hồi, lửa giận của cô lại bị dập tắt một cách kỳ lạ.“Maria thật là lợi hại!” Không ngờ sự chú ý của Makka Pakka lại hoàn toàn khác với cô, nó kinh ngạc nói: “Cô có thể thôi miên cả Cố Từ luôn!!!”
Cố Từ nói: “Cô ấy đẹp hơn.”
Nhan Lộ Thanh quay đầu tiếp tục chọn quần áo.“…” Nhan Lộ Thanh không nói gì: “Chuyện đến hiện tại, tao đã không còn chú ý đến điểm này nữa rồi, mày không muốn bình luận gì về câu trả lời của anh ấy hết hả?”
Edit: Hinh“Vậy anh nghĩ tại sao Nhan Lộ Thanh lại xuất hiện thay đổi lớn đến thế?”“Bình luận là…” Nó suy nghĩ một lát: “Tôi có thể nghe ra được quan hệ của hai người rất tốt, nếu Cố Từ cảm thấy cô đáng yêu, vậy thì nhất định cô sẽ không rơi vào kết cục y như trong cốt truyện gốc, chẳng phải chuyện này rất tốt sao?”
Nhưng đáp án của câu hỏi này lại là “Không có”?
Nhan Lộ Thanh phủ nhận lời của Đại Hắc: “Tôi vào đây không phải mua cho Cố Từ, mà là chọn quần áo cho hai người.” Sau đó cô cười: “Hơn một tháng nay hai người cũng vất vả rồi, cứ tùy tiện shopping đi, chọn cái gì cũng được, tôi thanh toán.”
Còn có thể trả lời vậy à?
Cứ giày vò như thế cho tới rạng sáng, hình như Makka Pakka nhận thấy được sự không bình thường của cô nên chủ động liên lạc.“…” Chỉ đơn giản vậy thôi à?
Nhan Lộ Thanh rõ ràng còn chưa ăn cái gì, nhưng không hiểu sao lại thấy nghẹn: “… Đã gọi là bạn thân rồi mà, không cần khách sáo.”
Còn có thể trả lời vậy à?
Thông báo các câu trả lời điền vào chỗ trống xuất sắc trong khu vực bình luận.Không đợi cô mở miệng nói gì, ngay sau đó, cô chợt nghe thấy nửa câu sau của Cố Từ.Cơ mà tại sao cô lại không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có những giọng nói ôn tồn của Cố Từ khi nói mấy câu như “Cô ấy rất đáng yêu”, “Cô ấy đẹp hơn”, “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ” vậy?
Nhan Lộ Thanh quay đầu tiếp tục chọn quần áo.
“…” Nhan Lộ Thanh không nói gì: “Chuyện đến hiện tại, tao đã không còn chú ý đến điểm này nữa rồi, mày không muốn bình luận gì về câu trả lời của anh ấy hết hả?”
“Tôi biết mà, người khác có chừa lại cũng sẽ không đến lượt tôi.”Không ngờ anh cũng đến trước.Không hổ là trí tuệ nhân tạo, Nhan Lộ Thanh vẫy tay với Makka Pakka, lại ép mình đi vào giấc ngủ. Cũng may lần này cơn mệt mỏi đã chiến thắng, cô ngủ thẳng đến rạng sáng.
“Bình luận là…” Nó suy nghĩ một lát: “Tôi có thể nghe ra được quan hệ của hai người rất tốt, nếu Cố Từ cảm thấy cô đáng yêu, vậy thì nhất định cô sẽ không rơi vào kết cục y như trong cốt truyện gốc, chẳng phải chuyện này rất tốt sao?”
Tuy rằng Nhan Lộ Thanh nói thế, Đại Hắc và Tiểu Hắc vẫn không dám thoải mái mua sắm. Nhưng cô cứng rắn nhét cho bọn họ vài bộ com lê, khiến hai người không muốn nhận cũng phải nhận.
Từ công chúa: ___________.
Ví dụ như vướng mắc chủ nhà và vợ, hôn quân và công chúa nước địch vậy.Bữa sáng ngày hôm sau.
Thông báo các câu trả lời điền vào chỗ trống xuất sắc trong khu vực bình luận.
Nhan Lộ Thanh giật mình một lúc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, xác nhận một lần nữa: “Vậy thì Nhan Lộ Thanh trong mắt anh chính là một người hoàn toàn bình thường… Phải không?”Tất cả mọi thứ xung quanh đều bình thường, chỉ có mỗi Nhan Lộ Thanh tự mình rối rắm phức tạp trong lòng, chứa cả một bụng tâm sự. Cô xuống tầng sớm hơn bình thường, thầm nghĩ muốn ăn sáng khác thời gian với Cố Từ, ai ngờ vừa ngồi xuống ghế thì Cố Từ đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Anh nói: “Tôi chỉ tin vào thứ mình thấy.”Không ngờ anh cũng đến trước.
“Nếu tôi biết tôi không có thì tôi đã không đến rồi.”
Cố Từ thật sự nghĩ như thế? Anh cảm thấy cô không có bệnh?Thoạt nhìn tinh thần của anh rất tốt, trong mắt sạch sẽ, hôm nay Từ công chúa có giá trị nhan sắc gần như full điểm.
Cô nói xong liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, bỗng chạm phải tầm mắt của anh.“Còn chưa cảm ơn cô.” Cố Từ nhìn cô, rũ mắt nói: “Hôm qua thật sự rất có hiệu quả đó bạn thân.”
“Cô ấy rất đáng yêu?”Cuối cùng cô không muốn lãng phí đầu óc để suy nghĩ nữa, Nhan Lộ Thanh thuận miệng nói: “Anh có câu gì… muốn nói với Nhan Lộ Thanh không?”Nhan Lộ Thanh rõ ràng còn chưa ăn cái gì, nhưng không hiểu sao lại thấy nghẹn: “… Đã gọi là bạn thân rồi mà, không cần khách sáo.”
Vội vàng ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh lại nhớ đến chuyện hình như cuộc thi giữa kỳ của anh cũng là hai ngày, trước khi đi cô còn nói: “Hôm nay thi cố lên nha.” Sau đó cô nhận được một câu “Cảm ơn” của Cố Từ.
Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại từ cõi thần tiên. Đúng thật là cô đang đứng trước cửa một cửa hàng của nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng.
“…”Mặt Đại Hắc không hiểu sao lại hơi đỏ lên.Nhưng cô không rời khỏi cửa hàng này, ngược lại còn lập tức đi vào, thuận tiện quay đầu lại nhìn hai bảo vệ của mình: “Không phải.”Tất cả vẫn như thường.
Cảm giác này khá mới lạ, thậm chí trong một khoảnh khắc, Nhan Lộ Thanh còn sinh ra ảo giác là Cố Từ đang thả thính mình.
Nhan Lộ Thanh: “?”
Nhưng như này không giống với phong cách của Từ công chúa mà!
Nhan Lộ Thanh không hề phát hiện, cô còn đang vui vẻ nói chuyện. Đổi dép xong, lúc đi đến phòng khách cô mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ.Thật sự là giống y đúc mọi ngày.
Đại Hắc: “Là loại đồ khiến cậu cảm thấy cả người làm ra và người mua đều bị mù ấy.”Có lẽ trí tuệ nhân tạo đúng rồi, câu trả lời đó chứng tỏ quan hệ của bọn họ không tệ, cảm nhận của Cố Từ với cô rất tốt, chỉ vậy mà thôi.
Fuck! Sao sau khi bị thôi miên lại biết ăn nói vậy chứ!
Ở trước ngu ngốc có thể có thêm các danh từ khác, ví dụ như “Siêu cấp ngu ngốc”, “Một đứa ngu ngốc có khuôn mặt đẹp”, “Nhìn thì tưởng tiên nữ nhưng lại là đứa ngốc”, tóm lại sẽ tuyệt đối thống nhất.Nhan Lộ Thanh không muốn ở nhà lãng phí cả ngày, cô cảm thấy mình nên tìm chuyện gì đó làm để dời lực chú ý. Cô nghĩ, cô đội thay nhiều nồi cho cơ thể này như vậy, thì cũng nên dùng cơ thể này vui vẻ một chút chứ.
“Không có.”
Chủ nhà đột nhiên sửng sốt.
Nhan Lộ Thanh giật mình một lúc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, xác nhận một lần nữa: “Vậy thì Nhan Lộ Thanh trong mắt anh chính là một người hoàn toàn bình thường… Phải không?”Bởi vì trong mỗi một hàng đều có mấy bộ đồ xấu đến nỗi xúc phạm mắt người nhìn!Nhan Lộ Thanh lựa chọn đi dạo phố.
Cuối cùng hai anh em đều rất vui vẻ, có lẽ là cảm thấy hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt nên cũng nói nhiều hơn, kẻ xướng người họa cứ như là đang tấu nói vậy, pha trò chọc Nhan Lộ Thanh vui vẻ vô cùng.
Thoạt nhìn tinh thần của anh rất tốt, trong mắt sạch sẽ, hôm nay Từ công chúa có giá trị nhan sắc gần như full điểm.Nhan Lộ Thanh đưa Đại Hắc và Tiểu Hắc đi đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố. Vốn cô còn tưởng mình có thể chỉ vào một loạt quần áo rồi nói “Lấy hết toàn bộ” y như trong phim diễn, nhưng đến hiện trường mới phát hiện mình không thể làm được.
“Bộ quần áo này chỉ tôi có hay là người khác cũng có?” “Chỉ có anh là không có.”
Cô thắc mắc nhìn Cố Từ, phát hiện anh từ từ cong môi nở nụ cười, giọng nói trở nên trầm thấp: “Chỉ mua cho hai bọn họ thôi à?”Trong mắt của Đại Hắc thường xuyên để lộ thông tin rằng cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, và cả những người trong biệt thự từng tiếp xúc với Nhan Lộ Thanh trước kia, thì đều tỏ vẻ rằng cô với lúc trước cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.Bởi vì trong mỗi một hàng đều có mấy bộ đồ xấu đến nỗi xúc phạm mắt người nhìn!
Tiểu Hắc chưa từng trải qua chuyện đó nên hiếu kỳ hỏi: “Hồi trước cô ấy mua quần áo gì vậy?”
Thông báo các câu trả lời điền vào chỗ trống xuất sắc trong khu vực bình luận.
Mặc kệ thế nào thì cô cũng cảm thấy chắc nó chỉ là một đáp án không rõ ràng mà thôi, ví dụ như từng là bạn học nè, một người bạn đối xử tốt với anh, hoặc con người rất tốt, v.v.Sau khi bắt đầu lựa quần áo, cô nghe thấy Đại Hắc cảm thán với Tiểu Hắc bên cạnh mình: “Bây giờ gu thưởng thức của Nhan tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, tôi còn buồn bực tại sao lần này chỉ gọi hai người chúng ta ra ngoài, hóa ra là không mua nhiều quần áo như trước kia nữa.”
“…” Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì thật sự không nhịn được mà quay đầu lại phỉ nhổ: “Đại Hắc, không phải anh bị Cố Từ làm hư rồi chứ? Sao nói chuyện nghe giống Cố Từ thế.”
Không hiểu sao lại có cảm giác cô vợ bắt gặp mình mua đồ hàng hiệu cho thư ký.Tiểu Hắc chưa từng trải qua chuyện đó nên hiếu kỳ hỏi: “Hồi trước cô ấy mua quần áo gì vậy?”
Nhan Lộ Thanh chưa từng ngờ rằng, sau khi mình hoàn thành công cuộc thôi miên vĩ đại, lại đón tiếp hậu quả như thế.Đại Hắc: “Là loại đồ khiến cậu cảm thấy cả người làm ra và người mua đều bị mù ấy.”
…?!
Hay! Hay cho câu cố ý giả ngu!!!
Cô thắc mắc nhìn Cố Từ, phát hiện anh từ từ cong môi nở nụ cười, giọng nói trở nên trầm thấp: “Chỉ mua cho hai bọn họ thôi à?”“…” Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì thật sự không nhịn được mà quay đầu lại phỉ nhổ: “Đại Hắc, không phải anh bị Cố Từ làm hư rồi chứ? Sao nói chuyện nghe giống Cố Từ thế.”
Nhan Lộ Thanh quay đầu tiếp tục chọn quần áo.
Đi dạo phố một hồi lâu, ban đầu cứ mua rồi lại mua đúng là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh mua đến khi Đại Hắc và Tiểu Hắc đều cầm đầy hai tay thì cô đã thấm mệt. Nhan Lộ Thanh thất thần, sau đó vô thức đi đến trước một cửa hàng, lại bị Tiểu Hắc phía sau nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đây là cửa hàng đồ nam…”Mặt Đại Hắc không hiểu sao lại hơi đỏ lên.
Nhưng bây giờ cô không hỏi về vẻ bề ngoài, Cố Từ cũng không trả lời về chuyện đó.
Cô vô cùng vừa lòng với đáp án thứ hai của Cố Từ. Nếu lời anh nói là thật, vậy thì Nhan Lộ Thanh sẽ quyết định bỏ qua chuyện dùng thân phận chủ nhà uy hiếp trước đó.Có điều anh ta nói cũng rất buồn cười.
Nhan Lộ Thanh giật mình một lúc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, xác nhận một lần nữa: “Vậy thì Nhan Lộ Thanh trong mắt anh chính là một người hoàn toàn bình thường… Phải không?”
“Còn chưa cảm ơn cô.” Cố Từ nhìn cô, rũ mắt nói: “Hôm qua thật sự rất có hiệu quả đó bạn thân.”
Tuy rằng Nhan Lộ Thanh nói thế, Đại Hắc và Tiểu Hắc vẫn không dám thoải mái mua sắm. Nhưng cô cứng rắn nhét cho bọn họ vài bộ com lê, khiến hai người không muốn nhận cũng phải nhận.Nhan Lộ Thanh quay đầu tiếp tục chọn quần áo.
“A… Tôi chỉ là đi ngang qua, sau đó muốn khao Đại Hắc và Tiểu Hắc một chút, nên liền mua cho bọn họ mấy bộ đồ.”
Đi dạo phố một hồi lâu, ban đầu cứ mua rồi lại mua đúng là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh mua đến khi Đại Hắc và Tiểu Hắc đều cầm đầy hai tay thì cô đã thấm mệt. Nhan Lộ Thanh thất thần, sau đó vô thức đi đến trước một cửa hàng, lại bị Tiểu Hắc phía sau nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đây là cửa hàng đồ nam…”
“…”
Sau khi lửa giận bị dập tắt, sự chán nản lại cuộn đến.Đại Hắc nhanh chóng chọc Tiểu Hắc: “Đừng có không hiểu chuyện! Nhất định là mua cho Cố…”
Bởi vì trong mỗi một hàng đều có mấy bộ đồ xấu đến nỗi xúc phạm mắt người nhìn!
“Sao hôm nay anh không mở tivi vậy?”Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại từ cõi thần tiên. Đúng thật là cô đang đứng trước cửa một cửa hàng của nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng.
Vội vàng ăn sáng xong, Nhan Lộ Thanh lại nhớ đến chuyện hình như cuộc thi giữa kỳ của anh cũng là hai ngày, trước khi đi cô còn nói: “Hôm nay thi cố lên nha.” Sau đó cô nhận được một câu “Cảm ơn” của Cố Từ.
Chỉ huy xong, Nhan Lộ Thanh đi đến sô pha ngồi xuống, theo thói quen định mở tivi, sau đó lại có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Từ.Nhưng cô không rời khỏi cửa hàng này, ngược lại còn lập tức đi vào, thuận tiện quay đầu lại nhìn hai bảo vệ của mình: “Không phải.”
Cứ giày vò như thế cho tới rạng sáng, hình như Makka Pakka nhận thấy được sự không bình thường của cô nên chủ động liên lạc.
Sau khi lửa giận bị dập tắt, sự chán nản lại cuộn đến.Tiểu Hắc sửng sốt: “Không phải gì ạ?”
Anh nói: “Tôi chỉ tin vào thứ mình thấy.”
Đây lại là lời thật lòng á?
Tuy rằng anh không cười, nhưng biểu cảm cũng coi như ôn hòa. Sau đó anh hơi nghiêng người, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, giọng điệu tùy ý: “Cô đi dạo phố, sao lại mua đồ nam?”
Bữa sáng ngày hôm sau.Nhan Lộ Thanh phủ nhận lời của Đại Hắc: “Tôi vào đây không phải mua cho Cố Từ, mà là chọn quần áo cho hai người.” Sau đó cô cười: “Hơn một tháng nay hai người cũng vất vả rồi, cứ tùy tiện shopping đi, chọn cái gì cũng được, tôi thanh toán.”
*
Cô vô cùng vừa lòng với đáp án thứ hai của Cố Từ. Nếu lời anh nói là thật, vậy thì Nhan Lộ Thanh sẽ quyết định bỏ qua chuyện dùng thân phận chủ nhà uy hiếp trước đó.
Có lẽ trí tuệ nhân tạo đúng rồi, câu trả lời đó chứng tỏ quan hệ của bọn họ không tệ, cảm nhận của Cố Từ với cô rất tốt, chỉ vậy mà thôi.Tuy rằng Nhan Lộ Thanh nói thế, Đại Hắc và Tiểu Hắc vẫn không dám thoải mái mua sắm. Nhưng cô cứng rắn nhét cho bọn họ vài bộ com lê, khiến hai người không muốn nhận cũng phải nhận.
Cứ như không thể nắm được trong lòng bàn tay.
“Lần sau hai người theo tôi ra ngoài thì mặc cái bộ kẻ sọc kia ấy.” Tiếng nói của cô gái cao vút, so với buổi sáng cứ như là hai người khác nhau: “Chậc, vô cùng đẹp, vô cùng có sức uy hiếp luôn!”
Nhan Lộ Thanh nói sơ qua một lần, dù sao Makka Pakka cũng biết chuyện cô đang học thôi miên, vì thế cũng không cần gạt nó làm gì.Cuối cùng hai anh em đều rất vui vẻ, có lẽ là cảm thấy hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt nên cũng nói nhiều hơn, kẻ xướng người họa cứ như là đang tấu nói vậy, pha trò chọc Nhan Lộ Thanh vui vẻ vô cùng.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Ba người ra ngoài vào buổi chiều, đợi cho đến khi Nhan Lộ Thanh đi không nổi nữa mới về nhà thì mặt trời đã buông xuống.
Nhan Lộ Thanh đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời, cũng từng đoán đáp án của Cố Từ có thể nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình không.
Cô chưa bao giờ biết được với cái thân thể y chang như người bệnh nan y này, mà mình còn có thể trải nghiệm được cảm giác gọi là “máu nóng sôi trào”, thật sự quá high.Cố Từ ngồi trên sô pha, nghe thấy có tiếng động ở cửa liền quay đầu lại nhìn.
Cơ mà… Đáng yêu?
Vậy còn xoắn xuýt con khỉ gì, cứ nghe theo trực giác đi, muốn hỏi gì thì hỏi đó.“Maria thật là lợi hại!” Không ngờ sự chú ý của Makka Pakka lại hoàn toàn khác với cô, nó kinh ngạc nói: “Cô có thể thôi miên cả Cố Từ luôn!!!”Cửa còn chưa mở, giọng nói đã truyền vào trước.
Đại Hắc nhanh chóng chọc Tiểu Hắc: “Đừng có không hiểu chuyện! Nhất định là mua cho Cố…”
Vậy thì tại sao… anh lại cho ra đáp án này?
Mà vào lúc này, đối với việc cho dù mình có nghĩ gì thì Makka Pakka cũng không thể nhìn thấy, tâm lý của Nhan Lộ Thanh vậy mà lại xuất hiện một chút may mắn. Chuyện này cô có thể kể lại cho người khác, nhưng cô không muốn để bất kỳ kẻ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh kia hết, cho dù là trí tuệ nhân tạo cũng không được.“Lần sau hai người theo tôi ra ngoài thì mặc cái bộ kẻ sọc kia ấy.” Tiếng nói của cô gái cao vút, so với buổi sáng cứ như là hai người khác nhau: “Chậc, vô cùng đẹp, vô cùng có sức uy hiếp luôn!”
Nhan Lộ Thanh vào nhà trước, đi theo sau là Đại Hắc và Tiểu Hắc hai tay cầm đầy túi mua sắm.
“Không có.”Tầm mắt Cố Từ lướt qua mấy nhãn hiệu, cuối cùng chính xác dừng lại ở trên một nhãn hiệu dành cho đàn ông.
Cơ mà tại sao cô lại không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có những giọng nói ôn tồn của Cố Từ khi nói mấy câu như “Cô ấy rất đáng yêu”, “Cô ấy đẹp hơn”, “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ” vậy?
Cơ mà tại sao cô lại không ngủ được, quanh đi quẩn lại trong đầu chỉ có những giọng nói ôn tồn của Cố Từ khi nói mấy câu như “Cô ấy rất đáng yêu”, “Cô ấy đẹp hơn”, “Hy vọng mỗi ngày cô ấy đều vui vẻ” vậy?Không chỉ một cái, có tận mấy túi to.
“A… Tôi chỉ là đi ngang qua, sau đó muốn khao Đại Hắc và Tiểu Hắc một chút, nên liền mua cho bọn họ mấy bộ đồ.”Vậy thì tại sao… anh lại cho ra đáp án này?Nhan Lộ Thanh không hề phát hiện, cô còn đang vui vẻ nói chuyện. Đổi dép xong, lúc đi đến phòng khách cô mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ.
Lúc đó mặc dù cô đang thất thần, nhưng dường như là đang nghĩ đến vị công chúa nước địch trước mặt này. Sau đó khi nghe thấy câu “Nhan tiểu thư muốn mua đồ cho Cố Từ” của Đại Hắc, cô mới đột nhiên xuất hiện tâm lý phản nghịch. Hôm nay chủ nhà thật sự không mua!
“…” Chỉ đơn giản vậy thôi à?“Anh về rồi hả?” Nụ cười của cô vẫn còn trên mặt: “Còn sớm hơn tôi nữa.”
Cố Từ đáp: “Cũng không hẳn.”
Cô nói xong liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, bỗng chạm phải tầm mắt của anh.Nhan Lộ Thanh chỉ huy Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Hai người đưa mấy thứ đó lên phòng để quần áo trên lầu đi, đừng có treo vào tủ, để tôi tự làm.”
Chỉ huy xong, Nhan Lộ Thanh đi đến sô pha ngồi xuống, theo thói quen định mở tivi, sau đó lại có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Từ.
“Câu này phải hỏi cô ấy.”Cô rất hưởng thụ quá trình mở túi quần áo rồi treo vào trong tủ đồ.
Cửa còn chưa mở, giọng nói đã truyền vào trước.
Đi dạo phố một hồi lâu, ban đầu cứ mua rồi lại mua đúng là vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh mua đến khi Đại Hắc và Tiểu Hắc đều cầm đầy hai tay thì cô đã thấm mệt. Nhan Lộ Thanh thất thần, sau đó vô thức đi đến trước một cửa hàng, lại bị Tiểu Hắc phía sau nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đây là cửa hàng đồ nam…”
Nhan Lộ Thanh chỉ huy Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Hai người đưa mấy thứ đó lên phòng để quần áo trên lầu đi, đừng có treo vào tủ, để tôi tự làm.”Lúc này lực chú ý của Nhan Lộ Thanh đã không còn ở dự định ban đầu khi thôi miên Cố Từ nữa rồi.Chỉ huy xong, Nhan Lộ Thanh đi đến sô pha ngồi xuống, theo thói quen định mở tivi, sau đó lại có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Từ.
Công chúa nước Măng thật đỉnh.“Sao hôm nay anh không mở tivi vậy?”
Đầu tiên Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nhất định là anh thấy được mấy cái túi mà Đại Hắc và Tiểu Hắc cầm rồi.
*
Nhan Lộ Thanh đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời, cũng từng đoán đáp án của Cố Từ có thể nằm trong phạm vi suy nghĩ của mình không.“…”Fuck! Sao sau khi bị thôi miên lại biết ăn nói vậy chứ!Cố Từ nhìn vào mặt Nhan Lộ Thanh, cô đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trước ngày hôm qua rồi, hoàn toàn khác với sáng nay.
“Sao hôm nay anh không mở tivi vậy?”
Anh đột nhiên hơi muốn cười, còn có cảm giác xa lạ đang từ từ sinh sôi.
Chủ nhà cạn lời rồi.Nhan Lộ Thanh vào nhà trước, đi theo sau là Đại Hắc và Tiểu Hắc hai tay cầm đầy túi mua sắm.Ở trước ngu ngốc có thể có thêm các danh từ khác, ví dụ như “Siêu cấp ngu ngốc”, “Một đứa ngu ngốc có khuôn mặt đẹp”, “Nhìn thì tưởng tiên nữ nhưng lại là đứa ngốc”, tóm lại sẽ tuyệt đối thống nhất.Cứ như không thể nắm được trong lòng bàn tay.
Không hổ là trí tuệ nhân tạo, Nhan Lộ Thanh vẫy tay với Makka Pakka, lại ép mình đi vào giấc ngủ. Cũng may lần này cơn mệt mỏi đã chiến thắng, cô ngủ thẳng đến rạng sáng.
“Bình luận là…” Nó suy nghĩ một lát: “Tôi có thể nghe ra được quan hệ của hai người rất tốt, nếu Cố Từ cảm thấy cô đáng yêu, vậy thì nhất định cô sẽ không rơi vào kết cục y như trong cốt truyện gốc, chẳng phải chuyện này rất tốt sao?”Nhưng trên mặt lại không hiện ra chút gì.
“Bộ quần áo này chỉ tôi có hay là người khác cũng có?” “Chỉ có anh là không có.”Cố Từ hỏi: “Sao đột nhiên muốn đi dạo phố vậy?”
Trí mạng x2
Cứ như không thể nắm được trong lòng bàn tay.*Nhan Lộ Thanh vừa chuyển kênh vừa nói: “À, không có gì, chỉ là giải sầu thôi.”
Ví dụ như vướng mắc chủ nhà và vợ, hôn quân và công chúa nước địch vậy.
“Giải sầu.” Cố Từ lặp lại hai chữ cuối cùng, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cô không vui à?”
Cô thắc mắc nhìn Cố Từ, phát hiện anh từ từ cong môi nở nụ cười, giọng nói trở nên trầm thấp: “Chỉ mua cho hai bọn họ thôi à?”
Bình tĩnh trở lại, Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, sau đó hỏi một vấn đề cô luôn bị mọi người xung quanh hiểu lầm.“…” Nhan Lộ Thanh khựng tay lại, im lặng một giây: “Thật ra cũng không phải là không vui.”
Bởi vì trong mỗi một hàng đều có mấy bộ đồ xấu đến nỗi xúc phạm mắt người nhìn!Chỉ là có một số việc không nghĩ thông thôi.
Hahahahahahahahahahahahahahaha, đm cười chết mất.
“Tôi biết mà, người khác có chừa lại cũng sẽ không đến lượt tôi.”Ví dụ như vướng mắc chủ nhà và vợ, hôn quân và công chúa nước địch vậy.
Edit: Hinh
“…”Chủ nhà không hiểu rõ vợ mình, mà người vợ cũng chẳng hiểu rõ chủ nhà.
Nhan Lộ Thanh lựa chọn đi dạo phố.
Sau đó khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại. Cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của công chúa phóng đại ngay trước mắt, càng khiến người khác cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh hơn.
Mạch não của Nhan Lộ Thanh là thế này: Lúc xoắn xuýt thì quả thật là đã xoắn xuýt hết rồi, nhưng nếu vẫn không hiểu rõ thì đành tạm thời không nghĩ nữa thôi.
Mặc kệ thế nào thì cô cũng cảm thấy chắc nó chỉ là một đáp án không rõ ràng mà thôi, ví dụ như từng là bạn học nè, một người bạn đối xử tốt với anh, hoặc con người rất tốt, v.v.
Ví dụ như vướng mắc chủ nhà và vợ, hôn quân và công chúa nước địch vậy.Trời đất bao la, vui vẻ là lớn nhất.
Hết chương 38!
Mạch não của Nhan Lộ Thanh là thế này: Lúc xoắn xuýt thì quả thật là đã xoắn xuýt hết rồi, nhưng nếu vẫn không hiểu rõ thì đành tạm thời không nghĩ nữa thôi.
Đây có lẽ là lần có đáp án lâu nhất.Nhan Lộ Thanh không có cách nào nói Cố Từ nghe những chuyện đó, cô đành phải qua loa nói: “Haizz, anh cũng biết ông nội tôi luôn kêu tôi trở về trường gì gì đó mà, nhưng tôi lại quen ở nhà không muốn tới trường… Có điều một ngày nào đó vẫn phải quay về trường học hành thôi, cho nên tâm trạng mới không vui.”
Edit: HinhChương 38Cô nói xong liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, bỗng chạm phải tầm mắt của anh.
Khi còn nhỏ Nhan Lộ Thanh từng có một khoảng thời gian hơi mũm mĩm, mà ngũ quan của cô lại vô cùng đẹp, thế nên thường xuyên được khen là đáng yêu. Nhưng từ khi cô bắt đầu cao hơn, đến khi tới năm mười tuổi thì đã rất ít khi nghe thấy người nào dùng từ này để miêu tả bản thân, đa số đều khen xinh đẹp thôi.
Câu trả lời đến lâu hơn so với những câu hỏi trước đó.
Nhan Lộ Thanh lập tức hỏi: “Nhưng mà bệnh của cô ấy đã được xác nhận rồi, tại sao anh lại cảm thấy không có?”
Tuy rằng anh không cười, nhưng biểu cảm cũng coi như ôn hòa. Sau đó anh hơi nghiêng người, một tay khoác lên lưng ghế sô pha, giọng điệu tùy ý: “Cô đi dạo phố, sao lại mua đồ nam?”
Chương 38
Chỉ huy xong, Nhan Lộ Thanh đi đến sô pha ngồi xuống, theo thói quen định mở tivi, sau đó lại có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Từ.
“…”“…”
“…” Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì thật sự không nhịn được mà quay đầu lại phỉ nhổ: “Đại Hắc, không phải anh bị Cố Từ làm hư rồi chứ? Sao nói chuyện nghe giống Cố Từ thế.”Đầu tiên Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nhất định là anh thấy được mấy cái túi mà Đại Hắc và Tiểu Hắc cầm rồi.
Sau đó khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại. Cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của công chúa phóng đại ngay trước mắt, càng khiến người khác cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh hơn.
Đây lại là lời thật lòng á?“A… Tôi chỉ là đi ngang qua, sau đó muốn khao Đại Hắc và Tiểu Hắc một chút, nên liền mua cho bọn họ mấy bộ đồ.”
Nhan Lộ Thanh không muốn ở nhà lãng phí cả ngày, cô cảm thấy mình nên tìm chuyện gì đó làm để dời lực chú ý. Cô nghĩ, cô đội thay nhiều nồi cho cơ thể này như vậy, thì cũng nên dùng cơ thể này vui vẻ một chút chứ.
Thật ra hình như cũng không phải.
Lúc đó mặc dù cô đang thất thần, nhưng dường như là đang nghĩ đến vị công chúa nước địch trước mặt này. Sau đó khi nghe thấy câu “Nhan tiểu thư muốn mua đồ cho Cố Từ” của Đại Hắc, cô mới đột nhiên xuất hiện tâm lý phản nghịch. Hôm nay chủ nhà thật sự không mua!
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bình thường, chỉ có mỗi Nhan Lộ Thanh tự mình rối rắm phức tạp trong lòng, chứa cả một bụng tâm sự. Cô xuống tầng sớm hơn bình thường, thầm nghĩ muốn ăn sáng khác thời gian với Cố Từ, ai ngờ vừa ngồi xuống ghế thì Cố Từ đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Tất cả vẫn như thường.Có lẽ trí tuệ nhân tạo đúng rồi, câu trả lời đó chứng tỏ quan hệ của bọn họ không tệ, cảm nhận của Cố Từ với cô rất tốt, chỉ vậy mà thôi.Có điều công chúa nước địch hỏi chuyện này làm gì?
Cửa còn chưa mở, giọng nói đã truyền vào trước.
Có điều anh ta nói cũng rất buồn cười.Cô thắc mắc nhìn Cố Từ, phát hiện anh từ từ cong môi nở nụ cười, giọng nói trở nên trầm thấp: “Chỉ mua cho hai bọn họ thôi à?”
Đáp án gì vậy?
“…”
“?” Tại sao lại không hẳn là người bình thường? Chẳng phải bảo là cảm thấy cô không có bệnh à?
Chủ nhà đột nhiên sửng sốt.
“…”
Tốc độ nói của cô có hơi nhanh hơn, nhưng Cố Từ thì không, anh vẫn giữ nguyên giọng nói khá ổn định.Nhan Lộ Thanh nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại từ cõi thần tiên. Đúng thật là cô đang đứng trước cửa một cửa hàng của nhãn hiệu đồ nam nổi tiếng.Không hiểu sao lại có cảm giác cô vợ bắt gặp mình mua đồ hàng hiệu cho thư ký.
Đây có lẽ là lần có đáp án lâu nhất.
Trái tim nhỏ của Nhan Lộ Thanh nảy lên hai cái liên tục: “…Ví dụ như?”’
Chương 38Nhan Lộ Thanh: “…”Nhan Lộ Thanh gật đầu: “… Ừm, không mua cho người khác.”
Chủ nhà không hiểu rõ vợ mình, mà người vợ cũng chẳng hiểu rõ chủ nhà.
Cô thật sự chỉ mua cho hai vị thư ký kia thôi.
Ai ngờ Cố Từ nghe thế, đầu tiên là gật đầu: “Ồ.”
“Không ngoại trừ việc cô ấy có hành vi cố ý giả ngu.”
Nhưng như này không giống với phong cách của Từ công chúa mà!
Nhưng như này không giống với phong cách của Từ công chúa mà!
Không hiểu sao lại có cảm giác cô vợ bắt gặp mình mua đồ hàng hiệu cho thư ký.Sau đó khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại. Cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của công chúa phóng đại ngay trước mắt, càng khiến người khác cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của anh hơn.
Chỉ là có một số việc không nghĩ thông thôi.“Người khác có, tôi không có.” Cố Từ cười nhìn cô, đuôi mắt cong lên cực kỳ xinh đẹp, anh nói: “Nhan Lộ Thanh, đây chính là đãi ngộ bạn thân của cô sao?”
*