Edit: Thanh Vỹ
Beta: Cyane
–
Mọi người trong kênh livestream vốn chỉ muốn xem em gái xinh đẹp nhận giải, không ngờ đột nhiên bên cạnh em gái xinh đẹp lại xuất hiện đại mỹ nhân đến tặng hoa, vẻ ngoài rất xuất sắc, còn nói rằng mình là người theo đuổi em gái xinh đẹp, nói một cách vừa thẳng thắn vừa quyến rũ.
Cả hai nhìn rất đẹp đôi, đúng là sự hưởng thụ đỉnh cao.
Vì vậy những người đã biết nội tình, hiểu rõ hai vị này lại đang diễn màn kịch tình ái, dù có la hét thế nào thì cũng vô dụng, chữ họ gõ cũng bị xóa sạch.
Qua vài phút sau, người được phỏng vấn đổi thành người khác. Sau khi hai người kia rời khỏi ống kính chưa bao lâu thì có người trên mạng, với ánh mắt sắc bén đã tìm ra tài khoản đăng video ngắn của Nhan Lộ Thanh.
[Có gì đấy không đúng mọi người ạ, tôi tìm được tài khoản của em gái xinh rồi, hai người bọn họ là cặp vợ chồng già à? Tài khoản @Đức mẹ Maria đang bỏ trốn]
[… Nên mới nói, tôi đã nhắc nhở mọi người rồi, hai người bọn họ cưới nhau 50 năm rồi đó ==]
[?? Thế vừa nãy đang chơi trò gì vậy?]
[Chỉ đơn thuần là thể hiện tình cảm thôi… Hu hu hu, tôi hâm mộ quá, chúng tôi cũng là vợ chồng già, ở cùng nhau N năm rồi vẫn tranh luận ai là người theo đuổi, giống như ai theo đuổi trước là thua vậy á, đêm nay quay về giáo dục lại anh ấy mới được! /nắm đấm]
[Để chị phổ cập kiến thức cho các cưng… Hai người họ cũng đã thực hiện một cảnh như vậy trong buổi phát sóng trực tiếp lễ kỷ niệm của trường cấp ba trực thuộc vào dịp Tết Nguyên đán năm nay. Lúc đó, nam nữ xếp riêng một hàng, tùy ý tách ra để phỏng vấn, nữ sinh thì nói yêu thầm bạn nam nào đó, đến lượt phỏng vấn bạn nam thì bạn nam kia cũng nói mình thích bạn nữ, khiến chúng tôi gào thét điên cuồng trong lòng. Không lâu sau đó, khi ống kính thỉnh thoảng lia tới hai người họ, tôi sẽ không nói tôi thấy hai người kia đang ở đó hôn môi đâu.]
[Được lắm, có phát lại không vậy?]
[Có chị em nào đó đã tải video về rồi, link đây @Đu couple không? Mặc dù flop nhưng ngọt]
…
Cầm bức tranh ra bãi đậu xe, đến khi lên xe, Nhan Lộ Thanh vẫn còn ngơ ngác.
Cô ngồi ở ghế phụ, ôm bó hoa trong tay, Cố Từ duỗi tay qua thắt dây an toàn cho cô. Nhan Lộ Thanh thấy anh gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ đến những gì anh nói trong ống kính khi nãy.
Không riêng gì mọi người, cô cũng không ngờ anh sẽ làm như thế.
Cũng ngay lúc này, cô nghĩ về mấy ngày trước, lúc đó cô tự hỏi rất lâu rốt cuộc giữa bọn họ thì “ai theo đuổi ai”, còn hỏi Cố Từ, rốt cuộc cũng không đem lại kết quả gì hết.
Cuối cùng anh nói là anh theo đuổi, Nhan Lộ Thanh cảm thấy bản thân cũng làm những việc na ná như theo đuổi, rất không thuyết phục, nên vấn đề này không bàn đến nữa.
Nhan Lộ Thanh “Haiz” một tiếng, hỏi anh: “Nãy anh nói như thế là sao?”
Cố Từ thắt xong dây an toàn, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô: “Không phải em bảo trước kia không tính à.” Anh cười một cách tự nhiên, vừa nói: “Nên anh đành phải theo đuổi lại lần nữa.”
“…”
Nên lựa lúc cô đang phỏng vấn mà ghé vào, nên nói ngay trong ống kính.
Nói… Anh là người theo đuổi bạn học Nhan Lộ Thanh.
Không thể không thừa nhận, vừa rồi nghe có hơi khoa trương và bông đùa, nhưng khi nghe vẫn rất khiến tim đập bình bịch.
Xe chậm rãi lăn bánh, Nhan Lộ ngồi thẳng dậy nhìn phía trước, cô không nhịn được mà cong môi lên, nhỏ giọng cảm khái: “Sao mà chúng ta có thể như vậy chứ…”
Bất kể lúc nào cũng muốn chứng minh với đối phương rằng mình yêu người kia nhiều hơn.
*
[Một ít chuyện vụn vặt hằng ngày]
1.
Sau khi mọi việc liên quan đến cuộc thi đều đã xong, chớp mắt đã đến tháng 9, cũng là ngày khai giảng.
Bởi vì mỗi năm cuộc thi đều tổ chức theo thời gian cố định, tháng 8 có kết quả thi, vì vậy khi khai giảng vào tháng 9, vừa hay lại trở thành đề tài để mọi người bàn luận sôi nổi. Vì thế Nhan Lộ Thanh, người chuyển chuyên ngành, có thể nói là được đối đãi như một minh tinh vậy.
Cô chưa nổi tiếng đến mức ai cũng biết, nhưng toàn khoa mỹ thuật từ giáo viên đến sinh viên đều biết tên cô. Bất kể là học lớp nào, điểm danh đến tên cô, toàn bộ người trong lớp đều quay đầu lại nhìn cô. Đối với học sinh các khoa khác, biết tên cô là do qua diễn đàn của trường và ứng dụng video ngắn nào đó.
May mà Nhan Lộ Thanh rất biết cách đối nhân xử thế, tình huống này không làm cô khó xử, mà thay vào đó, cô nhanh chóng làm quen với nhiều bạn cùng lớp và quen được nhiều chị em xinh đẹp. Mặc dù như thế, chỉ cần cô có học vào buổi sáng, buổi trưa cô vẫn đợi Bánh Quai Chèo Nhỏ cùng ăn cơm, khiến Chèo phi rất cảm động, trực tiếp hô Hoàng thượng vạn tuế.
Không còn các môn chuyên ngành khiến người khác rụng hết tóc nữa, Nhan Lộ Thanh có thể nói là như cá gặp nước. Cô có nhiều thời gian rảnh hơn so với các bạn năm nhất cùng khóa, không phải học tiết đầu nên được đến muộn, ngay cả tiết cuối cũng về sớm, hơn nữa còn nghe giảng rất vui vẻ.
Sau khi khai giảng được một tháng, đại hội thể thao được tổ chức trước kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 10, Nhan Lộ Thanh không tham gia cũng không có hứng thú xem.
Nhưng đại hội thể thao rất hot, cứ giữa giờ thì đám con gái bên cạnh cô xúm lại bàn luận về trai đẹp nào đó ở khoa thể dục, ánh mắt si mê: “A… cơ bắp kìa… Người này chỉ có thể dùng ba chữ “Đẹp trai vãi” để mô tả.”
Nhan Lộ Thanh ở bên cạnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn như một thầy tu. Bọn họ lấy hình đưa cô xem, Nhan Lộ Thanh nhìn lướt qua, thành thật nói: “Bình thường, tớ không có cảm giác gì hết.”
Bạn học số 1 đánh giá cô: “Không biết còn tưởng cậu là người đã xuất gia rồi đó.”
Bạn học thứ 2 cắn răng nói: “Đừng hỏi cậu ấy nữa, người ta ở nhà mỗi ngày đều nhìn thần tiên, chúng ta nhìn người phàm, làm sao mà cậu ấy thấy đẹp được!”
Nhan Lộ Thanh vô tội, chớp mắt nhìn các cô ấy.
Sau khi quen biết Cố Từ, nếu bảo cô đánh giá vẻ ngoài của một bạn nam đẹp hay xấu, cô sẽ theo bản năng lấy tiêu chuẩn “Bạn nam này chênh lệch với Cố Từ bao nhiêu” để đánh giá.
Haiz, chênh lệch quá lớn, khen không nổi luôn á.
Vì cô đã không tham gia đại hội thể thao kéo dài trong ba ngày, hơn nữa lịch học của năm hai rất thoải mái, nên kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 của Nhan Lộ Thanh cộng lại cô được nghỉ đến tận 10 ngày.
Cô định sẽ đi du lịch với Cố Từ trong kỳ nghỉ này, không ngờ chỉ chơi có ba ngày thì phải kết thúc kỳ nghỉ. Vào buổi tối ngày thứ 3, cậu của Cố Từ gọi điện cho anh, ý bảo bản thân mình quanh năm không có cơ hội đưa vợ con đi chơi, muốn tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ phép, hi vọng Cố Từ quản lý một tuần.
“Cậu mệt mỏi quá rồi… Mợ con bảo cậu rằng nửa năm nay cậu bận đến nỗi già luôn rồi, con có nhẫn tâm không?”
Đóng vai nạn nhân rất hay.
Đáng tiếc Cố Từ không thèm gánh trận này, anh dịu dàng nói: “Con còn là học sinh, khó lắm mới có ngày nghỉ, cậu nhẫn tâm không?”
Cố Từ mở loa ngoài, Nhan Lộ Thanh ở bên cạnh nghe rõ từng chữ, cảm thấy cách ở chung của anh và cậu mình thật buồn cười, vừa nghe vừa cười.
Tất nhiên, không ai có thể nói thắng được công chúa Măng, cuối cùng cậu anh không có lý do nào để biện hộ nữa, đành ngả bài: “Thật ra thì cậu đã lên máy bay rồi.”
“…”
Do vậy, từ ngày 2 tháng 10, hai người đã phải lên đường đi về, nửa kì nghỉ sau của Cố Từ phải cống hiến hết vào công việc.
Cậu của anh quả thật đã phải làm rất nhiều việc, hai ngày đầu Cố Từ đều về đến nhà lúc 9 giờ hơn. Đến ngày thứ ba, anh về nhà không còn muốn mở miệng nói chuyện nữa, Nhan Lộ Thanh nhìn cảm thấy cả khuôn mặt anh đều viết: “Bổn công chúa quá mệt mỏi rồi.”
Vào cuối tuần của tháng 11, Cố Từ đi đến công ty cả buổi, khi về nhà còn mang theo cả đồ ăn.
Nói chính xác hơn thì anh mang về đồ ăn vặt, đó chính là kẹo.
Nhan Lộ Thanh nhận lấy, kỳ lạ nhìn anh: “Anh mua à?”
Thời tiết ngày càng lạnh, nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệch càng lớn. Cố Từ vừa cởi áo khoác vừa nói: “Không phải.”
Sau đó, anh dịu dàng giải thích. Bởi vì có nhân viên xin nghỉ kết hôn, lúc quay lại làm có mang kẹo mừng, nói là đặc sản quê nhà ở xa, đảm bảo tất cả mọi người đều chưa từng ăn.
“Anh thế mà lại nhận kẹo mừng, đã thế còn mang về nhà…” Nhan Lộ Thanh tấm tắc hai tiếng: “Em còn nghĩ anh sẽ từ chối đấy.”
“Không phải anh nhận.” Cố Từ cười: “Người ta chưa cho, là anh đi đòi đó.”
Nhan Lộ Thanh sửng sốt.
Cô nhìn ánh mắt Cố Từ tùy ý liếc qua, giọng nói cũng giống vậy, lộ ra sự lười biếng, nói như lẽ đương nhiên: “Không phải em thích ăn kẹo sao?”
Ngày hôm nay chỉ là một trong vô số những ngày bình thường mà hai người ở bên nhau.