Nhiễm Thuật mang chó quay về nhà Tang Hiến, lúc đứng ở cửa cậu mới nghĩ, cậu phải nói sao với Tang Hiến đây?
Nói ban nãy em rất giận nên đã mang chó của anh ra ngoài làm đẹp. Anh xem, rất đẹp đúng không?
Liệu Tang Hiến có cảm thấy cậu bị ngu không?
Cậu lại cúi đầu liếc nhìn con chó ngốc đang mang vẻ mặt vô tội. Như thể đã chơi với cậu rất vui thật, nó ngồi xổm bên cạnh cậu, lúc nhìn cậu thì trong mắt hiện lên một biển sao, làm cho cậu không hề có chút khí thế nào.
Cậu bất đắc dĩ nhập mật mã đi vào, lại nhìn thấy trong phòng vẫn như khi cậu đi. Đèn cũng không bật, dường như Tang Hiến vẫn chưa về.
Cậu lập tức thay giày, bước nhanh đi vào trong xem xét.
Cậu đi dạo một vòng trong căn nhà hơn năm trăm mét, cuối cùng cũng không nhìn thấy Tang Hiến, rốt cuộc cũng xác định được là Tang Hiến chưa quay về.
Một mình cậu đi tới ngồi trên ghế sô pha phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất ngẩn người.
Tang Hiến chưa về…
Thế mà tên này chưa về!!!
Tang Hiến nổi giận, nên không định để ý đến cậu nữa?!
Đây là muốn đường ai nấy đi với cậu thật à?
Chó Tang Hiến muốn chia tay với cậu rồi à?!!!
Nhiễm Thuật lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Tang Hiến còn ở chỗ cậu không?
Gửi đi, rồi nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ quen thuộc.
Cậu nghĩ đến việc liên lạc với Hầu Mạch nhưng nhanh chóng nhận ra cậu hoàn toàn không có nick Wechat của Hầu Mạch, cả hai đã xóa của nhau từ lâu rồi.
Thế là cậu tiếp tục ngồi yên trên ghế sô pha. Ngồi đến mười giờ tối, rốt cuộc cũng bắt đầu “lã chã” rơi nước mắt.
Trong khái niệm của cậu, giờ này mà Tang Hiến chưa về là chia tay với cậu rồi!
Lâu như vậy rồi cũng không đến dỗ cậu!
Bọn họ chia tay rồi. Lần này do Tang Hiến chia tay, anh nói: Đường ai nấy đi!
Tang Hiến chia tay với cậu!!!
Tên khốn!
Hai chúng ta ai cũng đừng hòng tử tế!
Vào lúc cậu muốn quay về tìm Tang Hiến liều mạng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nhân viên giao hàng liên hệ cậu đi xuống nhận hàng vì bọn họ không đi vào tiểu khu này được.
Nhiễm Thuật nói với anh ta: “Có thể đưa cho quản gia ở dưới tầng, quản gia sẽ đem lên.”
“A, được thưa anh.” Nhân viên giao hàng nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhiễm Thuật đi đến cửa chờ, đang nghi ngờ thì món hàng đã được quản gia đưa lên.
Sau khi nhận xong cậu đi vào trong mở ra xem, là món cậu thích ăn, hẳn là Tang Hiến đặt cho.
Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra, không thấy Tang Hiến gửi tin nhắn cho mình.
Chờ một lát, chỉ nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Cảnh: Anh Nhiễm, Tang Hiến đang ở công ty, đặt đồ ăn cho cậu rồi đó, cậu nhớ ăn nhé.
R. S: Anh ấy đi đến công ty à?
Thẩm Quân Cảnh: Đối phương chỉ chịu nói chuyện với Tang Hiến, lần này là giúp tôi chuyện kêu gọi vốn. Tang Hiến đến cứu mạng chó của tôi, khi nãy mới rảnh rỗi bảo tôi mua đồ ăn cho cậu.
R. S: Tôi biết rồi.
Nhiễm Thuật mau chóng lau nước mắt ngồi trước bàn ăn. Thất tình thì thất tình, tức giận thì tức giận, cơm vẫn phải ăn.
Người là sắt, cơm là thép, ăn no mới có sức đi mắng Tang Hiến.
Nhiễm Thuật ăn cơm xong còn gói đồ ăn ngoài lại đàng hoàng đặt ở cửa rồi mới lần nữa quay về phòng.
Tang Hiến không ở trong nhà, một mình cậu đi tới đi lui trong phòng khách rồi lại nằm trên ghế sô pha ngây ra một chốc, cuối cùng thì đi tắm.
Cậu đi tới nằm lên giường lật mình, lấy điện thoại ra xem giờ, đã sắp 12 giờ rồi.
Cậu không nhịn được gửi một tin cho Thẩm Quân Cảnh: Còn chưa kết thúc à?
Thẩm Quân Cảnh: Đối phương rất cẩn thận, còn đang nói chuyện.
Thẩm Quân Cảnh: [hình ảnh]
Nhiễm Thuật mở ảnh ra xem, Thẩm Quân Cảnh rõ ràng là không dám chụp chính diện, thế là chỉ chụp vội một cái chân.
Trong ảnh, Tang Hiến sóng vai ngồi với một người khác trong phòng trà, trước mặt có đặt trà đã pha sẵn.
Hai người đều mang âu phục giày da, từ tư thế ngồi đã có thể xác định được khí chất của hai người rất xuất chúng.
Nhiễm Thuật nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Tại sao không nói chuyện ở trong phòng làm việc?
Tại sao phải ngồi cạnh nhau, còn gần như vậy?
Nhiễm Thuật cầm điện thoại, phóng to bóng trên bàn trà lên, nhìn thấy bóng người ở bên trong.
Tang Hiến hơi mỉm cười, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông đó…
Nhiễm Thuật phóng to lên rồi nhìn cẩn thận, phát hiện ra người đó còn rất đẹp trai!
Đm!
Tang Hiến!
Anh xong đời rồi!
Ông ở đây tự chữa lành vết thương một đêm, còn anh lại dám cười với người đàn ông khác!
Nhiễm Thuật vén chăn lên xuống giường, định ào tới công ty của Tang Hiến ầm ĩ một trận.
Cậu nghĩ một lát rồi lại quay về, lần này là đang giúp Thẩm Quân Cảnh, không thể vì cậu làm ầm ĩ mà hại Thẩm Quân Cảnh được, thế là cậu lại lần nữa nằm xuống.
Cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Rồi cậu mơ màng tỉnh lại, híp mắt nhìn về phía phòng đựng quần áo. Tang Hiến đã đi vào trong thay đồ.
Cậu lật người tiếp tục ngủ, cảm nhận được trước khi đi làm Tang Hiến hôn trán cậu một cái, sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi Nhiễm Thuật hoàn toàn tỉnh lại thì đã mười giờ sáng.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh một chút, bước nhanh đi ra ngoài nhìn xem, Tang Hiến đã đi làm.
Cậu đẩy cửa tiến vào trong thư phòng, bật máy tính Tang Hiến lên, định vào Weibo xem một chút, chú ý từng động tĩnh để bất kỳ lúc nào cũng có thể mắng lại được.
Cậu khá thích đăng nhập bằng máy tính, không vì lý do gì khác mà chủ yếu là vì gõ bàn phím mắng người ta tương đối nhanh, có thể đuổi kịp tiết tấu.
Không lâu sau khi mở Weibo ra, cậu nhìn thấy thông báo tin nhắn, bèn nhanh chóng mở ra xem.
Là tin phản hồi đơn đặt hàng, bên trên hiện lên một sợi dây chuyền do Tang Hiến đặt vào hôm qua. Kiểu dáng đơn giản, hợp với đàn ông.
Quan trọng nhất là sợi dây chuyền trông giản dị nhưng giá lại vô cùng đắt, Nhiễm Thuật thích.
Nhiễm Thuật nghiêm túc xem một lát, nhếch miệng cười: “Đồ chó này, còn biết dỗ em à?”
Từ đó, tâm trạng của cậu rốt cuộc cũng khá hơn một chút, mở Weibo ra hào hứng xem.
*
Đến trưa, Mạnh Hân Nhã hẹn cậu ăn cơm chung, xem như chính thức cảm ơn cậu.
Gần đây cô mới rảnh, định thừa dịp Nhiễm Thuật chưa vào đoàn làm phim để gặp mặt trò chuyện chút.
Hai người bọn họ đều là nghệ sĩ, gần đây được thảo luận tương đối nhiều nên đương nhiên sẽ không tùy tiện đi đến một nơi nào đó mà phải lựa chọn một nơi có tính riêng tư cao một chút.
Nhiễm Thuật đến nhà hàng Mạnh Hân Nhã đã đặt trước, gặp được cô cũng khá vui vẻ, câu đầu tiên là: “Em gầy đi rồi…”
Mạnh Hân Nhã ôm mặt thở dài: “Đâu chỉ là gầy, mà là siêu gầy! Bây giờ em đỡ hơn chút rồi. Hồi trước gầy đến da bọc xương, ăn cơm là thấy buồn nôn, sau đó đành để bụng rỗng, về sau phải dựa vào truyền nước biển, dịch dinh dưỡng mà sống.”
“Vì một tên cặn bã, không đáng.”
“Đàn ông khốn nạn đúng là thứ làm hao tổn tinh thần. Khi quen em thì em cảm thấy hắn là người đối xử tốt với em nhất, là người quan tâm đến em nhất trên thế giới này, e là em sẽ không thể gặp được người tốt hơn gã.”
“Kết quả chia tay rồi mới phát hiện sự dịu dàng đó của gã có thể chia cho hai người cùng lúc. Thậm chí em còn có một sợi dây chuyền giống với cô bạn gái khác của gã. Em vừa biết là giật sợi dây chuyền xuống luôn, dính cả máu lên cổ, máu cũng đang cười em ngu.”
Nhiễm Thuật thở dài, không khỏi giận theo: “Gặp người không tốt, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Ừm, chúng ta không đề cập đến thằng trai đểu đó nữa, xúi quẩy!”
“Đúng! Khi nào thì em làm việc lại?”
“Có lẽ em sẽ nhận kịch bản thể loại hiện thực, bây giờ dù em không bị những chuyện khác ảnh hưởng nhưng đóng phim thần tượng vẫn không ổn lắm. Có thể em sẽ đi diễn phim tình yêu và hôn nhân theo hướng hiện thực. Dạng như gặp phải đàn ông khốn, sau khi trưởng thành thì bắt đầu phản kháng, ly hôn, một mình tự do.”
Nhiễm Thuật cũng tự hỏi theo: “Anh cũng muốn diễn chính kịch, gần đây cũng đang cân nhắc. Vừa mới nhận phim đan nguyên thử xem, sau đó lại tính tiếp.”
“Thử phim điện ảnh thử xem, em cảm thấy kĩ năng diễn của anh khá ổn.”
“Ừm, anh sẽ cân nhắc.”
*
Sau khi chia tay với Mạnh Hân Nhã, Nhiễm Thuật đi toilet một mình.
Đúng lúc này có một người khác từ trong nhà vệ sinh đi ra, hai người trùng hợp đối mặt nhau.
Ban đầu Nhiễm Thuật không chú ý tới. Cậu đang định đi vào thì đột nhiên cảm thấy không đúng, bèn nhìn về phía người nọ.
Hình như người nọ cũng để ý tới Nhiễm Thuật, cười chào hỏi cậu: “Thầy Nhiễm.”
“Ồ… Chào anh.” Nhiễm Thuật nhận ra người nọ, là trúc mã của Lục Dĩ Nhiên.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta còn mặc vest, còn bây giờ chỉ mặc quần áo bình thường, tóc thoải mái thả xuống, nhờ vậy mà trông trẻ ra không ít, không khác gì sinh viên.
Ánh mắt của Nhiễm Thuật dừng lại trên dây chuyền của anh ta lâu hơn một chút. Nó cùng kiểu với sợi Tang Hiến vừa mua.
Cậu đột nhiên nhớ tới Mạnh Hân Nhã, không khỏi khẽ giật mình.
Người đàn ông dường như không để ý đến, chào hỏi cậu xong thì liền đi rửa tay.
Nhiễm Thuật thì đi vào toilet.
Lúc quay ra, người đàn ông nọ đã đi rồi.
*
Nhiễm Thuật không ngay lập tức quay về nhà mà đi đến công ty của Tang Hiến. Lúc cậu đi vào văn phòng của Tang Hiến thì anh đang xử lý tài liệu, anh ngẩng đầu nhìn cậu một lát rồi hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Chán, đến xem thử.”
“Ừm, chờ anh một chút.”
Nhiễm Thuật cũng không vội, nhìn Tang Hiến đang bận rộn một lát rồi đi ra khỏi văn phòng.
Cậu nhanh chóng đi đến trước máy tính của Tang Hiến, lén lên trang web bán dây chuyền. Trên đó vẫn duy trì trạng thái đăng nhập, cậu ấn mở quá trình giao sợi dây chuyền, sợi dây đã đến vào sáng nay.
Nhưng địa chỉ nhận hàng là một công ty khác, người nhận kiện hàng tên là Cung Thời An.
Nhiễm Thuật bắt đầu tra tin về Cung Thời An, không có mục riêng cho anh ta* mà chỉ có vài tin ngoài có đề cập đến cái tên này.
(*)
Hình như là con trai duy nhất của tập đoàn nào đó, đến giờ vẫn độc thân, chuyện tình cảm rất mơ hồ.
Còn có một vài tin tức khác thì đều liên quan đến Lục Dĩ Nhiên, viết về tình bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ của hai người.
Nhiễm Thuật: “…”
Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn ảnh ngược bên trong tấm ảnh mà Thẩm Quân Cảnh gửi qua, quả nhiên là Cung Thời An.
Dây chuyền là mua cho anh ta?
Á à, giỏi lắm Tang Hiến.
Nhiễm Thuật nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tang Hiến: Chia tay đi đồ chó!
Sau đó block Tang Hiến.
Làm xong những việc này rồi, cậu tắt trang web, bước nhanh ra khỏi văn phòng của Tang Hiến.
Thẩm Quân Cảnh đang bưng cà phê vào cửa, nhìn thấy Nhiễm Thuật thì kinh ngạc hỏi: “Đi à? Vừa mới pha cho cậu nè.”
“Tôi đi đây, hầu hạ bà chủ khác của cậu đi.”
“Hửm?”
Nhiễm Thuật đi được mấy bước lại lui về, đi đến đối diện với Thẩm Quân Cảnh, mắng: “Tôi tưởng rằng chúng ta từng là bạn học cũ, giữa hai bên vẫn còn tình bạn. Kết quả sau khi cậu trở thành nhân viên của Tang Hiến thì hoàn toàn đứng về phía anh ta, chuyện này mà cậu cũng giúp anh ta giấu!”
“Chuyện gì cơ?” Thẩm Quân Cảnh ngớ người ra.
“Trong lòng cậu tự biết rõ!”
“Tôi thì biết gì?” Thẩm Quân Cảnh mơ hồ, không hiểu gì cả.
Nhiễm Thuật giận đến đỏ mắt, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi ngay.
Thẩm Quân Cảnh đặt cà phê sang bên, vội gọi điện thoại cho Tang Hiến hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra.
Về phía Nhiễm Thuật, cậu đã thuận lợi leo lên trên chiếc xe thể thao của mình nhưng lại không nén nổi nước mắt.
Cậu đã xác định được tên chó Tang Hiến đang yêu một lần hai người! Một người là cậu, người còn lại là thằng họ Cung kia!
Đêm khuya không về nhà, đi công ty gặp tên kia, còn mua dây chuyền cho anh ta!
Chẳng trách hai năm kia không tìm đến cậu, ra là có những người khác ở bên ngoài.
Cậu ngồi ở trong xe thả lỏng hồi lâu mà vẫn không thể tưởng tượng được, thế mà Tang Hiến cũng có thể ngoại tình.
Cậu còn tưởng rằng Tang Hiến sẽ mãi mãi ở bên cậu, kết quả cũng chỉ là một tên cặn bã.
Thế là cậu tức giận đăng lên trên vòng bạn bè: Cuối cùng tôi vẫn lẻ loi một mình.
Gần như là trong nháy mắt, cậu được một like.
Bạn bè của Nhiễm Thuật rất ít khi xuất hiện trong lúc cậu đang ầm ĩ chuyện chia tay, mà đều sẽ giả vờ không nhìn thấy. Thế là cậu nhấn vào xem một chút, phát hiện người like là Lưu Huân.
Nhiễm Thuật nhìn thấy, thật muốn mắng cho Lưu Huân một trận.
Cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, tắt điện thoại ném sang bên rồi lái xe rời đi.
Cậu nghĩ một lát, không về nhà mình mà quay xe chạy về quê.
Xe chạy ròng rã một tiếng mới dừng lại. Cậu xuống xe, sải bước đi vào, ấn mật mã rồi vào nhà.
Sau khi vào nhà, người giúp việc ở trong nhà nhìn thấy cậu thì rất kinh ngạc: “Sao cậu lại về đây?”
“Về ở hai ngày.” Nói xong cậu đi lên lầu.
Chưa đầy một lát, người bố khốn nạn của cậu đã đi đến phòng cậu, nhìn vào trong hỏi: “Sao thế, còn nhớ được là con có một người bố ruột à? Ngày nào cũng ở với thằng họ Tang kia.”
Ai mà ngờ Nhiễm Thuật nổ tung trong nháy mắt: “Bố mà còn nhắc đến anh ta là con sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con!”
“…” Bố Nhiễm không dám nói nữa. Khi thằng nhóc này giận quá thì bố nó cũng mắng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng sợ, Cung Thời An là 1, đụng hàng với Tang Hiến thôi. Hai người bọn Nhiễm Thuật chia tay không kéo dài nổi đến ban đêm, ha ha ha…
Cảnh tượng trong văn án đã đến rồi đây ~
[Để lại comment có cơ hội nhận được 100 bao lì xì.]
Chào mọi người đây là Đại Hiến, lại nghe tổng tài bá đạo gieo vần nào.
Lá gan em ấy rất lớn, tất chân em ấy mang rất ớn, hơi bất cẩn em ấy sẽ chỉ vào bạn mắng cho hết tí tớn.
Khuya lắm em ấy mới về nhà, em ấy cũng đi ăn khuya mà, mỗi lần như thế trông em ấy như mới bật công tắc tỏa sáng vô cùng à.
Trả lời Wechat chậm là ầm ĩ đòi chia tay, tôi đồng ý rồi mà em ấy còn không đi ngay, vừa khóc vừa gào như thể tôi mới là chó gay.
Không chia tay không chia tay, chia tay rồi làm sao anh đi với em được nữa đây? Đợi sau khi tắt đèn rồi xem ai sẽ khóc như chó đây.