Buổi chiều mới chia tay Nhiễm Thuật ở quán cà phê, chập tối cậu đã mang hai cái chân run đến nhà mình.
Tô An Di nhìn Nhiễm Thuật đi ba bước lại ngừng một lúc đi vào nhà cô rồi nằm nghiêng trên ghế sô pha, hỏi như ông lớn: “Trong nhà có hoa quả không?”
“Đây là không hề sợ bị lan tin đồn đây mà, dám đến nhà của tớ luôn.” Tô An Di nói rồi xoay người đi vào trong nhà bếp, đi chuẩn bị hoa quả cho Nhiễm Thuật thật.
Trước đó Nhiễm Thuật cẩn thận trong mọi chuyện, ngay cả Tô An Di cũng không dám lại gần, sợ bị lan tin đồn.
Đến mức rất nhiều người không biết thật ra Nhiễm Thuật quen biết cô.
Như vậy cũng tránh được một chút phiền phức, nếu không Hồ Vĩnh Kỳ sẽ bắt Nhiễm Thuật nghĩ cách sắp xếp cho các nghệ sĩ khác của công ty lên tạp chí của Tô An Di, càng phiền hơn.
Gần đây Nhiễm Thuật không sợ gì cả, tất cả những chuyện như vênh váo, bê bối vân vân đều không sợ.
(*)
Tô An Di thì cũng không quan tâm, dù sao có thế nào thì cũng không ảnh hưởng lớn đến cô.
Nhiễm Thuật nằm trên ghế sô pha than thở: “Tớ cảm thấy không muốn yêu nữa.”
“Ừm.” Tô An Di đang đi ở đằng xa xa đáp lại một tiếng, giọng lạnh nhạt.
“Quá mệt mỏi, tâm cũng mệt, thân cũng mệt. Tớ quay lại với Tang Hiến chưa được bao lâu mà cơ thể của tớ sắp không ổn rồi, tớ uống thuốc cũng không chịu nổi anh ấy. Thận của anh ấy làm bằng sắt à? Tớ sắp tiêu đến nơi rồi…”
Tô An Di đặt mâm trái cây lên bàn trà, khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu.
Nhiễm Thuật đưa tay lấy một quả cà chua bi đến ăn rồi tiếp tục phàn nàn: “Tớ có ý tốt đi giúp anh ấy, tớ cảm thấy mình phải làm gì đó vào lúc anh ấy đang sa lầy*. Tớ muốn làm chuyện gì đó chứ không phải là làm tớ! Tên chó lấy oán trả ơn, bây giờ cơ thể tớ như sắp tan ra thành từng mảnh…”
(*)
Tô An Di có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể nói: “Rèn luyện cơ thể nhiều lên đi.”
“Thật ra cường độ tập luyện của tớ rất cao, cơ thể đã rất không tệ rồi nhưng vẫn không chịu được giày vò kiểu này.”
Tô An Di ngồi trên ghế sô pha đơn nhìn Nhiễm Thuật, mặt không có biểu cảm gì.
Cô không hề cảm thấy kinh ngạc trước hành vi ở bên ngoài thì mắng nhưng thực chất là khoe ngầm hèn hạ* này của Nhiễm Thuật.
(*)
Cô chỉ cảm thán rằng, nếu trước kia khi chưa trở thành bạn của Nhiễm Thuật mà đoán được là sau khi yêu đương cậu sẽ không bình thường lắm thì nhất định cô sẽ chọn cách xa cậu một chút.
Nhiễm Thuật tựa lên ghế sô pha nhìn Tô An Di, hỏi: “Cậu không có ý định yêu ai à?”
“Không, nhìn thấy cậu đã thấy phiền rồi. Bí quyết sống lâu là đóng cửa lòng lại không yêu, tự do tự tại.”
“Nghe có vẻ thứ làm cậu tổn thọ nhất là tớ?”
“Cậu biết là tốt rồi.”
Nhiễm Thuật không phục, lại nói: “Tình cảm của Ngọc ca với chó Hầu tử cũng rất tốt mà, cậu thấy bọn họ như thế mà không hâm mộ à? Lữ Ngạn Hâm với Đặng Diệc Hành đã kết hôn rồi, tình cảm cũng rất ổn định.”
“Vẫn không có hứng thú.”
“Vì sao?”
“Làm việc đã đủ bận rồi, nếu yêu thì phải trò chuyện, xem phim với người đó, còn phải quan tâm đến tâm trạng của anh ta, nghĩ thôi đã thấy mệt.”
Nhiễm Thuật tựa vào ghế sô pha nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên: “Đột nhiên tớ nghĩ ra ai hợp với cậu rồi, Lục Dĩ Nhiên á! Tên này hai mươi chín, đến giờ vẫn chưa yêu ai, hai người có thể yêu một mối tình đầu thật oanh liệt. Hai chiến sĩ sắt thép chém giết lẫn nhau… Hẳn anh ta cũng sẽ không nghiện trò chuyện, xem phim gì đâu.”
“Không có hứng thú.”
Nhiễm Thuật tiếp tục triển khai tiềm năng làm bà mối của mình: “Lục Dĩ Nhiên nấu ăn rất ngon, nhà cũng giàu, body cũng ổn…”
“Tớ đi giày cao gót vào cao hơn anh ta.”
“…” Nhiễm Thuật im miệng ngay lập tức.
“Sao cậu thích làm mai cho người ta thế?” Tô An Di rất khó hiểu. Mấy năm nay Nhiễm Thuật đã thật sự mai mối thành công cho mấy đôi, thậm chí có hai đôi đã kết hôn, có thể gọi là một tiểu nguyệt lão trong ngành.
“Tớ muốn xem thử có phải chỉ có tớ yêu đương là mới như thế.” Nói rồi giọng cậu trở nên yếu ớt: “Kết quả đã nhiều năm như thế rồi, có thể ầm ĩ như vậy hình như chỉ có tớ và Tang Hiến.”
Tô An Di cười khẽ, rồi nhanh chóng nhìn thấy Nhiễm Thuật dâng hứng hóng chuyện hừng hực, nhỏ giọng hỏi cô: “Hiện tại cậu đã đạt đến địa vị này, người mẫu nhỏ muốn ôm đùi, trèo lên giường cậu hẳn không ít nhỉ?”
“Có thì cũng có, nhưng trong ngành này xác suất cong rất cao nên tớ bất giác muốn cách xa bọn họ một chút.”
“Không thú vị gì hết…”
Tô An Di lấy tư liệu của người mới và máy tính bảng ra, bắt đầu nói chuyện chính: “Tớ phân tích khả năng lên hình của vẻ ngoài mấy người này trước, xem họ thích hợp phát triển theo phương diện nào.”
“Được.” Tinh thần Nhiễm Thuật trở nên tỉnh táo, ngồi nghe Tô An Di phân tích.
Tô An Di là biên tập tạp chí thể loại thời trang, tài nguyên và quan hệ cũng rộng, quen biết không ít nghệ sĩ nên gu nghệ sĩ của cô đương nhiên sẽ độc đáo, phân tích của cô về ngoại hình cũng rất chuyên nghiệp.
Cô còn nghiên cứu video tư liệu, xem tình trạng tập luyện bình thường của bọn họ, châu đầu phân tích với Nhiễm Thuật.
“Trong mảng diễn xuất cậu chuyên nghiệp hơn tớ.” Tô An Di nói: “Cậu xem bọn họ đóng phim chưa?”
Nhiễm Thuật gật nhẹ đầu: “Xem mà tê cả da đầu, diễn lời thoại như đang ngâm thơ í.”
“Như vậy thì không được. Có lẽ tương lai sẽ trở thành thần tượng, nhưng được như cậu thì rất khó. Chí ít là phương diện nào của cậu cũng ổn, còn bọn họ thì… đều có khuyết điểm nhỏ.”
“Khuyết điểm nhỏ gì?” Nhiễm Thuật cũng rầu rĩ theo.
“Nghệ sĩ của công ty các cậu sao nhiều nam thế, cũng toàn kiểu như cậu với Tô Điểm Điểm.”
“Gu của Hồ Vĩnh Kỳ từ đầu đến đuôi đều như một chứ sao.”
“…” Tô An Di hiểu.
Đến chiều, Cao Cần xong việc rồi cũng đến nhà Tô An Di, lúc này ít nhất Nhiễm Thuật cũng đã có thể đi đứng bình thường.
Ba người tập hợp lại phân tích, cuối cùng vẫn quyết định bỏ người mới hiện có do Hồ Vĩnh Kỳ tuyển, định tuyển người mới khác.
Bọn họ cân nhắc nghệ sĩ do Hồ Vĩnh Kỳ tuyển đến một lúc lâu cũng không thể chọn ra được một tên cao to từ trong nhóm lùn.
Hơn nữa nghệ sĩ do Hồ Vĩnh Kỳ tuyển cũng chưa chắc sẽ trung thành với bọn họ, không bằng dứt khoát bồi dưỡng người mới luôn.
Nhiễm Thuật cũng cảm thấy hơi tiếc, dù sao những người này ký gia nhập công ty rồi thì đều do bên Tang Hiến bỏ vốn ra bồi dưỡng. Không bồi dưỡng thành công cũng có chút tổn thất.
Cậu muốn giúp đỡ thật, tiếc là trước kia cậu mặc kệ những chuyện này nên người mới được tuyển không hề đủ tiêu chuẩn.
Tô An Di tìm đến một vài người mẫu mới từ bên mình, Cao Cần và Nhiễm Thuật tụ lại lật xem.
Nhiễm Thuật nhìn một lúc lâu rồi lầm bầm: “Vất vả như vậy sao, không có ai thấp hơn 184cm à, đứng cạnh sẽ làm tớ thấp lắm…”
“Chỗ tớ toàn là người mẫu…” Tô An Di nhắc nhở cậu.
“A, cũng đúng.” Nhiễm Thuật cười ngượng ngùng.
*
Cao Cần cũng có những mối quan hệ riêng. Rất nhanh, một nhóm người mới ở công ty nhỏ cũng đến chỗ họ để thử.
Chất lượng người mới do công ty nhỏ tuyển có lẽ sẽ không bằng công ty lớn, nhưng một vài người mới không có thế lực cũng chỉ có thể ký với công ty nhỏ. Nếu may thì sẽ dễ có được thu hoạch bất ngờ.
Mấy công ty nhỏ này nếu được đầu tư, người mới còn sẽ được Nhiễm Thuật dẫn dắt nên đương nhiên họ đều đồng ý đưa người mới tới.
Hoặc là những công ty không nuôi nổi người mới nữa, hay sắp phá sản, những người mới đáng thương được chuyền tay như “hàng hóa” để bù lại chút tổn thất cuối cùng.
Nhiễm Thuật cầm hồ sơ, nhìn người mới đến phỏng vấn từng người một đi vào. Mãi đến khi nhìn thấy một nam sinh, cậu mới cầm tư liệu lên xem đi xem lại.
Lúc này, nam sinh này cũng đi đến chào hỏi bọn họ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật giương mắt nhìn sang, phát hiện nam sinh bắt chuyện với Tô An Di hôm nay đã đổi sang bộ quần áo khác, nghiêm túc đứng ở giữa chờ phỏng vấn.
Nhiễm Thuật nhìn hồ sơ, nhếch miệng cười, hỏi: “Còn đang học đại học à?”
“Vâng ạ…” Nam sinh gật nhẹ đầu.
“Vậy nếu đi làm có ảnh hưởng học tập không?”
“Em sẽ cố gắng để không ảnh hưởng, không phải năm đó anh cũng debut khi còn là học sinh sao?”
“Cậu mà so với tôi cái gì?”
“…”
Nhiễm Thuật lại hỏi: “Chuyên ngành đại học là tài chính, tại sao lại ký hợp đồng làm nghệ sĩ?”
“Làm phản* chứ sao…” Nam sinh nhỏ giọng lầm bầm: “Cha mẹ em đều là tinh anh. Bọn họ cũng hi vọng em sống theo kế hoạch đã định của bọn họ, nhưng em thì muốn debut…”
(*)
“Số lượng fan hâm mộ ở các nền tảng là bao nhiêu?”
“Douyin có khá nhiều. Trên đó nhiều người mê cái đẹp, mỗi ngày em đều đăng video ngắn, bây giờ đang có hơn 40 vạn fan.”
Nhiễm Thuật đặt tư liệu trong tay xuống: “Được, tôi biết rồi. Cậu bắt đầu biểu diễn tài năng đi.”
Nam sinh gật nhẹ đầu, trông không quá hào hứng. Sau khi bật nhạc, cậu ta nhảy một đoạn rồi chào hỏi rời đi.
Trước khi đến, nam sinh nghe nói là công ty của Nhiễm Thuật đã có dự cảm không tốt. Ở cửa ra vào nghe nói là Nhiễm Thuật đích thân phỏng vấn, cậu liền biết mình không còn cơ hội.
Cho nên sau khi đến cậu vẫn luôn tỏ ra uể oải, đối phó xong thì chuẩn bị rời đi luôn.
Công ty của cậu sắp đóng cửa, cậu cũng không biết sau này sẽ bị đày đến đâu.
Nếu bỏ lỡ công ty này, e là sau này sẽ càng thảm hơn.
Sau khi nam sinh đi ra ngoài rồi, Cao Cần bình luận: “Ngoại hình rất ổn, nhảy cũng có nền, ít nhất có thể debut làm idol.”
Nhiễm Thuật lầm bầm: “Tính cách không dễ khống chế lắm.”
“Ai khó khống chế hơn được em chứ?”
“…”
“Khai quang cho bàn phím, bây giờ nhớ tới mà chị vẫn còn giận.”
“…” Nhiễm Thuật trở nên ngoan ngoãn như em bé trong nháy mắt.
Cao Cần viết lời phê bình lên trên hồ sơ của nam sinh: “Chẳng qua thằng nhóc còn ngốc, muốn lén debut làm mọi người kinh ngạc nên ký với một công ty như thế. Giai đoạn đầu còn phải đưa tiền cho công ty, hợp đồng ký cũng rất vô lý, phần chia rất thấp. Thế này nếu lại chuyển đến những công ty khác, không biết có lại bị bóc lột tiếp hay không.”
Nhiễm Thuật không nhịn được nghĩ, đã đến mức này rồi mà còn muốn xin nick Wechat của con gái nhà người ta, thằng nhóc này cũng to gan thật đấy.
Chẳng lẽ nhìn ra được Tô An Di là một phú bà à?
Sẽ không có nhân phẩm tệ như Tô Điểm Điểm đấy chứ?
Nhiễm Thuật trả lời: “Ban đầu em kí hợp đồng với công ty có nhà họ Tang giữ cửa cho. Không có não, lén bố mẹ đi kí như cậu ta bị lừa cũng là chuyện bình thường. Trông thông minh như thế, kết quả lại là một cậu bé ngốc bạch ngọt.”
“Ừm, ở vài khía cạnh đúng là giống em thật.”
“Hừ…”
*
Buổi chiều, Nhiễm Thuật và Cao Cần đi đến công ty của Tô An Di.
Dù Tô An Di là chủ biên tạp chí nhưng hiện tại tạp chí cũng đã đại diện cho một lĩnh vực, có lúc cũng phải quay video quảng cáo. Bây giờ chính là lúc như vậy.
Lúc bọn họ đến, Tô An Di đang dẫn một nhóm người mẫu đi theo tuyến đường trên sân khấu để làm quen với hoàn cảnh.
Dáng người Tô An Di rất cao. Cô mang giày cao gót, khí chất xuất chúng. Có cả nhóm người mẫu đi theo phía sau nhưng trông cô không hề kém cỏi, thậm chí còn lộ ra khí chất nữ vương, còn đi theo sau chỉ là đoàn kỵ sĩ của cô.
Sau khi xem xong, Nhiễm Thuật không nhịn được mà cảm thán: “A Di, tớ thật sự cảm thấy cậu rất hợp làm siêu mẫu.”
Tô An Di đi đến nói: “Chiều cao của tớ không đủ làm siêu mẫu quốc tế. Người mẫu bình thường một năm kiếm chưa bằng một tháng của tớ, tại sao tớ phải làm?”
“Lý do này rất đầy đủ.” Nhiễm Thuật bị thuyết phục ngay.
Tô An Di dẫn hai người họ đi gặp mấy người mới, nói tiếp: “Chỉ có mấy người do tớ giới thiệu riêng này là có khả năng thôi, mấy người khác có công ty hết rồi.”
Nhiễm Thuật nhìn một nam sinh để râu quai nón hỏi: “Chuyện gì thế này? Lớn như thế này rồi mà còn là người mới à?”
Tô An Di liếc nhìn, nói: “Hình như là part-time, về phần tuổi tác thì…”
Tô An Di vẫy tay gọi nam sinh tới, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi đây?”
Hẳn nam sinh có tính cách gặp biến cũng không sợ hãi, thấy Nhiễm Thuật cũng không kinh ngạc, tùy tiện trả lời: “Mười tám ạ.”
Nhiễm Thuật giật mình: “Nhưng cậu… có râu là sao?”
Giọng nam sinh rất bình tĩnh: “Trông trưởng thành ạ.”
Nhiễm Thuật cảm thấy khá thú vị, bèn nhìn kĩ cậu ta một chút.
Nam sinh mặt mày sắc sảo, ngũ quan lập thể, đúng là loại hình người mẫu thích nhất. Khuôn mặt này có thể diễn tổng tài bá đạo trong phim hiện đại, phim cổ đại thì diễn đế vương, diễn hôn quân ngang ngược độc sủng phi tử ác độc có khi lại còn có hiệu quả tốt hơn.