Mạn Nghiên gật gật, nắm lấy bàn tay ấm của hắn, cảm nhận được câu nói kia mang hàm ý quan tâm. Nghĩ cho cùng thì hôm ở trong bệnh viện có lẽ vì Tôn Bách Thần quá lo lắng cho cô nên mới nặng lời như vậy. Mà cô cũng quá đáng với hắn, làm mấy trò giận dỗi suốt hai ngày trời. Hiện tại cô không muốn tình trạng của hai người kéo dài nữa, muốn cùng hắn làm hòa.
“Xí xóa, xí xóa hết nha! Tôn Bách Thần, em không giận, anh cũng không được giận nữa.”
Mạn Nghiên kiễng chân cao, hôn vào má Tôn Bách Thần. Khóe miệng hắn nhếch nhẹ lên, nhưng không để cô thấy. Mạn Nghiên chợt nhớ ra lời hẹn với Chu ÁI ÁI, vội vàng chạy đi mất.
“Chạy từ từ thôi, ngã cầu thang bây giờ.”
Cái miệng độc địa của ai đó lên tiếng nhắc nhở.
Mạn Nghiên dẫn Chu Ái Ái về ký túc xá, Nhã Yến Kỳ đang ngồi trên giường vừa nhìn thấy cô ta thì như nhìn thấy quỷ, cả người giật nảy ra đằng sau.
Mạn Nghiên đang đóng cửa, nên không thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt Nhã Yến Kỳ. Chu Ái Ái hất cằm lên ra hiệu cho cô ấy im lặng, trạng thái của Nhã Yến Kỳ mới bình tĩnh, hơn, tuy nhiên tay vẫn còn run run.
“Mạn Nghiên, cậu về rồi à? Cô gái này là..”
“h giới thiệu với cậu, cô bé này là Chu vi Ái, sinh viên mới chuyển về trường mình. Em ấy thua chúng ta một tuổi.”
“Em và chị Mạn Nghiên vừa mới quen nhau. Em muốn đến phòng ký túc xá của mấy chị chơi cho đỡ buồn, chắc không làm phiền chị chứ?” Chu ÁI Ái bổ sung thêm.
Nhã Yến Kỳ leo xuống khỏi giường, cô búi gọn mái tóc đang xõa ra, nặng nề nói một câu:
“Không phiền đâu.”
Trong lúc Nhã Yến Kỳ vào nhà vệ sinh, Mạn Nghiên lấy nước ngọt và đồ ăn vặt ra đãi Chu Ái Ái. Trời nắng nóng, trong tủ không còn đá lạnh, cô đành ra ngoài mua.
“Yến Kỳ, tớ ra ngoài quán mua chút đồ nhé.”
“Ái Ái, em cứ ngồi chơi tự nhiên nhé. Chị sẽ nhanh về thôi.”
Mạn Nghiên đi khỏi, Chu Ái Ái mới lộ khuôn mặt thật. Phải nói bình thường cô gái này ngụy trang khá tốt, dưới dáng vẻ mũm mĩm và khuôn mặt hồn nhiên, đến mức chẳng ai đem lòng nghi ngờ, thù ghét.
Nhã Yến Kỳ vừa bước ra, cô ta đã bắt đầu giở giọng châm biếm:
“Bất ngờ thật đấy Nhã Yến Kỳ, tôi còn tưởng sau vụ lần trước chị đã cuốn gói tìm chỗ khác ở rồi chứ?”
Nhã Yến Kỳ biết Chu Ái Ái muốn nói đến điều gì. Cô cũng không phải làm bộ dè dặt nữa, mà hỏi thẳng:
“Chu Ái Ái, rốt cuộc cô muốn gì? Tại sao hai anh em cố cứ không buông tha cho tôi thế?”